Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 226: Nhận sai cháu trai coi như xong, làm sao có thể liền giới tính đều nhận sai a? (length: 7126)

Khương Trà nhìn qua giống như không hề để ý, miệng thì không ngớt lời.
Trên thực tế, trong suốt thời gian Hoàng Nghệ Đức hỏi chuyện, nàng vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe.
Tất cả những thông tin hữu ích, nàng đều thu vào tai.
Khi Hoàng Nghệ Đức nói đã hỏi xong, Khương Trà trong lòng cũng đã nắm chắc.
Nàng bảo Tạ Vinh Sinh đưa máy tính bảng cho hắn, rồi nhờ Ôn Giản An tìm lại thông tin vụ việc lúc đó, sau đó kết hợp lời khai của nữ quỷ và Tạ Tất Ưng, xâu chuỗi lại với nhau để tính toán nơi ẩn náu của tội phạm.
Khương Trà nhắm mắt, bắt đầu dùng tay tính toán.
Một lát sau, Khương Trà đột nhiên mở mắt, túm lấy tay Hoàng Nghệ Đức, nói: "Đi, ngươi lái xe, ta sẽ dẫn đường cho ngươi đi bắt người."
Hoàng Nghệ Đức sững sờ, "Hả, đột ngột vậy sao? Giờ đi luôn á?"
Thực ra hắn cũng không hề sợ hãi, miệng thì nói là thủ tục này kia, nhưng chân đã theo Khương Trà đi, hai người nhanh chóng tiến vào xe.
Khương Trà mở cửa xe leo lên.
Nàng ngồi ghế phụ.
Ngay sau khi nàng vừa ngồi vào, ghế sau đã có hai người nhảy lên, một là Tạ Vinh Sinh và một là Ôn Giản An.
Ôn Giản An: "Biểu cô ta nói bảo ta đi làm trâu làm ngựa cho cô, ta phải đi cùng để bảo vệ cô."
Tạ Vinh Sinh nhún vai, chỉ ra ngoài cửa xe, mặt vô tội nói: "Không biết nữa, Cửu thúc bảo ta theo tới nói rằng mặt ta đại diện cho Tạ gia, rốt cuộc là ý gì chứ?"
Hoàng Nghệ Đức hiểu ý.
Nhưng hai người "250 plus" ở ghế sau thì không hiểu.
Mặt của Tạ Vinh Sinh đại diện cho Tạ gia, bất kể ai, nếu muốn động thủ với Khương Trà, thì trước hết phải cân nhắc xem có dám đối đầu với toàn bộ Tạ gia hay không.
Coi như đây là lá bùa hộ mệnh mà Tạ Cửu Đường cho Khương Trà.
Nhà họ Tạ con cháu đông đúc, là một hào môn vọng tộc đã có lịch sử mấy trăm năm.
Truyền thống hàng đầu của nhà họ là cực kỳ đoàn kết.
Nội bộ có thể đấu đá, nhưng người ngoài thì không được phép bắt nạt người nhà.
Đặc biệt không thể bắt nạt nữ nhân nhà họ Tạ, bao gồm nhưng không giới hạn ở những người gả vào Tạ gia.
Khương Trà chỉ đường.
Hoàng Nghệ Đức lái xe.
Xe dừng lại ở một vùng thôn quê sau một tiếng đồng hồ.
Ngôi thôn này không có nhiều người, phần lớn người trẻ tuổi đều đã vào thành phố làm ăn, trẻ con thì cũng đều đến thành phố học, những người còn ở lại phần lớn là người già, đi lại không tiện.
Thời điểm họ tới thôn là vào giữa trưa, giờ cơm, có thể phán đoán sơ bộ số lượng hộ gia đình còn có người ở qua tình hình có khói bốc ra từ các ống khói hay không.
Theo sự phát triển và thay đổi của xã hội, trong thôn có rất nhiều nhà bỏ trống, cả gia đình đều đã chuyển ra thành phố.
Có một số người vào những dịp lễ tết vẫn có thể về làng náo nhiệt một chút, nhưng càng nhiều người có lẽ sẽ không bao giờ quay lại.
Một khi đã đi rồi thì sẽ không bao giờ nghĩ đến việc trở về, để lại nhà cửa, ruộng vườn, đồi núi trong làng dần trở thành đất hoang.
Ánh mắt của Khương Trà dừng lại trên một căn nhà cũ trong thôn.
Nàng vừa định dẫn mọi người đi tới thì thấy một bà lão dáng đi tập tễnh, chống gậy, chậm rãi bước tới trước cửa nhà cũ, khẽ gõ cửa.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên vóc dáng vạm vỡ ló đầu ra.
Người đàn ông vừa nhìn thấy bà lão thì mở toang cửa, nói: "Dì Trương, sao dì lại tới đây? Nhà dì hết nước sao? Để cháu đi gánh nước ở đầu làng về cho dì."
Bà lão liên tục khoát tay, lớn tiếng nói: "Không phải, nhà ta hôm nay làm thịt gà, ta tới gọi cháu sang nhà ăn cơm, cảm ơn cháu đã thường xuyên giúp ta bổ củi, gánh nước, tưới rau, còn giúp chúng ta hái trái cây bán nữa, hai tháng nay, cháu đã giúp chúng ta rất nhiều, mọi người đều muốn cảm ơn cháu."
Khương Trà kéo mấy người núp sau nhà.
Họ nhìn người đàn ông đi theo bà lão ra ngoài, đến nhà bà lão ăn cơm.
Tạ Vinh Sinh thấy lạ, nói: "Khương Trà, cô dẫn chúng ta đến đây làm gì? Để xem người ta ăn cơm hả?"
Ôn Giản An: "Người đàn ông vừa nãy trông khỏe mạnh thật, tuổi cũng không lớn, sao lại ở trong thôn này? Cảm giác của hắn có gì đó không phù hợp với nơi này."
Hoàng Nghệ Đức mơ hồ đoán ra được điều gì, nhưng vì Khương Trà chưa cho phép hành động nên hắn không lên tiếng, chỉ cảnh giác cao độ.
Khương Trà: "Người đàn ông đó chính là tên tội phạm chúng ta muốn bắt, nhưng bà lão đó đã hơn tám mươi tuổi, tim lại không tốt, nếu chúng ta xông thẳng vào, bắt người ngay trước mặt bà ấy, rất có thể sẽ dọa bà, tuổi này không chịu được đâu."
Tạ Vinh Sinh xắn tay áo lên, "Vậy để tôi đi gõ cửa, giả vờ là người bị lạc đường, đến xin nước uống, rồi dẫn bà lão đi, rồi mọi người vào bắt người?"
Ôn Giản An: "Oa, cách này được đấy, để tôi đi thì hay hơn, tôi biết nói chuyện mà."
Khương Trà: "...Mấy người xem mấy phim não tàn nhiều quá rồi hả?"
Hoàng Nghệ Đức suýt chút nữa là bật cười.
Hú hồn.
Công đức suýt chút nữa là bay hết.
Bốn người ngồi chờ ở bên ngoài hơn nửa tiếng.
Một ông lão từ bên hông nhà đi ra, nhìn thấy họ, nheo mắt nhìn kỹ, rồi cất giọng the thé hô to, "Là thằng Bảo về rồi à? Thằng Bảo nhà ta về rồi à? Dẫn cả vợ về à?"
Ông lão hiển nhiên đã nhận nhầm người, nhiệt tình ôm lấy Tạ Vinh Sinh, sờ mặt sờ tay hắn, vừa sờ vừa khóc, "Ông cứ nghĩ là không được gặp lại mày nữa rồi, con mẹ nhẫn tâm của mày, mang mày đi rồi, không bao giờ cho ông thấy mặt mày nữa, thế giới rộng lớn như vậy, ông sống gần hết cuộc đời, còn chưa đi đâu ra ngoài, hoàn toàn không biết tìm mày ở đâu, hu hu hu hu, may mà mày đã về.
Lại đây lại đây, vào nhà ông, ông giết gà cho mà ăn, hồi nhỏ mày thích nhất ăn chân gà, ông chuẩn bị cho mày hai cái chân gà to, được không?"
Người Tạ Vinh Sinh cứng đờ cả lại.
Hắn hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào.
Nước mắt của ông lão rơi quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn không kịp phủ nhận mình không phải là thằng Bảo.
Hắn sợ rằng nếu mình nói mình không phải thằng Bảo, ông lão trông có vẻ đã cao tuổi này sẽ rất buồn và không chấp nhận được.
Ông lão kéo tay Tạ Vinh Sinh, tay còn lại thì kéo cả Ôn Giản An, nói: "Mày tìm con dâu này được đấy, cao lớn ghê."
Tạ Vinh Sinh: ? ? ?
Ông ơi, ông có thể mở to mắt nhìn rõ không? Đó là một thằng con trai đó!
Nhận nhầm cháu trai thì thôi đi, sao lại còn có thể nhận sai cả giới tính được chứ?
Tạ Vinh Sinh ném ánh mắt cầu cứu về phía Khương Trà.
Khương Trà đang ngậm một chiếc kẹo mút, thấy chuyện vui không chê lớn, nheo mắt cười, sau đó vẫy tay, nói: "Cho hai người đi ăn cơm đi, dù sao ở đây có hay không có hai người thì cũng không ảnh hưởng gì."
Hai kẻ vô dụng cứ thế bị ông lão mỗi người kéo một tay lôi đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận