Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 48: Ngươi chuyển nhà ở đến bát quái đồ bên trên sao? Như thế âm dương quái khí? (length: 8249)

Tống Vân Lan sau lưng trói buộc một cái quỷ hồn.
Nữ quỷ kia thoạt nhìn mặt mũi cùng người bình thường không khác, trừ sắc mặt tái nhợt ra.
Mái tóc đen dài rối tung, thẳng tắp rủ xuống đến bên hông, thân mặc đồ giải phẫu rộng thùng thình, nhìn như vừa mới từ bệnh viện chạy ra bệnh nhân.
Nếu bỏ qua cái bụng to của nàng.
Cái bụng kia rất lớn, nhưng bụng phồng lên lại không giống như phụ nữ mang thai bình thường tròn trịa mà ngược lại như có cái đầu nhọn lộ ra.
Khương Trà khép ngón trỏ và ngón giữa lại, xẹt qua mắt, nhìn rõ bộ dạng bên dưới lớp đồ giải phẫu của nữ quỷ.
Trên bụng nữ quỷ có một đường dao mổ rạch ra, một cái quỷ thai từ chỗ nứt lộ ra nửa khuôn mặt, hai mắt nhắm chặt, nhưng khóe miệng lại cong lên.
Cảnh tượng quỷ thai nắm lấy hai bên miệng vết thương trên bụng nữ quỷ, trông vô cùng âm trầm khủng bố.
Sinh con mà chết cả mẹ lẫn con, rất dễ sinh ra hung sát ác quỷ.
Đây là mẹ con liền thân, oán khí khó tan.
Khương Trà còn chưa đến gần, đã nghe thấy Khương Tịch Đồng và mấy người kia đang bàn tán về mình.
Khương Tịch Đồng và Tống Vân Lan đứng gần nhau, hai người đàn ông đứng cạnh đều là người nhà họ Giang.
Giang Nguyên Á, con út nhà họ Giang, hỏi: "Tịch Đồng, nghe nói cô em gái bất lực của cậu thực sự chết đi sống lại?"
Tống Vân Lan dường như còn chưa biết chuyện này, tò mò hỏi: "Chết đi sống lại là sao? Người chết còn có thể sống lại à? Vậy đội tuyển quốc gia chắc chắn phải lôi cô ta đi giải phẫu nghiên cứu."
Giang Nhậm Tinh, người thuộc nhánh phụ nhà họ Giang, đồng thời là tay sai của Giang Nguyên Á, nói: "Thật đó, còn lên cả hot search, tôi có xem video, rất khủng bố, đột nhiên từ trong linh đường trưng bày nửa ngày trong quan tài chạy ra, lại còn mặc váy trắng, tóc tai bù xù nhìn chằm chằm vào ống kính, lúc đó tôi suýt tè cả ra quần."
Tống Vân Lan cười nhạo: "Cậu xem cái video đặc hiệu dọa người nào đấy à? Người chết rồi là chết thật, làm gì có chuyện sống lại được, nếu thật sự có, những kẻ siêu giàu muốn trường sinh trên thế giới này đã sớm phái người đi bắt cô ta về nghiên cứu rồi."
Giang Nhậm Tinh không phục, nói: "Thật mà, tôi còn có video."
Vừa nói hắn vừa lấy điện thoại ra, mở đoạn video hot search quay cảnh Khương Trà phá quan tài mà ra.
Vừa mở cho Tống Vân Lan xem, vừa nói: "Đúng là đột nhiên phá quan tài mà ra, lên hot search, còn nằm trên bảng hot search mấy ngày liền, sau đó nghe nói có thể là cùng với y sĩ trưởng thông đồng giả chết để nổi tiếng, rồi còn có cảnh sát đến điều tra nhưng kết quả hình như không giải quyết được gì."
Tống Vân Lan đến gần xem video.
Vừa đến gần, hắn liền đối mặt với hình ảnh Khương Trà phá quan tài mà ra, lạnh lùng nhìn thẳng vào ống kính.
Bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh lẽo kia, Tống Vân Lan run lên một chút.
Nhưng hắn không muốn thừa nhận mình bị dọa, giả vờ nói lớn: "Ha ha ha, nhìn cái này là biết giả rồi, hoặc là video giả, hoặc là người ta giả chết, Tịch Đồng cậu nói xem?"
Khương Tịch Đồng phiền muốn chết.
Dạo này cô ta đi đâu cũng nghe thấy tên Khương Trà.
Cô ta thấy xui xẻo, nhưng lại chẳng có cách nào ngăn chặn chuyện này xảy ra, trừ phi cô ta nhốt mình ở nhà không ra ngoài.
Khương Tịch Đồng tức giận trong lòng, nhưng lại không thể nào thể hiện ra ngoài, đành phải nói với giọng nghẹn ngào: "Thực ra tôi cũng không rõ lắm, ông nội và bố tôi có nói cô ấy mua chuộc y sĩ trưởng, giả chết để nổi tiếng.
Nhưng chuyện cụ thể thì tôi thật sự không rõ.
Cô ấy từ ngày rời khỏi nhà đến giờ vẫn chưa quay về, cũng không biết đã đi đâu, cô ấy cũng chẳng có bạn bè gì tử tế, haiz, tôi thật sự rất lo cô ấy đi vào đường sai trái, dung mạo của cô ấy cũng tạm được, nhỡ đâu vì tiền mà làm ra chuyện gì trái đạo đức thì thật sự đáng tiếc."
Khương Tịch Đồng câu nào cũng như đang nói đỡ cho Khương Trà, nhưng thực chất câu nào cũng đang dẫn dắt người khác bôi nhọ Khương Trà.
Giang Nhậm Tinh: "Vậy chắc chắn là mua chuộc y sĩ trưởng rồi, chuyện này có phạm pháp không? Cô ta không phải ngồi tù à?"
Khương Tịch Đồng làm bộ đắn đo nói: "Lần trước tôi và cô ấy tham gia một buổi biểu diễn văn nghệ, thấy quần áo giày dép cô ấy mặc toàn là hàng hiệu nổi tiếng thế giới, có vài món còn là hàng cao cấp đặt làm riêng, thay ra thay vào liên tục, làm bẩn làm hỏng cũng không tiếc.
Nhưng khi cô ấy rời khỏi nhà chúng tôi, trừ bộ váy trên người ra thì chẳng mang theo gì cả, cũng không biết trong thời gian ngắn như vậy cô ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua sắm nhiều đồ xa xỉ như thế."
Giang Nhậm Tinh cười ẩn ý: "Chắc chắn là được bao nuôi rồi, chậc chậc chậc, không biết ai lại có diễm phúc như vậy."
Giang Nguyên Á dí sát mắt vào điện thoại, xem lại video ngắn vừa phát xong, lại mở lên xem lại lần nữa, nghi ngờ nói: "Sao tôi thấy cô ta trông quen quen?"
Khương Tịch Đồng giật mí mắt vài cái: "Thật à? Có phải cậu nhầm không? Dung mạo của cô ấy cũng đâu có gì xuất chúng."
Bỗng nhiên một bộ váy đỏ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Khương Trà đi thẳng đến chỗ bọn họ.
"Á..."
Giang Nguyên Á vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Khương Trà, một giây trước hắn vừa xem xong hình ảnh đáng sợ trong điện thoại, Giang Nguyên Á hét lên kinh hãi.
Khương Trà không thèm để ý đến Giang Nguyên Á, khí thế hai mét tám áp thẳng về phía Khương Tịch Đồng.
"Khương Tịch Đồng, cậu chuyển nhà đến chỗ bà tám rồi à? Âm dương quái khí như vậy?" Khương Trà cười lạnh, thái độ lạnh lùng, mang theo khí thế kẻ bề trên nhìn xuống Khương Tịch Đồng.
Khương Tịch Đồng run lên vì tức giận, trong lòng cô ta hận không thể xông lên cho Khương Trà một bạt tai, nhưng hình tượng mà cô ta xây dựng không cho phép cô ta làm như vậy.
Cô ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng cơn tức, sau đó dùng sức véo vào bắp tay mình, ép mình rơi nước mắt.
Khương Tịch Đồng tỏ vẻ đáng thương, nước mắt rơi lã chã, còn cố tình nghiêng mặt, để cho ba người đàn ông bên cạnh nhìn thấy rõ ràng bộ dạng yếu đuối đáng thương bị ức hiếp của cô ta.
"Khương Trà, sao cậu lại mắng tôi? Tôi chẳng phải cũng vì cậu hay sao? Tôi bảo cậu theo tôi về nhà mà cậu cũng không chịu, chúng ta là chị em, tôi tất nhiên là lo lắng cậu có đi vào đường sai trái hay không, nhỡ đâu cậu thật sự vì tiền..."
Khương Tịch Đồng ngừng lại một chút, cô ta thấy càng ngày càng nhiều người, vì tiếng hét chói tai của Giang Nguyên Á lúc nãy mà tò mò tụ tập lại đây.
Cô ta đợi người càng đông hơn rồi mới tiếp tục rơi nước mắt, nghẹn ngào nói tiếp: "Tôi biết cậu để ý chuyện mình không phải là dòng máu nhà họ Khương, nhưng tôi và ông, bố mẹ, còn các anh trai đều không để ý chuyện này, chúng tôi đều mong cậu có thể về nhà, đừng vì tiền mà phá hỏng thân thể của mình được không?"
Vài câu nói của Khương Tịch Đồng đã trực tiếp đặt nền móng hoàng oan cho Khương Trà.
Khương Trà nhìn Khương Tịch Đồng, "Cô nói vòng vo tam quốc như vậy, chẳng phải là muốn nói tôi bị người ta bao dưỡng à?"
Khương Tịch Đồng hít hít mũi, tỏ vẻ yếu thế nói: "Tôi không có nói như vậy, tôi chỉ là thấy cậu không có nguồn thu nhập lớn nào, lại mua nhiều đồ xa xỉ như vậy mặc rồi không tiếc, nên lo lắng cậu đi vào đường sai trái thôi."
"Bốp!" Hạ Trúc Tuyết từ phía sau xông lên, cho Khương Tịch Đồng một cái tát.
Cô nàng tức giận đến run người.
"Khương Tịch Đồng, đồ chết tiệt miệng đầy phân, dám mắng Tiểu Trà Trà, tôi xé nát miệng của cô."
Hạ Trúc Tuyết đẩy ngã Khương Tịch Đồng, rồi trực tiếp ngồi lên người cô ta, vừa tát vừa giật tóc.
Động tác nhanh như chớp.
Đến khi có người kịp phản ứng định kéo cô nàng ra thì Hạ Trúc Tuyết đã tát mặt Khương Tịch Đồng sưng vù, tóc cũng bị giật xuống một mảng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận