Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 169: Còn trẻ như vậy, còn như thế mạo mỹ, ngươi nói là đại sư? (length: 7536)

Lão già vuốt bộ râu đen trắng lẫn lộn, tưởng rằng gặp được con nhỏ dễ bị lừa, cười tít mắt mời Khương Trà ngồi xuống băng ghế nhỏ trước sạp của ông ta.
"Tiểu cô nương, con ngồi đây, đưa tay cho ta." Lão già coi Khương Trà như kẻ ngốc lớn, nụ cười càng thêm phần chân thật.
Khương Trà ngồi xuống, đưa tay ra, nói: "Ông không phải mù sao? Sao lại nhìn thấy?"
Lão già ra vẻ thâm trầm, nói: "Nhìn trộm thiên mệnh, phải dùng tâm nhãn."
Ông ta nói xong, cầm tay Khương Trà, nắn nắn, còn cố ý theo đường số mệnh sự nghiệp tuyến vẽ vài đường.
Đầu tiên thở dài một hơi, tiếp theo thần bí lẩm bẩm nói: "Cô nương đây là mệnh cách tốt trời sinh, vạn sự đều thuận mệnh, chỉ tiếc..."
Ông ta cố ý dừng lại một chút, làm cho Khương Trà khẩn trương.
Khương Trà theo ý lão già, giả bộ bắt đầu khẩn trương, nói: "Chỉ tiếc cái gì?"
Lão già không vội nói ra, mà lại hỏi: "Gần đây con có phải cảm thấy mình rất xui xẻo không? Làm gì cũng không thuận lợi? Cha mẹ không thích, anh em bất hòa, bạn học cũng cô lập con?"
Ông ta nói mỗi một cái, Khương Trà liền cố ý biểu hiện khiếp sợ một chút.
Nàng biết lão già đang quan sát phản ứng của nàng, để nói tiếp.
Khương Trà cố ý dẫn dắt lão già.
Làm cho ông ta tưởng mình đã nói đúng.
Tuy rằng ngay từ đầu, lão già đã đoán đúng điểm mệnh cách tốt trời sinh của nàng.
Nhưng Khương Trà biết, ông ta chẳng có tài cán thực sự gì, toàn là lừa bịp.
Cuốn sách duy nhất trên tay, vẫn là sách tâm lý học, học cách nhìn biểu cảm nhỏ của người khác để suy đoán sự việc chính xác hay không.
Lão già càng nói càng kích động, tự cảm thấy rất tốt.
Nói xong xuôi, ông ta thả tay Khương Trà ra, sờ râu, ra vẻ thâm trầm, nói: "Ta đều nói đúng rồi chứ?"
Khương Trà cong môi cười, nói: "Ông tên Lý Đại Xuân, năm nay 68 tuổi, cụ tổ từng học xem bói, nhưng không học được, chỉ biết chút da lông, nhưng nhờ cái miệng dẻo mỏ, thêm vận may, đoán trúng vài lần, được người tôn làm thầy, nhưng vì không có thực học, đến đời ông nội đã suy yếu, đến đời cha ông thì chẳng còn gì, sau đó ông biết cụ tổ từng nhờ lừa đảo mà giàu có, tuy sau này thua sạch, nhưng ông vẫn muốn đi theo con đường của cụ tổ, cho nên ông nhặt được một cuốn sách tâm lý học, bắt đầu con đường lừa đảo."
Lão già từ khi Khương Trà nói ra tên ông ta đã lộ vẻ kinh hãi, nhất là khi Khương Trà còn nói trúng tuổi của ông ta.
Còn cả câu chuyện phía sau, trừ người nhà ra thì người ngoài không ai biết.
Sao cô bé này biết rõ vậy?
"Cô, cô nói linh tinh gì đấy?" Thấy người vây xem càng lúc càng đông, Lý Đại Xuân sợ hãi, lớn tiếng cãi lại.
Khương Trà không những không giận mà còn cười, nói: "Ông lừa gạt tiền của người, nhưng cũng đoán trúng vài lần, tích góp công đức, công tội bù nhau, ngược lại không gây nghiệp lớn."
Chủ yếu là người này không quá xấu, lừa gạt cũng chỉ để kiếm chút tiền sống qua ngày, thêm bản thân ông ta cũng có chút linh khí, chỉ là không học tới nơi tới chốn, cho nên cũng trời xui đất khiến giúp được một số người.
Lý Đại Xuân nghe mấy lời này của Khương Trà mà kinh hãi trợn tròn mắt.
Khương Trà đi về chỗ xe ba gác, lôi lá cờ, dùng sức vung lên, hai chữ đoán mệnh rõ mồn một.
Mấy người vây xem ban nãy đều giật mình trố mắt nhìn Khương Trà.
"Tiểu cô nương nhỏ như vậy, thật sự biết xem bói sao?"
"Ê, mấy lời nãy nàng ta nói, đều đúng cả à?" Có người hỏi Lý Đại Xuân.
Người khác nói: "Chắc chắn đúng rồi, không thấy mặt ông lão này xanh như tàu lá chuối sao? Nếu không trúng, ông ta có yên phận như vậy không?"
"Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, trẻ vậy, nhìn còn xinh đẹp như thế, lại có thể xem tướng số rõ ràng như vậy, lại còn cẩn thận như vậy."
Khương Trà cười, đẩy xe ba gác đến gần, dựng sạp bên cạnh quán của Lý Đại Xuân, sau đó dựng một tấm bảng gỗ, trên đó viết chữ y hệt trên lá cờ.
【Mỗi ngày ba quẻ, tiền quẻ tùy duyên.】Lý Đại Xuân:???
"Con, mấy tuổi?" Ông ta kinh hãi không thôi.
Dù vừa rồi Khương Trà đều nói đúng, ông ta vẫn không dám tin.
Còn nhỏ vậy, nhìn chừng mười mấy tuổi, mà đã biết xem tướng đoán mệnh?
Đây là có thiên phú cỡ nào?
Sinh ra đúng là để làm nghề này?
Lý Đại Xuân nhanh nhảu xích lại gần, quên béng việc ban nãy mình định lừa tiền Khương Trà, cười hề hề, còn lanh chanh xê dịch cái sạp của mình sang một bên, nhường chỗ rộng hơn cho Khương Trà.
Khương Trà liếc nhìn ông ta, "Muốn đoán mệnh?"
Nàng dùng ngón tay thon dài, chỉ vào tấm bảng gỗ trên xe, nói: "Mỗi ngày ba quẻ, tiền quẻ tùy duyên, ông nhất định muốn xem?"
Lý Đại Xuân vuốt râu, do dự.
Lúc này, một bà cô tóc xoăn, lén la lén lút từ đám đông chen vào.
Thấy nhiều người vây quanh bên này, đoán là đại sư giỏi giang, nhưng khi lách vào, thấy Khương Trà và Lý Đại Xuân bên cạnh, bà ta không do dự đi thẳng đến chỗ Lý Đại Xuân với bộ râu điểm bạc, nóng bỏng nói: "Đại sư, ngài xem giúp tôi với?"
Lý Đại Xuân nếu là bình thường thì mừng rỡ lắm rồi, xoa tay chuẩn bị lừa bịp.
Nhưng hôm nay, chân đại sư ở ngay bên cạnh.
Thần côn như ông ta sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt chân đại sư.
Lý Đại Xuân muốn nói lại thôi, cứ dùng mắt ám chỉ bà cô, chân đại sư ở bên cạnh cơ.
Nhưng bà cô nào tin được cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như bình hoa lại là chân đại sư, cho nên căn bản không hiểu Lý Đại Xuân ám chỉ, còn tưởng Lý Đại Xuân có phải mắt không được khỏe không.
"Đại sư, mắt ông không được khỏe à? Sao cứ nhìn bên đó thế? Bên đó có gì à? Chẳng lẽ có... có, quỷ hả?" Bà cô trí tưởng tượng phong phú, nghĩ rằng ánh mắt ám chỉ đầy khẩn trương của Lý Đại Xuân là muốn nói bên cạnh có thứ gì đó bẩn thỉu.
Lý Đại Xuân vỗ trán, lắc đầu, "Bên này mới là đại sư, cô tìm nàng ấy xem đi, hôm nay ta không mở quán."
Lý Đại Xuân nói xong, cuốn tấm vải trên đất lại, quấn vài vòng, biến thành cái túi ôm, sau đó đặt cái ghế thừa ra của mình phía trước xe ba gác của Khương Trà cho khách ngồi, còn mình thì vẫn ngồi trên ghế nhỏ, kéo gần lại phía Khương Trà.
Khương Trà cũng không đuổi ông ta đi.
Bà cô nghe vậy, nửa tin nửa ngờ đi đến trước xe ba gác, nhìn chằm chằm Khương Trà, cau mày quan sát hết lần này đến lần khác, nói: "Cô, cô thật là đại sư à?"
Khương Trà ngồi trên xe ba gác, một chân nhàn nhã lắc lư, nói: "Có phải mệnh số hay không, tiền quẻ tùy hỉ."
Bà cô mặc đồ vàng đeo bạc, trên cổ tay có vòng ngọc phỉ thúy trị giá cả trăm vạn.
Bà ta sờ vào vòng, nói: "Tiền nhiều ít không quan trọng, quan trọng là cô thật sự đoán được sao? Vậy cô nói thử xem tôi muốn xem chuyện gì?"
Khương Trà cong môi cười...
Bạn cần đăng nhập để bình luận