Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 46: Đừng nói nữa, có lời tình tiểu thuyết kia mùi, nức mũi (length: 7472)

Khương Trà vừa trở lại bên cạnh Tạ Cửu Đường đã hắt hơi một cái.
"Lạnh à?" Tạ Cửu Đường làm bộ muốn cởi áo khoác ngoài.
Khương Trà liền trực tiếp đè tay hắn lại, một tay còn lại xoa xoa mũi, nói: "Không cần."
Tạ Cửu Đường nhìn tay nàng, cảm nhận độ ấm lành lạnh trong lòng bàn tay nàng, tim đập có hơi nhanh.
Khương Trà vừa từ ngoài sân về, bị gió lạnh thổi, lòng bàn tay có chút lạnh.
Sau khi kinh mạch bị tổn thương, thể chất nàng dễ sợ lạnh, gặp gió bên ngoài, nhiệt độ cơ thể sẽ hạ nhanh hơn người bình thường, nhưng thực tế bản thân nàng không cảm thấy khó chịu hay quá lạnh gì cả.
Khương Trà cảm nhận được linh khí ấm áp từ người Tạ Cửu Đường truyền đến, xoa dịu kinh mạch trong cơ thể nàng, quá mức thoải mái, nàng quyến luyến một lúc, chậm chạp không buông tay.
Tim Tạ Cửu Đường càng lúc càng đập nhanh hơn, không nhịn được muốn nghĩ xem vì sao Khương Trà không buông tay.
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, Khương Trà đột nhiên bắt đầu bắt mạch cho hắn, "Sao tim ngươi đập nhanh thế? Có chỗ nào không khỏe à?"
Tạ Cửu Đường nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn thon dài của nàng đang đặt trên mạch đập của mình, lắc đầu, "Không có."
Khương Trà buông tay, "Ta sờ mạch của ngươi không có bệnh tật gì cả."
Tạ Cửu Đường ho nhẹ hai tiếng, "Chuyện ngươi cần làm, làm xong chưa?"
Khương Trà ghét phải đứng, dứt khoát dựa vào xe lăn, dồn hết sức nặng lên đó, lười biếng nói: "Vẫn chưa, trước cứ đợi họ phát triển tình cảm một lát, rồi tính đến chuyện chính."
Tạ Cửu Đường khẽ cười một tiếng, "Ngươi còn tranh cả việc của bà mối?"
Khương Trà thuận miệng nói: "Trả tiền thì việc gì ta cũng làm được, đến lúc ta sẽ tính cho ngươi một bà vợ mỹ nhân, bất quá, đàn ông Tạ gia các ngươi, chuyện hôn nhân có vẻ không thuận lắm, ly hôn cũng kha khá nhỉ?"
Tạ Cửu Đường: "Ly hôn bảy người rồi."
Khương Trà bấm đốt ngón tay tính, "Người thứ tám cũng sắp đến, sắp tạo thành Bát Ly Thế Gia rồi."
Tạ Cửu Đường: ? ?
Khương Trà: "Ngươi có muốn ăn chút gì không? Có bánh pudding hình mèo đặc biệt đáng yêu, lại ngon nữa, ta đi xem còn không, lấy cho ngươi ăn thử."
Khương Trà vừa dứt lời đã nhanh như chớp biến mất khỏi trước mặt Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, ra sức nhéo nhéo đôi chân không thể đứng lên được của mình.
Một mình ảo não.
Nhưng nghĩ đến việc Khương Trà nói có thể chữa khỏi chân cho hắn, tâm tình u ám buồn bực lại có thêm chút ánh mặt trời ấm áp chiếu vào.
Rất nhanh, Khương Trà đã trở lại, trong tay bưng cả mâm mèo bánh pudding, khi nàng bưng tới, bánh pudding trong đĩa nghiêng ngả như vũ điệu, đồng loạt hướng về một hướng.
Nàng gọi Tạ Cửu Đường, nói: "Mau nếm thử đi, món này ngon nhất."
Tạ Cửu Đường thực ra không thích ăn đồ ngọt, nhưng thấy dáng vẻ nhiệt tình giới thiệu của nàng, không nhịn được cầm một miếng, bỏ vào miệng, cẩn thận thưởng thức.
"Ngon không?" Khương Trà cũng tranh thủ nhét một miếng vào miệng.
Tạ Cửu Đường gật đầu, "Ngon, ngươi thích món này lắm à?"
Khương Trà lại nhét thêm vào miệng một miếng nữa, "Thích chứ, món ngon ai mà không thích?"
Tạ Cửu Đường: "Quay lại bảo quản gia học làm, hắn học nhanh lắm, chắc chắn sẽ làm được."
Khương Trà ăn vài miếng đã gần hết một mâm bánh pudding mèo, nàng cụp mắt nhìn Tạ Cửu Đường, phát hiện mình không cẩn thận làm dính chút bánh pudding lên vai áo vest của Tạ Cửu Đường.
Nàng nhanh chóng bất động thanh sắc giơ tay nhẹ nhàng lau đi, nhưng vẫn để lại một vệt ướt rõ ràng.
Ánh mắt Tạ Cửu Đường chuyển đến.
Khương Trà lập tức giơ tay lên che lại, nàng đối mắt với Tạ Cửu Đường, nở một nụ cười rạng rỡ với hắn, rồi nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý: "Một mình quản gia vừa phải làm việc nhà, vừa phải nấu ăn, còn phải chăm sóc vườn, một người quán xuyến cả nhà, giờ còn phải học làm đồ tráng miệng, hắn có chạy mất không vậy? Cả đội sản xuất lừa còn không bận như hắn."
Tạ Cửu Đường: "Ta cho hắn một mức lương cao, chắc chắn sẽ không chạy."
Khương Trà giơ ngón cái, "Thời buổi này người có lương tâm như ông chủ nhà tư bản như ngươi không có nhiều."
Khóe miệng Tạ Cửu Đường ngậm ý cười ôn hòa, "Ngươi chắc chắn những lời này là đang khen ta à?"
Khương Trà tùy tiện, "Coi như thế đi."
Tạ Cửu Đường khẽ bật cười, "Ta sống lâu như vậy, cũng chưa từng gặp cô gái nào thú vị như ngươi."
Khương Trà trực tiếp che miệng hắn lại, "Đừng nói nữa, mùi ngôn tình quá, nồng nặc."
Khương Trà thả Tạ Cửu Đường ra rồi quay người đi.
Bóng lưng tiêu sái, Tạ Cửu Đường âm thầm liếc đôi chân tàn tật rồi thở dài.
Thở dài xong, lại sờ lên môi mình, phảng phất vẫn còn hơi ấm của nàng.
Tạ Cửu Đường hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra, không nhịn được cong môi cười.
...
Một bên khác.
Hạ Trúc Tuyết và Tống Vân Sâm đã bắt đầu nói chuyện.
Nhìn qua thì hai người khá hợp nhau.
Lúc Khương Trà xuất hiện, bọn họ đang ôm con mèo hoang nhỏ, thảo luận xem nên đặt tên gì cho mèo.
Khuôn mặt Hạ Trúc Tuyết từ đầu đến cuối ửng hồng, "Mèo là do anh cứu, vậy để anh đặt tên đi?"
Tống Vân Sâm dịu dàng vuốt đầu mèo hoang nhỏ, nói: "Sau này em nuôi nó, em đặt tên vẫn tốt hơn."
Hạ Trúc Tuyết cũng đưa tay sờ mèo, nhẹ nhàng vuốt lưng mèo, rồi giả bộ vô ý chạm phải tay Tống Vân Sâm.
Lại giả vờ ngượng ngùng rụt tay về.
"Em không giỏi đặt tên, anh xem anh đặt hay hơn, anh đặt có được không?"
"Em đặt thì hay hơn."
"Anh đặt đi."
"Em đặt."
"Anh đặt đi."
"Để ta đặt cho." Khương Trà bước đến, ngoắc ngón tay với mèo, con mèo hoang nhỏ lập tức vùng khỏi tay hai người, nhảy vào lòng Khương Trà nằm gọn, còn thoải mái liếm liếm móng vuốt.
Hạ Trúc Tuyết không kiềm được, bản tính lộ ra, "Ơ hay, Khương Trà, sao nó nghe lời ngươi vậy?"
Vừa dứt lời, ý thức được mình đã thốt tục trước mặt crush, lập tức lại che miệng lại, hoảng sợ quay sang nhìn Tống Vân Sâm một cái, kết quả Tống Vân Sâm ngược lại cười với cô, nụ cười còn vui vẻ hơn vừa rồi.
Khương Trà thỉnh thoảng vuốt nhẹ đầu mèo, "Mèo con, ngươi muốn ai đặt tên?"
"Meo ô ~" Mèo con liếm liếm mu bàn tay Khương Trà.
Khương Trà nghiêm túc quan sát mèo một lát, nói: "Màu lông của ngươi rất vàng, vậy gọi tiểu Hoàng nhé."
"Meo ô?"
"Không thích sao?"
"Meo ô ~" Thật à~ Hạ Trúc Tuyết đứng bên cạnh xem ngơ ngác, "Ngươi, ngươi thật sự có thể nói chuyện với nó à?"
Khương Trà mặt nghiêm túc, "Khó sao?"
Hạ Trúc Tuyết: "..."
Đây là vấn đề khó à? Đây không phải là chuyện con người làm được sao?
Tống Vân Sâm cũng tò mò, "Ngươi thật sự hiểu nó nói gì à?"
Khương Trà: "Nó bảo hồi nãy anh cho nó ăn ức gà không ngon, vừa già vừa dai."
"Meo meo meo." Đúng đúng đúng.
Tống Vân Sâm kinh ngạc trố mắt.
Khương Trà: "Nó còn bảo hai người có thể nắm tay không? Mấy người vụng trộm xoa lông nó mà tay cứ chạm vào nhau hoài, lông của nó muốn bị các người xoa trọc luôn rồi."
"Meo meo meo." Đúng đúng đúng.
Hạ Trúc Tuyết cúi đầu mặt đỏ.
Tống Vân Sâm cũng đỏ tai...
Bạn cần đăng nhập để bình luận