Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 328: Bộ xương khô, rất có lễ phép (length: 7587)

Lâm quản gia: "..."
Cái xương cốt này còn rất có lễ phép.
Bất quá, xương cốt rốt cuộc tính là gì? Quỷ? Yêu? Hay là đồ cổ?
Đồ cổ có thể bán được giá cao sao? Lâm quản gia lén đánh giá Thượng Quan Vô Địch, trong lòng suy đoán một bộ khung xương cổ xưa hoàn chỉnh thế này rốt cuộc có thể bán được bao nhiêu tiền.
Cả bộ xương cốt đều sạch sẽ bóng loáng, nhìn qua rất thích hợp để bới lên.
"Trên người ta có gì kỳ quái sao?" Thượng Quan Vô Địch chú ý tới vẻ khác thường của Lâm quản gia, không nhịn được hỏi.
Lâm quản gia: ? Ngươi đáng lẽ phải hỏi trên người ngươi có cái gì không kỳ quái mới đúng chứ?
"Không có gì, ta dẫn ngươi đi phòng nhé."
Lâm quản gia đưa Thượng Quan Vô Địch đến căn phòng khách vừa mới dọn dẹp xong.
Tiện thể hỏi: "Thượng Quan tiên sinh, xin hỏi bây giờ ngươi muốn tắm rửa không? Phòng khách này có lắp bồn tắm lớn, nếu ngươi muốn ngâm mình thì cũng được."
Thượng Quan Vô Địch: "Ngâm mình là ý chỉ ngâm suối nước nóng sao? Ta thích ngâm suối nước nóng, con người đáng yêu."
Được khen là con người đáng yêu, Lâm quản gia nhất thời chân tay luống cuống, khẽ hắng giọng hai tiếng, nói: "Ngươi cứ gọi ta quản gia là được."
"Quản gia?" Thượng Quan Vô Địch nhấn mạnh hai chữ này, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi là người lợi hại nhất trong nhà này sao?"
Lâm quản gia lắc đầu, "Không phải, ta là người Cửu gia mời đến làm công, Cửu gia mới là chủ nhân của ngôi nhà này."
Thượng Quan Vô Địch: "Ta biết, cái người đàn ông luôn dính lấy Khương Trà, giữa bọn họ rất có duyên phận."
Lâm quản gia dẫn Thượng Quan Vô Địch vào phòng tắm, còn dạy hắn cách sử dụng các thiết bị bên trong, giúp hắn xả nước vào bồn tắm rồi mới đi ra.
Ngày hôm sau.
Khương Trà sớm nhận được tin nhắn thông báo từ ngân hàng.
Đạo diễn tổ đã chuyển tiền thưởng vào tài khoản của nàng.
Khương Trà kêu lên một tiếng: "Ô Nha."
Vừa dứt lời, Ô Nha đeo mặt nạ đã đi tới trước mặt nàng.
Tốc độ cực nhanh, không biết từ đâu xông ra.
Khương Trà chuyển khoản hai mươi vạn cho hắn, rồi đưa cho hắn một địa chỉ, nói: "Ngươi giúp ta mang hai mươi vạn đến chỗ này đi, giao cho một người phụ nữ tên là Lý Ngọc Châu."
Ô Nha chớp mắt mấy cái, "Ngươi quen cô ta?"
Khương Trà lắc đầu, "Không quen."
Nàng chỉ là vừa hay muốn làm từ thiện, mà đối phương lại vừa hay cần tiền.
Ô Nha không hỏi thêm nữa, cầm điện thoại chạy đi, trước đổi hai mươi vạn tiền mặt, sau đó lái xe đi về hướng tây theo địa chỉ Khương Trà cho.
Khoảng cách cũng gần 30km.
Ô Nha lái xe máy màu đen, trên đường nhanh như chớp.
Lý Ngọc Châu nhìn hóa đơn thúc giục của bệnh viện, đau khổ rơi nước mắt.
Rõ ràng đã rất cố gắng làm việc, thức khuya dậy sớm, một ngày làm mấy công việc, nhưng vì sao vẫn không có tiền chữa bệnh?
Nước mắt rơi trên lòng bàn tay, tầm mắt của Lý Ngọc Châu lại lần nữa trở nên mơ hồ.
Con gái mới tám tuổi, nếu từ bỏ việc chữa bệnh, chỉ còn cách lấy con mắt ra.
Nàng không dám tưởng tượng hậu quả đó.
Một lát sau, chồng nàng trở về.
Người chồng quanh năm làm công ở công trường, da dẻ đen sạm thô ráp, trông già nua so với những người cùng trang lứa.
Rõ ràng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, trông không khác gì bốn, năm mươi.
Trong mắt anh không có ánh sáng, lúc bước vào, trên chân vẫn còn dính bùn đất.
Lý Ngọc Châu ngẩng đầu nhìn anh một cái, chỉ một ánh mắt chạm nhau, liền biết lần này lại thất bại nữa rồi.
Từ khi con gái bị bệnh, những người được gọi là người thân, đều lẩn tránh họ, dù da mặt có dày đến mức đi gõ cửa cầu xin cũng không vay được mấy đồng.
Tiền của người ta, người ta không cho vay thì cũng không thể oán trách được.
Chỉ là hận mình không có năng lực chăm sóc tốt cho con gái.
Trương Kiến Quốc đi đường về khát khô cả cổ, nhưng không nỡ bỏ ra hai đồng mua nước, đi bộ suốt hai tiếng mới về đến nhà.
Anh đi vào căn bếp nhỏ, rót cho mình một cốc nước, mặc kệ nước đã đun sôi hay chưa, uống một hơi hết sạch.
Sau đó kéo khóa quần, từ trong túi lấy ra một bọc nhỏ đồ được bọc trong túi nilon màu đỏ đã cũ.
Anh mở túi ra, bên trong còn có một tấm vải bố xám xịt.
Trương Kiến Quốc mở hai lớp vải ra, mới thấy bên trong lộn xộn một ít tiền lẻ.
Anh cẩn thận đếm lại rồi đưa cho vợ, nói: "Chỉ có 1237 đồng rưỡi."
Mười đồng kia vẫn là trên đường về, gặp được một sinh viên tốt bụng, thấy anh khát quá, mua nước cho nhưng anh không nỡ tiêu.
Lý Ngọc Châu nước mắt rơi càng nhiều: "Không đủ, bác sĩ nói chi phí phẫu thuật phải chuẩn bị hai mươi vạn, mà chúng ta bây giờ mượn đông góp tây cũng chỉ được gần hai vạn."
Trương Kiến Quốc đau khổ nói: "Anh đi hỏi xin ứng lương trước của ông chủ, nhưng người ta cũng chỉ đưa trước một vạn."
Lý Ngọc Châu bình thường vì phải đến bệnh viện chăm sóc con gái nên chỉ làm công việc bán thời gian, việc gì cũng nhận, rửa chén, quét nhà, lau nhà vệ sinh, miễn có tiền.
Hai người đã cật lực kiếm tiền nhưng vẫn không đủ.
Trương Kiến Quốc nhìn mái tóc nửa trắng nửa đen trên đầu vợ, cổ họng như có thứ gì đó nghẹn lại, khó chịu vô cùng, anh mấy lần muốn mở miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì.
Anh đau lòng cho vợ, cũng đau lòng cho con gái.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.
Bỏ ai cũng không được.
Mà thương ai cũng chẳng nỡ.
Trương Kiến Quốc không dám thở mạnh, anh vào bếp nuốt vội mấy miếng cơm nguội, nói: "Anh lại đi tìm mấy người bạn cũ hỏi thử xem, cố gắng mượn thêm được chút nào hay chút ấy."
Lý Ngọc Châu nhìn anh, vừa lau nước mắt lại vừa rơi.
Bây giờ mọi người đều sợ bị mượn tiền, đều sợ cho vay rồi không đòi được.
Có những người vừa nghe thấy hai chữ "mượn tiền", liền lập tức chặn liên lạc, không nghe thêm một lời nào nữa.
Nàng cũng biết chồng đang khó xử, nhưng có thể làm gì được đây?
Thật sự muốn để con gái phải lấy đôi mắt ra sao?
Cổ họng Lý Ngọc Châu giống như bị đè nén, nuốt một miếng nước bọt cũng khó chịu: "Tôi lại đi tìm thêm công việc nữa."
Trương Kiến Quốc nhìn vết thương nhỏ trên tay vợ, câu nói muốn khuyên nàng nghỉ ngơi một chút, lại mấy lần lảng vảng bên miệng nhưng không thể thốt ra được.
Thời gian không chờ đợi ai.
Bọn họ cần tiền.
Trương Kiến Quốc xoay người muốn đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, liền thấy một thanh niên đeo mặt nạ Ô Nha đứng ngoài cửa.
Trên tay anh ta xách theo một gói lớn, trang phục rõ ràng không cùng tầng lớp với họ.
"Anh là ai?" Trương Kiến Quốc tưởng anh ta tìm nhầm nhà.
Ô Nha: "Theo đuổi thần tượng à?"
Trương Kiến Quốc sửng sốt, "Cái gì?"
Ô Nha: "Theo đuổi thần tượng à?"
Trương Kiến Quốc ngây người đáp: "Không theo đuổi, không có thời gian quan tâm chuyện đó."
Ô Nha đưa túi giấy trong tay cho anh ta, nói: "Từ bây giờ bắt đầu theo đuổi đi, cô ấy tên Khương Trà, tiền này cho các người không cần trả."
Trương Kiến Quốc có cảm giác như đang nằm mơ, anh cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc túi giấy trên tay, mở miệng túi ra, nhìn thấy bên trong mấy xấp tiền mặt đỏ tươi còn mới tinh.
"Anh..." Trương Kiến Quốc ngẩng đầu vừa muốn hỏi rõ ràng, thì thanh niên đeo mặt nạ đã không thấy bóng dáng đâu.
Trương Kiến Quốc khẩn trương đến nỗi tay run lẩy bẩy.
Anh vội quay người trở vào, nhanh chóng đóng cửa, chốt hết then cài.
Lý Ngọc Châu nghi hoặc nhìn qua: "Quên lấy đồ à?"
Trương Kiến Quốc hai chân mềm nhũn, dựa vào cửa trượt xuống ngồi bệt dưới đất, nước mắt lập tức trào ra.
"Vợ ơi, con gái chúng ta được cứu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận