Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 41: Ta đều nổi da gà (length: 7557)

[Tần Phong Vũ? Ta hình như có biết một chút, tháng trước đột nhiên mất tích một đứa bé trai, dáng người nhỏ gầy, nhưng rất ngoan, rất hiểu chuyện, không cha không mẹ, sống nương tựa vào bà nội đã lớn tuổi. Sau khi mất tích, đã báo cảnh sát nhưng đến nay vẫn chưa tìm thấy.]
[Ta cũng biết tin này, thằng bé đó hình như mới bảy tuổi, vốn khai giảng là được vào lớp một rồi.]
[Trước đây, tôi từng thấy nó đứng ở cổng trường tiểu học ngóng nhìn các bạn nhỏ đi học, đôi mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, nhìn mà thấy thương. Sao trên đời lại có những bậc cha mẹ tàn nhẫn đến thế, nỡ lòng bỏ rơi đứa con do mình sinh ra như vậy?]
[Bố mẹ của thằng bé đều không còn sao?]
[Bố thằng bé bị tai nạn giao thông mà mất rồi, tiền bồi thường bị mẹ kế cuỗm đi hết, chỉ còn lại thằng bé và bà nội.]
[Thật là thê thảm, mong rằng sẽ sớm tìm được cháu.]
...
Người đang liên lạc là một bà lão tóc đã hoa râm. Bên cạnh còn có một người đàn ông đang hướng dẫn bà cách thao tác.
"Chào các cháu, ta là bà nội của Tần Phong Vũ. Cháu trai ta bị lạc mất rồi, nghe nói đến đây có thể nhờ người giúp, ta xin cảm ơn các cháu trước." Bà lão khóc nhiều, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, sắc mặt cũng rất tang thương.
[Khó chịu quá, nhìn thấy bà lão thế này, lại nhớ đến bà nội của mình đã qua đời.]
[Bà nội thật đáng thương, con trai mất, con dâu bỏ đi, bây giờ cháu trai cũng không thấy đâu. Mong là đừng có chuyện gì xảy ra, không thì bà phải sống làm sao nữa?]
[Xin trời thương xót cho bà lão này.]
[Bà lão đang ở đâu? Tôi có thể quyên góp chút tiền không?]
...
Khương Trà liếc nhìn bình luận, "Bà ơi, cháu chào bà. Cháu là Khương Trà, bà muốn xem điều gì ạ?"
Bà lão: "Ta muốn xem cháu trai của ta, Tần Phong Vũ, bây giờ đang ở đâu, có được không?"
Khương Trà thực ra đã thấy cậu bé đứng sau lưng bà lão rồi, cậu bé đang đứng cạnh Thẩm Tinh Kỳ. Cậu bé ở phía sau, nhiều lần dang tay muốn ôm bà nội, nhưng hai tay đều xuyên qua bà. Thẩm Tinh Kỳ ở bên cạnh che mặt khóc, Tiểu Hắc thì nằm trên vai Thẩm Tinh Kỳ, lè lưỡi ra, lặng lẽ nhìn mọi chuyện.
Khương Trà: "Bà ơi, bà có thể đăng thông báo tìm người lên mạng được không ạ?"
Bà lão lập tức đăng tấm thông báo tìm người lên mạng, ngay lập tức có rất nhiều người chụp màn hình, lan tỏa thông báo tìm người.
Người đông thì sức mạnh lớn, tốc độ lan truyền thông báo tìm người càng lúc càng nhanh, càng ngày càng có nhiều người biết đến chuyện này. Có người còn hảo tâm lưu ảnh chụp rồi gặp ai cũng sẽ hỏi thăm giúp một tay.
Mẹ ruột của Tần Phong Vũ cũng thấy thông báo tìm người. Vẫn là chồng cô đưa cho cô xem.
Người phụ nữ tên là Trương Khuynh Mỹ, đang ở trong bếp tất bật làm bánh ngọt cho con trai nhỏ. Khi chồng cô đưa thông báo tìm người cho cô xem, chiếc bánh ngọt đang làm trên tay Trương Khuynh Mỹ rơi xuống, đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
"Vợ à, thằng bé này nhìn quen quen đúng không? Có phải trước đây có thằng bé từng nhận nhầm em là mẹ nó không? Mình có nên liên hệ với cảnh sát để nói chuyện này không?"
Cơ mặt của Trương Khuynh Mỹ co rút lại vài cái, "Vậy hả? Em thấy không giống lắm, chắc là anh nhớ nhầm thôi. Em còn phải làm bánh ngọt cho con trai, anh đừng có làm em mất hứng, bánh không ngon con lại giận."
Chồng của Trương Khuynh Mỹ nhìn một hồi, cũng thấy có thể mình đã nhớ nhầm, liền không nói thêm nữa. Nhưng lúc cúi đầu, anh không nhận ra ánh mắt bất an hoảng sợ của Trương Khuynh Mỹ.
Sao lại ầm ĩ đến mức này? Con bà già chết tiệt đó còn muốn làm trò gì nữa? Sớm biết thế thì đã...
...
[Chủ kênh ơi, thằng bé còn sống không?]
[Khương Trà, xem ra thằng bé đang ở đâu chưa? Anh trai tôi là cảnh sát, tôi nhờ anh ấy đi tìm.]
[Tần Phong Vũ nhất định phải sống sót nhé.]
Khương Trà không lập tức nói ra kết quả, cô đứng lên, "Bà ơi, cháu ở gần chỗ bà, cháu đến tìm bà nhé."
Khương Trà cầm điện thoại, vẫn duy trì chế độ phát sóng trực tiếp, đi rất nhanh. Tạ Vinh An nhanh chóng đuổi theo.
Chưa đầy mấy phút, họ đã đến trước mặt bà lão.
"Bà ơi, cháu là Khương Trà."
[Tôi thề, đột nhiên cảm thấy Khương Trà thật giỏi.]
[Việc Tần Phong Vũ mất tích là sự thật, Khương Trà có ham nổi tiếng đến mức nào cũng không thể lấy chuyện này ra quảng cáo được, vậy nên khả năng duy nhất là, Khương Trà thật sự có tài, cô ấy có thể xem bói được thật.]
[Nghĩ kỹ thấy đáng sợ.]
[Tôi nổi hết cả da gà.]
Khương Trà liếc nhìn Tần Phong Vũ một cái, cô hỏi bà lão, "Bà ơi, bà có muốn nhìn Tần Phong Vũ một chút không?"
Thẩm Tinh Kỳ vội vàng ngăn cô lại, "Khương Trà, bà lão chịu đựng được sao?"
Khương Trà nắm chặt tay, "Một đứa bé bảy tuổi, mất tích gần một tháng, cảnh sát tìm khắp cả thành phố cũng không thấy, cô nghĩ là bà lão không có chuẩn bị tâm lý sao?"
Bà lão ngẩng đầu nhìn về phía Khương Trà, ánh mắt bà thường xuyên dừng ở chỗ bên cạnh Khương Trà, nhưng ở đó rõ ràng không có ai cả. Vậy mà bà giống như đã nhìn thấy.
"Đó là Phong Vũ của ta sao?" Bà lão bỗng nhiên tập tễnh đi đến, ôm chặt lấy Tần Phong Vũ. Ở góc độ người không thấy được, bà lão chỉ ôm lấy một khoảng không. Nhưng dưới góc nhìn của Khương Trà, bà lão đang ôm lấy đứa cháu đích tôn mà bà hết mực yêu thương.
Khương Trà có chút giật mình, cô còn chưa bắt đầu thi pháp, bà lão sao thấy được? Chẳng lẽ là - Khương Trà ném điện thoại cho Tạ Vinh An, nhanh chóng tiến lên bắt mạch cho bà lão. Sắc mặt của Khương Trà biến đổi.
Trợ lý Tạ Vinh An: "Kết quả không tốt sao?" Anh hiện tại đã tin Khương Trà là một bậc thầy xem bói hàng thật giá thật.
Một khi Khương Trà trở mặt thì sẽ có chuyện lớn. Mệnh số của bà lão sắp cạn rồi. Sao lại nhanh như vậy? Khương Trà bấm đốt ngón tay tính một chút, âm thầm nói không hay rồi. Cô đỡ lấy vai bà lão, "Bà ơi, có phải bà đã dùng 10 năm tuổi thọ của mình để đổi chác với người khác không?"
Bà lão nhìn cô, hiền từ mỉm cười, "Nó không lừa ta, ta đã gặp được Phong Vũ của ta rồi. Ta gặp được Phong Vũ rồi, Phong Vũ đừng sợ nhé, bà nội tìm được con rồi."
[Tôi lạy hồn, buổi phát sóng trực tiếp này sao càng ngày càng kỳ dị thế này?]
[Quản lý kênh 001 vẫn còn đấy à? Nick vàng chói lọi luôn.]
[Đổi mạng sống để gặp cháu trai một lần sao? Thật là tình thân cao cả.]
[Khoan đã, vậy thì bà nội đã gặp được Tần Phong Vũ, chẳng phải có nghĩa là Tần Phong Vũ đã...]
[Ô ô ô, sao có thể thế này, đau lòng quá.]
[Chủ kênh có thể xem ra nguyên nhân cái chết của Tần Phong Vũ không? Tiền xem bói tôi trả.]
[Online đợi một tiểu chó săn thưởng du thuyền *1.]
[Nguyện hòa bình thế giới thưởng du thuyền *1.]
[Quản lý 001 khen thưởng hoa niên *10.]
[Má ơi, đại gia vung tiền như rác.]
Khương Trà nhíu mày, "Bà ơi, cháu dẫn bà đi tìm Tần Phong Vũ nhé."
Bà lão ôm chặt lấy linh hồn của Tần Phong Vũ, nước mắt giàn giụa nhìn nó, "Phong Vũ của ta ơi, cháu trai bảo bối của bà, thời gian này ở bên ngoài, cháu đã khổ cực lắm rồi phải không?"
Tần Phong Vũ nằm trong lòng bà khóc nức nở.
Khương Trà nhìn vào phòng phát sóng trực tiếp, "Tần Phong Vũ bị chính người thân cận nhất giết hại, chỗ phi tang ở bên dưới khu vườn biệt thự cao cấp của ả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận