Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 187: Ta đi ăn miễn phí (length: 22799)

Giữa trưa tan học.
Vừa tan học, Ôn Giản An chạy tới.
"Trà cha, tối qua ta nấu canh gà thế nào? Uống ngon không? Giữa trưa ngươi muốn ăn ở nhà ăn của trường hay là ăn ở ngoài? Nếu ăn ở nhà ăn, ngươi muốn ăn cái gì? Ta đi lấy cơm cho ngươi."
Ôn Giản An miệng nhỏ liến thoắng, nói một tràng.
Khương Trà vỗ vỗ cặp sách của mình, "Ta đi ăn miễn phí."
Ôn Giản An: "Hôm nay siêu thị có hoạt động cho ăn thử hả?"
Khương Trà ngón trỏ lắc lắc, "Đi ăn cơm ở nhà họ Lý."
Ôn Giản An đi theo Khương Trà, "Nhà họ Lý? Nhà nào? Làm gì? Đáng tin không? Là họ chủ động mời ngươi đi? Nói là ăn ở đâu không? Bên đó có mấy người? Một mình ngươi là con gái đi gặp mặt có hơi không an toàn không?"
Khương Trà nghe ong ong hết cả đầu, nàng cảm thấy bên cạnh mình như có thêm một Đường Tăng, nhưng ăn thịt không thể trường sinh.
"Ngươi cũng đi." Vì không để hắn tiếp tục lải nhải nhắc đi nhắc lại, Khương Trà đề nghị để Ôn Giản An đi cùng.
"Được, ta cùng ngươi, nếu đối phương có ý đồ xấu với ngươi, ta mở cửa cho ngươi chạy trước, ta lót đường ở sau." Ôn Giản An trong mấy giây ngắn ngủi, đã não bổ ra mấy vụ bắt cóc.
Khương Trà đeo cặp sách, vừa ra khỏi cổng, liền có một chiếc xe dừng trước mặt nàng.
Khương Trà vừa thấy ký hiệu trên xe, liền biết là ai sắp xếp xe cho nàng.
Ô Nha từ trên xe nhảy xuống, chủ động mở cửa xe cho Khương Trà, "Khương tiểu thư, thật đúng là trùng hợp."
Khương Trà nhíu mày: "Trùng hợp?"
Ô Nha dời mắt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần, "Đúng vậy, ta vừa tới đưa canh gà cho Thất thiếu gia, cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi."
Ôn Giản An nhìn cái mặt nạ trên mặt Ô Nha, có chút không dám đến gần, núp sau lưng Khương Trà.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, cái người đeo mặt nạ tên Ô Nha này, lúc nhắc đến canh gà, ánh mắt có liếc nhìn sang phía hắn.
Nói như thế nào đây, cảm giác rất không thân thiện.
Giác quan thứ sáu mách bảo hắn rằng, người này vừa rồi thoáng có ý đồ xấu với mình, nếu xung quanh không có ai hoặc không ai theo dõi, hắn nghi ngờ mình sẽ bị đối phương trùm bao tải rồi ném xuống biển cho cá ăn.
Ôn Giản An nuốt nước bọt một cái, sau khi mở cửa, chui vào ghế sau ở cạnh chỗ tài xế, trên ghế ngồi của Khương Trà.
Tuy rằng sợ bị ném xuống biển cho cá ăn, nhưng hiện tại hắn là fan trung thành của Trà cha.
Hắn còn khác với những fan trung thành khác.
Hắn vẫn là trâu ngựa của Trà cha.
Trâu ngựa cao cấp.
Có thể nấu canh gà cho Trà cha.
- Thành tây, nhà họ Lý.
Cách trường học của Khương Trà khoảng hai giờ xe chạy.
Khương Trà đeo cặp sách từ trên xe bước xuống, đến trước cổng rào biệt thự ấn chuông cửa.
Một lát sau, một ông quản gia râu tóc bạc trắng chạy chậm ra.
Ông đeo mắt kính, nghiêm túc nhìn kỹ một lúc, sau đó ấn nút mở cửa rồi đi ra.
"Hai vị đến tìm ai?"
Khương Trà: "Ta tìm tiểu thư nhà các người."
Ông quản gia: "Tiểu thư nhà chúng tôi hiện tại không tiếp khách."
Lý Hoan Tuế đứng không xa Khương Trà, vẫn luôn ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn phía cửa sổ căn phòng phía tây.
Người trong lòng của hắn hẳn là đang ở đó.
Khương Trà nói với ông quản gia: "Vậy thì phiền ông nói với Lý Nhạc Kiến một tiếng, ta có thể chữa hết bệnh cho con gái của ông ta, cam đoan khỏi hẳn."
Ông quản gia vốn không muốn phản ứng, nhưng thấy Khương Trà có vẻ chắc chắn như vậy, do dự một chút rồi nói: "Hai vị ở đây chờ nhé, lão gia lúc này hẳn là vừa mới xuống giường, ta đi báo một tiếng, nếu lão gia chịu gặp hai vị thì tính sau."
Ông quản gia đi rồi quay lại, chỉ chốc lát.
Thái độ tiếp đón của họ với Khương Trà đã trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều.
"Mời hai vị theo ta vào trong." Ông quản gia đi trước dẫn đường.
Ôn Giản An nghi hoặc nhìn đông ngó tây, một bụng lời muốn hỏi nhưng không biết hỏi ai.
Lý Nhạc Kiến gần đây lo sầu muốn chết.
Hắn tay trắng làm nên, cùng vợ cả một lòng cố gắng, cuối cùng gây dựng sự nghiệp, kiếm được tiền, có một công ty quy mô vài trăm người, doanh thu mỗi năm cũng có mấy chục triệu.
Nhưng vợ cả không có phúc hưởng, hơn mười năm trước đã qua đời vì bệnh.
Chỉ để lại cho hắn một cô con gái bảo bối xinh đẹp như ngọc.
Khi đó, hắn bận công việc, không may con gái không ai chăm sóc, sau này qua giới thiệu của người quen, hắn tái hôn.
Người vợ sau đối xử với con gái của hắn rất tốt, mọi chuyện đều suy nghĩ đến tâm trạng của con gái.
Có vợ sau chăm sóc, hắn cũng có thể càng tập trung vào công việc, làm ăn cũng không ngừng phát triển.
Sau này, hắn có đứa con thứ hai với vợ, cũng là con gái, nhỏ hơn con gái lớn mười mấy tuổi.
Có thêm một đứa con, hắn sợ con gái lớn không thoải mái, còn thường xuyên dặn dò vợ phải quan tâm đến cảm xúc của con gái lớn ở nhà, không được để nó mất hứng.
Vợ sau cũng làm rất tốt.
Ngày cứ thế trôi qua êm đềm, cho đến mười năm trước, con gái gặp một tai nạn, bị thương vào mặt, gây ra tổn thương nghiêm trọng, tuy rằng mười năm qua hắn luôn tìm cách dùng tiền để cho con gái đi chỉnh hình, nhưng vẫn còn để lại sẹo khá rõ ràng.
Con gái vì chuyện này, từ một cô gái tự tin, rạng rỡ đã trở nên tự ti.
Hắn và vợ tốn rất nhiều thời gian, mới khiến con gái dần dần không để ý đến ngoại hình, bước ra khỏi nhà một lần nữa.
Nhưng trong thời gian này, con gái lại mê chơi game online.
Chơi có hơi bị nghiện.
Nhưng ngoài điều đó ra, nó trở nên vui vẻ hẳn lên.
Cho nên dù con gái có dành hơi nhiều thời gian vào game, chỉ cần con gái vui vẻ, Lý Nhạc Kiến cũng không nói gì, ngược lại thỉnh thoảng còn bỏ thời gian tìm hiểu cơ chế của trò chơi này, tìm hiểu một số chủ đề liên quan, chỉ để khi rảnh, có thể cùng con gái có chung đề tài để trò chuyện đôi ba câu.
Trong ba năm, đó là khoảng thời gian hắn thấy con gái cười nhiều nhất.
Nhưng khoảng nửa tháng trước, con gái bỗng dưng thay đổi.
Nó bắt đầu khóc, bắt đầu nhốt mình trong phòng, bắt đầu không ăn cơm.
Không chịu nói chuyện, cũng không mở cửa.
Hắn đã thử rất nhiều biện pháp, nhưng đều không thể nào khiến nó mở lòng nói chuyện với hắn.
Hắn đã từng mời bác sĩ tâm lý đến khuyên nhủ, nhưng vô ích.
Đã từng tìm thầy thuốc đến khám, cũng vô dụng.
Thậm chí còn tìm cả đại sư đến trừ tà, cũng vẫn vô ích.
Lý Nhạc Kiến cũng không biết làm sao mới tốt.
Gần đây, lo lắng cho con gái, hắn mấy ngày không ngủ được giấc nào.
Mỗi ngày chỉ có thể dựa vào lúc ban ngày mệt quá không chịu nổi thì uống chút thuốc an thần, rồi chợp mắt một giấc ngắn buổi trưa.
Hắn sợ con gái nghĩ quẩn, gần đây đã giao hết công việc cho trợ lý, mình thì cố gắng ở nhà nhiều nhất có thể.
Vợ cũng ở nhà, mỗi ngày đều kiên nhẫn đi dỗ dành con gái, nhưng cũng không có tác dụng.
Lý Nhạc Kiến đang sầu não không biết làm thế nào thì đột nhiên nghe quản gia nói có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đến tìm, nói có thể chữa khỏi cho con gái của hắn.
Hắn không hề do dự mà cho người ta vào.
Tình huống của con gái hắn, không có nhiều người biết.
Vậy thì làm sao cô gái ngoài kia biết được tình hình?
Hơn nữa, dù chỉ có một tia hy vọng, hắn cũng muốn thử xem sao.
Khương Trà đi tới.
Lý Nhạc Kiến nhìn thấy nàng.
Mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra đã từng gặp nàng ở đâu.
...
Khương Trà và Ôn Giản An ngồi xuống ghế sofa, quản gia rót nước trà.
Lý Nhạc Kiến nhìn Khương Trà, lại nhìn Ôn Giản An ở bên cạnh.
"Cô thật sự có thể chữa khỏi cho con gái tôi sao? Cô biết nó bị bệnh gì không?" Lý Nhạc Kiến khi nhìn thấy Khương Trà vẫn mang thái độ nghi ngờ.
Thật sự là Khương Trà quá trẻ, lại quá đẹp.
Ngoại hình như thế này, rất khó khiến người ta tin tưởng.
Khương Trà: "Con gái ông tên là Lý Niệm Niệm, là đứa con duy nhất của ông và vợ cả, vợ cả mất sớm, sau này ông tái hôn, cùng người vợ hai sinh một đứa con gái, bây giờ đang học trung học."
Lý Nhạc Kiến dựa ra sau ghế, uống một ngụm trà, nói: "Những tài liệu này không phải là bí mật gì, ra ngoài hỏi thăm chút là biết, thậm chí có thể tìm kiếm trên mạng."
Khương Trà cười, tự tin nói: "Lý Niệm Niệm bị thương ở mặt, là vào mười năm trước, khi bị bắt cóc, kẻ bắt cóc đã làm bị thương mặt, chuyện này chỉ có người nhà ông, bao gồm cả quản gia biết đúng không?"
Lý Nhạc Kiến mở to mắt.
Chuyện này đúng như lời Khương Trà nói, chỉ có mấy người biết.
Bọn họ sẽ không tùy tiện nói cho người ngoài.
Khương Trà có thể biết chuyện này, chắc chắn không đơn giản.
Lý Nhạc Kiến tin tưởng Khương Trà hơn ba phần.
"Cô thật sự có thể chữa khỏi cho con gái tôi sao? Tôi không thiếu tiền, nếu cô có thể chữa khỏi cho con gái tôi, cô muốn đưa ra yêu cầu gì cũng được." Khi Lý Nhạc Kiến nói những lời này, còn có chút kích động.
Lúc này, một phụ nữ xinh đẹp với đầy thành tựu khoa học kỹ thuật từ ngoài cửa bước vào, còn dẫn theo một nữ sinh mặc đồng phục trung học.
Không cần đoán cũng biết đó là vợ thứ hai và con gái thứ hai của Lý Nhạc Kiến.
"Ba." Nữ sinh đưa cặp sách cho quản gia, vui vẻ nhào tới chỗ Lý Nhạc Kiến, nũng nịu nói: "Ba, hôm nay thầy giáo ở trên lớp khen con là người có tiến bộ nhất trong đợt thi đầu năm này đó."
Lý Nhạc Kiến đang bận nghĩ về Lý Niệm Niệm, sự chú ý không quá tập trung vào Lý Ân Ân, thái độ hơi qua loa sờ đầu Lý Ân Ân, nói: "Vậy à? Ân Ân giỏi quá, con còn chưa ăn cơm đúng không? Muốn ăn gì thì nói với quản gia, ba còn bận việc, lát nữa ba thưởng cho con."
Lý Ân Ân bất đắc dĩ rời khỏi người Lý Nhạc Kiến, ngồi sang một bên, phồng má nói: "Ba ơi, hai người kia là ai vậy?"
Tô Noãn Âm cũng đặt chiếc túi xách hàng hiệu đắt tiền xuống, đi tới, "Nhạc Kiến, hai người này là ai vậy? Có phải là bà con xa không? Sao trước giờ tôi chưa từng thấy?"
Lý Ân Ân giống hệt ả hoàng hậu độc ác, hễ thấy ai hơn mình là không kìm được lòng ghen tị. Mặt ả bỏ cả mấy trăm vạn ra chăm chút, dưỡng da mà vẫn không sánh được một phần nhỏ của cô bé trước mặt.
Nhất là khi thấy con gái ả, người có nét giống ả lúc chưa phẫu thuật thẩm mỹ đến mười phần, đứng trước mặt Khương Trà thì bị lu mờ hoàn toàn, chẳng còn cơ hội nào để so bì, ả càng thêm ghen ghét.
Điều duy nhất có thể an ủi ả là, ả cảm thấy mình lấy Lý Nhạc Kiến thì đời sống chắc chắn giàu sang hơn người ta nhiều.
Khương Trà chỉ cần liếc mắt một cái là biết tỏng Tô Noãn Âm đang nghĩ gì.
Nàng không buồn để ý đến ả.
Lý Nhạc Kiến ngỏ ý muốn mời Khương Trà ăn trưa.
Ôn Giản An nghe vậy, khi đối mặt với Khương Trà, liền âm thầm giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Lúc đó, Lý Hoan Tuế ngỏ ý muốn lên thăm Lý Niệm Niệm.
Nhưng giờ hắn không thể rời Khương Trà quá một mét được.
Chỉ đành nhờ cậy Khương Trà.
Khương Trà: "Hay là bây giờ dẫn ta đi gặp Lý Niệm Niệm được không?"
Lý Nhạc Kiến hận không thể lập tức khiến con gái mình khỏe lại, tự nhiên sẽ không cự tuyệt đề nghị của Khương Trà.
"Được thôi, ta dẫn cô đi ngay." Lý Nhạc Kiến dặn Tô Noãn Âm bảo bếp chuẩn bị thêm vài món ngon hôm nay, rồi vội vàng dẫn Khương Trà lên lầu hai.
Tô Noãn Âm đứng dưới lầu, ánh mắt không còn vẻ dịu dàng ban nãy, mà hung ác, đầy thù hận nhìn theo bóng lưng Khương Trà.
"Mẹ ơi, con thấy người phụ nữ này quen lắm, hình như là cô minh tinh dính nhiều scandal kia thì phải, mẹ biết tên cô ta không? Con lên mạng tra thử xem." Lý Ân Ân đi đến bên cạnh Tô Noãn Âm, nhỏ giọng nói.
Tô Noãn Âm nghe quản gia nhắc đến tên Khương Trà rồi.
Lý Ân Ân lên mạng tra, chẳng những biết Khương Trà là minh tinh, mà còn biết nàng làm livestream bói toán, bây giờ trên mạng được ca tụng ghê lắm.
Lý Ân Ân đưa cho Tô Noãn Âm xem mấy lời khen ngợi của cư dân mạng về Khương Trà, "Mẹ à, cô ta hình như làm bói toán mê tín đó, trên mạng nhiều người bảo cô ta bói chuẩn lắm, cái thứ bói toán nhăng nhít đó, đến nhà mình làm gì chứ? Chẳng lẽ định trừ tà cho chị? Chị bị bệnh tim, trừ tà có mà rắm ấy, chị ấy xấu xí, bị người yêu trên mạng chê bỏ mới đâm ra thế thôi, tìm mười thầy bói cũng vô dụng."
Lý Ân Ân nhắc đến tình trạng của Lý Niệm Niệm, trên mặt lộ vẻ hả hê.
Tô Noãn Âm cũng nhếch mép cười, nói: "Con nói nhỏ thôi, tuyệt đối đừng để ba con nghe thấy con gái cưng của ông ta, để ba biết chúng ta động tay chân là hỏng đấy."
"Con biết rồi mẹ, chỉ cần chúng ta không nói thì chẳng ai biết chúng ta làm gì đâu, đợi ba bị Lý Niệm Niệm làm tổn thương tim gan, ông ta sẽ nhận ra cô con gái hiền ngoan biết nghe lời hiểu lòng người của ông ta, chỉ có con thôi."
Tô Noãn Âm vuốt nhẹ đầu Lý Ân Ân, nói: "Con ngoan, mẹ đã phí công vun đắp cho con từ mười năm trước, sớm muộn gì con cũng sẽ là người thừa kế duy nhất của cái nhà này."
Góc rẽ cầu thang trên tầng hai.
Mặt Lý Nhạc Kiến xanh như tàu lá chuối.
Khương Trà lúc ở dưới lầu, đã lén thả một lá bùa lời thật lòng, khiến người nào đến gần đều không kìm được mà nói ra bí mật sâu kín nhất trong lòng mình.
Sau đó lấy cớ muốn lên lầu tìm Lý Niệm Niệm, thực ra là kéo theo Lý Nhạc Kiến đến chỗ rẽ cầu thang, để Lý Nhạc Kiến tận tai nghe rõ cuộc đối thoại của hai mẹ con dưới lầu.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Tận mắt thấy, tai nghe rõ.
Hắn không thể không tin.
Lý Nhạc Kiến lập tức muốn xuống lầu tìm hai mẹ con kia để hỏi cho ra lẽ.
Khương Trà liếc mắt ra hiệu cho Ôn Giản An, Ôn Giản An liền chặn Lý Nhạc Kiến lại.
"Lý tiên sinh, xin đừng nóng, chuyện chưa nói xong mà, chúng ta cứ đi gặp Lý Niệm Niệm trước đã."
Lý Nhạc Kiến đã tỉnh táo được một chút, hồi tưởng lại những lời đối thoại ban nãy, nói: "Các nàng nói mười năm trước đã bắt đầu bày mưu là có ý gì?"
Khương Trà: "Mười năm trước, có chuyện gì xảy ra sao?"
Theo lời Khương Trà, Lý Nhạc Kiến lập tức nhớ ra chuyện xảy ra mười năm trước, chuyện khiến hắn đau đớn tột cùng.
Niệm Niệm của hắn vốn dĩ luôn lạc quan, vui vẻ, nhưng từ sau vụ bắt cóc bị hủy dung mười năm trước, con bé đã thay đổi.
Trở nên tự ti, mất tự tin.
Trở nên không dám gặp ai.
Việc học cũng sa sút không phanh.
Lý Nhạc Kiến không dám nghĩ, chuyện kinh hoàng đến thế trong đời người khác, lại có liên quan đến người đầu ấp tay gối của mình.
Thậm chí có thể do người đầu ấp tay gối bày mưu tính kế.
Nghĩ đến đây, tay Lý Nhạc Kiến run lên không ngừng.
Cơn giận dữ thiêu đốt lý trí của hắn.
Ban đầu hắn bằng lòng cưới Tô Noãn Âm cũng chỉ là vì xem vào sự tốt bụng của ả đối với Tô Niệm Niệm mà thôi.
Còn có Lý Ân Ân sau này, cũng là do một lần ngoài ý muốn khiến ả có thai.
Lúc ả mang thai, Tô Noãn Âm lấy lùi làm tiến, khóc lóc nói nếu Niệm Niệm không muốn có em trai em gái thì ả sẽ bỏ đứa bé.
Niệm Niệm lại rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết chuyện này xong liền chủ động bảo với hắn là muốn có em để bầu bạn.
Sau này, hắn mới để Tô Noãn Âm sinh Lý Ân Ân.
Niệm Niệm là con của hắn với cô ấy.
Hắn không bảo vệ được cô ấy, lại còn để con mình phải chịu khổ.
Lý Nhạc Kiến nghĩ đến tất cả mọi chuyện đều là do mình gây ra, hốc mắt hắn đỏ hoe trong nháy mắt.
Hắn che mặt, không để những giọt nước mắt yếu đuối chảy ra trước mặt người ngoài, nói: "Là ta có lỗi với hai mẹ con cô ấy."
Niệm Niệm.
Tư Tư.
Lý Nhạc Kiến dù gì cũng là người cầm quyền của một công ty lớn, từ thấp bò lên, sau khi biết chuyện mình đang vướng phải, chỉ chìm trong bi thương một lúc, rồi tự khiến mình tỉnh táo lại.
"Khương đại sư, chỉ cần cô có thể chữa khỏi cho con gái Niệm Niệm của tôi, cô muốn gì tôi cũng cho."
Thư phòng bên cạnh là phòng Lý Niệm Niệm.
Khương Trà nói trước hết nàng muốn vào gặp Lý Niệm Niệm.
Lý Nhạc Kiến sau khi trải qua chuyện vừa nãy, đã hoàn toàn tin tưởng Khương Trà.
"Chỉ là, bây giờ con gái tôi không muốn gặp ai cả." Lý Nhạc Kiến khổ sở nói.
"Ta tự có cách khiến cô bé chủ động mở cửa." Khương Trà nói.
Khương Trà một mình đi đến phòng Lý Niệm Niệm, gõ cửa.
Bên trong không có tiếng đáp.
Khương Trà có thể phá cửa xông vào, nhưng nàng không chọn cách thô bạo như thế.
Mà là lách người giấy nhỏ vào khe cửa.
Trên người giấy viết mấy chữ: Ngươi muốn gặp hắn sao?
Chỉ bằng mấy chữ đó thôi, vừa mới truyền vào, Lý Niệm Niệm lập tức xiêu vẹo chạy đến mở cửa.
Cánh cửa phòng mở toang.
Người sau cửa hai mắt đẫm lệ, đôi mắt đỏ hoe.
Lời nói nghẹn ngào trong tiếng khóc nức nở, "Cô biết hắn ở đâu không? Cô có biết hắn không? Tại sao hắn không đến gặp tôi? Hắn bảo dù tôi thế nào cũng không ghét bỏ tôi mà? Kết quả vào ngày hẹn gặp thì hắn lại lỡ hẹn, hắn còn mặt mũi nào đến tìm tôi nữa, tôi hận hắn, tôi hận chết hắn."
Khương Trà không muốn hai mẹ con dưới lầu nhìn thấy bộ dạng thất thần mất vía của Lý Niệm Niệm, bèn nói để nàng vào phòng rồi từ từ nói chuyện sau.
Cho đến khi cửa phòng đóng lại.
Khương Trà mới nói với Lý Niệm Niệm: "Hắn không phải ghét bỏ vết sẹo trên mặt cô, nên mới không xuất hiện trước mặt cô, mà là hắn vĩnh viễn cũng không thể thực hiện được lời hứa."
Lý Niệm Niệm ngẩng mặt lên, lộ ra khuôn mặt đẫm nước mắt, cùng đôi mắt sưng húp vì khóc, nàng không dám tin vào mắt mình, cố gắng nhìn Khương Trà, giọng run rẩy: "Cô nói cái gì? Cô đang nói gì vậy? Cô nói vớ vẩn gì thế?"
Dù nàng hận hắn, trách hắn, vì hắn lỡ hẹn, không xuất hiện, nhưng chưa từng ác độc nguyền rủa hắn.
Khương Trà thở dài một tiếng, rồi kể lại tường tận lý do Lý Hoan Niên không thể xuất hiện vào ngày hẹn.
Lý Niệm Niệm khóc đến mức gần như ngất đi.
Khương Trà vẩy đầu ngón tay, đưa một luồng linh khí nhỏ vào giữa trán nàng.
Ổn định tâm mạch của nàng.
Khiến nàng không đến mức ngất đi.
Lý Niệm Niệm khóc gần như suy sụp.
"Sao lại như thế được? Sao lại có thể thế? Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?" Nàng vuốt ve vết sẹo trên mặt, nước mắt không ngừng tuôn xuống, làm ướt cả hàng mi vẫn đang run rẩy, "Đầu tiên là cướp đi dung mạo của tôi, rồi cướp đi người tôi yêu, tại sao cứ phải đối xử với tôi như thế?"
Khương Trà: "Cô chỉ là số mệnh gặp phải kẻ tiểu nhân thôi."
Lý Niệm Niệm hoàn toàn tuyệt vọng, ngồi cũng không vững, trực tiếp ngã xuống thảm trên mặt đất.
Lý Hoan Tuế đứng bên cạnh hết sức lo lắng.
Lý Hoan Tuế đưa tay ra muốn đỡ lấy nàng, kết quả chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ngã từ trong lòng mình xuống.
Hắn đến chạm vào tay nàng cũng không thể.
Nhìn người mình thương khóc đến bi thương như thế, Lý Hoan Tuế cũng không ngừng rơi lệ.
Nếu có thể, hắn hy vọng mình có thể thay nàng chịu đựng nỗi đau này.
"Niệm Niệm, ta yêu nàng."
"Xin lỗi nàng, ta đã thất hứa."
"Nếu có kiếp sau, ta hy vọng nàng vẫn sẽ chọn ta."
Lý Hoan Tuế biết mình không thể chạm vào Lý Niệm Niệm, nhưng vẫn cố lại gần, thành kính hôn lên trán Lý Niệm Niệm, rồi tạo tư thế ôm lấy nàng.
Khương Trà liếc nhìn một cái.
Trong đầu hiện ra mấy chữ: Tình yêu giữa người và quỷ.
Thật đáng tiếc.
"Hôm nay Lý Hoan Tuế cũng đến đây." Khương Trà thản nhiên nói.
"Hoan Tuế đến sao?" Lý Niệm Niệm bỗng ngồi bật dậy, nhìn ngó xung quanh, nàng nóng ruột quỳ đến trước mặt Khương Trà, ôm chặt lấy tay Khương Trà, nước mắt lưng tròng nói: "Hắn đâu? Tại sao ta không nhìn thấy hắn?"
Lý Niệm Niệm trong lòng đại khái cũng đoán được là nguyên nhân gì, chỉ là không thể tin được, cũng không muốn tin, chỉ lặp đi lặp lại hỏi Khương Trà.
Khương Trà đỡ Lý Niệm Niệm dậy, nói: "Các ngươi hiện tại là người âm dương cách biệt, ngươi không nhìn thấy hắn."
Lý Niệm Niệm vội vàng nắm lấy cổ tay Khương Trà, vì dùng sức, trên cổ tay trắng nõn của Khương Trà lưu lại một vệt trầy xước, "Ngươi có thể giúp ta không? Ngươi nhất định có thể giúp ta đúng không? Ta muốn gặp mặt hắn, ta còn muốn nói chuyện với hắn, ngươi có thể mang hắn đến, còn có thể nhìn thấy ta, có phải chứng minh ngươi nhất định có thể để chúng ta gặp nhau?
Van cầu ngươi đại sư, cầu ngươi, cho ta thấy hắn đi, mặc kệ trả giá gì ta đều nguyện ý."
Lý Niệm Niệm thậm chí ngẩng đầu lên, cầu xin Khương Trà.
Nước mắt văng khắp nơi.
Khương Trà nhìn những giọt nước mắt bay ra, tô thành một vòng quanh dép lê của nàng, nhịn một lúc, lặng lẽ rút chân lại.
"Ngươi trước hết bình tĩnh lại đi." Khương Trà nói.
Lý Niệm Niệm qua loa lau nước mắt, nói: "Đại sư, ta bình tĩnh rồi, ngài có thể cho ta thấy hắn được không?"
Khương Trà đầu tiên nhìn thoáng qua Lý Hoan Tuế.
Lý Niệm Niệm theo ánh mắt nàng, chú ý tới phía sau mình, nước mắt vừa kìm được lại trào ra, nức nở nói: "Hoan Tuế, Hoan Tuế, là ngươi sao? Ngươi ở sau lưng ta sao?"
Khương Trà: "Hắn ở ngay sau lưng ngươi."
Lý Niệm Niệm quỳ xoay người lại, hướng về phía hướng Lý Hoan Tuế mà khóc, "Hoan Tuế à, ta nhớ ngươi quá, ngày đó ngươi không đến, lòng ta như rơi xuống hàn đàm, ta còn tưởng ngươi thấy ta quá xấu nên không thích ta, lén rời đi, không chịu để ta thấy."
Lý Hoan Tuế cũng khóc đỏ cả mắt.
Khương Trà để bọn họ tiếp tục khóc.
Nàng tự tìm ghế, lười biếng ngồi xuống.
Hai chân còn gác lên.
Một tay chống mặt, ngáp một cái.
Một lúc lâu sau, chờ Lý Niệm Niệm thật sự bình tĩnh lại gần như, nàng mới mở miệng nói: "Ta quả thật có cách để các ngươi gặp mặt, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của ngươi, người sống muốn gặp được âm tà vật, cần giảm từ trường cơ thể xuống rất nhiều, làm như vậy, rất dễ tổn hại đến tuổi thọ, hơn nữa còn có thể rước lấy ốm đau."
"Nàng không nên như vậy." Lý Hoan Tuế lập tức nói: "Ta không muốn như vậy, đại sư, van cầu ngươi, đừng đáp ứng nàng, mặc kệ nàng nói gì, cũng đừng đáp ứng nàng."
Hắn đã là người c·h·ế·t.
Không thể cho nàng thêm hy vọng nữa.
Đừng cướp đi sức khỏe của nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận