Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 83: Ngươi chân này lúc nào có thể chữa khỏi a? Trị không hết lão bà đều đuổi không kịp (length: 7425)

Tạ Cửu Đường ấn vào nút báo, sau khi có tiếng vang, quản gia Lâm lập tức đến giúp hắn xuống khỏi máy tập hồi phục.
Tạ Cửu Đường ngồi trở lại xe lăn, xoay xe đến trước mặt Khương Trà, nói: "Ngươi muốn đi bệnh viện trung tâm thành phố?"
Khương Trà gật đầu, "Có hẹn gặp người."
"Vừa hay ta cũng cần đi tái khám, đi cùng nhau đi." Tạ Cửu Đường nói.
Quản gia nghe vậy, lập tức lấy sổ tay nhỏ trong túi áo ra mở, không đúng nha, Cửu gia chẳng phải đã kiểm tra tuần trước rồi sao? Hơn nữa vẫn luôn là kiểm tra ở bệnh viện tư nhân, khi nào thì đổi đi bệnh viện trung tâm thành phố?
Khương Trà: "Vậy cùng đi."
Tạ Vinh An lập tức bỏ bình rượu trong tay xuống, "Ta cũng đi."
Thế là một xe bốn người một con rắn, lên đường đến bệnh viện.
Hơn nửa canh giờ, bọn họ đã đến cửa bệnh viện.
Khương Trà vừa xuống xe, đã thấy một tài xế vội vã chạy đến.
"Đại sư, chào người, tôi là Lý Kiệt Phong, trước đó đã gặp nhau trên video, không biết người còn nhớ không?" Lý Kiệt Phong cười tươi rói, mặt đầy vẻ nịnh nọt.
Khương Trà gật đầu xem như chào hỏi, nói: "Dẫn đường đi."
Lý Kiệt Phong lập tức gật đầu, "Vâng vâng, hắn bây giờ ở khu nội trú lầu mười bảy, anh chị dâu tôi đang chăm sóc hắn."
Tạ Cửu Đường dưới sự hỗ trợ của Tạ Vinh An và quản gia mới xuống xe, ngồi vào xe lăn, Khương Trà đã theo Lý Kiệt Phong vào cửa thang máy chờ.
Tạ Cửu Đường ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng lưng của Khương Trà.
Tạ Vinh An liếc hắn một cái, không nhịn được bật cười, nói: "Cửu thúc, chân chú bao giờ mới khỏi vậy? Không chữa được thì bà xã chạy mất đó."
Sau đó bị Tạ Cửu Đường trừng mắt hung hăng.
Gần đây có lẽ lăn lộn với Khương Trà nhiều, lại thấy nhiều bộ dạng không hề kiêu ngạo của Cửu thúc hắn trước mặt Khương Trà, Tạ Vinh An bây giờ cũng dám trêu chọc Cửu thúc của mình.
Quản gia ở một bên cũng hơi buồn cười, nhưng vì chén cơm vàng của mình, hắn vẫn cố gắng lấy tay đè khóe miệng, không cho mình bật cười.
Tạ Vinh An nhí nhố chạy lên phía trước, còn không quên quay đầu khoe với Cửu thúc của mình, "Cửu thúc, con đi trước, sau này có thể tiểu thẩm thẩm sẽ cần đến con."
Quản gia đẩy mắt kính một cái, mím môi.
Không thể cười.
...
Khương Trà vào khu nội trú, lên thang máy đến tầng mười bảy.
Khu nội trú có rất nhiều ma quỷ, nhất là tân quỷ mới c·h·ế·t.
Còn chưa bị quỷ sai bắt đi, cứ lảng vảng trong bệnh viện.
Đa phần bọn họ không biết mình đã c·h·ế·t rồi, ngơ ngác đi khắp nơi.
Khương Trà đi ngang qua hành lang, còn thấy một nam sinh nhìn có vẻ không lớn tuổi, bị tai nạn xe mất một cánh tay, ôm cánh tay đứt đuổi theo bác sĩ chạy, "Bác sĩ, bác sĩ, tay tôi bị gãy, ngài nhanh lên giúp tôi phẫu thuật khâu lại đi?"
Còn có một ông lão, che cánh tay đang chảy m·á·u đuổi theo y tá chạy, "Cô y tá trẻ, tay tôi chảy m·á·u, cô có thể giúp tôi băng bó một chút không?"
Một lát lại thấy hai đứa trẻ chạy từ trên tường xuống, nô đùa đuổi bắt nhau.
Khương Trà đi được nửa đường, còn bị một nam quỷ chặn lại hỏi nàng, "Xin chào, cô có thấy chân tôi đâu không?"
Đây là một nam quỷ bị c·h·ặ·t m·ấ·t một chân.
Khương Trà chọn cách không để ý.
Loại quỷ này không nhận ra mình đã c·h·ế·t, trước khi quỷ sai đến, họ sẽ tiếp tục đi lại quanh bệnh viện, cho đến khi quỷ sai đến câu hồn, họ mới ý thức được mình đã c·h·ế·t rồi.
Phần lớn ma quỷ này đều vô hại.
Khương Trà theo Lý Kiệt Phong đi vào phòng bệnh của cháu trai anh ta.
Bên trong có một đôi vợ chồng trung niên đang canh chừng, sắc mặt nhìn rất mệt mỏi.
Khi Lý Kiệt Phong đến, đôi vợ chồng đó chỉ ngẩng lên nhìn thoáng qua Khương Trà, liền lại thu mắt về, dường như họ không quá hy vọng vào việc Khương Trà đến.
Chắc là do đã thất bại quá nhiều lần rồi.
Hơn nữa tuổi tác Khương Trà không có chút sức thuyết phục nào.
Quá trẻ, lại quá xinh đẹp.
Mặc một thân quần áo hàng hiệu, dưới chân lại chỉ xỏ đôi dép lê, nhìn kiểu gì cũng không giống với hình tượng đại sư trong ấn tượng của họ.
Họ nghĩ, Lý Kiệt Phong là tuyệt vọng quá nên cái gì cũng muốn thử, để người ta l·ừ·a mất.
Nhưng dù sao cũng là có ý tốt, cho nên họ không ngăn cản Lý Kiệt Phong dẫn người đến bệnh viện.
Lý Kiệt Phong giới t·h·iệu với họ, "Anh cả, chị dâu, đây là vị đại sư mà trước đây em đã nói với anh chị, cô ấy thực sự rất lợi hại, em tận mắt thấy cô ấy giúp một cô gái tìm được người em gái bị mất tích."
Chuyện này trước đây Lý Kiệt Phong cũng đã nói với anh chị dâu, chỉ là gần đây anh chị dâu đều bị chuyện của con trai đè nặng, lại đi tìm rất nhiều đại sư xem tướng số để chiêu hồn, trừ tà.
Những chuyện nên làm và không nên làm họ đều đã làm hết rồi, nhưng không hề có hi vọng, còn bị l·ừ·a mất rất nhiều tiền.
Cho nên khi Khương Trà đến, họ không quá nhiệt tình, chỉ cảm thấy lại là một tên l·ừ·a đ·ả·o.
Khương Trà chỉ cần nhìn ánh mắt của họ là có thể biết được suy nghĩ trong lòng họ, cũng biết họ gần đây đã trải qua những gì, không trách móc họ.
Chỉ khi nhìn nhau, lễ phép gật đầu một cái, sau đó bắt đầu tiến đến gần giường bệnh.
Nam thanh niên trên giường bệnh không lớn tuổi, chắc mới tốt nghiệp đại học, nét trẻ con trên mặt vẫn chưa biến mất, vẫn chưa bị xã hội đánh d·ậ·p, trong linh hồn cũng thiếu đi oán khí của dân làm công.
Khương Trà hỏi bát tự của thanh niên đó, bấm đốt ngón tay tính toán, hỏi: "Tháng trước hai người có phải đã về quê cúng tổ tiên thăm mộ không?"
Giọng Khương Trà vừa dứt, ba người trong phòng đều nhìn về phía nàng.
Anh chị dâu của Lý Kiệt Phong thậm chí trực tiếp hỏi Lý Kiệt Phong, "Kiệt Phong, em đã nói cho cô ấy rồi à?"
Lý Kiệt Phong lắc đầu, "Em không nói gì."
Anh trai Lý Kiệt Thừa của Lý Kiệt Phong lập tức thay đổi thái độ ban đầu, k·í·c·h ·đ·ộ·n·g nói: "Đúng vậy, vậy chuyện này có liên quan đến những gì mà con trai tôi gặp phải gần đây sao?"
Khương Trà: "Có, có phải khi đốt vàng mã, hai người có đốt cho ngôi mộ bên cạnh không?"
Lúc đó Lý Kiệt Thừa có thể không để ý, vội vàng nhìn Lý Kiệt Phong, "Kiệt Phong, em có thấy không?"
Lý Kiệt Phong nghiêm túc hồi tưởng.
Lúc này, chị dâu Tô Phương Phương của Lý Kiệt Phong lên tiếng, "Đúng vậy, đúng là có chuyện đó, lúc đó nó nhìn thấy ảnh và thông tin giới thiệu trên bia mộ bên cạnh, còn đang cảm thán cô bé này tuổi còn trẻ đã mất, lại còn xinh đẹp, nếu còn sống, chắc chắn nó sẽ cưới được làm vợ."
Lý Kiệt Phong vỗ tay một cái, "Đúng đúng, sau đó nó còn chủ động dọn dẹp cỏ dại trước mộ người ta, rồi đốt thêm chút tiền giấy, còn bái một cái, chẳng phải đây là làm việc tốt sao?"
Khương Trà tiến đến gần giường bệnh, mở mắt nam thanh niên ra nhìn, nói: "Nó đang cầu thân với nữ quỷ, còn đặt sính lễ, nữ quỷ đồng ý, những chuyện sau đó đều là đang thúc giục nó nhanh chóng thành hôn với cô ta."
Vài câu nói của Khương Trà trực tiếp khiến Tô Phương Phương sợ hãi ngất đi.
Lý Kiệt Thừa đỡ lấy Tô Phương Phương, ấn vào huyệt nhân tr·u·ng của cô ta.
Lý Kiệt Phong còn muốn chạy đi gọi bác sĩ.
Khương Trà đi qua, ngón tay khẽ động vài cái, rồi đặt lên ấn đường giữa trán của Tô Phương Phương, Tô Phương Phương một giây sau liền mở mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận