Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 252: Không cần lo lắng, hiện tại có ly hôn lãnh tĩnh kỳ (length: 7284)

Khi Khương Trà trở lại, Tiểu Hắc lập tức ủy khuất nhảy lên người nàng, cái đầu lành lạnh cọ vào má nàng, đầy vẻ tủi thân.
"Tê ~" Tiểu Hắc đáng sợ lắm sao?
Hắn cố gắng ngẩng cao người, để lộ ra chiếc nơ bướm màu hoa rực rỡ cột trên mình.
Khương Trà đưa tay xoa đầu Tiểu Hắc, "Ngoan, ngươi đáng yêu nhất."
Tiểu Hắc được khen thì hài lòng trượt từ người Khương Trà xuống, men theo ghế sofa đến bên kia, nằm úp lên ngực Tạ Thất Hải.
Lúc này Khương Trà mới để ý tới Tạ Thất Hải đang nằm vật ra bất tỉnh trên sofa.
Tạ Thất Hải vừa mở mắt đã chạm ngay ánh mắt đang nhìn chằm chằm của con rắn kia, suýt chút nữa thì tối sầm mặt mày.
Nhưng ngay lúc hắn sắp ngất đi, Tiểu Hắc liền một cái lao tới, nhào lên, dùng sức cắn một cái vào vai Tạ Thất Hải.
Tạ Cửu Đường, người thường xuyên bị cắn: "..."
Lâm quản gia, người thường xuyên đứng xem cảnh bị cắn: "..." Lại thêm một người nữa sắp bị trục xuất sang Châu Phi rồi.
Tạ Thất Hải kinh hoàng nhìn cánh tay mình biến đổi thành màu đen, càng ngày càng đen, lại đen lại bóng.
"A, a, a ——" hắn hướng về phía cánh tay của mình phát ra từng tiếng hoảng sợ, sau đó phát hiện tay mình không chỉ đen mà còn mẹ nó không cử động được.
Tạ Thất Hải vẻ mặt kinh hoàng ngẩng đầu nhìn Khương Trà, ánh mắt cầu cứu, "Khương đại sư, xem như sau này đều là người một nhà, nhờ cô mau cứu tôi."
Tạ Cửu Đường vốn định tìm người ném Tạ Thất Hải ra ngoài, tâm tình có chút sảng khoái lên.
Tạ Thất Hải cuối cùng cũng nói được một câu dễ nghe.
Tạ Cửu Đường nghĩ bụng: "Yên tâm đi, không chết được đâu, Tiểu Hắc chỉ đang giúp cậu trừ tà thôi, chờ nửa ngày là hồi phục ngay ấy mà."
Chuyện này, hắn có kinh nghiệm nhất.
Tạ Thất Hải vẫn vẻ mặt hoảng sợ, màu đen này lan nhanh quá, lúc này đã đen đến cổ, lúc nói chuyện, cằm cũng đã tối đen.
"Nhưng mà lát nữa tôi còn phải đi gặp Tiểu Tuyết, tôi không thể mang cái mặt này đi được chứ? Lỡ Tiểu Tuyết xem mặt mà phát hiện tôi biến dạng, cô ấy kéo tôi đi cục dân chính ly hôn thì sao?" Nước mắt Tạ Thất Hải sắp trào ra.
Lâm quản gia bình tĩnh đẩy kính mắt, nói: "Không cần lo, hiện giờ có thời gian cân nhắc trước ly hôn."
Tạ Thất Hải: "..."
Bả vai Tạ Thất Hải chỉ bị tê dại trong chốc lát, nửa tiếng sau đã có thể cử động.
Lúc này hắn đã đen toàn thân rồi.
Nhưng vẫn có thể động đậy.
Khương Trà bọn họ ăn xong điểm tâm, ba người một rắn cùng nhau nhìn về phòng khách.
Tạ Thất Hải vừa cố gắng ngồi dậy từ trên sofa, cẩn thận thăm dò hoạt động một chút bả vai.
Hắn đứng lên, nhìn thoáng qua mình qua mặt kim loại phản chiếu trên tường, "A ——"
Khương Trà búng tay một tiếng.
Tạ Thất Hải bị tắt tiếng.
Hắn kêu nửa ngày, phát hiện mình chỉ há miệng thở dốc.
Sau đó hiểu nhầm mình bị câm, sẽ không nói được, một cái xoay người, vọt đến trước mặt Khương Trà, quỳ xuống hai đầu gối, vừa khóc vừa sụt sùi, "Đại sư, van cầu cô, mau cứu tôi."
Bỗng nhiên lại nghe được giọng của mình, Tạ Thất Hải nhéo nhéo cổ.
"Tôi đây là làm sao vậy?"
Tạ Thất Hải giờ phút này đã đen toàn thân.
Ngoài tròng trắng mắt, đến cả móng tay cũng đen kịt.
Nổi bật trên người hắn là chiếc áo sơ mi trắng, càng lộ rõ vẻ trắng muốt.
Tiểu Hắc vẻ mặt kiêu ngạo nhìn tác phẩm của mình.
Hắn còn đến gần trước mặt Tạ Thất Hải, để Khương Trà chụp ảnh chung cho mình, hết sức hài lòng.
Lúc chụp ảnh, Tiểu Hắc còn quấn đuôi thành hình trái tim, trông rất cao hứng.
"Tê ~"
Màu đen đẹp nhất.
Quẹt thẻ!
Mặt Tạ Thất Hải quá đen, không thấy rõ vẻ mặt gì, chỉ cố sức thở dài ở bên kia, nài nỉ Khương Trà nghĩ cách giúp hắn một phen.
"Lát nữa tôi còn phải đi hẹn hò, nếu để Tiểu Tuyết nhìn thấy tôi bộ dạng này, chắc chắn cô ấy muốn ly hôn với tôi."
Khương Trà đi vào phòng khách, cầm lấy chuỗi tràng hạt, đưa cho Tạ Thất Hải, nói: "Anh đeo chuỗi tràng hạt đi."
Tạ Thất Hải hai tay thành kính nhận lấy chuỗi tràng hạt, không kịp chờ đợi đeo vào, nói: "Đeo chuỗi tràng hạt thật sự có được không?"
Gần đây bởi vì đủ thứ chuyện, hắn thấy mình không được tự tin lắm.
Mỗi ngày ngủ mơ đều là Tiểu Tuyết lôi kéo hắn đi cục dân chính ly hôn, còn hắn thì không biết vì sao, không khống chế được mình, cứ lẳng lặng đi theo, sau đó còn ký tên đồng ý ly hôn.
Khi cầm tờ giấy ly hôn trong tay, thấy Tiểu Tuyết vui vẻ như hoa ôm trong lòng mối tình đầu, hắn liền bật khóc tỉnh giấc.
Tỉnh lại mới biết chỉ là mơ, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại không kìm được khó chịu.
Hắn cũng không hiểu vì sao, mình và Tiểu Tuyết lại đi đến bước đường này.
Rõ ràng...
Rõ ràng hắn yêu cô ấy rất nhiều mà.
Khương Trà: "Anh che chắn mình kín đáo một chút, đừng dọa người đi đường là được."
Tạ Thất Hải cuối cùng vẫn là đi hẹn.
Hắn bọc kín mình đến không thể kín hơn, còn đeo bao tay, gần như không để hở một chút da thịt nào.
Còn đeo cả kính đen to đùng.
Tạ Thất Hải rón ra rón rén như kẻ trộm ra xe.
Hắn đến địa điểm hẹn sớm nửa tiếng, sau đó lén lén lút lút trốn tránh người qua đường.
Có một đứa trẻ đang nắm tay mẹ, đi ngang qua Tạ Thất Hải thì đột nhiên dừng lại, chỉ tay vào Tạ Thất Hải, nói: "Mẹ ơi, mau nhìn, ở đây có người lớn kỳ quái."
Tạ Thất Hải nghe vậy liền nhìn sang.
Thật ra qua lớp kính đen, người khác cũng không thấy rõ ánh mắt hắn.
Nhưng bởi vì hắn bọc mình quá kín, ăn mặc lại kỳ quái, hai tay cứ giấu mãi trong túi, làm cho người mẹ mang con kia sợ đến mức ôm chặt đứa bé, một bước dài vọt đến cửa bảo an của trung tâm thương mại, chỉ vào Tạ Thất Hải, lo lắng nói: "Bên kia có người kỳ quái, trong túi có thể có vũ khí."
Mấy phút sau, Tạ Thất Hải đã bị bảo an dùng nĩa inox, chặn ở góc tường, không thể động đậy.
Bên cạnh còn có một bảo an khác cầm bình xịt hơi cay, cảnh giác nhìn hắn.
Tạ Thất Hải giơ hai tay lên, giải thích: "Tôi không phải người kỳ quái gì hết, tôi đến đây là để chờ bà xã của tôi."
Bảo an không hề có ý định thả hắn ra, nhìn chằm chằm hắn nói: "Có người tố cáo anh mang theo đồ vật nguy hiểm, đưa ra đây."
Tạ Thất Hải: "Không phải, đó là quà tôi chuẩn bị cho vợ."
Hai tay hắn giơ cao, nĩa ăn chắn ngay dưới nách, làm hắn không thể nào đưa tay vào trong để lấy giấy tờ ra chứng minh.
Tạ Thất Hải bất đắc dĩ nói: "Anh có thể buông tôi ra một chút được không? Tôi lấy ra cho các anh xem."
Bảo an vừa định buông ra một chút, đồng nghiệp bên cạnh đã lên tiếng: "Không được, nhỡ đâu anh mang theo dao hoặc súng tự chế thì sao."
Tạ Thất Hải đúng là có nỗi khổ không thể nói ra được.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Vậy anh nhờ đồng nghiệp anh lên sờ thử xem, nó ở trong ngực tôi, các anh lấy ra nhìn thì sẽ biết."
Một bảo an khác tiến lên, cẩn thận từ từ vén áo khoác Tạ Thất Hải lên, thò tay vào định lấy đồ ra.
Sau đó không cẩn thận kéo tuột nút áo Tạ Thất Hải.
Nút áo còn bị rơi xuống đất.
Nảy lên mấy cái rồi lăn ra xa mấy mét.
Bảo an thấy làn da Tạ Thất Hải, sợ hãi than: "Má ơi, là một người da đen!"
Tạ Thất Hải: ? ? ?
Anh mới da đen, cả nhà anh đều da đen!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận