Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 206: Chúng ta Tạ gia đều là nam nhân tốt (length: 7862)

8L: Cửa hàng này ta cũng từng mua rồi, ta mua một lá bùa điểm cao, kết quả khi ta thi, tất cả đều là nội dung ta đã ôn tập, điểm môn đó cao hơn bình thường của ta những hai mươi điểm!
9L: Đây là diễn đàn trường học, mấy người làm trò mê tín như vậy có được không?
10L: Lạc đề, rốt cuộc Khương Trà với Tạ Vinh Sinh có yêu nhau không vậy?
11L: Chắc là không đâu, Khương Trà với Tạ Vinh Sinh trước học chung lớp ở cấp ba, hai người không hợp nhau lắm, với lại Tạ Vinh Sinh hồi cấp ba có vẻ thích Khương Tịch Đồng hơn.
12L: Nói đến Khương Tịch Đồng, mấy người có hóng được chuyện gì chưa?
13L: Chuyện gì thế? Nói nhanh lên đi.
14L: Mẹ ta gọi rồi, lát nữa nói tiếp nha.
15L: Ngươi mau trở lại nói đi, giờ lên lớp ta toàn nhìn chằm chằm vào điện thoại xem diễn đàn, sợ lỡ mất chuyện hóng hớt.
...
Khương Trà và mọi người hôm nay có tiết học lúc tám giờ ở tầng năm khu giảng đường.
Tạ Vinh Sinh định đi chờ thang máy, hắn không muốn leo thang bộ.
Nhưng Khương Trà nói: "Hôm nay không được đi thang máy."
Nói xong câu đó, nàng dẫn đầu đi lên cầu thang.
Tạ Vinh Sinh và Ôn Giản An nghe vậy, cũng nhanh chóng theo Khương Trà đi thang bộ.
Kết quả, khi họ vừa đi đến tầng ba thì thang máy bị trục trặc, dừng lại giữa tầng hai và tầng ba.
Khi Tạ Vinh Sinh thấy thang máy gặp sự cố, cùng Ôn Giản An nhìn nhau, cả hai đều ở phía sau Khương Trà, không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Khương Trà.
Quá đỉnh!
Lão đại đúng là lão đại!
"À phải rồi, hai người hóng được chuyện gì chưa?" Ôn Giản An nhìn xung quanh, đột nhiên đến gần hai người, nhỏ giọng hỏi.
"Chuyện gì cơ?" Tạ Vinh Sinh cực kỳ hứng thú với việc hóng hớt, hận không thể tìm chỗ mát mẻ ngồi xuống, vừa cắn hạt dưa, vừa vắt chéo chân, thoải mái hóng chuyện.
"Khương Tịch Đồng hai người biết không? Chính là cô gái phát biểu đại diện sinh viên mới trong lễ khai giảng ấy, nghe nói hình như cô ta học chung cấp ba với hai người, chắc là biết nhau chứ?" Ôn Giản An không phải người địa phương, nên không biết nhiều về những chuyện ngoài việc bói toán của Khương Trà.
Cho nên, cậu cũng không biết chuyện ầm ĩ ồn ào hồi mấy tháng trước, chuyện thiên kim thật giả.
Cậu càng không biết Khương Trà mới từ trong quan tài chui ra cách đây không lâu.
Tạ Vinh Sinh hồi cấp ba đúng là từng có cảm giác tốt với Khương Tịch Đồng, nhưng chỉ là một kiểu cảm giác mập mờ, chưa đến mức thích.
"Cô ta làm sao?" Trước kia Tạ Vinh Sinh rất thích quấn quýt quanh Khương Tịch Đồng.
Vì để thêm được WeChat của Khương Tịch Đồng, hắn đã mời Khương Tịch Đồng và mấy người bạn của cô ăn cơm cả tuần.
Lần nào bọn họ cũng sẽ hỏi han chuyện của Tam ca Tạ Vinh An, hoặc Cửu thúc Tạ Cửu Đường, hoặc chuyện khác trong nhà họ Tạ, bọn họ đặc biệt thích thú chuyện ly hôn liên miên mấy năm gần đây nhà hắn.
Họ toàn hỏi Thất thúc có phải cũng sắp ly hôn không.
Tạ Vinh Sinh thực ra không thích kiểu con gái nhiều chuyện thích bát quái như vậy.
Nhưng không hiểu vì sao hắn cứ không nhịn được tìm đến Khương Tịch Đồng, tốn công tốn sức hẹn cô, càng bị từ chối lại càng hăng.
Hắn từng nghi ngờ liệu mình có thích Khương Tịch Đồng không, nhưng khi đứng trước mặt Khương Tịch Đồng, hắn không hề thấy tim đập loạn.
Sau này thi đại học xong, số lần họ gặp nhau giảm đi.
Trong kỳ nghỉ hè, họ rất ít khi gặp mặt, kể cả có gặp, hắn cũng không như hồi cấp ba nữa, không nhịn được tìm đến cô, ánh mắt không tự chủ bị cô thu hút.
Sau đó thì lên đại học.
Nếu theo tình hình hồi cấp ba, khi Khương Tịch Đồng đại diện tân sinh phát biểu, hắn nhất định sẽ không rời mắt khỏi cô, còn có thể lén chụp hình Khương Tịch Đồng tỏa sáng trên sân khấu, rồi lén gửi cho cô, khen ngợi cô mấy câu.
Hơn nữa khi con chuột rơi từ trên trần nhà xuống, hắn sẽ là người đầu tiên xông lên, che chắn cho cô, tránh để cô xấu hổ vì bị người khác làm rách quần áo.
Nhưng những việc này hắn đều không làm.
Rất kỳ lạ, cũng không có cái kiểu thôi thúc muốn làm.
Gần đây, sau khi ở cùng Khương Trà một thời gian, đôi khi hắn còn không nhớ ra lần cuối cùng mình nhìn thẳng Khương Tịch Đồng là khi nào.
Càng kỳ lạ hơn là, trước đây hắn rõ ràng thấy Khương Tịch Đồng vừa xinh đẹp vừa hiền lành, lại là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng gần đây có vẻ như càng thấy Khương Tịch Đồng nhan sắc cũng thường thường.
Cũng không phải là dạng quá bình thường.
Mà là so với Khương Trà thì cô ta còn kém xa.
Cũng chỉ là trang điểm kỹ thì mới trông tinh xảo.
Thực tế thì mặt mộc...
Không đúng, hình như hắn chưa từng thấy mặt mộc của Khương Tịch Đồng.
Ai cũng chưa thấy.
Cô ta chắc không dám để lộ mặt mộc trước mặt mọi người.
Ôn Giản An ra vẻ thần bí nói: "Nghe nói cô ta đang ở cùng với trưởng tôn của nhà quyền quý Hoắc gia ở kinh thành."
"Hoắc Nghiêm Xuyên?" Đều là người trong cùng một tầng lớp, Tạ Vinh Sinh đương nhiên biết trưởng tôn nhà họ Hoắc là ai.
"Đúng, chính là hắn, nghe nói trước kia hắn theo bà nội học ở Hải Thành, đến đại học mới về lại kinh thành, hơn nữa còn học cùng ngành với Khương Tịch Đồng, hai người vừa khai giảng đã phải lòng nhau rồi, à phải rồi, hai người còn nhớ vụ ở lễ khai giảng không?" Ôn Giản An nói.
"Ta nhớ, lúc Tịch Đồng đang phát biểu, một con chuột lớn từ trên rơi xuống, đập trúng người cô ta, nhiều người chạy lên giúp cô ta bắt chuột, kết quả chưa bắt được chuột mà lại làm rách áo cô ta." Tạ Vinh Sinh nhớ lại chuyện đó vẫn thấy Khương Tịch Đồng hơi đáng thương, nhưng sự việc đó cũng có chút buồn cười.
"Đúng vậy, ai mà ngờ lại có con chuột rơi xuống, con chuột đó còn mập hơn cả mèo, à không đúng, ta muốn nói không phải chuyện này, là lúc con chuột rơi xuống, quần áo của Khương Tịch Đồng bị rách không phải sao? Lúc đó Hoắc Nghiêm Xuyên đã đi lên, hắn cởi áo khoác ra che cho Khương Tịch Đồng." Ôn Giản An nói.
"Chẳng lẽ Hoắc Nghiêm Xuyên vừa gặp đã yêu Khương Tịch Đồng?" Tạ Vinh Sinh nói.
"Ừ, hôm đó có người thấy bọn họ cùng nhau đi ăn cơm ở nhà ăn, Hoắc Nghiêm Xuyên còn sờ mặt Khương Tịch Đồng nữa." Ôn Giản An nói.
Khương Trà nghe đến đây, từ phía trước quay lại nhìn Tạ Vinh Sinh.
Tạ Vinh Sinh là nam phụ bi kịch trong truyện, thuộc kiểu người liếm cẩu si tình với Khương Tịch Đồng, nếu như là cốt truyện bình thường, sau vụ tai nạn đua xe được Khương Tịch Đồng cứu, Tạ Vinh Sinh nhất định sẽ giống như trong nguyên tác yêu Khương Tịch Đồng, không điều khiển được mà tự động tốt với cô ta.
Nhưng bây giờ, người cứu đã đổi thành nàng.
Vậy Tạ Vinh Sinh còn đi theo lối cốt truyện của nam phụ bi kịch được nữa không?
Khương Trà tò mò nhìn Tạ Vinh Sinh, muốn xem xem khi hắn nghe Khương Tịch Đồng và Hoắc Nghiêm Xuyên thân thiết, liệu có ghen không.
Tạ Vinh Sinh kinh hãi trừng lớn mắt, nói: "Giờ người ta thoát kiếp độc thân dễ dãi vậy sao?"
Sau đó hắn để ý thấy ánh mắt Khương Trà đang nhìn mình, vội vàng che ngực lại, nói: "Cô đừng nhìn tôi, tôi không phải kiểu người dễ dãi đó đâu."
Nói xong, hắn lại nhớ đến Cửu thúc tàn tật của nhà mình, lại nói thêm một câu: "Đàn ông nhà họ Tạ chúng tôi đều là người tốt cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận