Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 128: Đại tất, ngươi nghe một chút mình ở nói cái gì? (length: 7746)

Khương Trà vỗ vai nữ quỷ một cái, nói: "Nước này bẩn như vậy, ngươi cũng dám nhảy?"
Bị vỗ một cái, mắt nữ quỷ thoáng chốc trở nên sáng rõ hơn.
"Ta, ta sao lại ở đây?"
Nàng c·h·ế·t quá sớm, thời gian lại lâu rồi.
Ký ức trở nên hỗn loạn.
Khương Trà nhẹ nhàng điểm vào trán đối phương.
Ký ức nữ quỷ lập tức khôi phục.
Nàng nước mắt lưng tròng nhìn Khương Trà, "Ta c·h·ế·t bao lâu rồi?"
Khương Trà: "Ba mươi năm."
Nữ quỷ che mặt khóc nức nở, "Ba mươi năm? Đã ba mươi năm rồi sao? Vậy hắn, còn s·ố·n·g không?"
Khương Trà: "S·ố·n·g, đến giờ vẫn chưa kết hôn, bị đại ca ruột nh·ậ·n làm con nuôi một đứa, bây giờ đang chuẩn bị sinh cháu."
Nữ quỷ càng khóc nhiều hơn, "Sao hắn ngốc thế."
"Này, ngươi còn nhảy hay không? Không nhảy thì nhường một chút, tới phiên ta nhảy." Nữ quỷ tóc ngắn phía sau vỗ vai nữ quỷ, "Nhường một chút."
Nữ quỷ quay đầu liếc một cái, "Chờ chút, ngươi đừng chen ngang."
Nữ quỷ tóc ngắn lập tức n·ổi cáu, "Chen ngang? Ta bao giờ chen ngang? Mỗi lần ngươi đều đứng đầu, mỗi lần tới lượt ngươi nhảy, ngươi đều sướt mướt khóc lóc nửa ngày trời, không phải là bị bệnh nan y à? Vì không liên lụy người đàn ông, cha mẹ cũng bỏ mặc, nửa đêm chạy ra đây nhảy hồ t·ự ·s·á·t, còn nói một tràng lời tình nghe vừa thiểu năng lại vừa buồn nôn."
Bị mắng, nữ quỷ tủi thân khóc oà.
"Ta cũng đâu có muốn, bác sĩ nói bệnh của ta không chữa được, cùng lắm sống được một tháng là c·h·ế·t, anh ấy lại bảo muốn dẫn ta về nhà, muốn cưới ta, đời này không cưới ta thì không cưới ai, ta biết anh ấy thật lòng nên sợ liên lụy anh ấy, nên, nên nhất thời xúc động, chọn cách nhảy hồ."
Lúc nàng c·h·ế·t, có một phần là do bốc đồng.
Thực ra khi vừa rớt xuống nước, nàng đã hối h·ậ·n.
Nhưng do bị chuột rút, không tự cứu được, mà cũng không ai đi ngang qua, thế là nàng c·h·ế·t đuối.
Khương Trà liếc nữ quỷ tóc ngắn, nàng tuy cũng t·ự ·s·á·t, nhưng không phải do tình cảm tổn thương.
Nàng chỉ đơn giản là không muốn s·ố·n·g nữa.
Nàng chẳng có hứng thú với thứ gì, sống nhàn nhạt trôi qua.
Đến trường cũng không có hứng thú gì, chỉ là thấy buồn chán thì tìm cho mình chuyện để làm.
Hôm đó, nàng đi ngang qua chỗ này, nhìn thấy hình mình phản chiếu trên mặt hồ, không chút do dự, thả người nhảy xuống, sau đó vì biết bơi nên lại n·ổi lên.
Nàng trôi trên mặt hồ một lúc, bỗng thấy mấy hồn ma đã khuất.
Nữ quỷ tóc ngắn tò mò vì sao nàng vẫn luôn nhảy, vẫn luôn c·h·ế·t.
Nhặt một tảng đá ôm vào n·g·ự·c, dìm mình xuống đáy hồ.
Đến giãy giụa cũng không, nhanh chóng đi đời.
Vì trước khi c·h·ế·t, nàng tò mò về địa phược linh, nên sau khi c·h·ế·t, cũng trở thành một thành viên trong số đó.
Ngỡ là ngoài ý muốn, thật ra là do nàng bị thứ đó dụ dỗ.
Thứ đó có thể nhìn thấu dục vọng sâu kín trong lòng người, nó sẽ làm cho dục vọng đó lớn dần, cho đến khi các nàng t·ử v·ong, lại bởi dục vọng còn sót lại mà trở thành địa phược linh.
Dùng để nó dùng ăn.
Hai con quỷ trước mặt Khương Trà c·ã·i cọ.
Ngươi một câu ta một câu, cãi không lại thì nước mắt cũng góp vào, khóc lóc nức nở vẫn không quên phản bác lại nữ quỷ tóc ngắn vài câu.
Khương Trà khoanh tay đứng xem náo nhiệt, đợi các nàng cũng tàm tạm rồi thì mới thả tay, nói: "Ổn chưa? Còn muốn ồn ào nữa không?"
[Rốt cuộc Trà cha đang nói chuyện với ai vậy?] [Nàng đứng bên hồ lâu lắm rồi, cứ nhìn mãi một hướng.] [Cái học viện này có vẻ có nhiều thứ dơ bẩn.] [Kinh quá, một mình ta không dám nhìn, có tiểu ca ca nào tốt bụng lại đẹp trai thu nhận ta không?] [Chị em à, bàn tính của cô đánh bay mặt tôi rồi.] Hai con nữ quỷ cùng nhau nhìn Khương Trà, "Ngươi là người s·ố·n·g, sao lại thấy được bọn ta?"
Khương Trà: "Ta có thể đưa các ngươi đi đầu thai, có muốn đi cho tiện không?"
Nữ quỷ tóc ngắn mặt không chút cảm xúc, "Cho tiện? Ý gì?"
Khương Trà: "Ta đang muốn siêu độ mấy người khác, tiện thể đưa các ngươi đi cũng không khó, hơn nữa còn miễn phí."
Nữ quỷ vô ý trượt chân té xuống đáy hồ, từ trong đám chạy ra, túm lấy tay Khương Trà.
Tiểu Hắc thò đầu ra, hướng đối phương, "Tê ~" phun lưỡi ra.
Nữ quỷ giật mình rụt tay về, luống cuống đứng đó, trong mắt chứa mong chờ mà nhìn Khương Trà, nói: "Ngươi thật sự là đại sư sao? Có thể đưa bọn ta đi đầu thai không? Ta, ta có thể ghi danh được không? Ta ghét nhất cái việc cứ liên tục trượt chân rồi c·h·ế·t, nếu ngươi có thể giúp, ta xin ngươi, cầu ngươi đưa ta rời đi. Kiếp sau ta nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi."
Khương Trà: "Ta không t·h·iếu trâu ngựa."
Đang cố gắng làm nhiệm vụ Tạ Vinh An: "Hắt xì, ai đang nói xấu tôi vậy?"
[Ha ha ha, tuy lời Trà cha nói thường bị mất tín hiệu y như sóng radio, nhưng câu vừa nãy thì tôi nghe được.] [C·h·ế·t cười, tôi cũng nghe thấy, buồn cười nhất là vừa mới nói không thiếu trâu ngựa, ảnh đế Tạ liền hắt hơi một cái, cái này... Mấy người tự cảm nhận đi!] Nữ quỷ chán nản cúi đầu, xoắn ngón tay nói: "Ta đây không có tiền, ngươi có thể giúp ta không?"
Khương Trà: "Được, lần này ta làm miễn phí, bao nhiêu người cũng miễn phí."
Nàng vừa dứt lời, phía sau lao ra một đám muốn đăng ký.
"Đại sư, tôi muốn ghi danh."
"Đại sư, còn có tôi nữa."
"Đại sư, thật sự không cần tiền sao?"
"Đại sư, cô mấy tuổi vậy?? Nhìn trẻ quá."
Khương Trà làm một dấu hiệu cho các nàng, "Không cần tiền, dù sao tuổi ta cũng lớn hơn các ngươi."
"Sao có thể, đại sư nhìn như học sinh c·ấ·p ba thôi."
"Đại sư học c·ấ·p hai à?"
Khương Trà nghe những câu hỏi càng lúc càng quá đáng, "Ai ồn nữa thì phải thêm tiền."
Đám quỷ này lập tức im bặt.
Khương Trà quay đầu hỏi hai người đang c·ã·i nhau kia, "Còn các ngươi thì sao?"
Nữ quỷ tóc ngắn, "Sao ta biết ngươi nói thật hay giả? t·h·i·ê·n hạ làm gì có bữa trưa miễn phí, vì sao ngươi muốn giúp bọn ta vô điều kiện?"
Khương Trà: "Được thôi, nếu các ngươi muốn trả công, vậy thì giúp ta làm nhiệm vụ, nhiệm vụ thứ nhất của ta là muốn tìm một trái bóng màu sắc sặc sỡ, các ngươi đi tìm về đây cho ta."
Bàn tay trắng nõn thon dài lại xinh đẹp của Khương Trà, khẽ kích thích trong không trung, đám nữ quỷ theo tay nàng, nhìn rõ quả bóng vải nhiều màu trông như thế nào.
Khương Trà vừa dứt lời, đám quỷ đó đã tranh nhau đi tìm bóng cho nàng.
Tạ Vinh An tìm mãi ở khu dạy học, mãi mới thấy một cái, trên mặt còn nở nụ cười tươi rói, vừa đưa tay ra định cầm, giây sau, quả bóng vải nhiều màu tự bay lên.
Tạ Vinh An: ? ? ? ?
[Tôi không hoa mắt đấy chứ? Quả bóng tự bay á?] [Đây là hiệu ứng đặc biệt sao?] [Tổ đạo diễn các người làm sao vậy? Quả bóng có gắn dây không?] Nữ quỷ tóc ngắn cướp lấy quả bóng vải nhiều màu trước mặt Tạ Vinh An, cất vào túi.
Những con quỷ khác cũng đang tìm bóng vải nhiều màu khắp nơi.
Cùng có trải nghiệm giống Tạ Vinh An còn có vài người.
Hạ Trúc Tuyết là người t·h·ả·m hại nhất, nàng từ đầu đã khoanh vùng mục tiêu là trong rừng, tìm một hồi lâu, mới tìm được một quả.
Vừa vui được năm giây, quả bóng vải nhiều màu liền bay mất ngay trước mặt nàng.
"Má nó!" Hạ Trúc Tuyết trợn mắt, "Đạo diễn quá đáng, làm quả bóng vải mà còn tự bay đi chơi mất tích được! Đây là tăng độ khó của trò chơi à?"
[Đại tỉ à, chị nghe thử xem mình đang nói gì đi?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận