Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 303: Ta cảm giác có chút lạnh (length: 7142)

Tạ Vinh An liền vội vàng lắc đầu, "Mắt ta không sao, bên ngoài vào được thì có cái gì vào tới."
Câu cuối cùng, hắn liếc mắt nhìn máy quay, hạ giọng, gần như là nói thầm.
Khương Trà lạnh nhạt nói: "Không sao, ta biết."
Tạ Vinh An theo bản năng hỏi lại, "Ngươi biết?"
Khương Trà khép ngón trỏ và ngón giữa, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn, rồi búng nhẹ vào không khí, một sợi linh khí nhỏ xíu từ đầu ngón tay nàng bắn vào mi tâm Tạ Vinh An.
Tạ Vinh An lập tức cảm thấy lòng không còn hoảng loạn, người cũng từ từ bình tĩnh lại.
Một lát sau.
Đến lượt người trong phòng phát sóng trực tiếp bị giật mình.
【 Mắt ta không có vấn đề chứ? 】 【 Đó là cái gì vậy? Khung xương người sao? 】 【 Chắc chắn là tổ tiết mục làm đạo cụ, nhưng đi đâu làm mà thật vậy? Lại còn động được, trời ơi, ghê vậy. 】 【 Đạo diễn làm cái đạo cụ này quá đỉnh, người làm đạo cụ chắc cũng tự hào, tay nghề này đỉnh của chóp. 】 Tiểu Hắc trượt về nhanh nhất, trực tiếp chạy đến chỗ Khương Trà, treo trên cổ nàng.
"Tê ~ tê ~" Tiểu Hắc kể sơ lược chuyện chúng trên đường về gặp phải, còn có chuyện về Thượng Quan Vô Địch.
Những người khác đều sợ xanh mặt, ngoại trừ Tạ Cửu Đường vẫn thản nhiên nhìn Khương Trà, mấy người còn lại đều co rúm lại một chỗ.
Nếu khung xương người kia đã đáng sợ thì bàn tay xương biết di động kia còn đáng sợ hơn.
Nhất là bàn tay xương kia còn giơ hai tay lên, làm tư thế như muốn nắm chặt tay người.
Với người bình thường mà nói, đây như ma quỷ đang tìm bọn họ để đi cùng.
Nam sinh sợ tới mức ôm chặt Cơ Mộc, cả hai run rẩy không dám nhúc nhích.
Tạ Vinh An nhờ có sợi linh khí của Khương Trà vừa rồi, giờ đã bình tĩnh hơn, tuy vẫn thấy sợ nhưng không còn thất thố như vừa nãy.
Khương Trà kết ấn tay, dùng bùa nhiễu tín hiệu.
Rất nhanh, hình ảnh phòng phát sóng trực tiếp bị nhiễu sóng.
Khương Trà đi đến trước khung xương người.
Sau đó, nó đưa tay về phía nàng, nói: "Chào ngươi, ta là Thượng Quan Vô Địch, hy vọng ngươi có thể giúp ta lấy lại tay."
Chương Dự cũng đến cạnh Khương Trà, vẻ mặt hơi bực bội.
Hắn kể lại chuyện đã xảy ra với Khương Trà.
【 Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ta và Tiểu Hắc đã cố gắng thử rồi nhưng không kéo ra được, bàn tay này như lớn hơn người ta vậy. 】 Khương Trà vẫy tay với Chương Dự, bảo nó đến gần hơn một chút.
Chương Dự đến trước mặt Khương Trà.
Khương Trà giơ tay lên, nắm lấy tay của Chương Dự và Thượng Quan Vô Địch đang nắm chặt, rồi tách ngón tay Chương Dự ra, từ ngón tay xương của Thượng Quan Vô Địch lấy ra một chiếc nhẫn tròn màu đen.
Chất liệu hắc diệu thạch, vốn đã tối om, nhưng vào tay Khương Trà chỉ cần nàng lau nhẹ một chút, chiếc nhẫn liền phát ra ánh sáng chói mắt.
Sau khi ánh sáng mạnh tan đi, chiếc nhẫn trở nên trong suốt, lấp lánh.
Dưới ánh lửa, còn thấy được vầng sáng mơ hồ từ chiếc nhẫn tỏa ra.
Ngay khi Khương Trà bắt được chiếc nhẫn, bàn tay xương xuyên qua bụng Chương Dự bỗng bay ra, rồi ngay lập tức trở về với Thượng Quan Vô Địch.
Thượng Quan Vô Địch gắn xong bàn tay cuối cùng, một lần nữa có đủ tay chân, vui vẻ đi lòng vòng.
Sau đó, hắn nhảy cho Khương Trà xem một điệu múa có vẻ hơi kỳ quái.
Tạ Vinh An không hiểu.
Cơ Mộc và nam sinh vẫn còn co cụm, nhưng cũng cảm thấy hình hài hài cốt này không có ác ý gì nên dần bình tĩnh lại, thậm chí bắt đầu thưởng thức màn múa của xương người.
Tạ Vinh An: "Đây là điệu múa gì vậy?"
Không hiểu.
Nhưng có cảm giác như đang biểu đạt điều gì đó.
Khương Trà giải thích: "Đây là điệu múa tạ ơn của đại tế ti thời cổ, mỗi lần cúng trời cầu mưa thành công hoặc sau mùa thu hoạch bội thu, đại tế ti sẽ nhảy điệu múa này với trời cao, để cảm tạ ông trời ban cho cơm ăn."
Tạ Vinh An: "Vậy hắn đang cảm tạ ngươi?"
Khương Trà: "Ừm."
Nam sinh hít một hơi lạnh, nói: "Vậy hắn, hắn là người thời cổ đại sao?"
Thượng Quan Vô Địch hơi nghi hoặc, nói: "Cái gì mà thời cổ đại?"
Khương Trà: "Cũng không khác nhiều đâu."
Khương Trà rõ ràng không định nói tỉ mỉ, đổi chủ đề: "Ngươi muốn qua sưởi ấm chút không?"
Nàng hỏi bộ hài cốt.
Nói xong tiện tay trả chiếc nhẫn.
Hài cốt nhận nhẫn, cảm kích nói: "Cảm ơn, ta cũng cảm thấy hơi lạnh."
Thượng Quan Vô Địch đi đến bên đống lửa, bắt đầu sưởi ấm.
Hắn duỗi hai tay ra, đặt lên đống lửa.
Kết quả chiếc nhẫn trong lòng bàn tay không cẩn thận rơi xuống, rớt vào trong đống lửa.
Cơ Mộc đứng gần đó kinh hãi, vội vàng cầm lấy cành cây gỗ bên cạnh, định giúp lấy chiếc nhẫn ra.
Nhưng khi cậu vừa cầm được cành cây, Thượng Quan Vô Địch đã trực tiếp thò tay vào, lấy chiếc nhẫn từ trong đống lửa ra.
Lúc hắn lấy ra, bàn tay xương bốc cháy, ngọn lửa bùng cháy trên bàn tay.
Thượng Quan Vô Địch hậu tri hậu giác, "Ôi Ngọa Tào, ta cháy rồi."
Nói rồi, thổi phù một cái vào tay, lửa tắt.
Chỉ có Khương Trà để ý, khi hắn thổi tắt lửa, tay vẫn nắm chặt chiếc nhẫn.
Cơ Mộc kinh ngạc không thôi, "Ngươi, đỉnh thật."
Thượng Quan Vô Địch chụp chiếc mũ của mình, cúi người tỏ ý cảm ơn với Cơ Mộc.
Mặt Cơ Mộc đỏ bừng, cậu cũng không thấy sợ người ta, thậm chí còn thấy bộ xương ma này dễ gần hơn nhiều người.
Cơ Mộc lấy hết can đảm, ngồi xuống cạnh Thượng Quan Vô Địch, tự giới thiệu: "Chào ngươi, mình là Cơ Mộc."
Thượng Quan Vô Địch: "Chào cậu, Cơ Mộc tiểu bằng hữu, rất vui được biết cậu."
Mặt Cơ Mộc ửng hồng.
Thượng Quan Vô Địch nhặt một viên đá nhẵn dưới đất, dùng tay không cầm một viên than lửa vẫn còn cháy từ trong đống lửa, nắn trên tảng đá thành hình vẽ.
Hắn vẽ một chú thỏ con đáng yêu rồi đưa cho Cơ Mộc, giống như đang dỗ dành trẻ con, nói: "Chú thỏ này tặng cho cậu, bạn của ta."
Cơ Mộc hai tay nhận lấy, nhìn bức vẽ đơn giản chú thỏ trên tảng đá, vui vẻ nói: "Cảm ơn đại tế ti, nhất định mình sẽ giữ gìn cẩn thận món quà quý giá này."
Tạ Vinh An nghiêng đầu nhìn cảnh một người một quỷ đang hòa thuận với nhau.
Là quỷ ư?
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy quỷ chỉ còn xương cốt.
Thượng Quan Vô Địch nhận ra ánh mắt của Tạ Vinh An, quay đầu nhìn thẳng vào Tạ Vinh An, nói: "Ngươi cũng muốn quà sao? Ngươi thích cái gì? Ta vẽ cho ngươi."
Tạ Vinh An vội vàng xua tay: "Không, không cần, cảm ơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận