Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 191: Giữa các ngươi duyên phận không diệt, nhất định sẽ gặp lại (length: 8004)

Khương Trà đưa tay sờ, vừa chạm phải mu bàn tay của Khương Nguyên Hỉ.
Khương Nguyên Hỉ nước mắt lã chã rơi, nói: "Ta thấy ngươi nôn ra máu lòng ta đau như cắt, ngươi lớn lên bên ta như con gái, ta lo cho con bé, không biết nó ở nơi nào, có phải chịu khổ không, có ai cưng chiều, ai thương nó không, tất cả là do ta."
Khương Trà nhìn Khương Nguyên Hỉ khóc như mưa, giơ tay lên, lại không biết phải an ủi đối phương thế nào.
Khương Trà tiện tay bắt mạch cho Khương Nguyên Hỉ.
Nhận thấy cơ thể nàng không ổn lắm, tinh thần căng thẳng cao độ, còn bị trầm cảm nặng, ngày nào cũng phải uống thuốc, nàng giấu chuyện mình thấy, chỉ nói: "Nàng còn sống, hiện giờ sống rất tốt, duyên phận giữa các ngươi không dứt, nhất định sẽ gặp lại."
"Thật sao?" Khương Nguyên Hỉ mắt đẫm lệ nhìn Khương Trà.
Nàng kích động nắm chặt cổ tay Khương Trà.
Nhìn thấy vết cào trên cổ tay Khương Trà, không nhịn được giận dữ, rồi đổi thành cẩn thận nắm tay Khương Trà, nói: "Ai làm ngươi bị thương? Tiểu Trà, ngươi rất hợp ý ta, nếu ai dám bắt nạt ngươi, ngươi nói cho ta, ta giúp ngươi trút giận."
"Không sao, tại ta bất cẩn tự làm mình bị thương thôi, không đau đâu." Khương Trà để nàng yên tâm, còn véo hai cái vào vết hằn đỏ trên cổ tay trước mặt Khương Nguyên Hỉ.
Kết quả véo hai cái, vết hằn trên cổ tay càng rõ hơn.
Khương Nguyên Hỉ muốn đưa Khương Trà về.
Nhưng Khương Trà chọn tự đi xe ba bánh, nói lời tạm biệt với Khương Nguyên Hỉ xong, từ trên xe xuống.
Bảo tiêu kéo xe ba bánh của nàng đến dưới bóng cây râm mát che nắng.
Khương Trà đi qua, bảo tiêu vẫn còn đang gọi điện thoại.
Thính lực nàng tốt; từ xa đã nghe được tiếng của bảo tiêu.
"Lão gia, phu nhân đang gặp gỡ vị đại sư đoán mệnh trẻ tuổi mới nổi gần đây ở kinh thành, giờ họ đang ở trong xe, đã 20 phút phu nhân không sao, chỉ là cảm xúc có hơi kích động."
Khương Trà không có ý nghe lén chuyện riêng tư của người khác, nhưng xe ba bánh của nàng ngay bên cạnh bảo tiêu, tai nàng lại thính; muốn không nghe cũng khó.
Nhưng qua lời nói cũng biết được, Lâm Đống rất thương yêu vợ mình.
Dù hai người vì chuyện con gái mất tích mà ở riêng, nhưng có thể thấy, Lâm Đống hoàn toàn không yên lòng về Khương Nguyên Hỉ, còn sắp xếp người cận vệ bảo vệ nàng.
Chắc cũng lo Khương Nguyên Hỉ sẽ nghĩ quẩn, tự sát.
Dù sao mất đi con gái, nếu lại mất vợ, Lâm Đống dù trên thương trường có oai phong thế nào, cũng không thể chịu nổi.
Khương Trà qua lời nói cũng nhận thấy, cái người tên Lâm Đống này, cũng là người ôn nhu thương vợ thương con.
Nếu con bé kia không bị ai bắt cóc, lớn lên trong gia đình như vậy, chắc chắn sẽ được cưng như công chúa nhỏ.
Khương Trà không biết vì sao, trong lòng hơi cảm thấy khác lạ.
Như có chút tiếc cho con bé kia, lại có chút ghen tị.
Nhưng cảm xúc đó rất ngắn ngủi, thoáng qua liền bị Khương Trà vứt sau đầu.
Nàng tuy chỉ mới sống ở đây mười tám năm, nhưng ở thế giới khác, đã sống cả ngàn năm rồi.
Tình thân gì đó, trong lòng nàng vốn không quan trọng.
Khương Trà đạp xe ba bánh trở về Tây Uyển.
Nàng định về đến nhà sẽ nói chuyện những điều mình tính được cho Lâm Hi Chi biết.
Nhưng vừa về đến nhà, mới vào phòng khách, đã đụng phải Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường đang tập hồi phục.
Chống gậy, gian nan bước đi.
Mỗi bước đều đi rất vất vả, như nàng tiên cá dùng đuôi đổi lấy chân, mỗi bước đi đều như bước trên mũi dao.
Không biết Tạ Cửu Đường luyện bao lâu, chiếc áo sơ mi màu đậm trên người đã ướt đẫm mồ hôi, trên mặt cũng đầy mồ hôi.
Ngay cả mái tóc trên trán cũng ướt sũng, dính vào trán, so với kiểu tóc chải ngược ra sau mọi ngày, Tạ Cửu Đường bây giờ mang lại cảm giác yếu ớt dễ vỡ.
Trông có vẻ trẻ hơn.
Tính công kích cũng giảm đi nhiều.
Có nét đẹp tổn thương khiến người ta thương tiếc.
"Cửu gia." Khương Trà gọi một tiếng.
Tạ Cửu Đường đã biết nàng về từ khi nàng tiến vào khu vực quan sát của ngôi nhà.
Hắn khẽ thở ra, tay chống gậy càng dùng sức hơn, gân xanh trên cánh tay cũng nổi cả lên.
Tạ Cửu Đường ngẩng đầu nhìn Khương Trà, thấy mặt nàng hồng hào, còn có chút nóng, nói: "Quản gia đã chuẩn bị nước đường phèn cho cô vào buổi sáng, để trong tủ lạnh."
Khương Trà lập tức hoan hô một tiếng, chạy lại.
"Ta vừa khát nước, quản gia Lâm muôn năm, đợi khi nào ta rảnh, ta sẽ cầu phúc cho ông ấy, phù hộ ông sống lâu trăm tuổi."
Khương Trà uống nước đường, đương nhiên không thể thiếu Tiểu Hắc.
Nàng còn chuẩn bị một phần thật lớn cho Thập Bát trong hồ bơi.
Để có gió mát tự nhiên, Khương Trà còn bưng nước đường ra hồ bơi vừa uống.
Tạ Cửu Đường lại kiên trì đi một lát, thả gậy xuống.
Hắn từ cửa kính nối phòng khách và hồ bơi nhìn sang, vừa vặn thấy Khương Trà thả chân vào hồ bơi, vừa uống nước đường phèn, vừa dùng đôi chân trắng trẻo mềm mại nghịch nước.
Tiểu Hắc và Thập Bát đều ngoan ngoãn nằm hai bên cạnh Khương Trà, ăn nước đường trong bát.
Ba con mèo và hai con chó Tạ Cửu Đường nuôi trong sân, còn có mấy con chim béo ú như bình ga, phía trước cũng có nước đường của chúng.
Khung cảnh vô cùng hài hòa.
Tạ Cửu Đường cảm nhận được sự bình yên và thư thái đã lâu không thấy.
Con chim nhỏ mập nhất tên là Tiểu Tam cũng là con háu ăn nhất, trong bát mình ăn còn chưa xong đã chạy sang giành nước đường của con Doberman tên Nguyên Bảo.
Mổ một miếng khoai môn đi một vòng, do nuốt quá nhanh nên bị nghẹn họng.
Suýt chút nữa thì lên đường.
Khương Trà thấy thế, liền bắt Tiểu Tam lại, khép hai ngón tay, vuốt từ bụng đến cổ Tiểu Tam, ấn mạnh.
Viên khoai môn to tròn bay ra ngoài.
Rớt vào bát của con Alaska tên Tiểu Kim Tử, bị Tiểu Kim Tử nuốt trọn.
Mấy con vật cưng này, ở trong sân hấp thụ nhiều linh khí, bây giờ đã khác với vật cưng bình thường.
Khương Trà uống xong nước đường, Doberman đi tới, chủ động nằm xuống làm gối cho nàng.
Alaska ghé sát mặt vào nàng, lộ bụng ra cho nàng xoa.
Mấy con mèo ú nụ, cũng mỗi con tìm một chỗ, dựa sát vào người Khương Trà nằm.
Mấy con chim nhỏ thì tìm chỗ trên người Khương Trà, an phận đậu trên người nàng.
Chúng chỉ cần gần Khương Trà, là có thể tiếp tục hấp thụ linh khí, tuổi thọ cũng sẽ tăng lên.
Khương Trà nằm trên sàn, chân ngâm trong nước, thoải mái nhắm mắt.
Thập Bát nhảy xuống nước, bơi đến trước bàn chân Khương Trà, chủ động làm bệ kê chân.
Trong nhà này, chỉ có Khương Trà mới được đãi ngộ này.
Những người khác mà dám đụng vào nước ao của Thập Bát, sẽ bị nó hắt nước trả thù.
Mà nó sẽ còn gây ồn ào, bắt quản gia Lâm phải thay ao nước khác sạch sẽ mới được.
Nếu không thì nó sẽ không ngừng làm ồn, không ai được ngủ.
Khương Trà thoải mái giơ tay lên vươn vai, ba con chim mập buồn ngủ, không giữ được thăng bằng, từ trên người nàng rơi xuống, đập vào người con mèo bên cạnh.
Mèo tam thể giật mình, ưỡn lưng, nhảy lên bỏ chạy.
Cùng lúc đó, Tạ Cửu Đường kết thúc bài tập phục hồi, lại tắm rửa xong đi xuống.
Lăn xe lăn vừa hay đến một bên hồ bơi, vừa hay thấy vết thương trên cổ tay Khương Trà…
Bạn cần đăng nhập để bình luận