Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 176: Hắn duy nhất ưu thế, cũng chỉ là nhiều tiền (length: 8048)

Là hắn đi quá giới hạn.
Đồ chơi này mấy chục vạn.
So với chiếc xe kia của hắn còn đắt hơn.
Quả không hổ là Trà đại sư, một chiếc xe ba gác bình thường cũng có thể biến thành thứ mà hắn mua không nổi.
À không đúng, nào chỉ là mua không nổi.
Đến mức thuộc loại muốn ăn vạ cũng không dám lại gần.
Ngoại trừ cái giỏ xe kia thì những chỗ khác đều vô cùng đắt đỏ.
“Xe của ta làm sao vậy?” Khương Trà hỏi.
Hoàng Nghệ Đức: “Không tệ chút nào.” Khương Trà: “Đúng là không tệ, ta mua đồ cũ hai ngàn đồng.” Đương nhiên không đáng giá đó, nhưng nàng không chỉ vì mua xe.
Tiền hoa là do Tạ Cửu Đường làm việc thiện mà có, Tạ Cửu Đường cũng sẽ có thêm công đức, tốt cho đôi chân của hắn cũng như tương lai của hắn.
Hoàng Nghệ Đức nhìn Khương Trà, lại nhìn chiếc xe, sao cảm thấy nàng như không biết giá trị thực tế hiện tại của xe mình?
Hay là Trà đại sư quá bình tĩnh?
Cũng phải, Trà đại sư nhìn còn trẻ nhưng nhìn cái tính cách điềm tĩnh kia của nàng, cái bản lĩnh cường hãn kia thì đã sớm quen với việc đời rồi.
Bên cạnh Hoàng Nghệ Đức có một tiểu tùy tùng, chưa từng gặp Khương Trà, cũng không biết về những chuyện của Khương Trà.
Hắn nhìn Lưu Tam Kim rõ ràng trúng độc, gần như sắp tàn rồi, nhịn không được lo thầm: "Người này không sao chứ? Lát nữa áp giải đi, nhỡ c·h·ế·t trên xe mình thì sao?"
Tội phạm nếu c·h·ế·t trên xe, bất kể có phải lỗi của bọn họ hay không, đều khó tránh khỏi bị phạt.
Phạt nhẹ thì kiểm điểm, phạt nặng thì có khi phải thuyên chuyển công tác.
Kết quả nào cũng không phải thứ họ muốn thấy.
Khương Trà còn chưa kịp nói gì, Hoàng Nghệ Đức chỉ liếc Khương Trà một cái đã nói ngay: “Không sao, không c·h·ế·t được, loại người như thế chưa xứng c·h·ế·t dưới tay Trà đại sư, làm bẩn tay Trà đại sư.” Khương Trà: “…” Danh của nàng đúng là càng ngày càng nhiều.
Hoàng Nghệ Đức mang theo Lưu Tam Kim đi, tiện đường còn mang mấy tên gây sự về cùng viết giấy cam đoan.
Khương Trà cầm một vạn tiền thưởng trên xe ba gác, tại chỗ gọi một ông lão ăn mặc giản dị, có vài miếng vá.
Ông không nói tên mình.
Khương Trà chỉ liếc ông một cái đã gọi: “Lý Nghênh Long, ông khỏe.” Tai của Lý Nghênh Long không được tốt lắm, trước kia bị lựu đạn n·ổ qua, một bên tai không nghe được gì.
Còn một bên tai, do lớn tuổi rồi, cũng lúc nghe được lúc không.
Nhưng tiếng của Khương Trà lại rõ ràng truyền vào tai ông.
Lý Nghênh Long không biết, đó là Khương Trà dùng năng lực của mình để giọng nói có thể truyền chuẩn xác đến tai ông.
Lý Nghênh Long bước đi không vững, chậm rãi đến trước mặt Khương Trà.
Vừa rồi lúc hỗn loạn, có người sỉ nhục Khương Trà, nói ra vài lời khó nghe, Khương Trà vốn tính ra tay dạy dỗ thì lão nhân này nhanh hơn nàng, trực tiếp cho đối phương một cái t·á·t làm mặt méo xệch.
Lý Nghênh Long đến trước mặt Khương Trà, “Cô bé, cô gọi ta sao?” Khương Trà cười với ông, sau đó rút ra một tờ trong số một vạn đồng vừa kiếm được, số còn lại đưa cho lão nhân trước mặt, nói: "Của ông, cầm đi chữa b·ệ·n·h đi."
Lão nhân đã đứng xem từ vừa rồi, nhìn ra Khương Trà có chỗ hơn người.
Trong lòng ông tin rằng Khương Trà có thể tính toán được mọi việc.
Có thể tính chính xác tên của ông, tự nhiên cũng biết được nỗi khó khăn ông đang gặp phải.
Nhưng khi Khương Trà trực tiếp cầm ra một số tiền lớn đưa cho ông, còn nói ra ưu sầu phiền não gần đây của ông, ông vẫn có chút xúc động, nước mắt trào ra, đôi mắt vốn đục ngầu vì tuổi già, đỏ hoe cả lên.
Mấy chục năm trước, lúc ông cất tiếng khóc chào đời, cũng từng có đôi mắt trong veo, không vướng bụi trần, không lo không giận.
Nhưng hiện tại, ưu phiền phiền não cứ thế kéo đến.
Nước mắt rơi xuống mặt, lão nhân lại không nhận tiền, ông cúi đầu nhìn xấp tiền trong tay Khương Trà, lau nước mắt, ngẩng lên nhìn, đôi mắt nhòe lệ cố gắng chớp chớp, "Cô bé, đây là tiền của cô."
Khương Trà nở nụ cười tươi rói, trong veo, nói: “Ông nhận đi, tiền đối với tôi mà nói không phải thứ quan trọng nhất, công đức còn quý hơn tiền, nên tính ra là tôi còn kiếm.” Lão nhân đã sống lâu năm, cái gì cũng hiểu nên tự nhiên cũng có thể hiểu ý của Khương Trà.
Cho dù nàng nói vậy là để trấn an bản thân mình thì ông vẫn vô cùng cảm kích.
Lão nhân run rẩy đưa hai tay ra, chậm rãi nhận lấy tiền mặt Khương Trà đưa.
“Tí tách, tí tách.” Nước mắt nhỏ giọt xuống chồng tiền.
“Cảm ơn, cảm ơn cô, nếu có kiếp sau…” Lão nhân còn chưa dứt lời, Khương Trà đã bật cười ngắt lời, “Nếu có kiếp sau, hy vọng ông có thể vui vẻ, vô tư sống một đời.” Lão nhân ôm tiền trước ngực, khóc nấc lên.
Ông cũng từng là báu vật của cha mẹ.
Giờ phút này, cha mẹ ông chắc cũng ở trên trời, đang cuống cuồng lo lắng.
Hy vọng sang kiếp sau cả nhà lại đoàn tụ.
Khương Trà nhắm mắt, niệm một đoạn kinh văn.
Sau đó, nàng lên xe ba gác rời đi.
Lão nhân như mơ hồ nghe thấy tiếng cha mẹ gọi tên mình.
Rõ ràng tai ông đã hỏng rồi, nhưng vẫn nghe rõ như khi còn bé.
- "Khương tiểu thư đem tiền kiếm được từ việc bói toán quyên ra một phần, trả lại cho lão nhân."
Tây Uyển.
Thư phòng.
Ô Nha đang kể lại chuyện mình thấy cho Tạ Cửu Đường nghe.
Tạ Cửu Đường càng nghe mày càng nhíu chặt lại.
Nàng đem phần lớn số tiền đi quyên tặng.
Nghĩa là tiền không có gì quan trọng với nàng.
Mà, lợi thế duy nhất của hắn chỉ là có nhiều tiền.
Nếu như tiền không có sức hấp dẫn với nàng... Tạ Cửu Đường không dám nghĩ tiếp.
Hắn vốn dĩ đã không so được với người kia có nhân duyên sâu nặng với nàng, thứ duy nhất có thể hơn được chỉ là nhiều tiền.
Nhưng hiện tại, tiền với nàng cũng không còn giá trị nữa rồi.
Vậy thì hắn có thể dùng cái gì để giữ nàng lại đây?
Tâm tình Tạ Cửu Đường không tốt lắm.
Ô Nha thấy thế thì đứng im tại chỗ, không biết có nên lui ra ngoài hay không.
Một hồi lâu sau, Tạ Cửu Đường cúi đầu, nhéo nhéo đùi, thở dài nói: "Kiểm tra tài khoản nàng đã quyên tặng, rồi cho người nặc danh chuyển gấp mười lần vào đó."
Ô Nha: "Vậy còn ông lão họ Lý kia?"
Tạ Cửu Đường xoa xoa mi tâm: “Điều tra xem nhà ông ta ai mắc b·ệ·n·h, tìm cho ông ta bác sĩ giỏi nhất, sắp xếp bệnh viện rồi chịu tất cả chi phí chữa trị.” Ô Nha: "Vâng."
Tạ Cửu Đường vung tay nhẹ một cái.
Ô Nha xoay người định đi.
"Chờ đã." Tạ Cửu Đường lại lên tiếng gọi Ô Nha lại.
Ô Nha dừng bước, quay lại: “Cửu gia.” “Đừng để nàng biết.” Tạ Cửu Đường nói thản nhiên.
"Tại sao?" Miệng quạ đen, nói: "Để Khương tiểu thư biết, chẳng phải sẽ tăng độ thiện cảm của cô ấy với ngài sao?"
Tạ Cửu Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh, nói: "Ta không muốn nàng thương hại hay đồng cảm."
Ô Nha độc thân hai mươi mấy năm, không hiểu ý tứ này.
Hiểu biết nông cạn, cau mày đi luôn.
Ô Nha xuống dưới lầu đến một phòng khách khác, gặp được Lâm quản gia đang từ sân sau đi ra, tay còn cầm một thùng nhựa rỗng.
Ô Nha không kìm được đến gần Lâm quản gia, kể lại cho quản gia nghe đoạn cuối trong thư phòng, còn hỏi lý do.
Quản gia tuy rằng trẻ tuổi, nhưng kinh nghiệm sống khá phong phú, vừa nghe liền biết nguyên do, còn liếc nhìn Ô Nha với ánh mắt ghét bỏ.
"Rảnh thì đi mà yêu đương đi."
"Ta yêu đương với ai? Ta là cận vệ của Cửu gia, người phụ nữ duy nhất có thể thân cận với Cửu gia chỉ có Khương tiểu thư.” "Ngươi muốn c·h·ế·t sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận