Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 336: Nguy hiểm! (length: 7861)

Lâm Viễn Chi kiểm tra vết thương của Trần Khuê Kỳ, xác định không có vấn đề gì, liền bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt, sau đó đi đến chỗ khác, hỏi tình hình của Vương Văn Tuyết.
Vương Văn Tuyết mặt hơi ửng hồng, nói: "Thưa thầy, em thấy đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là hơi mệt, nhưng sẽ không làm mọi người chậm trễ đâu ạ."
Lâm Viễn Chi sau khi xác định tất cả mọi người đều ổn, bắt đầu lo lắng cho tình hình của Khương Trà.
Vương Văn Tuyết nhìn hắn cứ mãi nhìn về hướng Khương Trà đã rời đi, vẻ mặt không yên, trong lòng có chút ghen tị hỏi: "Thưa thầy, cô bé lúc nãy nhìn lợi hại thật, thầy biết cô ấy sao?"
Trần Khuê Kỳ sau khi chân đã lành, liền không muốn nằm hay ngồi mãi nữa. Mấy ngày nay vì chân bị thương nặng, hắn hầu như không cử động nhiều, lúc này mới có thể đi đứng được, nên hắn đi qua đi lại, vừa đi vừa chăm chú nghiên cứu lá bùa Khương Trà dán trên cây.
Hắn nghe thấy câu hỏi của Vương Văn Tuyết liền quay lại, nói: "Cậu không biết cô ấy sao? Cô ấy là Khương Trà đó; trước đây nhà họ Khương vì chuyện thiên kim giả thật náo loạn ầm ĩ cả lên, cô ấy chính là thiên kim giả được nhà họ Khương nuôi mười mấy năm đó, nghỉ hè còn từng tự vẫn một lần, nhưng vào ngày giỗ, cô ấy đột nhiên sống lại, giống như biến thành người khác vậy."
Tai của Lâm Viễn Chi tự động bắt được từ khóa "Khương Trà", không kìm được hỏi học sinh của mình: "Vì sao trước đó nàng lại tự vẫn?"
Trần Khuê Kỳ: "Vì sự khác biệt quá lớn về cuộc sống đó thôi, phát hiện bản thân mình là người thay thế hưởng cuộc sống hào môn, từ thiên kim thật biến thành thiên kim giả, không chấp nhận được sự khác biệt này."
Lâm Viễn Chi nhíu mày, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà nghĩ về ấn tượng của mình lúc mới gặp cô.
Không hiểu sao, cảm thấy nàng rất giống mẹ anh hồi còn trẻ.
Đến khi anh bình tĩnh lại thì lại cảm thấy không giống.
Dường như có một cái gì đó đang quấy rối suy nghĩ của anh.
Trần Khuê Kỳ tiếp lời: "Sau khi sống lại, cô ấy như thể được buff, không những mở livestream bói toán, mà thỉnh thoảng còn đạp xe ba bánh đi khắp nơi bói toán, lần nào cũng rất chuẩn, tỷ lệ thành công gần như là tuyệt đối."
Trước đây Lâm Viễn Chi chưa từng biết về Khương Trà, nhưng bây giờ anh lại rất hứng thú với những thông tin liên quan đến nàng, không nhịn được tiếp tục truy hỏi: "Vậy có chuyện gì mà không đoán ra không?"
Biểu hiện của Trần Khuê Kỳ trở nên hơi kỳ lạ, muốn nói lại thôi.
Lâm Dật Chi nghe nãy giờ, liền khẩy lọn tóc mái trước mắt lên, nói: "Là chuyện của em gái, Đại ca và mẹ từng nhờ cô ấy tính cho em gái, cô ấy chỉ tính ra được em gái còn sống, nhưng không tính ra được em gái ở đâu."
Lông mày của Lâm Viễn Chi càng nhíu chặt, nói: "Ta ngược lại đã từng nghe mẹ nói qua, nói là từng tìm đại sư rất lợi hại tính ra em gái còn sống, vì chuyện này, mẹ đặc biệt vui mừng, nhưng lại luôn lo được lo mất, nói là lo em gái đang phải chịu khổ ở nơi bọn họ không biết.
Nhưng ta cứ nghĩ là mẹ tìm mấy ông lão hay bói toán, không ngờ là..."
Lâm Viễn Chi nghĩ đến dáng vẻ của Khương Trà, trong mắt thêm một chút dịu dàng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nói: "Nàng còn trẻ như vậy, mà thực lực đã vượt xa cậu rồi."
Lâm Dật Chi: "Cậu đã sớm thu nhận nàng dưới trướng rồi."
Lâm Viễn Chi, người luôn chìm đắm trong thực vật, trò chuyện với thực vật còn nhiều hơn so với người khác: ? ? ? ?
Lại có nhiều chuyện như vậy sao?
Lâm Viễn Chi có chút tiếc nuối, nói: "Hóa ra ta đã bỏ lỡ nhiều thời gian đến vậy sao?"
Lời này Lâm Viễn Chi nói rất khẽ.
Nhưng Vương Văn Tuyết đứng gần hắn nhất lại nghe thấy được.
Tay nàng đặt bên hông, siết chặt.
Trong mắt nàng lộ ra vẻ không cam lòng.
Lâm Viễn Chi hỏi Lâm Dật Chi: "Điện thoại của em còn pin không? Bây giờ là mấy giờ rồi? Sao nàng vẫn chưa quay lại? Liệu có gặp nguy hiểm gì không?"
Lâm Viễn Chi không thể chịu đựng được nữa, muốn đi ra ngoài tìm Khương Trà.
Lâm Dật Chi lập tức ngăn anh lại, nói: "Tam ca, anh đừng ra ngoài làm loạn thêm nữa, cô ấy không sao đâu, nếu đến cô ấy mà còn không giải quyết được thì chúng ta ở đây cũng không ai sống nổi đâu."
Lâm Dật Chi nói rất chắc chắn.
Nhưng người khác rõ ràng không quá tin, ngay cả Trần Khuê Kỳ thường xem livestream của Khương Trà cũng không tin lời Lâm Dật Chi, cho rằng Lâm Dật Chi nói khoác.
Lâm Dật Chi nhìn biểu cảm của bọn họ, liền biết họ đang nghĩ gì.
Anh cũng không giải thích.
Dù sao giải thích cũng vô ích.
Đợi đến khi Khương Trà về, bọn họ sẽ biết thôi.
Trong số mọi người ở đây, chỉ có anh và Khương Trà là đã từng xuống địa phủ, nhìn thấy sông Minh Hà, còn nhìn thấy Mạnh Bà đứng trên cầu Nại Hà phát cháo Mạnh Bà đầy mùi rượu cho những linh hồn đang xếp hàng.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Tuy rằng Lâm Dật Chi tin tưởng năng lực của Khương Trà nhất định có thể gặp dữ hóa lành, nhưng anh cũng không nhịn được mà có chút lo lắng bồn chồn.
Sợ rằng Khương Trà thật sự gặp phải chuyện gì đó không thể giải quyết được.
Chỉ là anh không thể hiện ra ngoài, nếu anh cũng luống cuống, những người còn lại có thể sẽ càng hoảng sợ hơn.
"Khương Trà thật sự không sao chứ?" Một nam sinh tên Chu Hải Cường không nhịn được hỏi.
"Chắc là, chắc không sao đâu, nếu cô ấy gặp chuyện không may thì chúng ta phải làm sao? Phải tiếp tục ở đây chờ đợi sao?" Dương Ba Lỗi có vẻ còn lo lắng hơn cả Chu Hải Cường, nói: "Tôi muốn về, tôi muốn về xin lỗi mẹ."
Vương Văn Tuyết: "Em cũng nhớ người nhà, nhưng Khương Trà chẳng phải đã dặn chúng ta đừng ra ngoài sao?"
Dương Ba Lỗi đột nhiên trở nên cáu kỉnh, nói: "Cô ấy nói không được ra ngoài thì không được ra ngoài à? Lỡ cô ấy không về được thì sao? Chúng ta phải đợi đến bao giờ? Lỡ như có dã thú đến thì chúng ta chết cả lũ à?"
"Bốp!"
Mặt Dương Ba Lỗi, bỗng nhiên chịu một cái tát mạnh.
Mặt hắn bị đánh lệch, mờ mịt quay đầu lại, nhìn đạo sư của mình, người luôn luôn trầm mặc ít nói, yêu thực vật còn hơn con người, như thể bị chứng thiếu hụt tình cảm...
Lúc này trên mặt thầy, đầy vẻ phẫn nộ.
Đây là lần đầu tiên Dương Ba Lỗi bị đạo sư tát.
Lâm Viễn Chi đối với những học sinh của mình, tuy rằng nghiêm khắc nhưng luôn rất tốt.
Đặc biệt là đối với học sinh độc thân như hắn, càng quan tâm rất nhiều.
Bình thường còn hay lấy lý do kinh phí liên hoan để mọi người đi ăn cơm, nhưng trên thực tế là do tự móc tiền túi của mình mời mọi người.
Nhưng đạo sư như vậy, chỉ vì hắn nói một câu không hay về Khương Trà mà giữa thanh thiên bạch nhật lại tát hắn một cái.
Dương Ba Lỗi luôn kính trọng và sùng bái Lâm Viễn Chi.
Giờ phút này như thể ánh hào quang của thần tượng tan vỡ.
Hắn tức giận trừng Lâm Viễn Chi, "Thưa thầy, tại sao thầy lại đánh em? Dựa vào cái gì mà thầy đánh em? Cũng chỉ vì câu nói vừa rồi của em thôi sao? Nhưng em nói là sự thật mà, thầy ngay cả loại lời này cũng không nghe được sao? Thầy và cô ấy hôm nay mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên mà thôi."
Vẻ mặt của Dương Ba Lỗi như kiểu, tôi mới là học sinh mà thầy coi trọng nhất.
Vì sao thầy lại muốn bênh vực một người ngoài?
Lại còn đánh vào mặt hắn trong khi hắn không hề phạm lỗi gì?
Lâm Viễn Chi cũng không biết tại sao mình lại tức giận đến thế, nhưng anh thừa nhận, anh mất khống chế mà đánh người là hoàn toàn chính xác vì Dương Ba Lỗi đã nói câu Khương Trà sẽ không về được.
Cho dù chỉ là giả thiết, vạn nhất...
Anh cũng không muốn nghe thấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận