Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ
Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 387: Không đáp ứng ta ngày mai sẽ tìm người đem ngươi khóc sự khắc trên mặt ta (length: 22897)
Trúng đạn, thêm thọ mệnh bị rút đi, Khương Hồng Nghiệp trực tiếp ngã xuống đất, thở thoi thóp, khí ra nhiều hơn khí vào.
Chỉ còn lại nửa ngụm hơi tàn.
Hàn đội trưởng bảo người đem hắn mang đi.
Pháp y lại đây cho Đinh Cẩm Hoan nhặt xác.
Nhân viên không liên quan bị phân phó rời đi.
Khương Trà từ trên người Bạch Hổ xuống dưới, đem dây lưng đưa trả lại cho Tạ Cửu Đường.
"Cửu gia, cho ngài."
Tạ Cửu Đường quần áo là đồ đặt may, có dây lưng hay không cũng không ảnh hưởng, bình thường cũng chỉ là phát huy tác dụng trang trí.
Một cái dây lưng giá trị mấy chục vạn, thậm chí phá trăm vạn là chuyện thường.
Trước mắt cái này, là trong tủ quần áo của hắn không đáng tiền nhất, không thu hút nhất.
Nhưng sau ngày hôm nay, địa vị của nó không nhất định.
Tạ Cửu Đường tiếp nhận dây lưng trong nháy mắt, rõ ràng cảm thấy cách đó không xa vài đạo ánh mắt lóe hung quang hướng tới hắn nhìn qua.
Tạ Cửu Đường không cần nhìn cũng biết là ai.
Một lát sau.
Mấy anh em nhà họ Lâm, đỡ nghiêng ngả Khương Nguyên Hỉ đi tới.
Khương Nguyên Hỉ cảm xúc kích động, nàng vô số lần nằm mơ cũng muốn ôm con gái của mình một cái, nhưng thật sự nhìn thấy rồi, nàng lại không dám chủ động.
Chỉ là đứng trước mặt Khương Trà, bụm mặt không ngừng chảy nước mắt.
"Tiểu Trà, mẹ... ta... thật xin lỗi." Khương Nguyên Hỉ lời nói không nên câu, vừa mở miệng mũi liền chua xót, cuối cùng chỉ rưng rưng khóc nói với Khương Trà tiếng xin lỗi.
Thật xin lỗi, con chọn ta làm mẹ, mà ta lại không bảo vệ tốt con.
Thật xin lỗi, rõ ràng là mẹ ruột của con, mà lại không nhận ra con trước tiên.
Thật xin lỗi, nhận nhầm con gái, để con chịu khổ.
Thật xin lỗi,...
Trong lòng một ngàn một vạn câu thật xin lỗi, giờ phút này đều ngưng tụ thành nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Khóc không thành tiếng.
Lâm Hi Chi và Lâm An Chi đỡ Khương Nguyên Hỉ.
Ánh mắt Lâm An Chi trống rỗng, hắn còn chưa hoàn hồn sau sự việc của vị hôn thê.
Chỉ là theo thói quen, máy móc động tác, nâng người mẹ lung lay sắp ngã.
Khương Trà thoải mái, đối với Khương Nguyên Hỉ, nói: "Mẹ."
Nàng gọi xong, chủ động đi lên, mở rộng hai tay, thoải mái ôm lấy Khương Nguyên Hỉ.
Khương Trà cao hơn Khương Nguyên Hỉ quá nửa cái đầu, trực tiếp có thể ôm mẹ vào lòng.
Khương Nguyên Hỉ cảm nhận được cái ôm ấm áp của con gái, rốt cuộc nhịn không được, ngẩng đầu lên, lớn tiếng khóc rống.
"Khuê nữ, con gái ngoan của mẹ, ô ô ô... Mẹ có lỗi với con, mẹ rất nhớ con, mẹ mỗi ngày đều mơ thấy con gọi mẹ, ô ô ô..."
Khương Nguyên Hỉ khóc đến rất thảm thiết.
Hàn đội trưởng ở bên cạnh cũng đỏ hoe mắt.
Tâm tình cũng rất phức tạp.
Hắn đã mời chào người về rồi, lại chung sống lâu như vậy, cũng không nhận ra Khương Trà là cháu gái ngoại của mình.
Hắn vẫn là người quản lý nửa cái Lão đại của Cục sự kiện đặc thù quốc gia.
Hiện tại xem ra, thật sự là hữu danh vô thực.
Ngay cả cháu gái ngoại của mình cũng không nhận ra, dễ dàng bị người khác động tay chân ảnh hưởng đến sức phán đoán.
Mấy người anh trai cũng đi lên phía trước, ôm lấy Khương Trà.
Ôm Khương Trà cùng Khương Nguyên Hỉ cùng nhau.
Hồ Điệp đứng bên cạnh Hàn đội trưởng, nhìn dáng vẻ đội trưởng mắt đỏ hoe, cánh tay chạm vào hắn một cái, nói: "Đội trưởng, sao không đi qua ôm một cái?"
Hàn đội trưởng 45 độ nhìn trời, nén nước mắt trở về, nói: "Ta không khóc."
Hồ Điệp cong môi cười, "Ta có phải không thấy anh khóc đâu."
Hàn đội trưởng che mặt, tai lại có chút đỏ, nói: "Chuyện mất mặt, mong cô toàn bộ quên đi."
Hồ Điệp cười càng tươi, nói: "Không, đến lúc tôi chết, còn muốn cho người giúp tôi khắc lên xương cốt."
Hàn đội trưởng không buông tay che mắt ra, nhưng khi nói chuyện, khóe miệng lại hơi nhếch lên, nói: "Cô thật đúng là người đáng sợ."
Hồ Điệp hất mái tóc dài gợn sóng, tự tin xinh đẹp ung dung, cười như gió xuân ấm áp, nói: "Đa tạ khen ngợi."
Hàn đội trưởng: "Không có khen cô."
Hồ Điệp một tay ôm ngực, một tay còn lại chống lên tay, lòng bàn tay nâng nửa bên mặt, cười híp mắt nói: "Giải thích là che giấu, che giấu chính là sự thật, sự thật chính là anh có ý với tôi, đội trưởng ngày mai nghỉ, muốn cho chút mặt mũi đi hẹn hò với tôi không?"
Hàn đội trưởng: "... Cô thật đúng là không tha cho tôi."
Hồ Điệp: "Đáp ứng không? Không đáp ứng tôi ngày mai sẽ tìm người khắc việc anh khóc lên mặt tôi."
Hàn đội trưởng: "Hẹn, hẹn!"
Hôm nay là ngày lành tháng tốt.
Cháu gái ngoại nhỏ đã tìm về.
Còn là người trẻ tuổi hắn thưởng thức nhất.
Song hỷ lâm môn.
Chị gái cũng có thể yên lòng.
Khương Trà ôm chặt Khương Nguyên Hỉ, nói: "Mẹ, con đã về."
Khương Nguyên Hỉ ôm chặt lấy Khương Trà, nức nở nói: "Tốt rồi, con gái ngoan của mẹ, về sau mẹ không để con chịu khổ nữa."
Lâm Hi Chi: "Mấy anh trai cũng sẽ bảo vệ tốt con."
Lâm An Chi vẫn đang mất hồn, nhưng nước mắt ròng ròng, một nửa cảm động, một nửa phức tạp.
Hắn yêu Quý Vũ Vi, nhưng lại hận Quý Vũ Vi.
Yêu cùng hận lặp đi lặp lại đan xen một chỗ, xé rách trái tim hắn.
Thế nên giờ phút này hắn có chút không biết nên thể hiện biểu cảm gì.
Gặp lại trường hợp cảm động, kéo dài trong chốc lát.
Khương Trà từ đám người ôm chen chúc, chui ra, hướng Đoàn Diên Ninh đi tới.
Đoàn Diên Ninh còn chưa hồi phục sau đoạn cảm xúc vừa rồi, hắn nhìn chằm chằm thi thể Đinh Cẩm Hoan đã chết, hai tay nắm chặt, trong mắt hận ý không hề giảm bớt.
Nhưng giờ phút này, trong lần hận ý nồng đậm này, lại mang theo cảm xúc phức tạp.
Mang theo một tia bàng hoàng thất thố.
Thậm chí là sợ hãi.
Lời nói Đinh Cẩm Hoan trước khi chết nói với hắn, cứ lặp đi lặp lại giày vò nội tâm hắn.
Mẹ và em gái chết, thật sự liên quan đến hắn sao?
Chẳng lẽ thật sự chính là hắn hại chết mẹ và em gái?
Đoàn Diên Ninh đau đầu kịch liệt, vô luận hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Hắn nhìn về phía Khương Trà đang đi tới, trong mắt đong đầy nức nở, như cầu cứu nói với Khương Trà: "Là ta sao? người hại chết mẹ và em gái, là ta sao?"
Khương Trà: "Đoàn Diên Ninh, anh yêu mẹ không?"
Đoàn Diên Ninh nhớ tới khoảng thời gian khi còn nhỏ.
Đó là quãng thời gian ít ỏi hắn có thể tiếp xúc với mẹ.
Quá mức thưa thớt.
Mỗi một ký ức chung đụng với mẹ đều thành bảo bối của hắn.
Đoàn Diên Ninh nhớ tới gương mặt hiền dịu của mẹ, mẹ nhẹ nhàng vuốt ve má hắn, hôn lên trán hắn, kể chuyện trước khi ngủ cho hắn nghe từng màn.
Trong lòng hắn mềm mại mà nói: "Nếu có thể, ta hy vọng dùng mạng đổi các nàng trở về."
Khương Trà khi xoay người, lưu lại cho Đoàn Diên Ninh một câu: "Nàng cũng rất yêu anh."
Sự tình sau khi kết thúc.
Khương Trà không cùng Khương Nguyên Hỉ về Lâm gia.
Mà là về Tây Uyển.
Vì không làm cho người đi đường trên đường hoảng sợ.
Bạch Hổ ngồi trên xe vận tải toàn phong kín mà Tạ Cửu Đường cố ý sắp xếp tới đây.
Trước khi lên xe, Bạch Hổ còn liếm liếm tay Khương Trà.
Khương Trà ôn nhu xoa xoa đầu nó vài cái.
Thực Nhân Hoa cũng bị chuyển lên xe.
Khương Trà ôm Mập Mập, ngồi lên xe của Tạ Cửu Đường.
Người lái xe là Liệp Ưng, anh em sinh đôi của Ô Nha.
"Ô Nha thế nào?" Khương Trà hỏi Liệp Ưng.
Liệp Ưng: "Bác sĩ nói ngày mai có thể xuất viện, đến khi xuất viện tĩnh dưỡng một thời gian là có thể đi làm lại."
Khương Trà có được câu trả lời mình muốn, dựa vào người Tạ Cửu Đường, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Tuy rằng khí vận cẩm lý của nàng đã hoàn toàn trở lại, kinh mạch bị tổn thương và đan điền cũng không sai biệt lắm khỏi, nhưng vừa rồi tiêu hao quá nhiều tử khí, vẫn sẽ làm cho nàng có chút mệt mỏi.
Chủ yếu vẫn là thân thể vừa khôi phục, còn chưa đạt tới thời kỳ toàn thịnh.
Khương Trà dựa vào người Tạ Cửu Đường, cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái nhất, hoàn toàn thả lỏng ngủ thiếp đi.
Tạ Cửu Đường thẳng lưng, để nàng dựa vào ngủ được thoải mái hơn một chút.
Kỳ thật hắn càng muốn ôm chặt lấy nàng hơn.
Tạ Cửu Đường vừa rồi ở Khương gia, trong lòng vẫn luôn khẩn trương sợ hãi, hắn lo lắng hơn ai hết, Khương gia sẽ chọn về Lâm gia, chứ không về Tây Uyển.
Tuy rằng đây là sự lựa chọn tự do của Khương Trà.
Lâm gia cũng là nhà của nàng, nàng có quyền tự do chọn về nhà.
Nhưng hắn vẫn sợ.
Sợ quan hệ của hắn và nàng từ đây nhạt nhòa, muốn gặp mặt lại sẽ rất khó.
Sợ nàng bận rộn, quên mất hắn.
Càng sợ nàng tìm được người định mệnh kia, từ đó yêu nhau làm bạn cả đời.
Tạ Cửu Đường đè nén dục vọng chiếm hữu điên cuồng trong lòng, thể hiện như một người trưởng thành ổn trọng, thực tế trong lòng hắn ý nghĩ so với ai cũng điên cuồng hơn.
Hắn muốn vây khốn nàng, muốn giam cầm nàng.
Muốn cho nàng chỉ sống trong thế giới của một mình hắn.
Muốn cho nàng mãi mãi ở bên cạnh hắn, không được chạy trốn!
Trong lòng Tạ Cửu Đường hiện lên rất nhiều mặt âm u, biểu tình trên mặt mang theo chút lãnh mạc, dữ tợn trong mắt dần dần hiện rõ ra.
Xung quanh nhiều thêm một chút sát khí lạnh lẽo khiến người sống chớ lại gần.
Thế mà ngay giây tiếp theo, toàn bộ lạnh lùng trên người hắn trở thành hư vô, ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Nguyên lai là Khương Trà sau khi ngủ, từ vai hắn nhẹ nhàng trượt xuống, gối vào trong lòng hắn, thoải mái tiếp tục ngủ.
Trong lồng ngực ấm áp, khiến tim hắn run lên nhẹ nhàng.
Nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào bên má nàng.
Nàng tốt đẹp như vậy, hắn sao nỡ bẻ gãy cánh của nàng?
Liệp Ưng lái xe về đến nhà.
Xe vận tải chở Bạch Hổ cũng tới sau đó nửa giờ.
Lâm quản gia từ trong nhà chạy ra, chỉ huy tài xế đỗ xe xong, dẫn Bạch Hổ đi hậu viện.
Lại không dừng tay cho Bạch Hổ mang tới bò bít tết tươi mới được vận chuyển tới, một chút quen thuộc, thêm chút muối gia vị đặc biệt, hương vị rất hợp Bạch Hổ.
Bạch Hổ ngửi thấy mùi thơm ngon, còn dùng cái đuôi quệt qua eo thon nhỏ của Lâm quản gia, tỏ vẻ thân thiết.
Lâm quản gia cho Bạch Hổ ăn, rồi lập tức bế Thực Nhân Hoa từ trên xe xuống, cầm xẻng nhỏ chạy đến trước cửa, đào cho Thực Nhân Hoa một cái hố mới.
Thực Nhân Hoa không tình nguyện, dùng chiếc lá to của mình vỗ vai Lâm quản gia, lát sau lại chỉ xuống đất.
Rõ ràng không nói một lời, nhưng Lâm quản gia hiểu được ý nó muốn diễn đạt.
Lâm quản gia xoa đầu Thực Nhân Hoa, nói: "Biết ngươi đêm qua ngủ ở đây chịu ấm ức rồi, ngày mai ta ra chợ hoa tìm đất mới màu mỡ cho ngươi, đảm bảo ngươi ngủ thoải mái."
Thực Nhân Hoa vui vẻ, trang điểm xinh đẹp phấn khích một chút, trực tiếp mở miệng rộng, nuốt đầu Lâm quản gia vào.
Nhưng chỉ ngậm một chút, liền há miệng, thả Lâm quản gia ra.
Tóc và mặt Lâm quản gia đều ướt nhẹp dính nhớp.
Lâm quản gia thản nhiên, vẻ mặt không đổi, hắn trồng lại Thực Nhân Hoa, còn không quên vỗ nhẹ đầu nó hai cái, nói: "Ở nhà ngoan, ngày mai mua cho ngươi đất mới, còn mua cho ngươi thật nhiều nhện nhập khẩu."
Thực Nhân Hoa vui vẻ gật đầu liên tục.
Sau khi Lâm quản gia đi, nó vẫn còn ở cửa vui vẻ ngọ nguậy, múa may.
...
Lúc về đến nhà, Khương Trà vẫn chưa tỉnh.
Lần này, Tạ Cửu Đường cuối cùng cũng có thể bế nàng xuống xe.
Ổn định bước lên cầu thang, đi thẳng đến phòng ngủ chính.
Hắn đặt Khương Trà cẩn thận lên giường, còn đắp chăn cho nàng, gấp mép chăn cẩn thận.
Rồi điều chỉnh nhiệt độ trong phòng.
Làm xong hết thảy, vẫn không nỡ rời đi.
Tạ Cửu Đường ngồi bên giường, dịu dàng nhìn Khương Trà trên giường, không muốn rời.
Hắn nhìn trán nàng, muốn hôn một cái.
Nhìn hàng mi dày cong vút của nàng, muốn hôn một cái.
Nhìn chóp mũi xinh xắn của nàng, muốn hôn một cái.
Nhìn đôi môi xinh đẹp của nàng, càng muốn hôn lên.
Nhưng trong lòng lại có một tiểu nhân lý trí đội trên đầu hai chữ, ghé vào tai hắn không ngừng phất cờ reo hò, "Đừng manh động, ta biết ngươi yêu nàng, nên ngươi càng phải bảo vệ nàng, không thể vội vàng a, ngươi là người trưởng thành, ngươi lớn tuổi hơn nàng, ngươi phải biết che chở nàng, chờ nàng rung động, ngươi mới có thể hành động, trước đó, ngươi chỉ có thể chờ nàng chủ động, hiểu chưa? Nói mau ngươi hiểu rồi!"
Tiểu nhân này mang khuôn mặt của Tạ Cửu Đường, phiên bản thu nhỏ của Tạ Cửu Đường, bay lượn bên cạnh Tạ Cửu Đường, cầm cờ xí, trên đó in: Lý trí, vạn tuế.
Một tiểu nhân khác, trên trán viết hai chữ dục vọng.
Tiểu nhân này đến da cũng màu vàng vàng.
Cười lên mang vẻ không đứng đắn, quyến rũ, dựa vào vai Tạ Cửu Đường, nói: "Ngươi yêu nàng, ngươi muốn có nàng, ngươi càng muốn chiếm đoạt nàng, lúc này không hành động, còn chờ khi nào? Chờ nàng về Lâm gia, bên cạnh nàng lại có ngươi đâu mà sống yên ổn, nhanh, hành động, lập tức hành động... A ——"
Tiểu nhân màu vàng chưa nói hết lời, trực tiếp bị tiểu nhân lý trí tung một cước, đá ngã xuống đất.
Mặt đều lõm vào.
Tạ Cửu Đường cuối cùng chỉ đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào má Khương Trà, sau đó đứng dậy, đi ra ngoài.
Tiểu nhân màu vàng vẫn còn nằm trên đất, cố gắng vươn tay về phía Tạ Cửu Đường đang đi, kêu lớn, "Không ——"
Tiểu nhân lý trí bay trên đầu nó, đắc ý khoanh tay, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
...
Lâm gia đang rất náo loạn.
Lâm Đống Thiên là người cuối cùng biết Khương Trà mới chính là con gái ruột của mình.
Biết rồi, lập tức muốn đi đón Khương Trà về.
Sau bị mấy người con trai ngăn lại.
Lâm Đống Thiên kích động, nói: "Ta đi đón con gái ta về, có gì không được?"
Lâm Hi Chi đứng chặn trước, nói: "Ba, em gái đã lớn, có ý nghĩ của riêng mình, có thể tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, chúng ta nên tôn trọng quyết định của nàng, khi nàng cần thì đứng ra vì nàng, cho nàng biết, Lâm gia mãi là hậu thuẫn vững chắc nhất của nàng, thế là đủ rồi."
Giọng Lâm Hi Chi mạnh mẽ vang dội.
Lời này là mấy anh em bọn họ đã bàn bạc xong từ trước.
Vốn là do đại ca Lâm An Chi nói, nhưng Lâm An Chi vì chuyện của Quý Vũ Vi, chịu đả kích sâu sắc, giờ vẫn đang tự bế, tạm thời như người sống thực vật.
Đành để Lâm Hi Chi thay mặt khuyên can Lâm Đống Thiên.
Lâm Đống Thiên trừng mắt, liếc nhìn xung quanh, mấy người con trai đang ở trong phòng khách, người đứng người ngồi.
Giờ phút này trừ cậu út có việc chưa về ra, bốn người con trai đều ở đây.
Lão bà vẫn ngồi trên sofa, từ lúc về đến giờ, cứ lau nước mắt.
Khóc đến sưng cả hai mắt.
Lâm Đống Thiên từ lời các con trai, biết chuyện của con gái, cũng biết chuyện của Đinh Cẩm Ý.
Trong lòng hắn rối như tơ vò, ý nghĩ đầu tiên là mau chóng mang con gái về nhà, không để nàng chịu khổ nữa.
Kết quả lại bị mấy đứa con trai thay nhau ngăn cản.
Lâm Viễn Chi ngồi một mình trên sofa, nhìn đại ca đang tự bế, nhìn mẹ khóc, nhất thời không biết nên an ủi ai trước.
Đợi Lâm Hi Chi nói xong.
Lâm Viễn Chi bổ sung: "Em gái đã nhận chúng ta, gọi chúng ta là anh trai, cũng gọi mẹ, hiện tại nàng không về với chúng ta, nhất định có suy tính riêng, chờ đến khi nàng muốn về, tự nhiên sẽ về, chúng ta không thể ép nàng làm những điều nàng không muốn."
Lâm Dật Chi trong nhóm nhạc nhận được tin nhắn hỏi thăm, sau đó cũng không ngẩng đầu, nói: "Ba, ba cứ nghe theo chúng con đi, cứ thuận theo tự nhiên là được; nếu ép quá, làm em gái giận, đến anh trai này em ấy còn không nhận, con dứt khoát cũng không gọi ba nữa, dù sao em gái với ba, con kiên quyết chọn em gái."
Lâm Đống Thiên tức muốn chết, giận dữ mắng: "Mấy đứa vô liêm sỉ."
Lâm Dật Chi không biết điều, dùng ngón trỏ lay lay mặt, lè lưỡi với Lâm Đống Thiên, "Lêu lêu lêu ~"
Lâm Đống Thiên may là bình thường thích vận động, leo núi, không bị bệnh tim không bị cao huyết áp.
Không thì đã bị mấy đứa con trai này chọc tức chết rồi.
Khương Nguyên Hỉ nức nở nói: "Đống Thiên, ông đừng đi tìm nó, đừng gây áp lực cho nó, nghe lời các con."
Lâm Đống Thiên thương Khương Nguyên Hỉ, ôm bà vào lòng, xoa lưng bà, nói: "Được, được, tôi nghe theo bà hết, nhưng bà cũng đừng buồn nữa, con gái đã trở về, Đinh Cẩm Ý cũng chết rồi, mọi chuyện qua hết rồi, chúng ta nên nhìn về phía trước, sau này cả nhà mình sẽ được đoàn tụ."
Lâm Đống Thiên dỗ dành vợ xong, liếc nhìn sang con trai cả, có chút lời đến miệng lại nuốt xuống.
Hắn vốn không giỏi hòa hợp với con trai cả.
Lúc này lại càng không biết nên nói gì an ủi hắn.
Đứa con trai cả này của hắn, luôn luôn có chính kiến hơn hắn.
Giờ phút này trầm mặc, chắc là đang tự chữa lành vết thương thôi.
Hắn có thể nói gì, khuyên bảo hay an ủi cũng vậy, với Lâm An Chi đều vô dụng.
Thà để hắn yên tĩnh còn hơn.
Lâm Đống Thiên muốn thở dài, nhưng lại sợ sẽ khiến vợ càng thêm nhạy cảm.
Chỉ có thể nhịn.
Lúc nào thật sự không chịu được nữa, liền lấy điện thoại ra, tìm thông tin của Khương Trà để xem.
Khi nhìn thấy có người mắng Khương Trà trên mạng, Lâm Đống Thiên không nhịn được, lập tức liên hệ trợ lý, bảo tổng trợ lý hành động, ra thông báo trên toàn mạng, thu thập toàn bộ tài khoản từng mắng chửi Khương Trà, khởi tố hết, không tiếc giá nào.
...
Trên mạng đang bàn tán xôn xao về sự kiện livestream.
Những người chưa xem đều không tin lời những người đã xem, cho đến khi họ xem được nội dung livestream.
Có người chụp lại màn hình, đăng lại ảnh, lay động rất nhiều người.
Thông tin liên quan không ngừng lên top tìm kiếm.
# Khương Trà là thiên kim Lâm gia thất lạc mười tám năm trước # # Khương Tịch Đồng không phải con ruột Khương gia # # Khương Tịch Đồng mới là thiên kim giả # # Đinh Cẩm Ý là ai # # Khương Hồng Nghiệp vào phòng cấp cứu # # Hình như thấy bạch hổ, to quá # # Khương Trà đẹp như vậy; sao trước đó không ai để ý # # Hôm nay trở thành fan chân ái của Khương Trà ngày đầu tiên # # Hồng Đường Khương Trà, muốn cắn quá đi # # Khương Trà đánh nhau ngầu quá # # Yêu Khương Trà chỉ cần một giây # # Hàn đội trưởng là cậu của Khương Trà #...
Gần như chiếm toàn bộ bảng hot search.
Hơn nửa từ khóa tìm kiếm phía sau đều mang một chữ 【 hot 】.
【 Trời ạ, Khương Trà đây là thiết lập nữ chính thần tiên gì vậy? Năm người anh trai là lão đại các ngành khác nhau, bố là ông trùm doanh nghiệp, mẹ là đại mỹ nhân, còn có một cậu siêu giỏi lại siêu đẹp trai cống hiến cho đất nước, trời ạ, nếu ngày trước nàng không bị người ác ý bắt cóc đi, không dám nghĩ, cuộc đời nàng sẽ hạnh phúc biết bao. 】 【 Những ai lúc trước nói Khương gia dưỡng dục Khương Trà, nếu không thời thơ ấu của nàng sẽ rất khổ, muốn Khương Trà biết biết ơn, có thể ra xin lỗi không? 】 【 Mọi người còn bỏ sót một tin quan trọng nhất, là còn một ông chồng siêu cấp bá đạo có tiền lại siêu cấp đẹp trai nha nha nha! 】 【 Còn mấy con thú cưng của nàng cũng độc đáo nữa, vừa thích nàng vừa ngưỡng mộ nàng. 】 【 ta không dám mong xa kiếp sau có thể trải nghiệm một chút cuộc sống của Khương Trà, nhưng có thể hay không kiếp sau cho ta đầu thai thành sủng vật của Khương Trà, nàng đối với các sủng vật cũng tốt quá nha. 】 【 ta cũng muốn, cùng nhau xếp hàng đi. 】...
Cục quản lý sự kiện đặc biệt quốc gia.
Bên trong đang thảo luận rất kịch liệt...
Bọn họ đang bàn bạc làm sao để chuyện xảy ra ở yến hội hôm nay biến lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Cố gắng giảm ảnh hưởng của sự kiện xuống mức thấp nhất.
Thảo luận nửa ngày, Kỵ Sĩ chen vào một câu, nói: "Hay là chúng ta xem phản ứng trên mạng thế nào rồi tính? Có lẽ mọi người cũng không nhất định hoảng loạn, chỉ cần dân chúng không hoảng loạn, độ chấp nhận cao, chúng ta thực ra cũng có thể không can thiệp? Dù sao người tin chắc sẽ tin, người không tin, video đặt trước mặt cũng sẽ bảo là đóng kịch."
Lão Cẩu: "Đúng đấy, cứ xem tình hình phản hồi của thị trường đã."
Nói đến đây, đám người cãi nhau nửa ngày của bọn họ mới rốt cuộc chấm dứt tranh cãi.
Sau đó, kinh ngạc phát hiện, toàn là tin mừng.
Lão Cẩu mở từng hot search, nhìn sơ qua xu hướng, nói: "Xem ra không cần chúng ta ra tay."
Hồ Điệp khoanh tay, nghiêm túc phân tích, nói: "Ta đoán có lẽ là do Khương Trà phát sóng trực tiếp xem bói trước đó, nên mọi người có độ chấp nhận cao với mấy chuyện này."
Quan Chi Nguyệt nhớ tới trước đây mình từng đến phòng phát sóng trực tiếp của Khương Trà chơi, nhếch miệng cười nói: "Dù sao đối với chúng ta mà nói cũng là một chuyện tốt rồi."
Xào Hạt Dẻ hai tay ôm sau gáy, chân dài đạp xuống đất một cái, ghế xoay trượt ra một khoảng, nói: "Sau này làm nhiệm vụ, nếu không cẩn thận tiết lộ thông tin, cũng không cần tốn tâm đi bịt miệng mọi người nữa."
Quan Chi Nguyệt quay đầu, ánh mắt nóng rực rơi trên người Hàn đội trưởng, nhịn không được tiến lại gần nói: "Đội trưởng, nói vài câu đi, trước kia anh thật sự không biết Khương Trà là cháu gái của anh sao?"
Hàn đội trưởng đẩy mặt hắn ra, nói: "Nếu ta biết sớm, ta đã không mời nàng vào, làm nhiệm vụ luôn có rủi ro."
Quan Chi Nguyệt: "Hừ, bảo vệ quá mức."
Hàn đội trưởng: "Ngươi biết cái mốc khô gì."
Lão Cẩu trực tiếp đặt một phần văn kiện ở giữa hai người, nói: "Được rồi, nếu nội dung bị lộ trong buổi phát sóng trực tiếp không cần phải bịt miệng, vậy cái sự kiện này cần phải xử lý khẩn cấp một chút."
Quan Chi Nguyệt trợn tròn mắt, nói: "Chuyện gì?"
Hàn đội trưởng nhận lấy văn kiện lão Cẩu đưa tới, mở ra xem.
Vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm trọng.
Lão Cẩu nhân cơ hội nói: "Chuyện này liên lạc với Khương Trà có lẽ sẽ tốt hơn?"
Hồ Điệp lúc đến gần nhìn rõ nội dung văn kiện, theo bản năng nhìn Hàn đội trưởng một cái.
Chỉ còn lại nửa ngụm hơi tàn.
Hàn đội trưởng bảo người đem hắn mang đi.
Pháp y lại đây cho Đinh Cẩm Hoan nhặt xác.
Nhân viên không liên quan bị phân phó rời đi.
Khương Trà từ trên người Bạch Hổ xuống dưới, đem dây lưng đưa trả lại cho Tạ Cửu Đường.
"Cửu gia, cho ngài."
Tạ Cửu Đường quần áo là đồ đặt may, có dây lưng hay không cũng không ảnh hưởng, bình thường cũng chỉ là phát huy tác dụng trang trí.
Một cái dây lưng giá trị mấy chục vạn, thậm chí phá trăm vạn là chuyện thường.
Trước mắt cái này, là trong tủ quần áo của hắn không đáng tiền nhất, không thu hút nhất.
Nhưng sau ngày hôm nay, địa vị của nó không nhất định.
Tạ Cửu Đường tiếp nhận dây lưng trong nháy mắt, rõ ràng cảm thấy cách đó không xa vài đạo ánh mắt lóe hung quang hướng tới hắn nhìn qua.
Tạ Cửu Đường không cần nhìn cũng biết là ai.
Một lát sau.
Mấy anh em nhà họ Lâm, đỡ nghiêng ngả Khương Nguyên Hỉ đi tới.
Khương Nguyên Hỉ cảm xúc kích động, nàng vô số lần nằm mơ cũng muốn ôm con gái của mình một cái, nhưng thật sự nhìn thấy rồi, nàng lại không dám chủ động.
Chỉ là đứng trước mặt Khương Trà, bụm mặt không ngừng chảy nước mắt.
"Tiểu Trà, mẹ... ta... thật xin lỗi." Khương Nguyên Hỉ lời nói không nên câu, vừa mở miệng mũi liền chua xót, cuối cùng chỉ rưng rưng khóc nói với Khương Trà tiếng xin lỗi.
Thật xin lỗi, con chọn ta làm mẹ, mà ta lại không bảo vệ tốt con.
Thật xin lỗi, rõ ràng là mẹ ruột của con, mà lại không nhận ra con trước tiên.
Thật xin lỗi, nhận nhầm con gái, để con chịu khổ.
Thật xin lỗi,...
Trong lòng một ngàn một vạn câu thật xin lỗi, giờ phút này đều ngưng tụ thành nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Khóc không thành tiếng.
Lâm Hi Chi và Lâm An Chi đỡ Khương Nguyên Hỉ.
Ánh mắt Lâm An Chi trống rỗng, hắn còn chưa hoàn hồn sau sự việc của vị hôn thê.
Chỉ là theo thói quen, máy móc động tác, nâng người mẹ lung lay sắp ngã.
Khương Trà thoải mái, đối với Khương Nguyên Hỉ, nói: "Mẹ."
Nàng gọi xong, chủ động đi lên, mở rộng hai tay, thoải mái ôm lấy Khương Nguyên Hỉ.
Khương Trà cao hơn Khương Nguyên Hỉ quá nửa cái đầu, trực tiếp có thể ôm mẹ vào lòng.
Khương Nguyên Hỉ cảm nhận được cái ôm ấm áp của con gái, rốt cuộc nhịn không được, ngẩng đầu lên, lớn tiếng khóc rống.
"Khuê nữ, con gái ngoan của mẹ, ô ô ô... Mẹ có lỗi với con, mẹ rất nhớ con, mẹ mỗi ngày đều mơ thấy con gọi mẹ, ô ô ô..."
Khương Nguyên Hỉ khóc đến rất thảm thiết.
Hàn đội trưởng ở bên cạnh cũng đỏ hoe mắt.
Tâm tình cũng rất phức tạp.
Hắn đã mời chào người về rồi, lại chung sống lâu như vậy, cũng không nhận ra Khương Trà là cháu gái ngoại của mình.
Hắn vẫn là người quản lý nửa cái Lão đại của Cục sự kiện đặc thù quốc gia.
Hiện tại xem ra, thật sự là hữu danh vô thực.
Ngay cả cháu gái ngoại của mình cũng không nhận ra, dễ dàng bị người khác động tay chân ảnh hưởng đến sức phán đoán.
Mấy người anh trai cũng đi lên phía trước, ôm lấy Khương Trà.
Ôm Khương Trà cùng Khương Nguyên Hỉ cùng nhau.
Hồ Điệp đứng bên cạnh Hàn đội trưởng, nhìn dáng vẻ đội trưởng mắt đỏ hoe, cánh tay chạm vào hắn một cái, nói: "Đội trưởng, sao không đi qua ôm một cái?"
Hàn đội trưởng 45 độ nhìn trời, nén nước mắt trở về, nói: "Ta không khóc."
Hồ Điệp cong môi cười, "Ta có phải không thấy anh khóc đâu."
Hàn đội trưởng che mặt, tai lại có chút đỏ, nói: "Chuyện mất mặt, mong cô toàn bộ quên đi."
Hồ Điệp cười càng tươi, nói: "Không, đến lúc tôi chết, còn muốn cho người giúp tôi khắc lên xương cốt."
Hàn đội trưởng không buông tay che mắt ra, nhưng khi nói chuyện, khóe miệng lại hơi nhếch lên, nói: "Cô thật đúng là người đáng sợ."
Hồ Điệp hất mái tóc dài gợn sóng, tự tin xinh đẹp ung dung, cười như gió xuân ấm áp, nói: "Đa tạ khen ngợi."
Hàn đội trưởng: "Không có khen cô."
Hồ Điệp một tay ôm ngực, một tay còn lại chống lên tay, lòng bàn tay nâng nửa bên mặt, cười híp mắt nói: "Giải thích là che giấu, che giấu chính là sự thật, sự thật chính là anh có ý với tôi, đội trưởng ngày mai nghỉ, muốn cho chút mặt mũi đi hẹn hò với tôi không?"
Hàn đội trưởng: "... Cô thật đúng là không tha cho tôi."
Hồ Điệp: "Đáp ứng không? Không đáp ứng tôi ngày mai sẽ tìm người khắc việc anh khóc lên mặt tôi."
Hàn đội trưởng: "Hẹn, hẹn!"
Hôm nay là ngày lành tháng tốt.
Cháu gái ngoại nhỏ đã tìm về.
Còn là người trẻ tuổi hắn thưởng thức nhất.
Song hỷ lâm môn.
Chị gái cũng có thể yên lòng.
Khương Trà ôm chặt Khương Nguyên Hỉ, nói: "Mẹ, con đã về."
Khương Nguyên Hỉ ôm chặt lấy Khương Trà, nức nở nói: "Tốt rồi, con gái ngoan của mẹ, về sau mẹ không để con chịu khổ nữa."
Lâm Hi Chi: "Mấy anh trai cũng sẽ bảo vệ tốt con."
Lâm An Chi vẫn đang mất hồn, nhưng nước mắt ròng ròng, một nửa cảm động, một nửa phức tạp.
Hắn yêu Quý Vũ Vi, nhưng lại hận Quý Vũ Vi.
Yêu cùng hận lặp đi lặp lại đan xen một chỗ, xé rách trái tim hắn.
Thế nên giờ phút này hắn có chút không biết nên thể hiện biểu cảm gì.
Gặp lại trường hợp cảm động, kéo dài trong chốc lát.
Khương Trà từ đám người ôm chen chúc, chui ra, hướng Đoàn Diên Ninh đi tới.
Đoàn Diên Ninh còn chưa hồi phục sau đoạn cảm xúc vừa rồi, hắn nhìn chằm chằm thi thể Đinh Cẩm Hoan đã chết, hai tay nắm chặt, trong mắt hận ý không hề giảm bớt.
Nhưng giờ phút này, trong lần hận ý nồng đậm này, lại mang theo cảm xúc phức tạp.
Mang theo một tia bàng hoàng thất thố.
Thậm chí là sợ hãi.
Lời nói Đinh Cẩm Hoan trước khi chết nói với hắn, cứ lặp đi lặp lại giày vò nội tâm hắn.
Mẹ và em gái chết, thật sự liên quan đến hắn sao?
Chẳng lẽ thật sự chính là hắn hại chết mẹ và em gái?
Đoàn Diên Ninh đau đầu kịch liệt, vô luận hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Hắn nhìn về phía Khương Trà đang đi tới, trong mắt đong đầy nức nở, như cầu cứu nói với Khương Trà: "Là ta sao? người hại chết mẹ và em gái, là ta sao?"
Khương Trà: "Đoàn Diên Ninh, anh yêu mẹ không?"
Đoàn Diên Ninh nhớ tới khoảng thời gian khi còn nhỏ.
Đó là quãng thời gian ít ỏi hắn có thể tiếp xúc với mẹ.
Quá mức thưa thớt.
Mỗi một ký ức chung đụng với mẹ đều thành bảo bối của hắn.
Đoàn Diên Ninh nhớ tới gương mặt hiền dịu của mẹ, mẹ nhẹ nhàng vuốt ve má hắn, hôn lên trán hắn, kể chuyện trước khi ngủ cho hắn nghe từng màn.
Trong lòng hắn mềm mại mà nói: "Nếu có thể, ta hy vọng dùng mạng đổi các nàng trở về."
Khương Trà khi xoay người, lưu lại cho Đoàn Diên Ninh một câu: "Nàng cũng rất yêu anh."
Sự tình sau khi kết thúc.
Khương Trà không cùng Khương Nguyên Hỉ về Lâm gia.
Mà là về Tây Uyển.
Vì không làm cho người đi đường trên đường hoảng sợ.
Bạch Hổ ngồi trên xe vận tải toàn phong kín mà Tạ Cửu Đường cố ý sắp xếp tới đây.
Trước khi lên xe, Bạch Hổ còn liếm liếm tay Khương Trà.
Khương Trà ôn nhu xoa xoa đầu nó vài cái.
Thực Nhân Hoa cũng bị chuyển lên xe.
Khương Trà ôm Mập Mập, ngồi lên xe của Tạ Cửu Đường.
Người lái xe là Liệp Ưng, anh em sinh đôi của Ô Nha.
"Ô Nha thế nào?" Khương Trà hỏi Liệp Ưng.
Liệp Ưng: "Bác sĩ nói ngày mai có thể xuất viện, đến khi xuất viện tĩnh dưỡng một thời gian là có thể đi làm lại."
Khương Trà có được câu trả lời mình muốn, dựa vào người Tạ Cửu Đường, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Tuy rằng khí vận cẩm lý của nàng đã hoàn toàn trở lại, kinh mạch bị tổn thương và đan điền cũng không sai biệt lắm khỏi, nhưng vừa rồi tiêu hao quá nhiều tử khí, vẫn sẽ làm cho nàng có chút mệt mỏi.
Chủ yếu vẫn là thân thể vừa khôi phục, còn chưa đạt tới thời kỳ toàn thịnh.
Khương Trà dựa vào người Tạ Cửu Đường, cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái nhất, hoàn toàn thả lỏng ngủ thiếp đi.
Tạ Cửu Đường thẳng lưng, để nàng dựa vào ngủ được thoải mái hơn một chút.
Kỳ thật hắn càng muốn ôm chặt lấy nàng hơn.
Tạ Cửu Đường vừa rồi ở Khương gia, trong lòng vẫn luôn khẩn trương sợ hãi, hắn lo lắng hơn ai hết, Khương gia sẽ chọn về Lâm gia, chứ không về Tây Uyển.
Tuy rằng đây là sự lựa chọn tự do của Khương Trà.
Lâm gia cũng là nhà của nàng, nàng có quyền tự do chọn về nhà.
Nhưng hắn vẫn sợ.
Sợ quan hệ của hắn và nàng từ đây nhạt nhòa, muốn gặp mặt lại sẽ rất khó.
Sợ nàng bận rộn, quên mất hắn.
Càng sợ nàng tìm được người định mệnh kia, từ đó yêu nhau làm bạn cả đời.
Tạ Cửu Đường đè nén dục vọng chiếm hữu điên cuồng trong lòng, thể hiện như một người trưởng thành ổn trọng, thực tế trong lòng hắn ý nghĩ so với ai cũng điên cuồng hơn.
Hắn muốn vây khốn nàng, muốn giam cầm nàng.
Muốn cho nàng chỉ sống trong thế giới của một mình hắn.
Muốn cho nàng mãi mãi ở bên cạnh hắn, không được chạy trốn!
Trong lòng Tạ Cửu Đường hiện lên rất nhiều mặt âm u, biểu tình trên mặt mang theo chút lãnh mạc, dữ tợn trong mắt dần dần hiện rõ ra.
Xung quanh nhiều thêm một chút sát khí lạnh lẽo khiến người sống chớ lại gần.
Thế mà ngay giây tiếp theo, toàn bộ lạnh lùng trên người hắn trở thành hư vô, ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Nguyên lai là Khương Trà sau khi ngủ, từ vai hắn nhẹ nhàng trượt xuống, gối vào trong lòng hắn, thoải mái tiếp tục ngủ.
Trong lồng ngực ấm áp, khiến tim hắn run lên nhẹ nhàng.
Nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào bên má nàng.
Nàng tốt đẹp như vậy, hắn sao nỡ bẻ gãy cánh của nàng?
Liệp Ưng lái xe về đến nhà.
Xe vận tải chở Bạch Hổ cũng tới sau đó nửa giờ.
Lâm quản gia từ trong nhà chạy ra, chỉ huy tài xế đỗ xe xong, dẫn Bạch Hổ đi hậu viện.
Lại không dừng tay cho Bạch Hổ mang tới bò bít tết tươi mới được vận chuyển tới, một chút quen thuộc, thêm chút muối gia vị đặc biệt, hương vị rất hợp Bạch Hổ.
Bạch Hổ ngửi thấy mùi thơm ngon, còn dùng cái đuôi quệt qua eo thon nhỏ của Lâm quản gia, tỏ vẻ thân thiết.
Lâm quản gia cho Bạch Hổ ăn, rồi lập tức bế Thực Nhân Hoa từ trên xe xuống, cầm xẻng nhỏ chạy đến trước cửa, đào cho Thực Nhân Hoa một cái hố mới.
Thực Nhân Hoa không tình nguyện, dùng chiếc lá to của mình vỗ vai Lâm quản gia, lát sau lại chỉ xuống đất.
Rõ ràng không nói một lời, nhưng Lâm quản gia hiểu được ý nó muốn diễn đạt.
Lâm quản gia xoa đầu Thực Nhân Hoa, nói: "Biết ngươi đêm qua ngủ ở đây chịu ấm ức rồi, ngày mai ta ra chợ hoa tìm đất mới màu mỡ cho ngươi, đảm bảo ngươi ngủ thoải mái."
Thực Nhân Hoa vui vẻ, trang điểm xinh đẹp phấn khích một chút, trực tiếp mở miệng rộng, nuốt đầu Lâm quản gia vào.
Nhưng chỉ ngậm một chút, liền há miệng, thả Lâm quản gia ra.
Tóc và mặt Lâm quản gia đều ướt nhẹp dính nhớp.
Lâm quản gia thản nhiên, vẻ mặt không đổi, hắn trồng lại Thực Nhân Hoa, còn không quên vỗ nhẹ đầu nó hai cái, nói: "Ở nhà ngoan, ngày mai mua cho ngươi đất mới, còn mua cho ngươi thật nhiều nhện nhập khẩu."
Thực Nhân Hoa vui vẻ gật đầu liên tục.
Sau khi Lâm quản gia đi, nó vẫn còn ở cửa vui vẻ ngọ nguậy, múa may.
...
Lúc về đến nhà, Khương Trà vẫn chưa tỉnh.
Lần này, Tạ Cửu Đường cuối cùng cũng có thể bế nàng xuống xe.
Ổn định bước lên cầu thang, đi thẳng đến phòng ngủ chính.
Hắn đặt Khương Trà cẩn thận lên giường, còn đắp chăn cho nàng, gấp mép chăn cẩn thận.
Rồi điều chỉnh nhiệt độ trong phòng.
Làm xong hết thảy, vẫn không nỡ rời đi.
Tạ Cửu Đường ngồi bên giường, dịu dàng nhìn Khương Trà trên giường, không muốn rời.
Hắn nhìn trán nàng, muốn hôn một cái.
Nhìn hàng mi dày cong vút của nàng, muốn hôn một cái.
Nhìn chóp mũi xinh xắn của nàng, muốn hôn một cái.
Nhìn đôi môi xinh đẹp của nàng, càng muốn hôn lên.
Nhưng trong lòng lại có một tiểu nhân lý trí đội trên đầu hai chữ, ghé vào tai hắn không ngừng phất cờ reo hò, "Đừng manh động, ta biết ngươi yêu nàng, nên ngươi càng phải bảo vệ nàng, không thể vội vàng a, ngươi là người trưởng thành, ngươi lớn tuổi hơn nàng, ngươi phải biết che chở nàng, chờ nàng rung động, ngươi mới có thể hành động, trước đó, ngươi chỉ có thể chờ nàng chủ động, hiểu chưa? Nói mau ngươi hiểu rồi!"
Tiểu nhân này mang khuôn mặt của Tạ Cửu Đường, phiên bản thu nhỏ của Tạ Cửu Đường, bay lượn bên cạnh Tạ Cửu Đường, cầm cờ xí, trên đó in: Lý trí, vạn tuế.
Một tiểu nhân khác, trên trán viết hai chữ dục vọng.
Tiểu nhân này đến da cũng màu vàng vàng.
Cười lên mang vẻ không đứng đắn, quyến rũ, dựa vào vai Tạ Cửu Đường, nói: "Ngươi yêu nàng, ngươi muốn có nàng, ngươi càng muốn chiếm đoạt nàng, lúc này không hành động, còn chờ khi nào? Chờ nàng về Lâm gia, bên cạnh nàng lại có ngươi đâu mà sống yên ổn, nhanh, hành động, lập tức hành động... A ——"
Tiểu nhân màu vàng chưa nói hết lời, trực tiếp bị tiểu nhân lý trí tung một cước, đá ngã xuống đất.
Mặt đều lõm vào.
Tạ Cửu Đường cuối cùng chỉ đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào má Khương Trà, sau đó đứng dậy, đi ra ngoài.
Tiểu nhân màu vàng vẫn còn nằm trên đất, cố gắng vươn tay về phía Tạ Cửu Đường đang đi, kêu lớn, "Không ——"
Tiểu nhân lý trí bay trên đầu nó, đắc ý khoanh tay, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
...
Lâm gia đang rất náo loạn.
Lâm Đống Thiên là người cuối cùng biết Khương Trà mới chính là con gái ruột của mình.
Biết rồi, lập tức muốn đi đón Khương Trà về.
Sau bị mấy người con trai ngăn lại.
Lâm Đống Thiên kích động, nói: "Ta đi đón con gái ta về, có gì không được?"
Lâm Hi Chi đứng chặn trước, nói: "Ba, em gái đã lớn, có ý nghĩ của riêng mình, có thể tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, chúng ta nên tôn trọng quyết định của nàng, khi nàng cần thì đứng ra vì nàng, cho nàng biết, Lâm gia mãi là hậu thuẫn vững chắc nhất của nàng, thế là đủ rồi."
Giọng Lâm Hi Chi mạnh mẽ vang dội.
Lời này là mấy anh em bọn họ đã bàn bạc xong từ trước.
Vốn là do đại ca Lâm An Chi nói, nhưng Lâm An Chi vì chuyện của Quý Vũ Vi, chịu đả kích sâu sắc, giờ vẫn đang tự bế, tạm thời như người sống thực vật.
Đành để Lâm Hi Chi thay mặt khuyên can Lâm Đống Thiên.
Lâm Đống Thiên trừng mắt, liếc nhìn xung quanh, mấy người con trai đang ở trong phòng khách, người đứng người ngồi.
Giờ phút này trừ cậu út có việc chưa về ra, bốn người con trai đều ở đây.
Lão bà vẫn ngồi trên sofa, từ lúc về đến giờ, cứ lau nước mắt.
Khóc đến sưng cả hai mắt.
Lâm Đống Thiên từ lời các con trai, biết chuyện của con gái, cũng biết chuyện của Đinh Cẩm Ý.
Trong lòng hắn rối như tơ vò, ý nghĩ đầu tiên là mau chóng mang con gái về nhà, không để nàng chịu khổ nữa.
Kết quả lại bị mấy đứa con trai thay nhau ngăn cản.
Lâm Viễn Chi ngồi một mình trên sofa, nhìn đại ca đang tự bế, nhìn mẹ khóc, nhất thời không biết nên an ủi ai trước.
Đợi Lâm Hi Chi nói xong.
Lâm Viễn Chi bổ sung: "Em gái đã nhận chúng ta, gọi chúng ta là anh trai, cũng gọi mẹ, hiện tại nàng không về với chúng ta, nhất định có suy tính riêng, chờ đến khi nàng muốn về, tự nhiên sẽ về, chúng ta không thể ép nàng làm những điều nàng không muốn."
Lâm Dật Chi trong nhóm nhạc nhận được tin nhắn hỏi thăm, sau đó cũng không ngẩng đầu, nói: "Ba, ba cứ nghe theo chúng con đi, cứ thuận theo tự nhiên là được; nếu ép quá, làm em gái giận, đến anh trai này em ấy còn không nhận, con dứt khoát cũng không gọi ba nữa, dù sao em gái với ba, con kiên quyết chọn em gái."
Lâm Đống Thiên tức muốn chết, giận dữ mắng: "Mấy đứa vô liêm sỉ."
Lâm Dật Chi không biết điều, dùng ngón trỏ lay lay mặt, lè lưỡi với Lâm Đống Thiên, "Lêu lêu lêu ~"
Lâm Đống Thiên may là bình thường thích vận động, leo núi, không bị bệnh tim không bị cao huyết áp.
Không thì đã bị mấy đứa con trai này chọc tức chết rồi.
Khương Nguyên Hỉ nức nở nói: "Đống Thiên, ông đừng đi tìm nó, đừng gây áp lực cho nó, nghe lời các con."
Lâm Đống Thiên thương Khương Nguyên Hỉ, ôm bà vào lòng, xoa lưng bà, nói: "Được, được, tôi nghe theo bà hết, nhưng bà cũng đừng buồn nữa, con gái đã trở về, Đinh Cẩm Ý cũng chết rồi, mọi chuyện qua hết rồi, chúng ta nên nhìn về phía trước, sau này cả nhà mình sẽ được đoàn tụ."
Lâm Đống Thiên dỗ dành vợ xong, liếc nhìn sang con trai cả, có chút lời đến miệng lại nuốt xuống.
Hắn vốn không giỏi hòa hợp với con trai cả.
Lúc này lại càng không biết nên nói gì an ủi hắn.
Đứa con trai cả này của hắn, luôn luôn có chính kiến hơn hắn.
Giờ phút này trầm mặc, chắc là đang tự chữa lành vết thương thôi.
Hắn có thể nói gì, khuyên bảo hay an ủi cũng vậy, với Lâm An Chi đều vô dụng.
Thà để hắn yên tĩnh còn hơn.
Lâm Đống Thiên muốn thở dài, nhưng lại sợ sẽ khiến vợ càng thêm nhạy cảm.
Chỉ có thể nhịn.
Lúc nào thật sự không chịu được nữa, liền lấy điện thoại ra, tìm thông tin của Khương Trà để xem.
Khi nhìn thấy có người mắng Khương Trà trên mạng, Lâm Đống Thiên không nhịn được, lập tức liên hệ trợ lý, bảo tổng trợ lý hành động, ra thông báo trên toàn mạng, thu thập toàn bộ tài khoản từng mắng chửi Khương Trà, khởi tố hết, không tiếc giá nào.
...
Trên mạng đang bàn tán xôn xao về sự kiện livestream.
Những người chưa xem đều không tin lời những người đã xem, cho đến khi họ xem được nội dung livestream.
Có người chụp lại màn hình, đăng lại ảnh, lay động rất nhiều người.
Thông tin liên quan không ngừng lên top tìm kiếm.
# Khương Trà là thiên kim Lâm gia thất lạc mười tám năm trước # # Khương Tịch Đồng không phải con ruột Khương gia # # Khương Tịch Đồng mới là thiên kim giả # # Đinh Cẩm Ý là ai # # Khương Hồng Nghiệp vào phòng cấp cứu # # Hình như thấy bạch hổ, to quá # # Khương Trà đẹp như vậy; sao trước đó không ai để ý # # Hôm nay trở thành fan chân ái của Khương Trà ngày đầu tiên # # Hồng Đường Khương Trà, muốn cắn quá đi # # Khương Trà đánh nhau ngầu quá # # Yêu Khương Trà chỉ cần một giây # # Hàn đội trưởng là cậu của Khương Trà #...
Gần như chiếm toàn bộ bảng hot search.
Hơn nửa từ khóa tìm kiếm phía sau đều mang một chữ 【 hot 】.
【 Trời ạ, Khương Trà đây là thiết lập nữ chính thần tiên gì vậy? Năm người anh trai là lão đại các ngành khác nhau, bố là ông trùm doanh nghiệp, mẹ là đại mỹ nhân, còn có một cậu siêu giỏi lại siêu đẹp trai cống hiến cho đất nước, trời ạ, nếu ngày trước nàng không bị người ác ý bắt cóc đi, không dám nghĩ, cuộc đời nàng sẽ hạnh phúc biết bao. 】 【 Những ai lúc trước nói Khương gia dưỡng dục Khương Trà, nếu không thời thơ ấu của nàng sẽ rất khổ, muốn Khương Trà biết biết ơn, có thể ra xin lỗi không? 】 【 Mọi người còn bỏ sót một tin quan trọng nhất, là còn một ông chồng siêu cấp bá đạo có tiền lại siêu cấp đẹp trai nha nha nha! 】 【 Còn mấy con thú cưng của nàng cũng độc đáo nữa, vừa thích nàng vừa ngưỡng mộ nàng. 】 【 ta không dám mong xa kiếp sau có thể trải nghiệm một chút cuộc sống của Khương Trà, nhưng có thể hay không kiếp sau cho ta đầu thai thành sủng vật của Khương Trà, nàng đối với các sủng vật cũng tốt quá nha. 】 【 ta cũng muốn, cùng nhau xếp hàng đi. 】...
Cục quản lý sự kiện đặc biệt quốc gia.
Bên trong đang thảo luận rất kịch liệt...
Bọn họ đang bàn bạc làm sao để chuyện xảy ra ở yến hội hôm nay biến lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Cố gắng giảm ảnh hưởng của sự kiện xuống mức thấp nhất.
Thảo luận nửa ngày, Kỵ Sĩ chen vào một câu, nói: "Hay là chúng ta xem phản ứng trên mạng thế nào rồi tính? Có lẽ mọi người cũng không nhất định hoảng loạn, chỉ cần dân chúng không hoảng loạn, độ chấp nhận cao, chúng ta thực ra cũng có thể không can thiệp? Dù sao người tin chắc sẽ tin, người không tin, video đặt trước mặt cũng sẽ bảo là đóng kịch."
Lão Cẩu: "Đúng đấy, cứ xem tình hình phản hồi của thị trường đã."
Nói đến đây, đám người cãi nhau nửa ngày của bọn họ mới rốt cuộc chấm dứt tranh cãi.
Sau đó, kinh ngạc phát hiện, toàn là tin mừng.
Lão Cẩu mở từng hot search, nhìn sơ qua xu hướng, nói: "Xem ra không cần chúng ta ra tay."
Hồ Điệp khoanh tay, nghiêm túc phân tích, nói: "Ta đoán có lẽ là do Khương Trà phát sóng trực tiếp xem bói trước đó, nên mọi người có độ chấp nhận cao với mấy chuyện này."
Quan Chi Nguyệt nhớ tới trước đây mình từng đến phòng phát sóng trực tiếp của Khương Trà chơi, nhếch miệng cười nói: "Dù sao đối với chúng ta mà nói cũng là một chuyện tốt rồi."
Xào Hạt Dẻ hai tay ôm sau gáy, chân dài đạp xuống đất một cái, ghế xoay trượt ra một khoảng, nói: "Sau này làm nhiệm vụ, nếu không cẩn thận tiết lộ thông tin, cũng không cần tốn tâm đi bịt miệng mọi người nữa."
Quan Chi Nguyệt quay đầu, ánh mắt nóng rực rơi trên người Hàn đội trưởng, nhịn không được tiến lại gần nói: "Đội trưởng, nói vài câu đi, trước kia anh thật sự không biết Khương Trà là cháu gái của anh sao?"
Hàn đội trưởng đẩy mặt hắn ra, nói: "Nếu ta biết sớm, ta đã không mời nàng vào, làm nhiệm vụ luôn có rủi ro."
Quan Chi Nguyệt: "Hừ, bảo vệ quá mức."
Hàn đội trưởng: "Ngươi biết cái mốc khô gì."
Lão Cẩu trực tiếp đặt một phần văn kiện ở giữa hai người, nói: "Được rồi, nếu nội dung bị lộ trong buổi phát sóng trực tiếp không cần phải bịt miệng, vậy cái sự kiện này cần phải xử lý khẩn cấp một chút."
Quan Chi Nguyệt trợn tròn mắt, nói: "Chuyện gì?"
Hàn đội trưởng nhận lấy văn kiện lão Cẩu đưa tới, mở ra xem.
Vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm trọng.
Lão Cẩu nhân cơ hội nói: "Chuyện này liên lạc với Khương Trà có lẽ sẽ tốt hơn?"
Hồ Điệp lúc đến gần nhìn rõ nội dung văn kiện, theo bản năng nhìn Hàn đội trưởng một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận