Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 105: Chỉ cần có tiền kiếm, nàng lúc nào cũng có trống không (length: 7794)

Arthur đắc ý nói: "Ta được BOSS tặng cho món quà trưởng thành này, có một không hai trên toàn thế giới."
Arthur vừa dứt lời, ngay lập tức, Khương Trà đã xuất hiện trước mặt hắn, còn đặt tay lên khẩu súng của hắn.
"Ngươi..." Arthur kinh hãi trừng lớn mắt, "Ngươi đến đây từ lúc nào?"
Khương Trà thoải mái lấy đi khẩu súng trong tay hắn, xoay vòng nó trên đầu ngón tay, vừa chơi vừa hỏi: "Khẩu súng này quan trọng với ngươi lắm à?"
Arthur: "Đương nhiên."
Khương Trà cười một cách quỷ dị.
Arthur thầm kêu không ổn: "Ngươi muốn làm gì?"
Hắn định giật lại súng, Khương Trà trực tiếp ném nó xuống vực.
Còn khiêu khích mô phỏng lại âm thanh "Ầm" khi súng rơi, nhại lại về phía Arthur.
Arthur tức đến điên người, hai nắm đấm siết chặt xông lên, tung một cú đấm trời giáng vào mặt Khương Trà, khí thế sấm vang gió giật.
Kỹ năng lợi hại của hắn không phải ở súng, súng chỉ là thứ hắn hay mang theo bên mình vì thích.
Trên thực tế, hắn giỏi vật lộn và quyền anh hơn.
Trước khi gia nhập tổ chức trở thành một sát thủ chính thức, Arthur là quán quân bất bại của giới quyền anh ngầm.
Chỉ vì bị ông chủ hợp tác nhiều năm bán đứng, bị bỏ thuốc xổ vào đồ uống, khiến hắn thua cuộc.
Đơn giản vì ông chủ muốn ăn tiền, mua hắn thua để kiếm lợi.
Là quán quân bất bại, thua một trận đã khiến đám đông người xem từ hâm mộ quay sang phẫn nộ, đập rau quả, trứng thối, còn hò hét đuổi hắn ra khỏi võ đài.
Arthur mồ côi từ nhỏ, lớn lên ở võ đài này, từ một thằng nhóc nhặt rác, về sau bởi vì khao khát vinh quang tột đỉnh của quán quân trên võ đài, hắn âm thầm khổ luyện, cuối cùng đã đứng được trên võ đài.
Và trở thành một quán quân quyền anh ngầm có chút tiếng tăm ở gần đây.
Kết quả cuối cùng, bởi vì bị nghi ngờ dàn xếp trận đấu, bị võ đài đuổi đi, còn thành cái đích để mọi người ai cũng ghét bỏ, muốn đánh.
Từ đó, hắn sống lang bạt suốt nửa năm trời, ngày tháng trôi qua mơ màng, vô vị, cuối cùng BOSS xuất hiện, một người đàn ông châu Á trẻ tuổi.
Arthur tấn công, không một cú đấm nào trúng Khương Trà.
Cho dù hắn đã dùng hết sức, một cú đấm mạnh vào xe, làm thủng cả cửa.
Một cú đấm uy lực đến vậy, vẫn không lần nào chạm được vào Khương Trà.
"Phanh phanh phanh." Arthur trút giận lên chiếc xe của mình, một chiếc siêu xe trị giá hàng triệu sắp bị hắn đấm nát tươm, mà vẫn không chạm nổi một sợi lông của Khương Trà.
Arthur dừng lại.
Hắn nhớ đến lời khuyên BOSS vừa nói.
Quả nhiên, hai ngàn vạn mua mạng không phải là số tiền dễ kiếm, người giàu đúng là không ngu.
Cô gái này, thoạt nhìn chỉ là một cô gái trẻ quá mức xinh đẹp, nhưng thực lực còn có thể cao hơn cả BOSS.
Đến BOSS hắn còn đánh không lại, chắc chắn không phải đối thủ của cô gái này.
Arthur giơ ngón tay cái lên với Khương Trà, nói: "Công phu của người Tr·u·ng Quốc các ngươi thật lợi hại, ta bái phục."
Khương Trà nhún vai một chút, rồi duỗi chân một chút, hỏi: "Ngươi đánh xong rồi à?"
Arthur: "? Đánh xong rồi, ta nhận thua."
Khương Trà cười híp mắt nói: "Xin lỗi, ta không phải người thích nói đạo lý, khiêu khích ta xong, một câu xin lỗi là xong chuyện sao?"
Arthur cố gắng suy nghĩ để hiểu ý của cô: "Vậy ngươi muốn gì?"
Khương Trà bất ngờ tung một cú đấm, trúng bụng Arthur.
Arthur còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một tiếng gió vụt qua tai, hắn bị đánh bay ra xa mấy mét, còn đâm gãy một cái cây.
"Phụt." Arthur nôn một bãi máu.
Khương Trà hơi nhíu mày ghét bỏ, sau đó hạ ngón tay cái xuống, nói: "Ngươi, quá yếu."
Đêm qua cô đã tự xem quẻ cho mình, kết quả là một điềm cực xấu, biết đối thủ từ đâu đến, khi nào đến, còn là sát thủ top 50 thế giới.
Khương Trà còn tưởng đối thủ lợi hại đến mức nào.
Cô thậm chí còn chuẩn bị kỹ càng, nghĩ đến lúc đó không được làm hỏng nhà kim chủ, nên đã chạy tới đây chặn sát thủ trước.
Kết quả lại thế này?
Khương Trà không mấy vui vẻ, một chân đá chiếc xe việt dã cũ kỹ ven đường vào vực núi.
Arthur: "..."
Trước ánh mắt của Khương Trà, Arthur quyết định nhắm mắt giả chết.
Khương Trà chà chà bùn đất dưới đế dép lê trên mặt đường nhựa, sau đó xem giờ, rồi chạy theo con đường đã đi tới.
Quản gia vừa cho gạo vào nồi cơm điện, liếc qua cửa sổ thấy bóng dáng Khương Trà xuất hiện ở trên đỉnh núi đối diện.
Chỉ vài hơi thở, Khương Trà đã về đến cổng nhà.
Quản gia vẻ mặt lạnh nhạt, xoay người tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối.
Trước khi vào cửa, Khương Trà bóp một quyết thanh tẩy cho mình, cả người thơm tho mới bước vào.
Tạ Vinh Sinh còn đang nằm trên sô pha xem hoạt hình, cười ngây ngô theo nội dung phim, nghe tiếng động ngoài cửa, vừa ngẩng đầu lên thấy mặt Khương Trà liền vội vàng nhảy xuống sô pha, còn không kịp xỏ dép, đã chạy lên lầu hai trốn vào phòng.
Bây giờ hắn hễ thấy Khương Trà là sợ.
Vừa sợ Khương Trà, cũng vừa sợ con rắn của Khương Trà.
Khương Trà vừa về đến, điện thoại của người đại diện Trần Mộng Đình đã gọi đến.
Khương Trà bắt máy, "Alo."
Trần Mộng Đình: "Thời gian thu hình tập hai của « Ai là dũng sĩ » đã được quyết định là chín giờ sáng thứ sáu tuần sau tập trung."
Khương Trà: "Biết rồi."
Trần Mộng Đình: "Có một nhãn hàng mỹ phẩm dưỡng da muốn mời cô làm đại diện, cô nhận không?"
Khương Trà: "Dưỡng da?"
Trần Mộng Đình: "Ừ, một nhãn hiệu hàng nội địa mới ra, dạo này khá hot đấy."
Khương Trà: "Không hứng thú."
Trần Mộng Đình: "Tôi cũng cảm thấy cô sẽ không nhận, dù sao cát-sê làm đại diện giờ cũng thấp, có 120 vạn thôi, không bõ."
Khương Trà lập tức thay đổi giọng, nói: "Tôi rút lại câu trước, tôi nhận, khi nào đi quay quảng cáo?"
Trần Mộng Đình: "Nhận? Được thôi, cô muốn nhận thì mình nhận, chuyện còn lại để tôi liên hệ bên kia rồi sẽ báo lại cho cô, cô có thời gian nào bận không? Tôi còn điều chỉnh lịch một chút."
Khương Trà: "Không có."
Chỉ cần có tiền kiếm, khi nào cô cũng có thời gian.
Trần Mộng Đình: "Được, tôi liên lạc xong sẽ gọi lại cho cô."
Sau khi tắt điện thoại, Khương Trà vừa ngẩng đầu, liếc mắt nhìn lên tầng hai.
Tạ Vinh Sinh đang ló đầu từ sau cửa phòng, lén lén lút lút nhìn Khương Trà, bị Khương Trà phát hiện liền nhanh chóng chui vào phòng.
Khương Trà thu lại ánh mắt.
Nàng đứng dậy đi về phía thư phòng, tìm Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường đêm qua bị cô đè cả đêm hút linh khí, giống như chưa ngủ đủ.
Linh khí không phải do hút từ trên người Tạ Cửu Đường ra thì sẽ không tiêu hao thể lực của Tạ Cửu Đường, nhưng do linh hồn của cô đè lên người Tạ Cửu Đường, gây ra trạng thái giống như bóng đè, ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tạ Cửu Đường.
Ngủ không ngon thì khi tỉnh dậy đương nhiên sẽ uể oải.
Khương Trà cảm thấy không thể tay không đi được, liền nhờ quản gia pha một ấm trà, nàng bưng trà đi lên lầu.
Tạ Cửu Đường đang mở cuộc họp video, cửa phòng vẫn không khóa như mọi khi.
Khương Trà gõ cửa.
Tạ Cửu Đường biết ai dám vào tìm hắn khi hắn làm việc trong thư phòng, ở trong nhà này chỉ có duy nhất một người.
Giọng Tạ Cửu Đường trầm thấp vang lên, "Vào đi."
Khương Trà bưng một ấm trà, nhẹ nhàng bước vào.
"Cửu gia, uống trà." Khương Trà bước tới, thuần thục rót một ly trà, đưa cho Tạ Cửu Đường.
Trà còn đang nóng.
Tạ Cửu Đường nhận lấy ly trà, dưới ánh mắt rất ân cần của Khương Trà, nhấp một ngụm, hơi bị bỏng miệng mà vẫn cố làm bộ như không có chuyện gì.
...
...
Lời ngoài mặt: Chương trước có thêm nội dung mới, có thể xem lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận