Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 409: Ta nhìn ngươi nên học bổng dung, như thế tỉnh kim (length: 22625)

Khương Trà chợt nghĩ đến điều này, bực mình huých cùi chỏ vào Tạ Cửu Đường một cái, nói: "Cửu gia, lát nữa anh cho bên thiết kế thêm chút tiền cảm ơn nhé, em rất hài lòng."
Tạ Cửu Đường ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm thấp, đáp: "Được."
Tạ Vinh Sinh rùng mình, xoa xoa cánh tay, nói với Ôn Giản An: "Em mau nhìn xuống đất xem."
Ôn Giản An ngây ngô hỏi: "Nhìn gì?"
Tạ Vinh Sinh: "Tìm xem xem anh rớt hết da gà chưa."
Ôn Giản An: "Em thấy anh nên học cách tiết kiệm, như thế này sẽ bớt tiền."
Tạ Vinh Sinh: "Em!"
Trên núi gió mát thổi nhè nhẹ, bên cạnh tiếng suối róc rách, nghe êm tai vô cùng.
Tạ Vinh Sinh nhìn sân rộng lớn, bỗng nhiên nói: "Nơi này, thích hợp làm đồ nướng thật đấy."
Ôn Giản An vội vàng che miệng anh lại, kinh ngạc nhìn Tạ Cửu Đường, rồi nhỏ giọng nói với Tạ Vinh Sinh: "Anh nói cái gì mà nướng ăn ở cái nơi này thế, người ta đến đây để thắp hương cầu phù hộ đấy."
Khương Trà bật cười, nói: "Được thôi, hôm nay là ngày tốt lành, chúng ta ăn nướng đi."
Tạ Cửu Đường lập tức sai Trương Tiểu Vương sắp xếp.
Người có tiền muốn gì, sẽ lập tức có cái đó.
Chỉ cần có tiền, không gì là không thể.
Chưa đầy một giờ, Trương Tiểu Vương mang theo cả xe nguyên liệu nướng tới, phía sau còn có mấy nhân viên đi theo.
Quản gia Lâm cũng tới.
Quản gia Lâm tự lái chiếc xe phòng lớn của Tạ Cửu Đường đến, mang theo toàn bộ thú cưng trong nhà tới, gồm Thượng Quan Vô địch, cả Chương Dự đang nói chỉ đến chơi mà chơi không chịu về.
Thập Bát trong bể bơi cũng mang tới.
Mấy con vật này vừa mở cửa xe liền như ong vỡ tổ xông ra.
Mấy nhân viên công tác Trương Tiểu Vương mang đến sợ đến mức còn tưởng gặp thú dữ tập kích trực tiếp trốn sau lưng Khương Trà.
Bọn họ đều biết, lúc này, ai đứng sau lưng người nào an toàn nhất.
Kết quả cả đám "động vật" lại đồng loạt chạy về phía Khương Trà.
Mấy nhân viên công tác thiếu chút nữa thì sợ tè ra quần.
Khương Trà vỗ tay một cái, nói: "Ngoan nào, có người thường ở đây, đừng có làm người ta sợ."
Cô nói với mấy con thú cưng của mình xong, lại quay sang nhân viên công tác, nói: "Mấy con vật tôi nuôi sẽ không làm người ta bị thương đâu, chỉ là hơi nhiệt tình thôi, lát nữa bảo Trương Tiểu Vương phát cho mỗi người một bao lì xì để đi mua chút đồ dỗ dành nhé."
Nghe nói có lì xì, nhân viên công tác lập tức cảm thấy chúng nó không đáng sợ chút nào, thậm chí nhìn Bạch Hổ còn thấy rất dễ mến, muốn nựng.
Thực Nhân Hoa đạp lên lưng Thập Bát, coi Thập Bát là ngựa, thỉnh thoảng dùng lá vỗ vỗ vào mai Thập Bát, ý bảo nhanh mười tám giờ.
Thập Bát là một con rùa cạn, cũng cùng mấy con giống loài khác đứng trên vạch xuất phát, nói là muốn chạy thi.
Bạch Hổ và Tiểu Hắc tranh nhau nhất nhì rất hăng, kết quả giữa chừng hai con cọ vào nhau, đánh nhau, Thập Bát cứ lững thững mà ung dung về đích.
Nhưng cuối cùng người về nhất lại không phải là Thập Bát, mà là Thực Nhân Hoa đạp trên lưng Thập Bát.
Mèo chó chim chóc quây quanh Khương Trà, mắt dán vào đống nguyên liệu nướng còn chưa được xử lý, thòm thèm nuốt nước miếng.
Quản gia Lâm đeo tạp dề, thuần thục bắt đầu sơ chế nguyên liệu, Trương Tiểu Vương và mấy nhân viên công tác của anh ta giúp một tay.
Tạ Vinh Sinh quen được người khác hầu hạ, nhưng giờ phút này cũng gia nhập vào, dưới sự hướng dẫn của Ôn Giản An.
Khương Trà dẫn Tạ Cửu Đường vào chính điện, ngay vị trí nổi bật nhất, là một pho tượng ông lão mặt mày hiền từ.
Bức tượng này là Khương Trà gặp trong giấc mơ hình dáng của sư phụ.
Sau khi phi thăng, sư phụ bé nhỏ cũng chắc là bộ dạng này.
Khương Trà chỉ vào tượng ông lão, nói với Tạ Cửu Đường: "Đây là sư phụ ta, anh có tâm nguyện gì có thể nói với ngài, chỉ cần lòng đủ thành thì ngài sẽ nghe được, còn có thể giúp anh thực hiện tâm nguyện."
Tạ Cửu Đường vốn không tin những thứ này.
Nhưng đây là sư phụ của Khương Trà...
Mà anh lại vừa hay có điều khát khao.
Tạ Cửu Đường nghe xong lời Khương Trà nói, chắp hai tay lại, thành kính bắt đầu cầu nguyện trước tượng thần.
【Thần ơi, nếu ngài có thể nghe thấy tiếng lòng của con, xin hãy để con cùng cô ấy bạc đầu giai lão, con nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, cho cô ấy cả đời hạnh phúc vui vẻ vô ưu vô lo.】 【Xin cho con cưới được nàng, dù phải trả giá lớn đến đâu cũng được, chỉ cần con và nàng được đầu bạc răng long.】 Khương Trà không hỏi Tạ Cửu Đường cầu nguyện gì.
Cô nhìn tượng sư phụ, chỉ nói trong lòng một câu.
【Sư phụ, có gì không hài lòng, hoặc là có điều muốn cứ báo mộng nhé.】 Khi Khương Trà và Tạ Cửu Đường quay người rời đi, vẻ mặt của pho tượng đằng sau trở nên sinh động và tươi cười hơn lúc nãy.
Khi Khương Trà và Tạ Cửu Đường trở lại sân, quản gia Lâm tài giỏi đã đốt xong lò nướng, có thể bắt đầu ngồi ăn rồi.
Đám thú cưng đang chơi đùa kia cũng bị mùi thức ăn thu hút sự chú ý, nhốn nháo chạy tới.
Như ong vỡ tổ bao vây quản gia Lâm kín mít.
Mới đầu thì còn tranh nhau.
Quản gia Lâm giơ lên một vỉ nướng vừa chín tới, nói với chúng: "Xếp hàng trước đi, ai ngoan sẽ được chia phần, ai không nghe lời sẽ không được ăn."
Lời vừa dứt, đám này lập tức nghe lời xếp hàng.
Khương Trà ngồi một bên, có người mang đồ ăn cho cô.
Tay nghề của quản gia Lâm, làm món gì cũng ngon.
Tạ Vinh Sinh không có phúc phận đó, chỉ có thể tranh nhau với lũ động vật.
Tạ Cửu Đường đưa cho Khương Trà một xiên cánh gà nướng, nói: "Chúc mừng em được nghỉ hè, có muốn đi chơi ở đâu không?"
Khương Trà: "Mấy vụ ly hôn trong nhà anh đều phục hôn cả rồi à?"
Tạ Cửu Đường: "Ừ, họ đang chuẩn bị tổ chức một đám cưới tập thể để ăn mừng, nhưng còn chưa quyết định thời gian."
Khương Trà nhẩm tính, nói: "Vậy ngày 28 tháng này đi, là ngày tốt đấy, nhớ bảo ông Đoàn đến, nếu ông ấy không đến, anh tìm cách đưa Đoàn Diên Ninh tới trước, chỉ cần Đoàn Diên Ninh tới đây thì thế nào ông Đoàn cũng sẽ đến."
Ông Đoàn coi Đoàn gia tương lai hơn cả sinh mệnh, mà giờ, Đoàn Diên Ninh lại là tương lai của Đoàn gia.
Chỉ cần gọi được Đoàn Diên Ninh về kinh thành thì ông Đoàn nhất định sẽ xuất hiện.
Mọi chuyện, cũng nên kết thúc.
Tạ Cửu Đường: "Được, tôi sẽ nói với họ."
Tạ Vinh Sinh vừa ăn đồ nướng vừa không quên khoe khoang với Tạ Vinh An.
Kết quả Tạ Vinh An đang quay phim ở gần đó, biết họ đang ăn nướng thì lập tức kết thúc công việc, lái xe đến.
Khi đến, còn mang theo một người.
Cửa xe vừa mở ra, một bóng dáng xinh đẹp lao vào, cho Khương Trà một cái ôm thật chặt.
Khương Trà ngửi thấy mùi phấn son thoang thoảng.
"A a a, Tiểu Trà Trà, em nhớ chị quá đi mất, có nhớ em không nào." Hạ Trúc Tuyết còn dụi mặt lên má Khương Trà, mềm nhũn nói: "Tiểu Trà Trà ơi, má em mềm thật là thích nha, ghen tị với ai kia ghê."
Hạ Trúc Tuyết vừa nói vừa dùng ánh mắt ghen ghét liếc Tạ Cửu Đường một cái.
Tạ Cửu Đường thấy biểu hiện của cô ta cũng không thân thiện mấy.
Tuy hai người khác giới, nhưng đều coi nhau là tình địch.
Tạ Vinh An giật xiên đồ nướng từ tay Tạ Vinh Sinh, nói: "Mấy người ăn được bao lâu rồi?"
Tạ Vinh Sinh: "Cũng mới bắt đầu ăn thôi."
Hạ Trúc Tuyết sà xuống ngồi bên cạnh Khương Trà, cầm lấy xiên thịt, chẳng khách khí chút nào mà ăn ngấu nghiến, "A ngon quá, quản gia Lâm tay nghề anh đỉnh thật đó, em muốn bảo quản gia nhà họ Tống đến học tay nghề chỗ anh quá."
Hạ Trúc Tuyết đang cùng Tạ Vinh An đóng phim, vào vai huynh muội, lại là phim cổ trang.
Hai người giờ vẫn đang mặc đồ trong đoàn phim.
Ôn Giản An thấy có chút tò mò, hỏi: "Hai người mặc đồ trong phim ăn nướng như vậy lát nữa đồ toàn mùi khói nướng có sao không?"
Tạ Vinh An: "Không sao, lúc đó đền là được."
Hạ Trúc Tuyết: "Đúng đó, đền tiền là được, giờ em chỉ muốn ăn nhiều hai xiên thịt thôi."
Ôn Giản An: "..." Đây chính là thế giới thượng lưu của người giàu sao?
Anh chỉ lo làm bẩn đồ phải đền tiền, kết quả người ta chỉ cần nghĩ đến đền tiền, căn bản không phải lo.
Hạ Trúc Tuyết ăn mấy xiên, lại uống mấy ngụm nước, nói: "May quá, suýt chút nữa thì chết đói, em không biết đợt này để thích ứng với nhân vật, phải giảm cân, người đại diện nhà em cứ canh em xem ăn gì, canh kỹ ghê luôn, nếu không phải em vừa nghe được Tạ Vinh An gọi điện thoại, lúc anh ấy lái xe lẻn lên xe thì em giờ vẫn còn đang gặm cỏ ở phim trường, hu hu hu, Tiểu Trà Trà ơi, em có thể cho em một lá bùa ăn hoài không mập không?"
Khương Trà lấy tay nải mang theo bên mình ra, từ bên trong lấy ra một lá bùa vàng, cùng với bút lông sói, chấm mực chu sa bắt đầu rồng bay phượng múa viết một đống lên, rồi đưa cho Hạ Trúc Tuyết, nói: "Em đeo vào người đi."
Hạ Trúc Tuyết mở to mắt nhìn Khương Trà, nói: "Thật sự có lá bùa đó hả? Em tưởng là nói đùa thôi chứ, trời ạ, thần kỳ quá, em mang vào là tha hồ ăn không bị mập đúng không? Ui ui ui, Tiểu Trà Trà ơi, chị không cần làm gì hết, chỉ cần họa cái này là đủ rồi, muốn kiếm bao nhiêu tiền cũng được hết đó."
Ăn hoài không mập phù giảm cân sao? Nếu mà đem ra bán, có mà bị tranh nhau cướp điên lên ấy chứ?
Hạ Trúc Tuyết cẩn thận từng ly từng tí nhét tấm bùa vào túi giấu kỹ.
Bảo bối tốt như này, không được làm mất.
Khương Trà bình tĩnh nói: "Cái này chỉ có thể dùng tạm thời trong trường hợp khẩn cấp thôi, đồ bỏ đi, hơn nữa không thích hợp để phổ biến rộng rãi, gây ảnh hưởng không tốt đến xã hội. Muốn cái gì, cần phải cố gắng mà có được, chứ không phải lúc nào cũng muốn đi đường tắt. Giảm cân cũng vậy, phải có sự kiên trì và nghị lực, nỗ lực bằng cách giảm cân xuống thì mới là cách khỏe mạnh thực sự."
Hạ Trúc Tuyết cứ dính lấy Khương Trà, nói: "Cảm ơn ngươi nha, Tiểu Trà Trà, ta thật sự rất vui khi ngươi có thể cho ta cái này. Nhưng ngươi yên tâm, ta chỉ cho phép mình thả lỏng lần này thôi, sau này nhất định ta sẽ tự mình cố gắng kiểm soát cân nặng thật tốt."
Khương Trà bên trái có một con Bạch Hổ cọ cọ vào cổ nàng, bên phải có Hạ Trúc Tuyết đang quấn lấy nàng, trên đầu thì còn một đám tiểu hắc xà thích cosplay ba ba đang nhìn chằm chằm.
Trong ngực thì còn có một con mèo béo ú đang ngồi.
Phía sau thì có hai con xếp hàng, chờ con đang dính lấy Khương Trà trong ngực kia xong thì sẽ đổi ca.
Khương Trà cứ luôn không có lúc nào rảnh.
Tạ Cửu Đường muốn lại gần một chút cũng không có cách nào.
Vốn, sáng sớm lúc ra khỏi nhà, hắn định là muốn cùng Khương Trà hai người riêng đi lên núi hẹn hò.
Kết quả sao lại thành ra bộ dạng này?
Không chỉ có thế.
Bởi vì Tạ Vinh An sau khi đến, đăng một cái vòng bạn bè đầy đắc ý, kết quả bị càng nhiều người trong gia tộc nhìn thấy, còn có càng nhiều người đang trên đường tới.
Nhất là những người từng chịu ơn của Khương Trà kia, đều đã đang lái xe đến rồi.
Tạ Cửu Đường ngồi ở một nơi khuất, một con chim nhỏ béo tròn như quả bóng, rơi xuống vai Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường sờ lưng chim nhỏ, "Ngươi cũng không chen vào được sao?"
Chim nhỏ rúc vào trong lòng bàn tay Tạ Cửu Đường hai tiếng, sau đó bay về phía Khương Trà.
Khương Trà nhìn thấy nó đang không ngừng vỗ cánh trước mặt mình thì chủ động vươn tay, lòng bàn tay hướng về phía trước, chờ chim nhỏ đậu lên lòng bàn tay nàng.
Lúc chim nhỏ dừng ở lòng bàn tay Khương Trà, nó còn kêu vài tiếng về hướng Tạ Cửu Đường, tựa hồ muốn nói: "Ta được nè."
Tạ Cửu Đường: "..."
Hắn một con người sống sờ sờ, còn không bằng một con chim hạnh phúc.
Lát sau, có người khiêng không ít rượu đi lên.
Nướng thịt với bia, vui vẻ như tiên.
Tạ Thất Hải còn một mình cầm hai chai rượu vang đỏ trăm triệu một chai đi tới, nói: "Trên xe còn nhiều rượu lắm, Vinh Sinh với Vinh An, mấy đứa kêu thêm vài người cùng đi chuyển lên đi."
Cố Tiểu Tuyết đi bên cạnh Tạ Thất Hải, bụng đã lớn, khoác áo khoác dài, nhìn có vẻ hiền lành đáng yêu.
Cố Tiểu Tuyết cùng Tạ Thất Hải đi đến gần Khương Trà, nói: "Lần trước đến nhà lão Cửu vội quá, còn chưa kịp nói chuyện với ngươi cho tử tế, hôm nay nghe nói mọi người đang ăn đồ nướng ở đây, nên ta cũng đi theo, mong là sẽ không làm mọi người mất hứng."
Khương Trà nhìn bụng của nàng một lúc rồi nói: "Em bé rất khỏe mạnh."
Cố Tiểu Tuyết ngẩn ra một chút, phản ứng lại rồi ôm bụng nói cảm ơn Khương Trà: "Cảm ơn ngươi, Khương Trà, ta rất thích ngươi, hy vọng sau này chúng ta có thể có thêm cơ hội gặp nhau."
Khương Trà: "Sẽ có."
Cố Tiểu Tuyết theo bản năng nhìn thoáng qua Tạ Cửu Đường đang bị chen vào chỗ khuất kia.
Tạ Cửu Đường còn đang suy nghĩ ý nghĩa câu nói vừa rồi của Khương Trà.
Sẽ có, có phải là chỉ sau này sẽ có thêm cơ hội gặp nhau, vậy có phải là nói quan hệ của hắn và Khương Trà còn có thể tiến thêm một bước?
Nghĩ đến đây, tim Tạ Cửu Đường đập nhanh hơn một chút.
Lần trước nói sẽ hai lần một tuần kết quả đến giờ vẫn còn chưa có cơ hội thực hiện.
Tuy rằng trong mơ một tuần đều bảy lần nhưng trên thực tế, luôn sẽ gặp phải vài chuyện cản trở hắn.
Tạ Thất Hải mở rượu vang ra, hỏi Khương Trà: "Uống chút không?"
Khương Trà tò mò ngửi thử, nói: "Ngon không?"
Bạch Hổ bị quản gia Lâm dùng một miếng thịt dụ đi rồi, Tạ Cửu Đường nhân cơ hội nhanh chóng ngồi cạnh Khương Trà, đùi dán đùi, qua lớp vải quần, có thể cảm nhận rõ nhiệt độ của đối phương.
Khương Trà vì không sợ lạnh, quần áo mặc đều tương đối đơn giản, quần cũng chỉ mặc một chiếc quần mỏng mùa hè, ngay cả quần thu cũng không mặc.
Nàng thấy như vậy thoải mái hơn.
Tạ Cửu Đường có thể là vì đã được tẩy tủy dưới đáy biển nên mới giống Khương Trà không sợ lạnh.
Qua hai lớp vải mỏng, có thể cảm nhận được nhiệt độ da thịt của đối phương.
Tạ Cửu Đường nhân cơ hội đặt tay lên eo nhỏ của Khương Trà, tiến lại gần ngửi thử rượu vang, nói: "Nếu muốn uống thì cứ nếm thử, lát nữa nếu không muốn uống thì cho ta uống."
Cố Tiểu Tuyết nhìn thấy hành động thân mật của Tạ Cửu Đường và Khương Trà, cười rất vui vẻ, còn lấy tay nhẹ nhàng chạm vào Tạ Thất Hải, ám chỉ Tạ Thất Hải mau nhìn.
Cố Tiểu Tuyết ghé vào tai Tạ Thất Hải, nhỏ giọng nói: "Anh nói khi nào lão Cửu mới có thể cưới Tiểu Trà Trà về nhà?"
Tạ Thất Hải nói: "Không cưới được thì cũng không sao, lão Cửu có thể gả qua."
Cố Tiểu Tuyết cười tít cả mắt.
Tạ Thất Hải nhìn nụ cười của Cố Tiểu Tuyết, cảm thấy mình lúc này chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới.
Hắn sẽ không bao giờ quên, hạnh phúc này là do Khương Trà giúp hắn thực hiện.
Nếu không có Khương Trà thì có lẽ bây giờ hắn đã hoàn toàn trở thành một phế vật chỉ biết say xỉn hoang phí cuộc đời và sống cô độc.
Không chỉ Tạ Thất Hải, bảy cặp khác trong nhà họ Tạ cũng nghĩ như vậy, Khương Trà là đại ân nhân, là bà Nguyệt lão của bọn họ.
Nếu không có Khương Trà, bọn họ đã thê ly tử tán, không chết cũng dở sống.
...
Khương Trà uống một ngụm rượu, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Sau khi uống một ngụm, lại muốn một ly.
Tạ Cửu Đường chưa từng thấy nàng uống rượu, sợ nàng say, nhìn chằm chằm nàng, nhưng thấy mặt nàng không đỏ, nói chuyện cũng không thay đổi, biểu cảm vẫn bình thường.
Tạ Cửu Đường cũng cùng uống.
Một đám người ồn ào đến gần sáng mới lần lượt tản ra.
Khương Trà cũng uống nhiều, nhưng không say, Tạ Cửu Đường thì say đến mức phải dựa vào người đỡ lên xe.
Quản gia Lâm cũng đi theo, quản gia Lâm lái xe.
Không gian trong xe RV khá rộng, xe ba bánh nhỏ của Khương Trà cũng được ném lên xe.
Khi trở lại Tây Uyển thì trời cũng vừa hửng sáng.
Quản gia Lâm dừng xe xong, còn phải chịu trách nhiệm sắp xếp thú cưng trong nhà xuống xe, mèo chó đều đã ngủ, vẫn là quản gia Lâm bế xuống.
Tạ Cửu Đường thì do Khương Trà dìu về.
Trở lại phòng khách bên cạnh phòng ngủ chính.
Toàn bộ trọng lượng của Tạ Cửu Đường đè lên người Khương Trà.
Lúc Khương Trà định đặt hắn lên giường rồi xoay người định đi thì Tạ Cửu Đường nắm lấy cổ tay Khương Trà, dùng sức kéo ra, Khương Trà bị kéo vào lòng hắn, cùng nhau ngã lên giường.
Tay Khương Trà vừa vặn đặt lên cơ ngực săn chắc của Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường mắt mơ màng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Khương Trà một lúc rồi chủ động nhào lên phía trước, hôn lên môi Khương Trà.
Ban đầu chỉ là những nụ hôn nhẹ nhàng dịu dàng, thấy Khương Trà không từ chối, Tạ Cửu Đường bắt đầu trở nên bạo dạn hơn, bắt đầu hôn sâu.
Khương Trà đáp lại nụ hôn của hắn.
Cả hai đều uống rượu, hơi thở ra đều mang theo mùi rượu.
Hôn đến nỗi đầu óc càng thêm choáng váng.
Tạ Cửu Đường hôn đến nghiện nhẹ nhàng cắn môi Khương Trà không cho nàng rời đi, bàn tay thô ráp đầy chai sần, từ dưới vạt áo mò lên eo nhỏ nhắn của Khương Trà.
Bàn tay lớn của hắn dùng chút lực, kéo Khương Trà xích lại gần mình.
Khương Trà rời khỏi môi Tạ Cửu Đường, nói: "Cửu gia, say thật rồi?"
Tạ Cửu Đường không trả lời, lẩm bẩm đuổi theo Khương Trà tiếp tục muốn hôn.
Khương Trà giơ một chân lên, chống đỡ người, nói: "Cửu gia, người uống say thật thì không thể 'đứng' được đâu."
Kế hoạch của Tạ Cửu Đường bị vạch trần, nhưng vẫn không cam lòng, lại hôn Khương Trà hai cái, sau đó ôm chặt Khương Trà, cằm tựa vào vai Khương Trà, giọng nói buồn bã nói: "Đã nói một tuần hai lần, lần trước sau khi khai trai, hơn một tháng rồi đấy, tính ra em còn nợ anh bao nhiêu lần?"
Khương Trà nhìn hắn bộ dạng đang hừng hực khí thế kia.
Nắn bóp khuôn mặt anh tuấn của hắn, chóp mũi dán lên chóp mũi hắn, nói: "Không cần đi làm sao?"
Tạ Cửu Đường nuốt nước bọt, không rời mắt khỏi đôi mắt của Khương Trà, nói: "Càng muốn lên em."
Khương Trà nắn vành tai Tạ Cửu Đường.
Lần trước nàng đã phát hiện, vành tai dường như là điểm mẫn cảm của Tạ Cửu Đường, mỗi lần nàng chạm vào chỗ này thì Tạ Cửu Đường sẽ đặc biệt kích động.
Khương Trà nghịch ngợm một chút, trêu chọc cảm xúc của Tạ Cửu Đường, nhưng không nói là có hay không tiếp tục.
Tạ Cửu Đường cố gắng chịu đựng rất vất vả, mồ hôi trên trán đã túa ra.
Gân xanh trên cổ cũng nổi rõ lên, trông vừa gợi cảm vừa quyến rũ.
Khương Trà dùng ngón trỏ nhẹ nhàng mò lên động mạch chủ đang nhảy nhót trên cổ Tạ Cửu Đường, cảm nhận tần suất huyết mạch nhảy nhót kia.
"Cửu gia, ta phải đi rèn luyện buổi sáng đây."
Yết hầu của Tạ Cửu Đường lên xuống, nuốt nước bọt xong, trực tiếp ôm eo Khương Trà, xoay người đè nàng xuống dưới, môi dán lên đôi môi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng cọ xát một hồi, nói: "Anh có một cách rèn luyện buổi sáng tốt hơn."
Khương Trà chủ động vòng tay qua cổ Tạ Cửu Đường, nhìn đôi mắt sâu thẳm mê người của hắn, nói: "Chỉ hai lần thôi."
Tạ Cửu Đường lập tức cắn môi nàng, khàn giọng nói: "Ba lần được không?"
Khương Trà nhéo nhéo tai Tạ Cửu Đường, nói: "Mười hai giờ ta có việc phải đi."
Tạ Cửu Đường nhìn giờ, nói: "Để lại sức cho em."
Sau đó lại hôn lên.
Tạ Cửu Đường năng lực học tập quá mạnh, rõ ràng giống như nàng, đều chỉ có kinh nghiệm lần trước, nhưng lần này, Tạ Cửu Đường rõ ràng so với lần trước thành thục hơn, cũng càng nhanh để Khương Trà lên đến đỉnh điểm.
...
Tạ Cửu Đường yết hầu lướt qua một giọt mồ hôi trong suốt, nhỏ giọt xuống thì, vừa vặn dừng ở xương quai xanh của Khương Trà, nóng nàng một chút, khiến Khương Trà từ mê man, lại tỉnh táo hơn chút.
Có lẽ là do thời gian xa nhau quá lâu, thêm hạn chế về thời gian và số lần, Tạ Cửu Đường một thân tràn đầy sức lực, dốc hết sức để giải phóng ra.
Qua rất lâu sau đó, Khương Trà trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, bị Tạ Cửu Đường hôn lay tỉnh lại đây, lúc ngồi dậy thì thấy được trong gương, trên hông mình những vết tích.
Tạ Cửu Đường dùng sức quá mạnh.
Làn da của nàng lại rất trắng, ửng hồng lên, nhìn qua rất rõ ràng.
Khương Trà ngáp một cái, cả đêm không ngủ, lại lăn lộn một thời gian dài như vậy.
Khương Trà hiện tại buồn ngủ đến mức chỉ muốn ngủ ngay lập tức.
Khương Trà tựa vào n·g·ự·c Tạ Cửu Đường, vừa nhắm mắt lại liền ngủ th·i·ế·p đi.
Tạ Cửu Đường ôm nàng vào phòng tắm.
Điều chỉnh độ ấm nước, cho nàng tắm rửa.
Khương Trà tưởng rằng hắn còn muốn tiếp tục, bàn tay dừng trên n·g·ự·c Tạ Cửu Đường, đẩy đẩy, không nhúc nhích.
"Không được, mệt." Khương Trà rất ít khi kêu mệt.
Nhưng Tạ Cửu Đường có tài năng này.
Tạ Cửu Đường ôn nhu nói: "Tắm rửa, đừng nháo."
Khương Trà nghe vậy, rất nhanh lại rơi vào giấc mộng, ngủ th·i·ế·p đi.
Sắp mười hai giờ thì, Khương Trà bị Tạ Cửu Đường lay tỉnh.
Khương Trà mở đôi mắt lờ mờ buồn ngủ, xoa xoa đầu, nói: "Mấy giờ rồi?"
Tạ Cửu Đường: "Còn hai phút nữa đến mười hai giờ."
Khương Trà ngáp ngồi dậy, muốn thay quần áo thì p·h·át hiện Tạ Cửu Đường đã giúp nàng mặc xong, chỉ cần xỏ tất là có thể xuống giường.
Tạ Cửu Đường: "Cơm trưa cũng đã chuẩn bị xong, nếu thời gian không đủ, có thể ăn trên xe, ta lái xe đưa ngươi đi."
Tạ Cửu Đường còn chưa hỏi Khương Trà đi đâu.
Khương Trà xuống giường, đi giày, đi xuống lầu.
Tạ Cửu Đường theo sau lưng.
Lâm quản gia đã chuẩn bị xong hộp đóng gói.
Khương Trà nhìn thời gian một chút, nói: "Ăn trên xe không tiện lắm, ta ăn luôn rồi đi, Cửu gia, phiền ngươi cho xe ra trước, chờ ta năm phút."
Lâm quản gia cũng rất phối hợp, khi Khương Trà vừa dứt lời, hắn đã chủ động kéo ghế ăn ra cho Khương Trà, nhanh c·h·óng bày xong bát đũa.
Khương Trà đi qua, ngồi xuống liền có thể bắt đầu ăn.
Nàng nói năm phút, liền thật sự dùng năm phút ăn xong.
Khương Trà lên xe, thắt dây an toàn thì đụng vào một vật mềm mại, mới p·h·át hiện Tiểu Hắc đuổi kịp xe...
Bạn cần đăng nhập để bình luận