Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 45: Mẹ ngươi sinh ngươi thời điểm, quên cho ngươi phối tề não bộ linh kiện sao (length: 8127)

Khương Tịch Đồng trợn tròn mắt, "Sao lại là ngươi?"
Nàng làm sao đi đâu cũng gặp Khương Trà, vừa nghĩ đến vận may cẩm lý tốt đẹp của nàng vì Khương Trà từ cõi c·h·ế·t trở về mà trở nên cực kỳ bất ổn, nàng liền giận sôi người, hận không thể g·i·ế·t Khương Trà ngay tại chỗ.
Nhưng g·i·ế·t người phạm p·h·áp, cho nên không thể tự mình động thủ.
Nàng nhịn một chút, để ông nội tiếp tục tìm người.
Lần trước tên phế vật kia, vì hãm hại nhau mà rải tin bát nháo khắp nơi, cũng may đã phủi sạch quan hệ với nhà bọn họ, nếu không mặt mũi đều ném đi hết rồi.
Khương Tịch Đồng âm thầm cảm thấy mình rất giỏi nhẫn, sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn.
Nàng kiêu ngạo ưỡn n·g·ự·c, căm tức nhìn Khương Trà, "Cái loại người hầu ngu như l·ợ·n này, tỷ đây ban cho ngươi."
Khương Trà cười, "Mẹ ngươi sinh ngươi ra, quên lắp não cho ngươi sao?"
Khương Tịch Đồng phản ứng kịp nàng đang nói mình đầu óc có vấn đề, giận tím mặt quát: "Ngươi mới đầu óc có b·ệ·n·h, cả nhà ngươi đầu óc đều có b·ệ·n·h."
Khương Trà càng cười tươi hơn "Đúng vậy, cả nhà ta đều có b·ệ·n·h, hộ khẩu của ta hiện tại còn ở Khương gia các ngươi."
Bị gậy ông đập lưng ông, mặt Khương Tịch Đồng lúc trắng lúc xanh.
Hạ Trúc Tuyết che miệng cười muốn sái quai hàm, "Ha ha ha ha."
Khương Tịch Đồng càng thêm tức giận, mặt nghẹn đỏ bừng, vừa định mắng thì có người đến.
Khương Tịch Đồng liếc mắt nhìn thấy đối phương là Tống gia Nhị t·h·iếu gia Tống Vân Lan, lập tức thu lại lửa giận, còn nhân cơ hội chỉnh lại trang phục.
Giây sau đã vui vẻ, nghênh đón.
Hạ Trúc Tuyết: "Ta nói, sao trước đây ta không biết cô ta trở mặt nhanh như vậy? Đúng là cao thủ, không đi luyện kịch thì quá phí tài năng."
Khương Tịch Đồng không biết đang nói gì với Tống Vân Lan, hai người vừa nói vừa cười đi dạo.
Hạ Trúc Tuyết ngây người nhìn, miệng nửa ngày không khép lại được, "Khương Tịch Đồng t·h·í·c·h Tống Vân Lan?"
Khương Trà nhân tiện quan sát kết cấu phong thủy căn phòng này, thản nhiên nói: "Không t·h·í·c·h."
Hạ Trúc Tuyết: "Vậy cô ta đang làm cái gì?"
Khương Trà nhấc chân bước ra ngoài, "Thả thính."
Hạ Trúc Tuyết nhanh chóng đuổi theo, "Ý là sao? Chẳng lẽ cô ta muốn làm Hải Vương?"
Khương Trà ở khu ăn uống cầm một chùm nho tươi, cắn một quả rồi, nhẹ nhàng lắc ngón trỏ, hỏi ngược lại: "Ngươi có biết kiểu người nào dễ trở thành Hải Vương nhất không?"
Hạ Trúc Tuyết nghiêm túc suy nghĩ một lát, "Tra nam?"
Khương Trà lắc đầu, "Không phải."
Hạ Trúc Tuyết nhíu mày tiếp tục suy nghĩ, "Tra nữ?"
Khương Trà gh·é·t bỏ liếc nhìn nàng, "Tra nam với tra nữ, có khác gì nhau?"
"Hình như không có."
Khương Trà ba hai miếng ăn xong nho, lại cầm một quả đào thơm ngon, cắn một miếng, giòn ngọt, quả nhiên bỏ bữa tối mà đến thẳng đây là chuẩn xác nhất.
Trái cây ở đây tươi ngon, bánh ngọt ăn ngon, các món ăn khác cũng đa dạng.
Khương Trà nhìn Hạ Trúc Tuyết một cái, cảm thấy nàng thật sự không đoán được, nói: "Là kẻ được nhiều người yêu thích, Khương Tịch Đồng muốn trở thành một người như vậy, nàng cảm thấy có nhiều người đàn ông vây quanh t·h·í·c·h mình, có thể khoe được sức hút của nàng."
Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa, giá trị mị lực của nàng ta hiện tại càng cao thì mệnh cách càng ổn định.
Hạ Trúc Tuyết cười phá lên, "Chỉ bằng cô ta? Cũng xứng? Nếu là ngươi thì còn tạm."
Khương Trà không nói tiếp.
Khương Tịch Đồng trên người bây giờ có mệnh cách cẩm lý của nàng, nếu nàng không từ c·h·ế·t trở về, Khương Tịch Đồng hoàn toàn có thể dựa vào mệnh cách của nàng, trở thành người được vạn người mê, trở thành ngôi sao nữ n·ổi tiếng nhất giới giải trí, trở thành con cưng của các ông lớn, còn trở thành đối tượng khiến phụ nữ toàn thế giới ghen tị.
Nhưng bây giờ nàng đã trở lại.
Hạ Trúc Tuyết thấy Khương Trà không muốn tiếp tục đề tài này, liền đổi sang chủ đề khác hỏi: "Ngươi còn chưa nói mục đích kéo ta đến tham gia vũ hội của nhà họ Giang là gì."
"Chờ một lát sẽ nói, ăn trước đã."
Khương Trà lại cầm một chiếc bánh pudding hình mèo con, lắc lắc, đánh bàiang~ đánh bàiang~ đánh bàiang.
Bên cạnh có một nam một nữ đến.
Cô gái cầm lấy bánh pudding hình mèo con, giả bộ che miệng lại, "A, dễ thương quá, đáng yêu như vậy khiến người ta không nỡ ăn nha."
Khương Trà cầm lấy, một cái, một cái, một hơi càn quét sạch một bàn.
Mặt cô gái tức đến xanh lè.
Khương Trà l·i·ế·m lấy môi, "Đồ ăn là để ăn, dù có khắc hoa cũng để mà ăn thôi."
Nàng ở khu đồ ngọt và trái cây, ăn lưng lửng dạ, sau đó gọi Hạ Trúc Tuyết đi dạo.
Cô gái ở sau lưng tức giận giậm chân, vừa định gọi Khương Trà lại thì bị bạn trai kéo tay lại, "Em điên rồi hả? Muốn gây sự với cô ta sao? Em có biết cô ta đi cùng ai đến đây không? Là người đứng đầu Tạ gia, Tạ Cửu gia đó, muốn c·h·ế·t thì cứ đi mà trêu cô ta, nhưng trước khi đi thì mình chia tay."
Mặt cô gái tức đến méo xệch, "Anh!"
Hạ Trúc Tuyết hỏi: "Chúng ta bây giờ đi đâu?"
Khương Trà: "Tìm một người."
Hạ Trúc Tuyết nghi hoặc hỏi: "Tìm ai a?"
Khương Trà vòng quanh vũ hội đi nửa vòng, cuối cùng tìm được người cần tìm ở bên ngoài sảnh.
Một người đàn ông dáng dấp anh tuấn, đeo kính trông thanh lịch, có vẻ ôn nhu nho nhã.
Hắn đang ngồi xổm dưới bồn hoa, chăm sóc chú mèo con lạc vào đây.
Khương Trà giơ cằm về phía trước, "Đằng kia, chồng tương lai của ngươi."
Hạ Trúc Tuyết nghe được cách gọi này, đỏ mặt, rồi ngượng ngùng nửa ngày, chậm rãi quay đầu nhìn sang, thấy một người đàn ông mặt tỏi, mắt nhỏ, môi dày, ục ịch.
Nhìn chiều cao chắc chỉ mét rưỡi, nhảy lên thì chắc đập đầu gối nàng.
Mặt Hạ Trúc Tuyết tái mét, suýt nữa thì khóc òa lên "Ngọa tào, Khương Trà, chân mệnh t·h·i·ê·n t·ử của ta thật sự là như vậy sao? Hay là ta nên chọn cô độc sống quãng đời còn lại?"
Khương Trà không nói nên lời, vỗ trán, "Không phải người đó, cái người đang chui trong bồn hoa bắt mèo kia mới đúng."
Vừa dứt lời, người đàn ông lôi được chú mèo hoang ra khỏi bồn hoa, trong l·ồ·n·g ngực vẫn cẩn t·h·ậ·n ôm mèo con.
Hắn chuẩn bị mang mèo hoang ra ngoài thả, để tránh bị nhân viên hoặc bảo an ở đây xua đuổi t·à·n b·ạ·o, ảnh hưởng đến sức khỏe của mèo.
Khương Trà đẩy Hạ Trúc Tuyết về phía trước một cái, rồi mình nhanh c·h·ó·n·g xoay người.
Hạ Trúc Tuyết lảo đảo một chút, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt trước Tống Vân Sâm.
Tống Vân Sâm chú ý thấy nàng, đi lên trước, "Tiểu thư cô không sao chứ?"
Hạ Trúc Tuyết nhìn khuôn mặt người đàn ông, mặt nghẹn đỏ bừng.
Trong lòng đang điên cuồng gào thét.
Ngọa tào, đẹp trai quá đi!
Sao có thể đẹp trai như vậy chứ?
So Tống Vân Lan đẹp trai hơn nhiều a, thảo thảo thảo thảo, đẹp trai thế này ai mà c·h·ị·u nổi? Kết hôn? Khi nào kết hôn? Giờ đến cục dân chính làm thủ tục có được không?
Trong lòng Hạ Trúc Tuyết dậy sóng dữ dội, nhưng ngoài mặt lại đỏ đến mức sắp rỉ m·á·u, ấp úng nửa ngày không nói được gì, rồi chợt chỉ vào mèo hoang trong l·ồ·n·g ngực Tống Vân Sâm, nói: "Mèo này của anh đáng yêu thật, có bán không?"
Hạ Trúc Tuyết: ? ? ? ?
Thao!
Hạ Trúc Tuyết, mày đang nói cái gì vậy hả?
Mày lại mở miệng nói câu đó với chồng tương lai của mình?
Trong đầu Hạ Trúc Tuyết ong ong, lúc này Tống Vân Sâm khẽ cười một tiếng, nụ cười đặc biệt dịu dàng, nói: "Cô t·h·í·c·h con mèo này sao? Muốn nuôi nó à? Nó hiện tại còn chưa có chủ, nếu cô muốn nhận nuôi thì còn gì bằng."
Hạ Trúc Tuyết máy móc gật đầu, bây giờ nàng đã bị nụ cười của đối phương làm cho choáng váng đầu óc rồi.
Nuôi! Nhất định phải nuôi! Đừng nói là nuôi mèo, nuôi luôn cả hắn cũng được.
Hạ Trúc Tuyết càng nhìn khuôn mặt tuấn tú của đối phương càng thấy vừa lòng.
A a a a a!
Khương Trà giới t·h·iệu cho ta ông chồng đẹp trai như vậy.
Kiếp sau ta làm trâu làm ngựa cho cô, không! Làm cả trâu lẫn ngựa cũng không vấn đề gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận