Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 43: Lần đầu gặp được cố chủ mạnh đến mức sâu không lường được (length: 7854)

Khương Trà cùng Tạ Vinh An muốn trở về.
Hoàng Nghệ Đức chạy đến, nói muốn lái xe đưa bọn họ về.
Tạ Vinh An nói không cần.
Hoàng Nghệ Đức còn tưởng rằng là lời khách sáo, kết quả ngẩng đầu liền thấy máy bay trực thăng.
Có dấu hiệu Kỳ Lân màu đỏ của máy bay trực thăng hạ xuống, đón Khương Trà và Tạ Vinh An hai người.
Hoàng Nghệ Đức: "..."
Đây chính là cảm giác nhà người có tiền à?
Hắn nhìn máy bay trực thăng riêng của người ta, nhìn lại chiếc xe cũ mua lại của mình.
Ừm, mình tự kiếm tiền mua thì không mất mặt.
Trong lòng Hoàng Nghệ Đức lúc này có chút khó hiểu.
Một lúc lâu sau, hắn mới chợt nhớ ra mình còn có một việc chưa nói.
Hắn nhanh chóng gửi tin nhắn cho Khương Trà.
【Hoàng Nghệ Đức】: Chuyện Thẩm Tinh Kỳ đã điều tra rõ, ngày mai sẽ công bố kết quả, phán quyết của Trương Tam Quân rất nhanh sẽ có, phần lớn là tử hình.
【Ginger-tea】: Làm rất tốt.
Hoàng Nghệ Đức nhìn thấy câu làm rất tốt kia, khóe miệng sắp cong lên tận trời.
Rõ ràng mình là người lớn tuổi hơn, vậy mà chỉ vì một câu khen của vãn bối lại có thể vui vẻ cả nửa ngày.
Nhưng trên người Khương Trà có một loại ma lực khó hiểu, có thể khiến người ta không nhịn được mà tin tưởng nàng, tôn nàng như thần linh.
Khi Khương Trà và Tạ Vinh An về đến nhà thì đã rất trễ.
Nhưng Tạ Cửu Đường vẫn chưa ngủ, đang chờ bọn họ.
Tạ Cửu Đường ở phòng khách ôm một chiếc ipad, xem một đống số liệu đồ thị.
Khương Trà mệt mỏi mấy ngày, trực tiếp đi qua, lười biếng nằm trên ghế salon, rồi ngoắc ngón tay với Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường đẩy xe lăn đến gần, tưởng Khương Trà muốn nói gì đó, kết quả Khương Trà chỉ đặt tay lên đùi hắn, liên tục có linh khí theo chỗ tiếp xúc truyền vào cơ thể, tư dưỡng những kinh mạch bị đứt và đan điền bị tổn thương của Khương Trà.
Tạ Cửu Đường nhíu mày, vừa định hỏi Khương Trà đây là có ý gì?
Khương Trà như biết hắn muốn hỏi gì, không đợi hắn mở miệng đã nói: "Chữa chân cho ngươi, đừng làm ồn."
Tạ Cửu Đường: "..."
Khương Trà an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tạ Vinh An vừa vào cửa đã chạy vào nhà vệ sinh trước, đi ra đúng góc độ, vừa vặn thấy Khương Trà đặt tay lên đùi Cửu thúc, góc độ còn hết sức... lộ ra một mùi vị vàng vàng.
Tạ Vinh An không dám nhìn kỹ, thậm chí không dám quấy rầy, xoay người đeo sang chỗ khác, "Cửu thúc, chín... Khương Trà, ta về trước, sáng sớm ngày mai có thông báo."
Khương Trà: "Chờ một chút."
Tạ Vinh An dừng bước, nhưng không dám quay đầu, hắn sợ mình quay đầu thấy thứ không nên thấy sẽ bị đau mắt.
"Còn có việc?"
Khương Trà từ dưới ghế salon lấy ra một lá bùa, đưa cho Tạ Vinh An, "Ngươi mang theo bên người, có thể bảo ngươi một lần bình an, nếu lá bùa không còn, lập tức liên lạc ta."
Tạ Vinh An giờ đã tin phục Khương Trà sát đất, hắn lùi lại bước qua, thành kính vươn hai tay, "Được, cám ơn cha."
Tạ Cửu Đường: ?
Khương Trà ngủ luôn trên sofa.
Mới đầu chỉ đặt tay lên đùi Tạ Cửu Đường, sau đó ngủ mơ màng, cảm thấy tư thế ngủ này không thoải mái, lại kéo tay Tạ Cửu Đường ôm vào ngực, tiếp tục ngủ ngon lành.
Mu bàn tay của Tạ Cửu Đường có thể cảm nhận được xúc giác quá mềm mại đó.
Mu bàn tay hắn đang nóng lên, nhưng hắn không thể rút tay ra, chỉ có thể cố gắng làm mình tỉnh táo lại.
Mấy ngày nay, Tạ Cửu Đường cố gắng luyện tập phục hồi, phát hiện chân của mình ngày càng tốt.
Có một lần hắn thậm chí có thể một tay chống tay vịn, đứng yên ngắn ngủi ba giây.
Hắn đã không nhớ rõ bao lâu rồi mình không cảm nhận được cảm giác đứng yên của hai chân.
Sự xuất hiện của Khương Trà, đối với hắn mà nói, tựa như một kỳ tích.
Thần thương xót hắn, vì thế ban cho kỳ tích.
Mà Khương Trà chính là kỳ tích đó.
Tạ Cửu Đường nhìn Khương Trà ngủ say với vẻ mặt xinh đẹp, trong lòng vô cùng vui mừng, may mà lúc trước mình không thật sự đuổi nàng xuống xe.
May mà ngày đó đã đưa nàng về nhà.
Tạ Cửu Đường nắm lấy tay Khương Trà, bàn tay kia nhỏ nhắn mềm mại.
Tạ Cửu Đường nắm chặt tay lại, nhỏ giọng nỉ non: "Mặc kệ ngươi tiếp cận ta vì mục đích gì, ta cũng sẽ không buông tay."
Hắn đã chờ 5 năm kỳ tích, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.
- Ngày thứ hai, Khương Trà vừa rời giường, đã nhận được điện thoại của Hạ Trúc Tuyết.
"Cha ta không chịu đưa tài sản cho ta, ta phải làm sao?" Giọng nói của Hạ Trúc Tuyết nghe có chút mệt mỏi.
Khương Trà ngồi dậy, mới phát hiện mình đang ở trong phòng.
Tối qua nàng rõ ràng là ngủ ở phòng khách.
"Cha ngươi còn nói gì nữa không?"
Hạ Trúc Tuyết giận dữ nói: "Lão già chết bầm đó nói trước kia vốn tìm được một mối hôn sự tốt, vốn tính để một trong hai đứa em gái tiện nhân của ta gả đi liên hôn, nhưng bây giờ hai đứa đó bị ta bôi nhọ hết danh tiếng rồi, bây giờ đối phương đòi đổi người thành ta, nếu không thì sẽ không liên hôn nữa, lão già kia giờ lại nhắm vào ta, ông ta còn nói nếu ta đồng ý đính hôn với người đó, sẽ cho ta tài sản."
Khương Trà bấm đốt ngón tay tính toán một chút, "Tống gia ở Kinh thành?"
Hạ Trúc Tuyết: "Ghê vậy, Khương Trà, ngươi thật thần kỳ, ngươi lại tính ra hả?"
Khương Trà xoa xoa mái tóc rối, ngồi xuống mép giường đi giày, đi đến ghế salon, tiếp tục lười biếng ngồi, "Tống gia ai?"
"Tống nhị, Tống Vân Lan." Hạ Trúc Tuyết nói.
"Đổi một người, đổi thành anh cả Tống Vân Sâm." Khương Trà nói.
"Cái gì? Anh cả không phải con riêng sao? Người thừa kế tương lai của Tống gia là Tống nhị mà?" Hạ Trúc Tuyết kinh ngạc nói.
"Bây giờ là bây giờ, về sau là về sau, ngươi tin ta, lương duyên của ngươi là Tống Vân Sâm, đi theo hắn, về sau cả đời ngươi sẽ giàu sang sung túc bình an." Khương Trà nói chắc như đinh đóng cột.
Hạ Trúc Tuyết tin Khương Trà.
Từ khi Khương Trà nói chính xác chuyện bạn trai cũ của nàng ngoại tình, nàng đã ngốc nghếch tin tưởng Khương Trà rồi.
"Được, ta tin ngươi, ta đi nói với lão già kia."
Sau khi cúp điện thoại, Khương Trà thay chiếc áo thun rộng thoải mái và quần short rộng quá gối, cộng thêm đôi dép xỏ ngón, cứ thế nghênh ngang xuống lầu.
Quản gia nhìn thấy nàng, lập tức lại đây hỏi: "Khương tiểu thư, bây giờ muốn dùng bữa sáng không?"
Khương Trà: "Nửa tiếng nữa ăn, bây giờ ta muốn đi chạy bộ."
Quản gia cung kính nhìn theo nàng ra ngoài.
Tạ Cửu Đường cũng đi lên.
Trợ lý đưa văn kiện hôm nay tới.
Khi Khương Trà đi ra chạy bộ, cảm giác nhạy bén cảm nhận được có người đi theo phía sau.
Khương Trà không để ý đến sự tồn tại của đối phương.
Nàng chạy không nhanh không chậm, tiếng dép xỏ ngón chạm sàn có tiết tấu.
Ở chỗ rẽ khuất, người luôn đi theo nàng lao ra.
Hai người, từ hai bên trái phải cùng tấn công, trên tay hai người đều rút ra dao sáng loáng.
Khương Trà đứng tại chỗ, còn hoạt động tay chân một chút.
Nàng hoàn toàn không để hai người kia vào mắt.
Hai sát thủ do Khương gia thuê, còn tưởng rằng Khương Trà sợ hãi không dám động, nghĩ phen này kiếm được khoản tiền ngon lành, ai ngờ khi bọn chúng nhào tới, cả hai đều ngạc nhiên trong chớp mắt.
Lúc cúi đầu xuống thì thấy Khương Trà đã không còn ở vị trí cũ.
Mà lưỡi dao trên tay bọn chúng, lại đâm vào bụng đối phương.
Vệ sĩ do Tạ Cửu Đường phái ra, đều rút súng lên nòng, khi thấy rõ kết quả rồi thì hai mặt nhìn nhau, lại thu súng về.
Lần đầu gặp được chủ nhân mạnh đến mức không thể đo lường.
Mấy đồng lương này, có cảm giác kiếm được quá dễ.
Buổi tối thêm chân gà to mà ăn!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận