Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 122: Trà cha sự, các ngươi thiếu quản (length: 15418)

Tạ Vinh An vẫn như trước mặc một chiếc áo sơ mi hoa lòe loẹt, hắn đứng bên cạnh Khương Trà, sau khi nghe đạo diễn nói xong thì bật cười, nói: "Chỉ là người quen biết, những người hợp mấy cái điều kiện này cũng phải có đến cả chục người, làm sao đoán được? Đoán được hôm nay liệu có đoán đúng ngày mai không?"
【Ha ha ha ha, cái lưỡi độc của ảnh đế Tạ vẫn là hương vị quen thuộc.】 【Thích, rất thích những buổi phát sóng trực tiếp nghệ thuật phiền phức kiểu này.】 【Trước là ai nói giới giải trí không có người sống thật? Xem Tạ cha của các ngươi kìa.】 【Khương Trà lại đổi một đôi dép xỏ ngón khác rồi, đôi này còn đắt hơn đôi trước!】 【Trong hộp giày của nàng có phải toàn dép xỏ ngón không vậy?】 【Chuyện của Trà cha, các ngươi bớt lo đi.】 【Còn có người chưa xem buổi phát sóng trực tiếp xem bói của Trà cha sao? Chuẩn khỏi bàn, chỉ tiếc là chỉ tính cho người có duyên, nếu không thì ta thật sự rất muốn coi một quẻ xổ số!】 【Xổ số cũng có thể đoán được sao? Tính không chính xác đó! Nếu mà đoán được thì chủ phòng còn vất vả livestream kiếm tiền làm gì? Mua xổ số phát tài luôn rồi!】 Ảnh hậu mặc một chiếc váy dài màu đỏ rực rỡ, trông vô cùng lộng lẫy, "Tôi thấy Tạ Vinh An nói đúng đó, đạo diễn, cho thêm chút thông tin đi chứ?"
Đạo diễn: "Hắn rất nổi tiếng, vẻ ngoài rắn rỏi, hơn nữa không phải người trong giới."
Một nam sinh viên giơ cao tay, nói: "Đạo diễn, vậy có phải là cao thủ giới eSports không?"
Đạo diễn lắc đầu: "Không phải, nhưng năng lực chuyên môn của hắn rất mạnh, thuộc top đầu trong ngành."
Thái thái dẫn ngươi thám hiểm: "Chẳng lẽ là trùm giới học thuật?"
Đạo diễn tiếp tục lắc đầu: "Tên người này, chỉ cần nói ra mọi người sẽ đều nhận ra."
Mọi người càng thêm tò mò không biết đó là ai.
Bình luận trên phòng phát sóng trực tiếp cũng đang đoán.
【Chẳng lẽ là tổng tài giới kinh tế? Tôi đoán là Lâm Hi Chi mà lần trước tìm Tiểu Trà Trà tính ấy, chẳng phải Lâm Hi Chi có cảm tình với Tiểu Trà Trà sao? Có thể hắn sẽ đến.】 【Tôi cũng thấy có thể là Lâm tổng đó.】 【Vậy tôi đoán là Tạ tổng đi, Tạ Cửu Đường á a a a a, Tạ Cửu Đường tuyệt sắc nhân gian, nhất định là hắn, cầu xin cho hắn xuất hiện đi, tôi thích nhan sắc của hắn nhất.】 【Tạ Cửu Đường còn không đi lại được thì làm sao tham gia chương trình mạo hiểm được?】 【Ha ha ha ha, cảnh hắn ngồi xe lăn bỏ chạy trông cũng rất hài hước đó chứ? Lỡ như trường học hoang này có thật sự có gì đó đuổi theo, xe lăn chạy nhanh hay chân chạy nhanh? Hắc hắc hắc, hơi muốn biết nha.】 【Tạ Cửu Đường trừ không có vợ, cái gì hắn cũng không thiếu, cậu bắt hắn tham gia chương trình mạo hiểm làm gì? Được cái gì chứ?】 【Rốt cuộc là ai vậy? Đạo diễn nhanh công bố đi! Tôi đang sốt ruột muốn biết là ai.】 … Khách mời cũng đều đoán một lượt, không ai đoán được là ai.
Đạo diễn cảm thấy mình đã đủ thời gian làm trò rồi, ra hiệu cho hậu kỳ làm hiệu ứng, phối hợp BGM.
Đạo diễn nói lớn: "Bây giờ xin mời khách quý của chúng ta kỳ này, đội trưởng Hàn danh tiếng lẫy lừng!"
BGM kịch liệt vang lên.
Đội trưởng Hàn, một người đàn ông có vẻ ngoài rắn rỏi bước ra.
Mặc quân phục, còn để râu, nhìn qua vô cùng cường tráng đẹp trai.
Vừa xuất hiện, bình luận liền điên đảo.
【A a a, là đội trưởng Hàn!】 【Đội trưởng Hàn trâu bò nhất, đẹp trai nhất thế giới, a a a a a, tôi yêu anh, đội trưởng Hàn, cầu xin anh cho tôi chết đi!】 【@Đội trưởng Hàn, tối nay em có thể đến nhà anh ăn trực được không? Tiện thể sờ mó anh luôn! Thật đấy, chỉ là sờ mó thôi mà. #ngại ngùng#】 【@Đội trưởng Hàn, chăn của em thơm mà mềm lại ấm, anh muốn ngủ cùng em không?】 【Mấy người thôi đi, bình tĩnh chút đi, đừng có suốt ngày mơ tưởng chồng của người ta nữa!】 【Giường của em phân anh một nửa, chăn của em phân anh một nửa, người của em toàn bộ là của anh.】 ...
Đội trưởng Hàn bước ra, anh lập tức đi ngang qua mọi người, sau đó dừng lại trước mặt Khương Trà, nhìn Khương Trà thêm vài giây, sau đó mỉm cười rồi đi qua.
Khương Trà: "?"
【A a, tôi biết ngay mà, đội trưởng Hàn sẽ có hứng thú với Khương Trà thôi.】 【Đội trưởng Hàn làm nghề gì vậy? Sao tra khắp mạng không tìm được thông tin chính thống nào vậy? Toàn tin đồn đoán mò thôi.】 【Các người xem những tin đồn đó thì cái nào là chính xác nhất.】 Đạo diễn: "Kỳ ghi hình lần này đã đủ thành viên, mời khách quý giới thiệu bản thân mình một chút."
Đội trưởng Hàn: "Chào mọi người, tôi là Hàn Mạnh, mọi người hay gọi tôi là đội trưởng Hàn, mọi người có thể gọi tôi bằng tên, cũng có thể gọi là đội trưởng Hàn."
Lời vừa dứt, màn hình đều đang chạy tên đội trưởng Hàn.
Khương Trà nghiêng đầu, vừa vặn phát hiện đội trưởng Hàn cũng đang nhìn nàng, còn đang mỉm cười.
Tạ Vinh An ghé vào tai Khương Trà, nhỏ giọng nói: "Người này là đại đội trưởng quản lý cục sự kiện đặc thù của quốc gia, mặc dù chưa từng có thông tin công khai về cục này, cũng như thân phận của đội trưởng Hàn, nhưng cơ bản tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận."
Cơ Mộc cũng ở bên cạnh nói nhỏ: "Hắn cũng lợi hại giống tỷ Trà Trà sao?"
Tạ Vinh An lắc đầu: "Không ai biết năng lực của hắn thế nào, chỉ là nghe nói những vụ án đặc biệt mà bình thường không xử lý được đều sẽ gọi bọn họ tới giải quyết."
Cơ Mộc mắt sáng lên nhìn Tạ Vinh An, nói: "Anh có biết vụ án nào không?"
Tạ Vinh An: "Tôi chỉ nghe nói về vụ cầu Huệ Dân, nghe nói mười mấy năm trước, cái cầu đó vừa xây xong đi vào sử dụng thì thường xuyên xảy ra sự cố kỳ quái. Còn thường có người phản ánh nhìn thấy phụ nữ đi trên cầu, có khi còn vẫy tay nữa.
Còn có người nói trên cầu nhìn thấy mấy công nhân đang uống rượu ăn cơm ngay giữa đường. Thời gian đó có đủ các kiểu lời đồn luôn.
Sau này chính đội trưởng Hàn phụ trách giải quyết vụ đó, dù sao không ai thấy anh ta làm gì, chỉ biết là từ sau đó thì cầu Huệ Dân không xảy ra vụ gì lạ nữa."
Cơ Mộc nghe vừa sợ vừa thích, cả người trốn ra sau lưng Khương Trà, còn ôm chặt lấy cánh tay Khương Trà.
Khương Trà thử tính một chút, tính ra được đầu đuôi sự việc, nhưng nàng không nói ra.
Chuyện này xem như vụ án bảo mật cấp quốc gia, hồ sơ đều bị niêm phong, trên mạng có rất nhiều tin đồn đoán mò, nhưng đều không phải sự thật.
Nếu quốc gia không cho nói thì tự nhiên nàng cũng sẽ không nói.
Những người làm trong nghề khác cũng vậy, cho dù có thể tính ra thì cũng sẽ tính được vì sao quốc gia không cho nói, tất cả mọi người đều ngầm chọn cách giữ bí mật.
Giai đoạn tự giới thiệu kết thúc.
Tiếp theo là cả nhóm cùng vào học viện hoang.
Vì là học viện kỹ thuật trong huyện, vị trí hơi hẻo lánh, diện tích cũng không lớn.
Từng dãy nhà học san sát nhau, ngăn cách bởi một bức tường, bên trái là ký túc xá nữ, bên phải là ký túc xá nam.
Còn lại là vài dãy nhà học khác, nhà ăn, cửa hàng bán quà vặt, ký túc xá giáo viên, cùng với văn phòng, khu thí nghiệm các thứ.
Nhà cao nhất chỉ có 6 tầng, cả trường không có thang máy.
Khương Trà và mọi người được sắp xếp ở ký túc xá sinh viên, cũng chính là khu ký túc xá nam nữ cách nhau một bức tường.
Có mười một người, bốn nữ và bảy nam.
Hai người một phòng, thừa ra một người thì ở một mình.
Cậu bạn Cơ Mộc giơ tay hỏi: "Đạo diễn, chúng ta tự chọn bạn cùng phòng sao? Hay là tổ chương trình sắp xếp?"
Đạo diễn cười nói: "Có thể chọn, nhưng..."
【Đạo diễn, anh hiểu trò rồi đó.】 【Đạo diễn, anh hiểu ý người mà.】 【Đạo diễn??? Anh không sao chứ???】 【Không thể nói hết một lần à? Đáng ghét!】 Đạo diễn cố tình kéo dài một chút, đợi gần hết mới tiếp tục: "Chúng tôi đã đặt rất nhiều bóng màu trong sân trường, mỗi một quả bóng đều rỗng ruột, mở ra sẽ có các loại tờ giấy, dựa vào tờ giấy đó, các bạn có thể nhận được một số phần thưởng, cũng có thể nhận được giải thưởng lớn, mỗi loại phần thưởng đều có tích phân tương ứng, lát nữa sẽ xếp hạng theo tích phân để quyết định bạn được chọn ở cùng ai."
Tạ Vinh An khoanh tay, trước liếc nhìn Khương Trà, nhỏ giọng nói: "Trà cha, cô nói nhỏ cho tôi biết, chỗ này có thứ bẩn thỉu không? Hay là tôi nên chọn ở cùng đội trưởng Hàn trước? Anh ta có thể bảo vệ tôi một chút được không?"
Khương Trà ngáp một cái, nói: "Không sao, có tôi ở đây, có thể bảo ngươi không chết được."
Tạ Vinh An nghe vậy liền yên tâm.
Có cha hắn bảo mệnh, hắn đây chẳng phải cứ thế mà đi ngang à?
Thế mà, Tạ Vinh An đã quên chỗ thâm sâu của tiếng Hán, Trà cha của hắn nói là, bảo hắn không chết, chứ không nói bảo hắn không bị thương chút nào.
Đến khi hắn kịp phản ứng thì đã muộn.
Cậu bạn Cơ Mộc lo lắng nhìn mọi người một lượt, sau khi đạo diễn nói có thể đi tìm bóng màu, cậu ta liền chạy ra ngoài, cậu phải tìm được nhiều tích phân nhất để được ở cùng đội trưởng Hàn.
Thật trùng hợp, bên đám con trai này ai cũng ôm suy nghĩ giống vậy.
Họ đều theo bản năng cảm thấy cái học viện này lộ ra một tín hiệu không may.
Nếu có thể ở cùng đội trưởng Hàn thì hệ số an toàn sẽ cao hơn một chút.
Thái thái dẫn ngươi mạo hiểm là người duy nhất tỏ ra không sợ, nhưng anh ta cũng muốn ở cùng đội trưởng Hàn, không vì gì cả, trực giác của anh ta là ở những nơi như này, nếu ở cùng đội trưởng Hàn thì mức độ tạo chủ đề sẽ náo nhiệt hơn là chọn người khác.
Anh ta là một người làm chương trình mạo hiểm, thứ anh ta cần là lưu lượng, có lưu lượng mới có tiền.
Đây cũng là lý do chính khiến hắn nhận lời tham gia chương trình văn nghệ mạo hiểm lớn « Ai là dũng sĩ ».
So với chút thù lao ít ỏi, độ nổi tiếng mới là thứ hắn muốn.
Khi tham gia cùng lúc trước, vì hắn bị xếp đội ở một bên khác, dẫn đến việc hắn không có chút chủ đề nào.
Lần này hắn tính toán bám chặt mấy khách mời có độ nóng cao, tăng cơ hội xuất hiện trước ống kính.
Khương Trà lười biếng duỗi eo, sau khi đưa mắt nhìn quanh, nàng leo lên mái nhà cao nhất trong học viện.
Máy bay không người lái quay lại cảnh nàng leo lên mái nhà, nhân viên công tác phía sau màn của đoàn phim đều tròn mắt kinh ngạc.
Cái này cũng được sao?
Đây là tốc độ leo trèo của con người sao?
【Tư thế leo trèo vừa rồi của Trà cha, đổi thành để ta làm, chắc đã vào khoa chỉnh hình chữa trị.】 【Đổi thành ta, chắc đã lạnh ngắt rồi.】 【Đến cả con mã hầu trong vườn bách thú nhìn thấy Khương Trà, cũng phải gọi một tiếng sư phụ.】 【Ha ha ha ha, quá hài, lúc nãy ta đã ghi lại video Khương Trà leo lên đỉnh, tăng tốc gấp đôi, gửi vào nhóm gia đình, mẹ ta hỏi ở đâu ra con mã hầu mà còn đi dép lê.】 【Ha ha ha ha, thật sự quá buồn cười, xem Trà cha phát sóng trực tiếp, vĩnh viễn không chán.】 【Mù quáng đặt cược, Trà cha lần này lại là người cuối cùng đi tìm đồ vật, sau đó lại dễ dàng đoạt giải nhất!】 【Bực mình chết đi được cái Khương Trà này, lần nào cũng là một mình nàng làm trò đặc biệt, một chút cũng không nghiêm túc đối diện nhiệm vụ, nếu không thể nghiêm túc, sao còn muốn tới tham gia chương trình văn nghệ mạo hiểm? Lần nào cũng chỉ để ra vẻ, làm như mình đặc biệt lắm vậy.】 【Trà cha mà nghiêm túc, các khách mời khác còn sống nổi chắc?】 【Cười chết, các ca ca tỷ tỷ của các ngươi mà có năng lực này, ngươi cũng có thể để bọn họ giả bộ chút đi? Mình không có năng lực, liền mắng người ta làm màu, cho ngươi làm màu ngươi sao không làm? Có phải là không muốn đâu?】 【Xin lỗi, Trà cha của chúng ta chính là mạnh, chính là đỉnh, có bản lĩnh thì để người của các ngươi cũng lên thể hiện thử xem!】

Khương Trà đối với sự tình phòng phát sóng trực tiếp, mắt điếc tai ngơ.
Nếu nàng muốn xem làn đạn phòng phát sóng trực tiếp cũng có thể, nhưng nàng không có hứng thú.
Khương Trà ngồi trên mái nhà, cũng không phải lên đó để tọa thiền, nàng chỉ là cảm thấy đứng ở chỗ cao, tầm mắt sẽ tốt hơn, đứng lên ngắm nghía một chút thôi.
Học viện kỹ thuật bỏ hoang đã lâu, khắp nơi đều rách nát.
Tổ tiết mục để quay phim lấy cảnh, còn cố ý thuê người đến trước đó để sửa sang lại một phen, nếu không căn bản không thể vào nổi, khắp nơi đều bị cỏ dại mọc um tùm chiếm đóng.
Có chỗ còn mọc cao hơn cả người.
Tổ tiết mục chỉ mời người đến phát cỏ thôi, cũng đã mất ba ngày.
Khương Trà muốn nhìn không phải là môi trường học viện, nàng đang nhìn, những hồn ma đang ở lại nơi này.
Trong dân gian vẫn luôn lưu truyền một chuyện, trường học đều được xây dựng trên những bãi tha ma.
Mỗi một trường học, đào sâu xuống đất mà xem, đều có thể đào ra một đống hài cốt.
Cho nên, trường học là nơi âm khí cực nặng, cũng là một trong những thánh địa sinh ra các câu chuyện nghe đồn về ma quỷ.
Nào là lấy tóc đuôi ngựa ra trong bàn học, nữ quỷ mặc đồ trắng phiêu đãng trong sân thể dục đêm khuya, đếm bậc thang sẽ biến mất, những tin đồn đáng sợ kiểu đó rất nhiều.
Những tin đồn này, phần lớn đều đã từng xảy ra.
Tuy rằng cũng có yếu tố được đám đông thổi phồng thêm.
Nhưng đại bộ phận đều từng xảy ra thật.
Khương Trà đối diện liền có một con nữ quỷ nhảy lầu.
Mặc bộ đồng phục học sinh không rõ niên đại nào, trước ngực có phù hiệu trường kỹ thuật, tóc buộc đuôi ngựa cao, ngồi trên lan can tầng sáu, có thể thấy được dáng vẻ cuối cùng của nàng lúc còn sống.
Ngũ quan đoan chính, môi hồng răng trắng, nhìn rất xinh đẹp.
Trong ánh mắt không có ánh sáng, ảm đạm nhìn về phía xa.
Trước khi nhảy lầu, nàng đặt tay lên bụng, lộ ra vẻ chán ghét tột cùng, sau đó kiên quyết thả mình nhảy xuống.
"Bịch!"
Thân thể non trẻ đập mạnh xuống.
Đầu rơi xuống trước, óc cũng bắn ra ngoài.
Máu tươi văng tung tóe vài mét.
Người giống như một bãi bùn nhão trên mặt đất.
Một lát sau, những vũng máu cùng óc bắt đầu bị thân thể hút ngược lại, không bao lâu sau, tay của nữ sinh động đậy, nàng ngồi dậy trên mặt đất.
Sau đó lẳng lặng nhìn xung quanh.
Ánh mắt mờ mịt vô cùng.
Nhưng không bao lâu, nàng lại đứng dậy, không chút do dự leo lên cầu thang, lại tới tầng sáu, ngồi trên lan can, ngắm nhìn về phía xa.
Hai mắt vô thần.
Khương Trà thu tầm mắt lại, rơi vào một cái hồ Ái Tâm ở bên cạnh.
Đó là một cái hồ nhân tạo do học viện xây, hai hồ nối liền nhau, đều có hình trái tim.
Nước hồ đã trở thành một vũng nước đọng, lúc không có gió thổi, mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng, như một tấm gương.
Mặt hồ vốn trồng sen, lúc này cũng chỉ còn lại cành lá khô héo trôi nổi trên mặt nước.
Trên hồ Ái Tâm, có ít nhất mười mấy nữ quỷ, xếp hàng đang nhảy hồ.
Đồng phục học sinh trên người các nàng có chút không giống nhau.
Thời gian t·ử v·o·ng khác nhau, nhưng đều trở thành địa phược linh.
Khương Trà không tính số lượng, ánh mắt nàng dừng lại ở chỗ cửa sân trường.
Chỗ đó có ba con nam quỷ, trong đó một con tay cầm d·a·o thái rau, đuổi kịp hai con còn lại, qua loa chém c·h·ế·t đối phương, sau đó lại t·ự ·s·á·t.
Ba con quỷ kia cứ như vậy tuần hoàn biểu diễn thảm trạng lúc còn sống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận