Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 188: Ta muốn gặp hắn một mặt (length: 8059)

Khương Trà đem ý định của Lý Hoan Tuế nói cho Lý Niệm Niệm.
Lý Niệm Niệm lại khóc lên, nàng quỳ trước mặt Khương Trà van xin: "Ta van cầu ngươi, ta thật sự muốn gặp hắn một lần, chỉ một lần thôi, chỉ cần gặp mặt một lần này."
Khương Trà nhìn sang Lý Hoan Tuế.
Lý Hoan Tuế lắc đầu.
Khương Trà chống cằm, lười biếng nói: "Thế này đi, ta cho các ngươi tạo cơ hội nói chuyện một lần, chắc tầm nửa tiếng, nhưng không thể gặp mặt, được không?"
Lý Hoan Tuế cảm kích dập đầu liên tục về phía Khương Trà, bày tỏ lòng biết ơn.
Khương Trà lười biếng nhướng mắt lên, nhìn hắn một cái rồi lại nhìn Lý Niệm Niệm.
Lý Niệm Niệm cắn môi dưới, đang suy nghĩ.
"Thật sự không thể..."
Khương Trà nhẹ nhàng lắc đầu.
Lý Niệm Niệm rưng rưng gật đầu: "Vâng; cám ơn đại sư."
Khương Trà thủ đoạn khẽ động, đầu ngón tay búng nhẹ vài cái vào không trung, một người giấy nhỏ từ phía bàn bên kia đi tới, bước những bước ngắn ngủi trên hai ống chân nhỏ xíu.
Khương Trà vẽ vài đường lên người giấy, lại niệm một đoạn phù chú về phía Lý Hoan Tuế, ngay sau đó một vệt bạch quang lóe lên, Lý Hoan Tuế nhập vào thân của người giấy nhỏ.
Chẳng mấy chốc, thân hình người giấy bỗng lớn lên, chỉ trong chốc lát đã biến thành chiều cao 1m79.
Nó giờ có hình dáng hoàn toàn mô phỏng theo Lý Hoan Niên.
Dù không thể tái tạo giống Lý Hoan Tuế trăm phần trăm.
Nhưng dù sao cũng là đồ hình 2D.
Có thể nhìn ra chút ít dáng dấp của Lý Hoan Tuế.
Lý Hoan Tuế cúi đầu nhìn chính mình, giơ đôi tay mỏng manh của mình lên, xoay tới xoay lui nhìn ngắm.
À, thật sự biến thành người giấy rồi.
Lý Niệm Niệm ngây ngốc nhìn người giấy trước mặt.
"Ngươi, có thể nói chuyện không?"
"Có thể." Lý Hoan Tuế vì mình quá mỏng mà nói chuyện cũng không tự tin lắm.
Lý Niệm Niệm xúc động, nhào tới ôm Lý Hoan Tuế.
Lý Hoan Tuế trực tiếp bị vò thành một cục giấy nhàu nát.
Hai người thấy vậy cũng có chút xấu hổ.
Hai bên nhìn nhau, bầu không khí bi thương vừa rồi lại biến mất.
Khương Trà đứng dậy: "Hai người cứ nói chuyện từ từ, nửa tiếng nữa ta sẽ quay lại."
Nàng nói xong đi ra ban công, mở cửa sổ, tìm một chỗ thích hợp ở bên ngoài bắt đầu đả tọa.
Ánh nắng rọi trên người nàng, nhưng hoàn toàn không làm da nàng bị rám nắng.
Khương Trà điều động linh lực trong cơ thể, từ từ mà kiên trì chữa trị kinh mạch bị tổn thương.
Cả một kỳ nghỉ hè này, cứ ở Tây Uyển là nàng sẽ dính lấy Tạ Cửu Đường, cố gắng hấp thụ linh khí, giờ các tĩnh mạch bị tổn thương cũng đã được chữa trị phần nào.
Tuy vẫn còn rất lâu mới có thể chữa trị hoàn toàn, nhưng trong thời đại linh khí mỏng manh thế này, tình trạng như vậy đã rất tốt.
Nếu không gặp được Tạ Cửu Đường, có lẽ tình trạng của nàng sẽ còn tệ hơn bây giờ.
- Nửa tiếng sau.
Khương Trà trở lại phòng.
Lý Hoan Tuế đã trở về hình dạng cũ, người giấy nhỏ cũng trở về nguyên hình.
Khương Trà đầu ngón tay khẽ chỉ vào người giấy nhỏ, một sợi linh khí nhỏ như sợi tóc bay đến người giấy, người giấy được bao quanh, nhẹ nhàng bay lên rồi dừng lại trong lòng bàn tay Khương Trà.
Khương Trà cất người giấy nhỏ vào túi.
Lý Niệm Niệm cũng đã hồi phục tinh thần.
Chỉ có đôi mắt là vẫn còn đỏ hoe.
Nhưng nhìn vẻ mặt cô nàng thì biết cô giờ rất hạnh phúc, trong hạnh phúc ẩn chứa một tia thương cảm.
Khương Trà: "Bây giờ ta sẽ cho ba của ngươi vào, có một chuyện ta cần nói cho các ngươi biết."
Lý Niệm Niệm: "Con gọi điện cho ba, bảo ba đến đây."
Rất nhanh, Lý Nhạc Kiến bước vào.
Trước khi nói, Khương Trà cho Lý Nhạc Kiến chuẩn bị tinh thần.
Sau đó nói cho bọn họ biết chân tướng vụ bắt cóc mười năm trước.
Vụ bắt cóc kia là do Tô Noãn Âm thuê người làm và sau đó tất cả những kế hoạch đều do nàng sắp đặt.
Ngay từ đầu, khi tiếp cận Lý Nhạc Kiến, nàng ta đã nhắm đến tiền của ông ta.
Việc nàng đối xử tốt với Lý Niệm Niệm cũng là để hòa nhập vào gia đình, khiến Lý Nhạc Kiến an tâm, rồi cưới nàng ta.
Cả chuyện mang thai cũng là do nàng ta động tay động chân, rồi lợi dụng lòng lương thiện của Lý Niệm Niệm mà sinh ra Lý Ân Ân.
Còn những chuyện sau đó, chắc các người cũng đoán ra được.
Lý Nhạc Kiến nghe xong những lời này, cả người lập tức già đi cả chục tuổi.
Cả người suy sụp, ngã khuỵu xuống ghế.
"Ba." Lý Niệm Niệm quỳ xuống đất, ôm lấy chân Lý Nhạc Kiến, khóc nức nở, bờ vai run lên bần bật trông rất đáng thương.
Đôi mắt Lý Nhạc Kiến trống rỗng.
Mọi tổn thương mà con gái chịu đựng đều là do ông ta gây ra.
Nếu Tư Tư biết được thì sẽ đau lòng biết bao.
Lý Nhạc Kiến che mặt, nước mắt không kìm được trào ra từ kẽ tay: "Ba xin lỗi Niệm Niệm, ba thật xin lỗi Tư Tư."
- Bữa trưa rất thịnh soạn.
Lý Nhạc Kiến và Lý Niệm Niệm đều ở trong phòng không xuống dưới.
Họ cần thời gian để tiêu hóa những vấn đề này.
Khương Trà thản nhiên xuống nhà, bắt đầu ăn.
Ôn Giản An nhìn vẻ mặt ăn uống vô tư vô lo, chẳng bận tâm chuyện gì của nàng mà bội phục nàng quả tim to.
Chuyện cả gia đình này chắc chắn sẽ loạn cào cào lên cho xem.
Vậy mà Khương Trà lại có thể bình tĩnh ăn uống, cả bàn thức ăn ngon, mình nàng ăn ngon lành như vậy.
Lý Ân Ân và Tô Noãn Âm không hề hay biết chuyện gì xảy ra trong phòng làm việc của Khương Trà, chỉ nghĩ Khương Trà ở trên đó xem bói.
Đặc biệt là ánh mắt của Lý Ân Ân nhìn Khương Trà không mấy thân thiện.
Thậm chí, khi Khương Trà gắp thức ăn, cô ta còn cố tình gạt đĩa thức ăn mà Khương Trà muốn gắp.
Nhưng Khương Trà cũng không nuông chiều cô ta, ngón tay khẽ động, đĩa thức ăn trên tay Lý Ân Ân lập tức trở nên nặng trĩu, cô ta không thể cầm nổi.
Đành phải buông ra.
Lý Ân Ân cảm thấy sợ hãi bực dọc, cô ta biết là do Khương Trà giở trò quỷ.
Nhưng muốn giải thích thế nào, một đĩa thức ăn bỗng trở nên nặng như quả cầu bê tông? Cổ tay cô ta vừa nãy suýt chút nữa gãy.
Người này không bình thường.
Khương Trà không phải người thường.
Nàng đã c·h·ế·t một lần.
Nàng từ địa ngục b·ò trở lại.
Có lẽ… Có lẽ là quỷ.
Lý Ân Ân nhớ đến những tư liệu mình tìm được về Khương Trà, thấy hình ảnh Khương Trà từ trong quan tài bò ra mà lập tức hết cả muốn ăn.
"Mẹ, con về, về phòng đây."
Lý Ân Ân thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Trà.
Khương Trà ăn hết cả bàn đồ ăn.
Ăn xong, ợ một cái.
Một bên xỉa răng vừa nói với quản gia: "Nói với lão gia biết, đồ ăn hôm nay làm cũng không tệ, coi như thù lao còn thêm một chút, nếu ông ấy chịu, phiền ông liên lạc địa chỉ này, trong thôn đó đang cần một trường học."
Khương Trà đưa cho quản gia tờ giấy có ghi địa chỉ.
Sau đó mang theo Ôn Giản An đi.
Ô Nha vì mặt nạ trên mặt nên không vào nhà.
Hắn vẫn luôn ở ngoài chờ.
Xe đỗ sát đường, ở dưới gốc cây đối diện.
Khương Trà vừa đi đến, Ô Nha đã kéo cửa xe ở vị trí cạnh ghế lái.
Khương Trà đi ngang qua Ô Nha, chuẩn bị lên xe.
Ô Nha đồng tử co lại, vô thức nắm lấy cổ tay Khương Trà, giọng trở nên căng thẳng: "Khương tiểu thư, cô bị thương? Là ai? Người nhà họ Lý sao?"
Khương Trà giơ cổ tay lên, nhìn vết cào trên đó.
Trông có vẻ rất rõ.
Nhưng thực chất là do da nàng quá trắng nên dễ lưu lại vết thôi.
Trên thực tế thì hoàn toàn không có cảm giác gì.
Nếu không phải Ô Nha nhắc, chắc nàng cũng không nhận ra, vì thật sự không hề thấy đau.
"Không sao, chỉ là tai nạn nhỏ thôi." Khương Trà nói xong, lên xe.
Tâm tình Ô Nha lại khó mà bình tĩnh.
Hôm nay là thứ sáu, buổi tối tan học, Khương tiểu thư sẽ về Tây Uyển, nếu Cửu gia nhìn thấy Khương tiểu thư bị thương.
Vậy hắn…..
Bạn cần đăng nhập để bình luận