Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 82: Sớm biết rằng lúc trước liền không khảo cái kia bằng lái (length: 7620)

Tuy rằng âm dương cách biệt, người dương gian không thấy được người âm phủ, nhưng An Lỵ Nhã cần lúc này.
Nàng cẩn thận chăm sóc con của người khác, tròn tám năm, lại một ngày cũng chưa chăm sóc đứa con do chính mình mang thai mười tháng sinh ra.
Trong lòng nàng hổ thẹn.
Nàng muốn bù đắp, nhưng cũng không có cơ hội.
Khương Trà đem vận mệnh quãng đời còn lại của đứa bé nói cho An Lỵ Nhã.
"Con trai của ngươi sau này sẽ một bước lên mây, nó sẽ trở thành một nhân tài rất hữu ích cho xã hội và đất nước, quãng đời còn lại của nó sẽ rất vững vàng, rất suôn sẻ, nó sẽ gặp được người yêu suốt đời của mình khi học đại học, họ sẽ sinh hai đứa con, một đời không bệnh không tật không đau. Bởi vì ngươi, ông trời sẽ đối xử tử tế với nó, ngươi hiểu ý ta chứ?"
Câu nói cuối cùng đã xóa tan hoàn toàn chấp niệm trong lòng An Lỵ Nhã.
"Vậy cha mẹ ta..."
Khương Trà: "Họ đều là người có số trường thọ, tuổi già sẽ được con trai của ngươi chăm sóc rất tốt, yên tâm đi."
An Lỵ Nhã lộ ra nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng, "Cảm ơn ngươi, ngươi là quý nhân trong mệnh của con trai ta, nếu không có ngươi, ta hẳn là vĩnh viễn không thể biết được chân tướng."
Khương Trà nhớ tới kinh văn siêu độ.
Rất nhanh, An Lỵ Nhã với vẻ mặt tươi cười liền biến mất trong một vùng thánh quang, rồi hóa thành một tia sáng, bay lên trời.
Khương Trà xong việc, lười biếng duỗi lưng.
Nàng vừa định đi tắm.
Thẩm Tinh Kỳ rụt rè đi đến trước chân nàng, "Tiểu Trà Trà."
Khương Trà dừng bước, "Có chuyện gì?"
Thẩm Tinh Kỳ nắm vạt váy, đỏ mặt, "Ta gần đây nhận được rất nhiều sức mạnh tín ngưỡng, ta thấy có rất nhiều người giúp ta lên tiếng, chúc phúc cho ta, còn giúp gia đình của ta, ta rất cảm động, đương nhiên người ta phải cảm ơn nhất chính là ngươi, cho nên ta muốn nhảy một điệu cho những người đã ủng hộ và giúp đỡ ta."
Khương Trà hiểu ý của nàng, nàng lùi về sau một bước, "Ta không biết nhảy."
Nàng ở giới giải trí định vị là một cô nàng vô dụng hạng 18, không biết hát không biết nhảy cũng không biết diễn.
Thẩm Tinh Kỳ làm tư thế cầu xin, "Van cầu ngươi được không? Tiểu Trà Trà, ta biết ngươi nhất định có cách giúp ta, van cầu ngươi đó nha."
Khương Trà mềm lòng không chịu được cứng rắn.
Nàng đỡ trán thở dài, "Cách đơn giản nhất, chính là để ngươi nhập vào ta, mượn cơ thể của ta nhảy xong điệu nhảy này, nhưng vì cơ thể của ta tương đối đặc thù, làm vậy, linh hồn của ngươi sẽ không chịu được."
Thẩm Tinh Kỳ: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ta dạy ngươi nhảy được không? Sau đó khi diễn thì ngươi nhảy theo ta?"
Khương Trà khó xử, "Ta thật sự không biết nhảy."
Thẩm Tinh Kỳ: "Thử xem có được không?"
Khương Trà thực sự cũng chưa từng nhảy, nàng cũng không biết mình có thể làm được không, nhưng nếu như để lại một vũ điệu cho mọi người là chấp niệm cuối cùng của Thẩm Tinh Kỳ thì nàng không thể không giúp chuyện này.
Khương Trà: "Nhiều nhất thử ba lần."
Ba lần không được thì thật sự là không được.
"Tiểu Trà Trà lợi hại như vậy, chắc chắn một lần là học được."
Khương Trà từ chối cái bánh vẽ này, và nhắc Thẩm Tinh Kỳ, "Ngươi làm đơn giản một chút."
Thẩm Tinh Kỳ vỗ ngực nói: "Không có vấn đề, ta mấy ngày nay đã thiết kế một vài động tác vũ đạo rồi, đến lúc đó sẽ tìm ngươi nha."
Khương Trà lười nói, khoa tay múa chân một cái OK rồi đi vào phòng tắm.
Nhưng hôm nay nàng có chút việc, tay vừa nắm tay nắm cửa, còn chưa kịp đẩy cửa thì điện thoại lại vang lên.
Lần này là Sử Trân Hương mà lần trước nàng đã gặp.
Khương Trà bắt máy.
"Đại sư xin chào; tôi là Sử Trân Hương, còn nhớ bác tài đã chở tôi ra ngoại ô mấy hôm trước không? Anh ấy nói muốn tìm ngài nói chuyện về chuyện của mình, không biết có tiện không?" Giọng của Sử Trân Hương nghe rất khẩn trương.
"Bây giờ anh ta ở bên cạnh cô?" Khương Trà hỏi.
"Vâng, anh ấy mấy ngày nay đều nhờ tôi giúp liên lạc với ngài, nhưng tôi cảm thấy tùy tiện quấy rầy ngài không được; vẫn luôn không đồng ý, nhưng anh ấy thật sự tìm tôi rất nhiều lần nên... Nếu cảm thấy phiền phức, ngài có thể lập tức cúp máy của tôi." Sử Trân Hương khổ sở nói.
Khương Trà biết là hôm nay không thể tắm được rồi.
Nàng đi ra, nói: "Cô đưa điện thoại cho anh ta nghe đi."
Tài xế lau mồ hôi trong lòng bàn tay, lúc này mới cẩn thận nhận lấy điện thoại do Sử Trân Hương đưa tới, "Alo, đại sư xin chào; tôi tên Lý Kiệt Phong, chuyện tôi muốn nói là về cháu trai của tôi, cháu trai tôi năm nay 22 tuổi, chưa kết hôn, nhưng từ tháng trước bắt đầu không hiểu sao, thường xuyên gặp phải những chuyện xui xẻo.
Đi trên đường suýt bị chậu hoa từ trên trời rơi xuống đập trúng, băng qua đường rõ ràng là đèn xanh mà suýt bị xe đụng, ăn gì cũng bị nghẹn mấy lần, mỗi lần đều rất nguy hiểm.
Sau đó tuần trước nó đột nhiên bị ngất xỉu, cho đến hôm nay vẫn còn ở bệnh viện chưa tỉnh lại, tôi muốn hỏi đại sư xem, có phải nó bị trúng tà không? Liệu có cách nào cứu được không?
Đại sư ngài yên tâm, chỉ cần ngài có thể cứu cháu trai tôi, cả nhà họ Lý chúng tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngài thật tốt."
Khương Trà nhìn đồng hồ, "Cháu trai anh đang ở bệnh viện nào?"
Tài xế: "Bệnh viện Nhân dân Trung tâm."
Khương Trà mang dép lê vào, "Đọc số điện thoại của anh vào điện thoại của tôi, bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện, lát nữa chúng ta gặp nhau ở cửa bệnh viện, tôi đi xem cháu anh thế nào."
Tài xế kích động nói: "Ngài, ngài bây giờ đang ở đâu? Tôi sẽ lập tức qua đón ngài."
Khương Trà: "Không cần, trong nhà có xe."
Tài xế: "Được được được, tôi tôi sẽ đến cửa bệnh viện đợi ngài ngay bây giờ, tôi phải nói tin tốt này cho vợ chồng anh trai tôi biết, gần đây bọn họ đều buồn chết rồi."
Khương Trà cúp điện thoại.
Thay đồ thường ngày chuẩn bị ra ngoài.
Thẩm Tinh Kỳ vẫn đang cố gắng luyện tập vũ đạo ở bên cạnh sân.
Tiểu Hắc đang thưởng thức dáng múa đẹp của Thẩm Tinh Kỳ trên bàn, nó nhìn thấy Khương Trà muốn ra ngoài liền nhanh chóng nhảy đến, thuần thục nằm lên tay của Khương Trà.
Khương Trà xuống lầu một, vừa vặn thấy Tạ Cửu Đường đang cố gắng phục hồi chức năng.
Hắn vịn vào đồ vật đứng lên, rồi thử bước đi.
Khi mà thường xuyên cúi xuống nhìn người khác, giờ bỗng nhiên cần phải ngẩng lên nhìn Tạ Cửu Đường, Khương Trà vẫn cảm thấy có chút không quen.
Nàng nói với Tạ Cửu Đường: "Cửu gia, tôi đi ra ngoài một chuyến, Tạ Vinh An đâu?"
Khương Trà vừa dứt lời liền thấy Tạ Vinh An ôm một bình rượu ngon quý giá vừa uống vừa đi ra, "Tìm tôi à?"
Khương Trà: "... Không sao."
Tạ Vinh An: "Sao vậy?"
Khương Trà: "Bây giờ anh lái xe là vi phạm quy định về rượu bia, không cần anh nữa."
Khương Trà nói xong, ánh mắt dừng trên người quản gia đang quét dọn bên cạnh, "Quản gia Lâm, ông biết lái xe không?"
Quản gia Lâm: "Kỹ năng cơ bản thôi, biết."
Khương Trà: "Vậy phiền ông lái xe đưa tôi đến bệnh viện Trung tâm thành phố."
Quản gia Lâm da đầu hơi tê lên, theo quan sát gần đây của ông thì Khương tiểu thư dễ dàng không ra ngoài, một khi ra ngoài đều là giao tiếp với quỷ.
Ông mà đi làm tài xế, nghĩa là chuyến này ông chắc chắn cũng...
Quản gia Lâm đã bắt đầu thấy căng thẳng rồi.
Sớm biết vậy thì lúc trước đã không thi cái bằng lái đó rồi.
Hay bây giờ xé bằng lái có còn kịp không?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận