Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ
Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 350: Hy vọng ngươi thích (length: 22851)
Nữ quỷ chân vẫn thong thả đùa nghịch nước. Trên mặt nàng là nụ cười khổ tự giễu, nói: "Ta bị dòng nước này đánh ngất, rồi cứ thế mà chết đuối, mãi sau mới được người vớt lên."
Những người khác đều dùng ánh mắt thương hại nhìn nữ quỷ.
Nữ quỷ lại không khóc.
Nàng quay đầu nhìn Khương Trà bên cạnh, hỏi: "Còn ngươi thì sao? Ngươi chết như thế nào?"
Khương Trà: ?
"Ta không chết."
Bọn quỷ: ? ? ? ?
"A a a a..." Mấy con quỷ còn sợ hơn cả người sống, run rẩy co rúm lại thành một đống, cả người run lẩy bẩy, nhưng vẫn không nhịn được thò đầu ra ngó nghiêng, cẩn thận từng li từng tí nhìn Khương Trà.
Cuối cùng thì vẫn là nữ quỷ lớn tuổi hơn một chút đứng ra, giấu mấy con quỷ khác ra phía sau, há miệng run run hỏi: "Ngươi, ngươi là người sống?"
Khương Trà: "Sống."
Nữ quỷ vệ sinh nuốt nước miếng một cái, nói: "Vậy, vậy sao ngươi lại thấy chúng ta? Lúc nãy, lúc nãy còn ngồi chung với chúng ta."
Khương Trà: "Ta ngồi ở đó trước, các ngươi đến sau."
Mấy con quỷ khác lập tức xúm lại bàn tán xôn xao...
"Hình như đúng là vậy."
"Nàng nói không sai, chúng ta vừa rồi chơi vui quá nên không để ý thấy nàng ở bên cạnh."
"Ta còn tưởng nàng cũng là đồng loại của chúng ta chứ."
Nữ quỷ vệ sinh không biết từ lúc nào đã cầm một cái chổi, chỉ vào Khương Trà uy hiếp nói: "Ngươi, ngươi không được nói với thiên sư về chuyện của chúng ta, chúng ta, chúng ta chưa từng hại ai."
Khương Trà nhận thấy, đây là một đám quỷ gan đặc biệt nhỏ.
Dù khi còn sống hay đã chết, gan đều nhỏ như nhau.
Nên dù chết oan, cũng không biến thành ngạ quỷ, càng không có dũng khí chạy đi báo thù gì đó.
Bọn họ chỉ là không dám làm chuyện xấu, nhưng lại quyến luyến trần gian, nên mới ở lại những nơi này, còn tụ tập lại với nhau.
Nơi mà mỗi ngày bọn họ thích chơi nhất là cái hồ bơi này.
Buổi tối thì sẽ chạy đến những căn phòng mà mình thích.
Bất kể phòng đó có trống hay không, bọn họ đều có thể tùy tiện chọn phòng mà mình thích, mà còn không cần trả tiền phòng.
Vì khách sạn 24 giờ đều đốt hương cúng bái, nên bọn họ cũng có thể lén lút ăn vụng một ít hương nến linh tinh.
Khương Trà đứng lên, để lộ một chiếc ghế nhỏ, nói: "Không muốn nói, các ngươi cứ chơi tiếp đi."
"Nha ——" Nữ quỷ vệ sinh bỗng nhiên gọi với lại Khương Trà đang định rời đi.
Khương Trà quay đầu, nhìn nàng một cái, "Còn có gì muốn nói?"
Nữ quỷ vệ sinh bị khí thế trên người Khương Trà làm cho sợ, rụt người lại, khẩn trương run run nói: "Ừm, là có chuyện muốn nói với ngươi."
Khương Trà: "Nói đi."
Nữ quỷ vệ sinh nhìn ngó xung quanh, sau đó mới lấy hết can đảm, lén lén lút lút đi đến bên người Khương Trà, ghé sát vào tai Khương Trà, nhỏ giọng nói: "Hôm nay..." Vệ sinh vừa định nói gì thì bỗng nhiên liếc thấy Quý Vũ Vi đi ngang qua từ phía xa.
Dù chỉ là đi ngang qua thôi, nữ quỷ vệ sinh lập tức cả người giật mình, trên người nổi hết da gà.
Nàng nhìn qua rõ ràng là đã bị giật mình.
Dù cho Quý Vũ Vi căn bản không thèm nhìn đến bọn họ lấy một cái.
Nhưng nữ quỷ vệ sinh vẫn sợ đến phát run, nàng nói thật nhanh: "Ta, ta muốn nói là, hôm nay có hai người cứ lén lút đánh giá ngươi, bọn họ còn muốn tính kế ngươi, ngươi cẩn thận một chút."
Khương Trà đoán được ban đầu nàng muốn nói là về chuyện của Quý Vũ Vi, chỉ là sau đó gặp được Quý Vũ Vi nên lại không dám nói, ngược lại nói một chuyện khác.
"Ai?" Hạ Trúc Tuyết ngơ ngác hỏi.
Khương Trà kể lại cho Hạ Trúc Tuyết chuyện mà nữ quỷ vệ sinh vừa nói với mình, nói: "Hai cô em gái song sinh cùng cha khác mẹ của ngươi, từ lần trước bị mất mặt trước toàn dân, sau đó đi nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ rồi dựa vào đại gia, giờ cũng đang ở buổi tiệc, theo lời mấy con quỷ nhỏ đó nói, bọn chúng định tìm ngươi và ta để báo thù."
Hạ Trúc Tuyết lập tức không chút nể nang mà cười ha hả.
"Ha ha ha ha, chỉ bằng bọn chúng cũng xứng sao? Chỉ là phẫu thuật thẩm mỹ thôi, đầu óc cũng bị bỏ đi luôn hả?"
Khương Trà: "Dù sao ngươi cũng cẩn thận chút, hai người đó chắc chắn sẽ tìm cơ hội ra tay."
Khương Trà nói xong, đưa cho Hạ Trúc Tuyết một lá bùa bình an, nói: "Ngươi mang lá bùa này theo người, nó có thể bảo vệ ngươi."
Hạ Trúc Tuyết biết lá bùa của Khương Trà đắt như thế nào, lập tức đòi chuyển tiền cho Khương Trà.
Khương Trà gõ lên trán nàng một cái, nói: "Cho ngươi thì cứ cầm, có nhiều tiền thì mang đi quyên góp, làm chút từ thiện, sẽ giúp vận may của ngươi ngày càng tốt hơn."
Hạ Trúc Tuyết cảm động đến nước mắt lưng tròng, nói: "Ngày mai ta sẽ kéo Tống Vân Sâm đi thăm trại trẻ mồ côi."
Hạ Trúc Tuyết cầm lá bùa Khương Trà cho, tìm Tống Vân Sâm trong buổi tiệc.
Tìm một hồi, có một nhân viên phục vụ lạ mặt chạy đến, gọi Hạ Trúc Tuyết lại, vẻ mặt lo lắng nói: "Cô Hạ, cậu Tống uống say rồi, đang chờ cô ở phòng nghỉ."
Nhân viên phục vụ nói xong, liền đưa cho Hạ Trúc Tuyết một thẻ phòng, rồi nhanh chóng chạy đi.
Hạ Trúc Tuyết vừa nghe Tống Vân Sâm uống say, phản ứng đầu tiên là lo lắng, rồi liền sốt ruột chạy theo số phòng đến.
Chờ đến khi chạy đến bên ngoài cửa, khi đang đưa tay định mở cửa thì Hạ Trúc Tuyết chợt nhớ đến những lời Khương Trà đã nói với mình không lâu trước đó.
Hạ Cúc Thanh và Hạ Cúc Nhã hai cái thứ tiện nhân kia không có chút đạo đức nào, không thể không phòng bị.
Tục ngữ nói, không sợ quân tử đường hoàng, chỉ sợ tiểu nhân nũng nịu.
Hạ Trúc Tuyết có thêm một chút cẩn trọng.
Nàng không trực tiếp đẩy cửa, mà khi thò tay vào túi thì mò trúng lá bùa Khương Trà cho, điều này khiến nàng có thêm cảm giác an toàn.
Hạ Trúc Tuyết lấy điện thoại ra, bấm số của Tống Vân Sâm.
Nhưng không ai nghe máy.
Gọi lại lần nữa, vẫn không ai nghe máy.
Đến khi Hạ Trúc Tuyết gọi lần thứ ba mà vẫn không ai bắt máy thì bắt đầu cảm thấy có chút khẩn trương.
Tống Vân Sâm chưa bao giờ lâu như vậy mà không bắt máy của nàng, bình thường trừ phi có chuyện đặc biệt thì không thôi, chỉ cần điện thoại reo thì lập tức sẽ bắt máy.
Nhưng bây giờ... Lẽ nào thực sự say rồi?
Hạ Trúc Tuyết nhìn cánh cửa phòng trước mặt, vừa gọi điện thoại, vừa tiến sát đến cửa phòng, rồi dán tai lên cửa lắng nghe âm thanh bên trong.
Hạ Trúc Tuyết mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng chuông điện thoại di động reo, mà vẫn là tiếng chuông của Tống Vân Sâm dùng.
Nhưng nàng không lập tức phá cửa xông vào, mà là lựa chọn tắt điện thoại, rồi trong lòng thầm đếm ba tiếng, lại gọi điện thoại lần nữa.
Sau khi điện thoại vừa reo, trong phòng lại vang lên tiếng chuông quen thuộc.
Là Tống Vân Sâm!
Hạ Trúc Tuyết đẩy cửa xông vào.
Trong phòng, rèm cửa đều kéo hết xuống, không bật đèn nên hơi tối.
Hạ Trúc Tuyết vừa bước vào cửa vừa bật đèn.
Nàng đi vào bên trong.
"Tống Vân Sâm." Vừa đi vừa gọi tên Tống Vân Sâm.
Nhưng không nhận được lời hồi đáp.
Hạ Trúc Tuyết đi qua phòng khách, không thấy người, nhưng mơ hồ nghe thấy có tiếng thở từ trong phòng ngủ vọng ra.
Hạ Trúc Tuyết bước nhanh hơn, đi về phía phòng ngủ, "Tống Vân Sâm."
Hạ Trúc Tuyết vừa gọi vừa đi vào trong.
Nằm trên giường một người không nhìn rõ mặt, người trùm kín chăn đệm, nhưng nhìn kiểu tóc thì đúng là Tống Vân Sâm.
Hạ Trúc Tuyết đi tới, đưa tay lay lay người trên giường, lo lắng nói: "Tống Vân Sâm, sao ngươi lại uống say như thế... A..."
Hạ Trúc Tuyết còn chưa kịp nói hết lời đã bị đối phương một tay nắm chặt lấy cổ tay, làm nàng sợ đến hét lên một tiếng.
Nhưng một giây sau, Hạ Trúc Tuyết bị người dùng lực lôi kéo, ném lên giường đồng thời còn lập tức lấy tay bịt chặt miệng mũi nàng.
Người đó dùng khăn tay, chỉ trong chốc lát Hạ Trúc Tuyết đã ngất đi.
...
"Ngươi có thấy Tiểu Tuyết đâu không?"
Khương Trà đang trò chuyện với Lâm Dật Chi thì gặp Tống Vân Sâm tìm tới.
Tống Vân Sâm đang tìm Hạ Trúc Tuyết.
Khương Trà: "Không phải nàng đi tìm ngươi sao?"
Tống Vân Sâm: "Ta cũng đang tìm nàng, nhưng tìm khắp hội trường vẫn không thấy, gọi điện thoại thì lại báo bận suốt, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra."
Khương Trà dùng ngón tay tính toán, sắc mặt không ổn, rồi vội vàng đi.
Tống Vân Sâm nhìn sắc mặt nàng đã đoán được chuyện chẳng lành, vội vàng đuổi theo.
Lâm Dật Chi cũng đuổi theo phía sau, không nhịn được hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Khương Trà không giải thích.
Tống Vân Sâm giải thích cho Lâm Dật Chi về việc mình tìm không thấy Hạ Trúc Tuyết, và những lo lắng của mình, kể.
Khương Trà nhanh chóng tìm đến phòng nghỉ, nhưng cửa đã bị khóa.
Lâm Dật Chi: "Tôi gọi điện cho phòng khách sạn yêu cầu mang thẻ phòng lên."
Tống Vân Sâm vẻ mặt căng thẳng, "Tiểu Tuyết có phải ở bên trong không?"
Hắn làm bộ muốn phá cửa ra.
Nhưng va vào cửa hai lần, cánh tay đều đau mà cửa vẫn không hề suy suyển.
Khương Trà bảo Tống Vân Sâm tránh ra, chính mình viết một lá bùa, dán lên cửa, hai ngón tay đặt bên môi, nhẹ nhàng niệm một tiếng: "Phá!"
Cánh cửa lập tức vỡ tan.
Tống Vân Sâm là người đầu tiên xông vào.
"Tiểu Tuyết."
Tống Vân Sâm vừa gọi xong, một tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong phòng ngủ.
Hắn vội vàng chạy đến, nhìn thấy Hạ Trúc Tuyết đang nằm ngất xỉu trên giường, áo trên người cổ áo bị kéo loạn, nhưng vẫn chưa bị cởi ra.
Hắn nhanh chóng tiến lên, cởi áo khoác vest của mình bọc lên người Hạ Trúc Tuyết, sau đó nhẹ nhàng vỗ mặt Hạ Trúc Tuyết, nhỏ giọng gọi Hạ Trúc Tuyết, muốn nàng tỉnh lại.
Khương Trà đi tới gần, nhìn lướt qua người đàn ông đang nằm rên rỉ trên sàn nhà, sau đó nhìn lên giường, trên ga trải giường có một vết tích lá bùa bị đốt hết.
Lâm Dật Chi tiến lên, hung hăng đá vào người đàn ông vẫn còn đang ôm hạ bộ rên rỉ dưới đất.
Người đàn ông là một đại thúc trung niên, y phục chỉnh tề bộ dạng tây trang áo khoác đã vội cởi ra, ném xuống đất.
Lúc này, mặt hắn đầy vẻ thống khổ, giống như bị ai đó đá mạnh vào hạ bộ vậy.
Trên thực tế, Hạ Trúc Tuyết hiện tại vẫn còn chưa tỉnh lại.
Vậy thì nghĩa là hắn tự đụng phải chính mình?
Không, không đúng.
Lâm Dật Chi chú ý thấy trên đệm có một lá bùa nhỏ đã cháy thành tàn tro.
Hắn đưa tay cầm lấy, ngón tay nhẹ nhàng xoa.
Tàn tro lập tức tan thành bột trong lòng bàn tay.
Tống Vân Sâm gọi mãi Hạ Trúc Tuyết vẫn không tỉnh.
Khương Trà bước tới, đặt tay lên tay Hạ Trúc Tuyết, bắt mạch kiểm tra một hồi, nói: "Bị hạ một lượng lớn thuốc mê, nhất thời chưa thể tỉnh lại ngay, nhưng may mắn không có gì nguy hại cho cơ thể, ngươi lát nữa mang nàng về nghỉ ngơi, khoảng ba tiếng nữa là tỉnh."
Tống Vân Sâm mặt mày ảm đạm.
Hắn ôm Hạ Trúc Tuyết, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, nghiến răng hỏi Khương Trà: "Ngươi biết ai đã ra tay với nàng không?"
Tống Vân Sâm đoán được, gã đàn ông trong phòng chắc chắn không phải là chủ mưu.
Khương Trà: "Hạ Cúc Nhã và Hạ Cúc Thanh."
Tống Vân Sâm nghiến răng nghiến lợi: "Ta sẽ khiến cho chúng t·r·ả giá thật đắt."
Khương Trà sợ dễ bị tìm thấy, nhắc nhở: "Bọn chúng đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi."
Tống Vân Sâm đứng dậy, lại tiếp tục đánh gã đàn ông đang nằm rên rỉ trên mặt đất.
Gã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, ngất đi.
Tống Vân Sâm không trực tiếp tìm hai chị em kia gây phiền phức ngay tại yến tiệc, hôm nay hắn không muốn phá hỏng tiệc đính hôn của Lâm An Chi.
Một cuộc điện thoại gọi cho bảo tiêu, đưa gã đàn ông hấp hối trên mặt đất đi.
Sau đó, hắn cẩn thận từng chút một ôm Hạ Trúc Tuyết đang mê man, trước khi đi còn không quên nói với Khương Trà: "Cám ơn ngươi, Khương Trà, ta nợ ngươi ân này, sau này chỉ cần ngươi cần đến ta, mặc kệ là chuyện gì, dù trái p·h·áp luật, ta cũng sẽ không hề do dự."
Lâm Dật Chi nhìn gương mặt xinh đẹp của Khương Trà, lại âm thầm tiếc nuối trong lòng.
Mỗi lần thấy khoảnh khắc Khương Trà tỏa sáng, hắn đều không thể nhịn được mà ảo tưởng, nếu nàng thật sự là em gái nhà mình thì tốt biết bao.
Không phải bởi vì nàng quá mạnh, nên hắn mới muốn nàng là em gái mình.
Mà là hắn thật sự không khống chế được t·h·í·c·h nàng, muốn che chở nàng, chiều chuộng nàng.
Không liên quan đến nam nữ.
Chỉ là muốn thương yêu nàng.
Sau khi Tống Vân Sâm rời đi, Lâm Dật Chi vẫn đi theo Khương Trà, thành khẩn nói: "Vừa rồi, chuyện đó, Lâm gia chúng ta nợ ngươi một câu x·i·n l·ỗ·i và một tiếng cám ơn, vốn dĩ mời cô đến làm k·h·á·c·h, kết quả lại làm phiền cô, và nếu không có cô giúp, Hạ Trúc Tuyết gặp chuyện bất trắc ở đây, thì sau này người nhà họ Lâm ở kinh thành khó mà ngẩng đầu làm việc được."
Khương Trà phẩy tay một cách phóng khoáng, "Hạ Trúc Tuyết là bạn của ta, ta chỉ đang bảo vệ bạn thôi."
Lâm Dật Chi nghe được từ "bạn bè", không kìm được mở miệng hỏi: "Vậy còn ta thì sao? Bây giờ xem như là bạn của cô rồi chứ?"
Thật ra hắn rất muốn n·h·ậ·n Khương Trà làm em gái.
Dù không phải ruột thịt, hắn vẫn muốn làm anh trai của Khương Trà.
Cũng muốn có Khương Trà là em gái.
Nhưng lý trí còn sót lại ngăn cản hắn làm như vậy.
Em gái ruột của hắn vẫn còn s·ố·n·g, như Nhị ca đã nói, nếu bọn họ đều dồn hết tình yêu cho Khương Trà, thì sau này em gái thật sự trở về, biết làm sao?
Tình yêu và sự quan tâm là có hạn, khi đã chia cho một người nào đó, thì phần còn lại dành cho người khác sẽ giảm bớt đi.
Khương Trà mỉm cười với Lâm Dật Chi, nói: "Đương nhiên là bạn."
Lâm Dật Chi nghe vậy, liền ngây ngốc cười.
Chỉ một câu của Khương Trà, hắn đã vui đến mức chẳng còn biết phương hướng.
...
Tạ Cửu Đường nhắn tin cho Ô Nha, bảo Ô Nha về nhà một chuyến, lấy từ ngăn k·é·o trong phòng làm việc của hắn một lá thư chứa c·â·u t·r·ả lời rồi mang đến.
Hắn quyết định cho Khương Trà biết kết quả trước.
Và để Khương Trà tự quyết định, có muốn mở ra xem kết quả hay không.
Hắn không muốn để Khương Trà đưa ra một quyết định mà sau này sẽ khiến bản thân phải hối hận.
Mặc kệ Lâm gia có phải là gia đình ruột thịt của nàng hay không, hắn đều hy vọng nàng có thể đưa ra sự p·h·án đoán chính x·á·c nhất.
Lâm Dật Chi như một cái đuôi nhỏ, cứ theo sát Khương Trà.
Thỉnh thoảng hắn lại buông ra mấy câu nói đùa hài hước, ý đồ làm Khương Trà vui cười.
Hai người vừa đi vừa nói cười.
Yến tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Hai người lên lầu, từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy được khách đang xếp hàng ở cửa vào.
Từ lúc Khương Trà đến đây đã được ba bốn mươi phút, nhưng lúc này cửa vẫn còn dòng người nối đuôi nhau, quá nhiều người đến tham dự yến tiệc này.
Lâm gia là gia tộc hàng đầu ở kinh thành.
Ngành nghề kinh doanh của nhà này trải rộng khắp mọi nơi.
Mấy người con trai của Lâm gia cũng đều là những người có tiền đồ, tài năng xuất chúng, kinh doanh đa lĩnh vực.
Rất nhiều người muốn tìm cách nịnh bợ Lâm gia.
Nhưng từ khi cô con gái út nhà Lâm gia mất tích, Lâm gia đã không tổ chức yến tiệc nào.
Đây là lần đầu tiên sau mười tám năm.
Vì vậy, những người muốn nịnh bợ Lâm gia đều tranh thủ đến tặng quà.
Vừa nãy, Khương Trà đi ngang qua cùng Lâm Dật Chi, đã thấy một sảnh lớn được dùng riêng để trưng bày quà, lễ vật chất đầy cả hai đại sảnh.
Khương Trà vừa uống xong ly trà sữa trân châu Lâm Dật Chi nhờ người mua bên ngoài, dựa vào lan can nhìn xuống.
Cô thấy một chiếc Hummer màu đen.
Từ trên xe bước xuống một người phụ nữ.
Một người phụ nữ không thể đoán được tuổi tác.
Mái tóc búi cao, nhìn khuôn mặt chắc là chưa tới bốn mươi tuổi.
Các đường nét trên gương mặt thanh tú, làn da rất trắng.
Khi Khương Trà nhìn thấy nàng, mơ hồ cảm thấy ánh mắt của nàng có chút giống một người nào đó mà cô từng quen biết.
Nhưng cô lại không cách nào liên hệ người phụ nữ trước mặt với bất kỳ ai trong số những người mình biết.
Rất kỳ lạ.
Cảm giác này, cô đã từng cảm nhận một lần trên người Quý Vũ Vi.
Đây là lần thứ hai.
Lâm Dật Chi thấy cô cứ nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới lầu, tưởng rằng cô tò mò, nên giải t·h·í·c·h: "Người đó tên là Đinh Cẩm Ý, là bạn thân của mợ tôi, mười mấy năm trước đã gả ra nước ngoài, nhưng vẫn không thích sinh con, không có con cái, nhưng rất tốt với tất cả chúng tôi.
Trước khi kết hôn, cô ấy thường đến nhà chúng tôi chơi với mợ, nhất là trong khoảng thời gian em gái tôi vừa mới mất tích, cô ấy cùng mợ tôi đã cùng nhau vượt qua giai đoạn đó. Sau đó, cô ấy gặp người mình thích, liền quyết đoán đi nước ngoài. Từ đó về sau, ít liên lạc với nhà chúng tôi, nhưng hằng năm đều hẹn gặp mợ một lần."
Khương Trà rất tò mò về Đinh Cẩm Ý.
Chủ yếu là cô muốn biết, tại sao khi nhìn Đinh Cẩm Ý, cô lại cảm thấy đôi mắt của bà ấy có chút quen thuộc.
Lâm Dật Chi tiếp tục: "Lần này biết được Đại ca đính hôn, cô ấy cố ý từ nước ngoài về đây, mợ mà biết chắc chắn sẽ vui mừng đến phát điên."
Quả nhiên –– lời Lâm Dật Chi chưa dứt thì Khương Nguyên Hỉ đã hớn hở từ trong chạy chậm ra, phấn khởi ôm lấy Đinh Cẩm Ý.
"Cẩm Ý, đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi." Khương Nguyên Hỉ ôm Đinh Cẩm Ý không muốn buông tay.
Đinh Cẩm Ý ôm lại Khương Nguyên Hỉ, ôm chặt vai Khương Nguyên Hỉ, dịu dàng nói: "Ta cũng rất nhớ ngươi, nhưng dạo này người nhà ta sức khỏe không được tốt lắm, không cho ta đi xa."
Khương Nguyên Hỉ rõ ràng cũng biết chuyện này, nghe vậy, mặt lo lắng, vội vàng hỏi: "Thật sự không có biện p·h·áp nào sao?"
Đinh Cẩm Ý thở dài một hơi, nói: "Tìm đủ loại bác sĩ rồi, ai cũng không có cách, chỉ có thể nghe theo ý trời."
Khương Nguyên Hỉ kết hôn sớm, bà thấy Đinh Cẩm Ý vất vả lắm mới gặp được người mình thích, cuối cùng kết hôn, kết quả đối phương lại không thể có con, không thể sinh được đứa con nào, mà Đinh Cẩm Ý lại là người rất t·h·í·c·h trẻ con.
Nhưng vì chồng không thể sinh, nên nàng vẫn chưa có con.
Vốn dĩ như vậy cũng không sao, không có con cái thì có thể cùng người mình yêu sống đến đầu bạc răng long, cũng không có gì sai.
Nhưng ông trời dường như đang trêu đùa Đinh Cẩm Ý, không cho nàng một mụn con, mà hiện tại còn muốn mang đi người mà nàng yêu nhất.
Khương Nguyên Hỉ mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, đều cảm thấy đau lòng cho Đinh Cẩm Ý.
Khương Nguyên Hỉ ôm Đinh Cẩm Ý lần nữa, cằm tựa lên vai Đinh Cẩm Ý, ôn nhu nói: "Sau này mặc kệ có chuyện gì xảy ra, ngươi phải nhớ, n·g·ự·c của ta mãi luôn mở rộng vì ngươi."
Đinh Cẩm Ý cảm kích đến đỏ hoe mắt.
Hai người ôm nhau hồi lâu ở cửa.
Sau đó tay trong tay bước vào.
Khương Trà vẫn đang uống trà sữa.
Lâm Dật Chi nói: "Tôi phải xuống dưới, mỗi lần dì Đinh đến, mợ đều sẽ bảo mấy anh em chúng tôi tề tựu đi ra chào dì."
Khương Trà có chút tò mò về Đinh Cẩm Ý, nên quyết định đi cùng Lâm Dật Chi để xem.
Khương Trà theo Lâm Dật Chi xuống đại sảnh yến tiệc, vừa mới bước vào đã thấy Đinh Cẩm Ý đứng ngay giữa.
Bà vẫn còn đang nắm tay Khương Nguyên Hỉ.
Đối diện với những người không biết Đinh Cẩm Ý, Khương Nguyên Hỉ vô cùng vui vẻ giới thiệu Đinh Cẩm Ý cho mọi người.
"Đây là bạn thân tốt nhất của tôi, tên là Đinh Cẩm Ý."
Đinh Cẩm Ý suốt cả buổi đều mang theo nụ cười.
Khương Trà đứng ở vị trí cửa vào, cách chỗ bên kia khoảng chừng hai ba mươi mét.
Nhưng dáng người Đinh Cẩm Ý tương đối cao, nên Khương Trà đứng ở vị trí này vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt của bà ấy.
Cô cố gắng muốn khớp đôi mắt của Đinh Cẩm Ý với những người mà mình đã từng quen biết.
Thất bại.
Khương Trà muốn tính toán tình hình người này, nhưng kết quả cũng thất bại.
Đinh Cẩm Ý giống như một tờ giấy trắng vậy, không thể thấy được gì, cũng không đoán ra được điều gì.
Sự nghi ngờ trên mặt Khương Trà ngày càng nặng thêm.
Lại một lát sau, Quý Vũ Vi kéo tay Lâm An Chi chạy ra.
Lâm An Chi mang theo Quý Vũ Vi, chủ động giới thiệu cho Đinh Cẩm Ý.
Đinh Cẩm Ý cho bọn hắn đưa lên lễ vật.
Đưa vào một cái hộp rất lớn, nhìn qua vừa tinh mỹ lại sang quý.
Mấy người vây tại một chỗ cười cười nói nói.
Lâm Dật Chi đi qua trước, kéo Khương Trà một chút, nói: "Đi, ta đem ngươi cũng giới thiệu cho Đinh di."
Khương Trà theo Lâm Dật Chi đi qua.
"Mẹ." Lâm Dật Chi từ phía sau, gọi một tiếng Khương Nguyên Hỉ.
Khương Nguyên Hỉ lập tức quay đầu nhìn con trai mình liếc mắt một cái, vốn trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng nhìn đến Lâm Dật Chi đứng bên cạnh Khương Trà một khắc kia, Khương Nguyên Hỉ mặt mày trong nháy mắt giãn ra, cười đến hết sức cao hứng.
Nàng buông lỏng tay Đinh Cẩm Ý, chủ động hướng tới Khương Trà đi tới.
Không thèm để ý bên cạnh Lâm Dật Chi, trực tiếp cầm tay Khương Trà, kéo Khương Trà đến trước mặt Đinh Cẩm Ý.
Lâm Dật Chi còn ở bên cạnh nếm thử dùng giọng của mình yếu ớt đánh thức tình mẫu tử.
"Mụ, mụ mụ, mụ mụ mụ mụ, ta ở chỗ này."
Khương Nguyên Hỉ liền một cái liếc mắt thừa thãi đều không cho hắn.
Lâm Dật Chi ở bên kia một mình kêu rên, "Ta đã biết, ta nhất định là nhặt được, Khương Trà mới là con ruột của mụ."
Khương Nguyên Hỉ khẩn cấp giới thiệu Khương Trà, nói: "Cẩm Ý, đây chính là cô bé ta trước đó ở trong điện thoại nói với ngươi, gọi Khương Trà, đừng nhìn nàng tuổi còn nhỏ, nhưng hiểu biết lại có rất nhiều."
Khương Nguyên Hỉ là hết sức thích Khương Trà.
Mỗi lần khen Khương Trà, đều không tiếc lời, khen ra một bài tiểu luận 6000 chữ.
Khương Trà vốn là một người rất bình tĩnh, cũng sắp bị Khương Nguyên Hỉ thổi phồng đến mức muốn tìm cái hố chui xuống.
"Mẹ, mẹ nói nhiều quá lát nữa tiểu trà sẽ mất hứng." Lâm An Chi nói.
"Ha ha ha ha con xem ta này, vừa cao hứng liền quên hết tất cả, quá mức cảm xúc." Khương Nguyên Hỉ cười ha hả nói: "Khương Trà, đây là bạn thân nhất của ta, gọi Đinh Cẩm Ý, ngươi theo nhi tử ta đồng dạng gọi nàng là Đinh di là được."
Khương Trà đối diện với ánh mắt của Đinh Cẩm Ý.
Đinh Cẩm Ý mỉm cười nhìn Khương Trà, nói: "Ta lần đầu tiên thấy có người dùng nhiều từ ngữ hoa mỹ đến vậy để khen một người vừa tốt vừa đẹp, hiện tại nhìn thấy người thật, mới phát hiện, tất cả những từ ngữ ngươi dùng đều không hề khoa trương, quả nhiên rất đẹp."
Đinh Cẩm Ý nói xong, lại từ tay tùy tùng phía sau, lấy tới một phần lễ vật khéo léo hơn vừa rồi một chút, tự mình đưa đến trong tay Khương Trà, vui vẻ nói "Đinh di cũng chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật, không phải đồ vật gì quý giá, hy vọng ngươi sẽ thích."
Những người khác đều dùng ánh mắt thương hại nhìn nữ quỷ.
Nữ quỷ lại không khóc.
Nàng quay đầu nhìn Khương Trà bên cạnh, hỏi: "Còn ngươi thì sao? Ngươi chết như thế nào?"
Khương Trà: ?
"Ta không chết."
Bọn quỷ: ? ? ? ?
"A a a a..." Mấy con quỷ còn sợ hơn cả người sống, run rẩy co rúm lại thành một đống, cả người run lẩy bẩy, nhưng vẫn không nhịn được thò đầu ra ngó nghiêng, cẩn thận từng li từng tí nhìn Khương Trà.
Cuối cùng thì vẫn là nữ quỷ lớn tuổi hơn một chút đứng ra, giấu mấy con quỷ khác ra phía sau, há miệng run run hỏi: "Ngươi, ngươi là người sống?"
Khương Trà: "Sống."
Nữ quỷ vệ sinh nuốt nước miếng một cái, nói: "Vậy, vậy sao ngươi lại thấy chúng ta? Lúc nãy, lúc nãy còn ngồi chung với chúng ta."
Khương Trà: "Ta ngồi ở đó trước, các ngươi đến sau."
Mấy con quỷ khác lập tức xúm lại bàn tán xôn xao...
"Hình như đúng là vậy."
"Nàng nói không sai, chúng ta vừa rồi chơi vui quá nên không để ý thấy nàng ở bên cạnh."
"Ta còn tưởng nàng cũng là đồng loại của chúng ta chứ."
Nữ quỷ vệ sinh không biết từ lúc nào đã cầm một cái chổi, chỉ vào Khương Trà uy hiếp nói: "Ngươi, ngươi không được nói với thiên sư về chuyện của chúng ta, chúng ta, chúng ta chưa từng hại ai."
Khương Trà nhận thấy, đây là một đám quỷ gan đặc biệt nhỏ.
Dù khi còn sống hay đã chết, gan đều nhỏ như nhau.
Nên dù chết oan, cũng không biến thành ngạ quỷ, càng không có dũng khí chạy đi báo thù gì đó.
Bọn họ chỉ là không dám làm chuyện xấu, nhưng lại quyến luyến trần gian, nên mới ở lại những nơi này, còn tụ tập lại với nhau.
Nơi mà mỗi ngày bọn họ thích chơi nhất là cái hồ bơi này.
Buổi tối thì sẽ chạy đến những căn phòng mà mình thích.
Bất kể phòng đó có trống hay không, bọn họ đều có thể tùy tiện chọn phòng mà mình thích, mà còn không cần trả tiền phòng.
Vì khách sạn 24 giờ đều đốt hương cúng bái, nên bọn họ cũng có thể lén lút ăn vụng một ít hương nến linh tinh.
Khương Trà đứng lên, để lộ một chiếc ghế nhỏ, nói: "Không muốn nói, các ngươi cứ chơi tiếp đi."
"Nha ——" Nữ quỷ vệ sinh bỗng nhiên gọi với lại Khương Trà đang định rời đi.
Khương Trà quay đầu, nhìn nàng một cái, "Còn có gì muốn nói?"
Nữ quỷ vệ sinh bị khí thế trên người Khương Trà làm cho sợ, rụt người lại, khẩn trương run run nói: "Ừm, là có chuyện muốn nói với ngươi."
Khương Trà: "Nói đi."
Nữ quỷ vệ sinh nhìn ngó xung quanh, sau đó mới lấy hết can đảm, lén lén lút lút đi đến bên người Khương Trà, ghé sát vào tai Khương Trà, nhỏ giọng nói: "Hôm nay..." Vệ sinh vừa định nói gì thì bỗng nhiên liếc thấy Quý Vũ Vi đi ngang qua từ phía xa.
Dù chỉ là đi ngang qua thôi, nữ quỷ vệ sinh lập tức cả người giật mình, trên người nổi hết da gà.
Nàng nhìn qua rõ ràng là đã bị giật mình.
Dù cho Quý Vũ Vi căn bản không thèm nhìn đến bọn họ lấy một cái.
Nhưng nữ quỷ vệ sinh vẫn sợ đến phát run, nàng nói thật nhanh: "Ta, ta muốn nói là, hôm nay có hai người cứ lén lút đánh giá ngươi, bọn họ còn muốn tính kế ngươi, ngươi cẩn thận một chút."
Khương Trà đoán được ban đầu nàng muốn nói là về chuyện của Quý Vũ Vi, chỉ là sau đó gặp được Quý Vũ Vi nên lại không dám nói, ngược lại nói một chuyện khác.
"Ai?" Hạ Trúc Tuyết ngơ ngác hỏi.
Khương Trà kể lại cho Hạ Trúc Tuyết chuyện mà nữ quỷ vệ sinh vừa nói với mình, nói: "Hai cô em gái song sinh cùng cha khác mẹ của ngươi, từ lần trước bị mất mặt trước toàn dân, sau đó đi nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ rồi dựa vào đại gia, giờ cũng đang ở buổi tiệc, theo lời mấy con quỷ nhỏ đó nói, bọn chúng định tìm ngươi và ta để báo thù."
Hạ Trúc Tuyết lập tức không chút nể nang mà cười ha hả.
"Ha ha ha ha, chỉ bằng bọn chúng cũng xứng sao? Chỉ là phẫu thuật thẩm mỹ thôi, đầu óc cũng bị bỏ đi luôn hả?"
Khương Trà: "Dù sao ngươi cũng cẩn thận chút, hai người đó chắc chắn sẽ tìm cơ hội ra tay."
Khương Trà nói xong, đưa cho Hạ Trúc Tuyết một lá bùa bình an, nói: "Ngươi mang lá bùa này theo người, nó có thể bảo vệ ngươi."
Hạ Trúc Tuyết biết lá bùa của Khương Trà đắt như thế nào, lập tức đòi chuyển tiền cho Khương Trà.
Khương Trà gõ lên trán nàng một cái, nói: "Cho ngươi thì cứ cầm, có nhiều tiền thì mang đi quyên góp, làm chút từ thiện, sẽ giúp vận may của ngươi ngày càng tốt hơn."
Hạ Trúc Tuyết cảm động đến nước mắt lưng tròng, nói: "Ngày mai ta sẽ kéo Tống Vân Sâm đi thăm trại trẻ mồ côi."
Hạ Trúc Tuyết cầm lá bùa Khương Trà cho, tìm Tống Vân Sâm trong buổi tiệc.
Tìm một hồi, có một nhân viên phục vụ lạ mặt chạy đến, gọi Hạ Trúc Tuyết lại, vẻ mặt lo lắng nói: "Cô Hạ, cậu Tống uống say rồi, đang chờ cô ở phòng nghỉ."
Nhân viên phục vụ nói xong, liền đưa cho Hạ Trúc Tuyết một thẻ phòng, rồi nhanh chóng chạy đi.
Hạ Trúc Tuyết vừa nghe Tống Vân Sâm uống say, phản ứng đầu tiên là lo lắng, rồi liền sốt ruột chạy theo số phòng đến.
Chờ đến khi chạy đến bên ngoài cửa, khi đang đưa tay định mở cửa thì Hạ Trúc Tuyết chợt nhớ đến những lời Khương Trà đã nói với mình không lâu trước đó.
Hạ Cúc Thanh và Hạ Cúc Nhã hai cái thứ tiện nhân kia không có chút đạo đức nào, không thể không phòng bị.
Tục ngữ nói, không sợ quân tử đường hoàng, chỉ sợ tiểu nhân nũng nịu.
Hạ Trúc Tuyết có thêm một chút cẩn trọng.
Nàng không trực tiếp đẩy cửa, mà khi thò tay vào túi thì mò trúng lá bùa Khương Trà cho, điều này khiến nàng có thêm cảm giác an toàn.
Hạ Trúc Tuyết lấy điện thoại ra, bấm số của Tống Vân Sâm.
Nhưng không ai nghe máy.
Gọi lại lần nữa, vẫn không ai nghe máy.
Đến khi Hạ Trúc Tuyết gọi lần thứ ba mà vẫn không ai bắt máy thì bắt đầu cảm thấy có chút khẩn trương.
Tống Vân Sâm chưa bao giờ lâu như vậy mà không bắt máy của nàng, bình thường trừ phi có chuyện đặc biệt thì không thôi, chỉ cần điện thoại reo thì lập tức sẽ bắt máy.
Nhưng bây giờ... Lẽ nào thực sự say rồi?
Hạ Trúc Tuyết nhìn cánh cửa phòng trước mặt, vừa gọi điện thoại, vừa tiến sát đến cửa phòng, rồi dán tai lên cửa lắng nghe âm thanh bên trong.
Hạ Trúc Tuyết mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng chuông điện thoại di động reo, mà vẫn là tiếng chuông của Tống Vân Sâm dùng.
Nhưng nàng không lập tức phá cửa xông vào, mà là lựa chọn tắt điện thoại, rồi trong lòng thầm đếm ba tiếng, lại gọi điện thoại lần nữa.
Sau khi điện thoại vừa reo, trong phòng lại vang lên tiếng chuông quen thuộc.
Là Tống Vân Sâm!
Hạ Trúc Tuyết đẩy cửa xông vào.
Trong phòng, rèm cửa đều kéo hết xuống, không bật đèn nên hơi tối.
Hạ Trúc Tuyết vừa bước vào cửa vừa bật đèn.
Nàng đi vào bên trong.
"Tống Vân Sâm." Vừa đi vừa gọi tên Tống Vân Sâm.
Nhưng không nhận được lời hồi đáp.
Hạ Trúc Tuyết đi qua phòng khách, không thấy người, nhưng mơ hồ nghe thấy có tiếng thở từ trong phòng ngủ vọng ra.
Hạ Trúc Tuyết bước nhanh hơn, đi về phía phòng ngủ, "Tống Vân Sâm."
Hạ Trúc Tuyết vừa gọi vừa đi vào trong.
Nằm trên giường một người không nhìn rõ mặt, người trùm kín chăn đệm, nhưng nhìn kiểu tóc thì đúng là Tống Vân Sâm.
Hạ Trúc Tuyết đi tới, đưa tay lay lay người trên giường, lo lắng nói: "Tống Vân Sâm, sao ngươi lại uống say như thế... A..."
Hạ Trúc Tuyết còn chưa kịp nói hết lời đã bị đối phương một tay nắm chặt lấy cổ tay, làm nàng sợ đến hét lên một tiếng.
Nhưng một giây sau, Hạ Trúc Tuyết bị người dùng lực lôi kéo, ném lên giường đồng thời còn lập tức lấy tay bịt chặt miệng mũi nàng.
Người đó dùng khăn tay, chỉ trong chốc lát Hạ Trúc Tuyết đã ngất đi.
...
"Ngươi có thấy Tiểu Tuyết đâu không?"
Khương Trà đang trò chuyện với Lâm Dật Chi thì gặp Tống Vân Sâm tìm tới.
Tống Vân Sâm đang tìm Hạ Trúc Tuyết.
Khương Trà: "Không phải nàng đi tìm ngươi sao?"
Tống Vân Sâm: "Ta cũng đang tìm nàng, nhưng tìm khắp hội trường vẫn không thấy, gọi điện thoại thì lại báo bận suốt, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra."
Khương Trà dùng ngón tay tính toán, sắc mặt không ổn, rồi vội vàng đi.
Tống Vân Sâm nhìn sắc mặt nàng đã đoán được chuyện chẳng lành, vội vàng đuổi theo.
Lâm Dật Chi cũng đuổi theo phía sau, không nhịn được hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Khương Trà không giải thích.
Tống Vân Sâm giải thích cho Lâm Dật Chi về việc mình tìm không thấy Hạ Trúc Tuyết, và những lo lắng của mình, kể.
Khương Trà nhanh chóng tìm đến phòng nghỉ, nhưng cửa đã bị khóa.
Lâm Dật Chi: "Tôi gọi điện cho phòng khách sạn yêu cầu mang thẻ phòng lên."
Tống Vân Sâm vẻ mặt căng thẳng, "Tiểu Tuyết có phải ở bên trong không?"
Hắn làm bộ muốn phá cửa ra.
Nhưng va vào cửa hai lần, cánh tay đều đau mà cửa vẫn không hề suy suyển.
Khương Trà bảo Tống Vân Sâm tránh ra, chính mình viết một lá bùa, dán lên cửa, hai ngón tay đặt bên môi, nhẹ nhàng niệm một tiếng: "Phá!"
Cánh cửa lập tức vỡ tan.
Tống Vân Sâm là người đầu tiên xông vào.
"Tiểu Tuyết."
Tống Vân Sâm vừa gọi xong, một tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong phòng ngủ.
Hắn vội vàng chạy đến, nhìn thấy Hạ Trúc Tuyết đang nằm ngất xỉu trên giường, áo trên người cổ áo bị kéo loạn, nhưng vẫn chưa bị cởi ra.
Hắn nhanh chóng tiến lên, cởi áo khoác vest của mình bọc lên người Hạ Trúc Tuyết, sau đó nhẹ nhàng vỗ mặt Hạ Trúc Tuyết, nhỏ giọng gọi Hạ Trúc Tuyết, muốn nàng tỉnh lại.
Khương Trà đi tới gần, nhìn lướt qua người đàn ông đang nằm rên rỉ trên sàn nhà, sau đó nhìn lên giường, trên ga trải giường có một vết tích lá bùa bị đốt hết.
Lâm Dật Chi tiến lên, hung hăng đá vào người đàn ông vẫn còn đang ôm hạ bộ rên rỉ dưới đất.
Người đàn ông là một đại thúc trung niên, y phục chỉnh tề bộ dạng tây trang áo khoác đã vội cởi ra, ném xuống đất.
Lúc này, mặt hắn đầy vẻ thống khổ, giống như bị ai đó đá mạnh vào hạ bộ vậy.
Trên thực tế, Hạ Trúc Tuyết hiện tại vẫn còn chưa tỉnh lại.
Vậy thì nghĩa là hắn tự đụng phải chính mình?
Không, không đúng.
Lâm Dật Chi chú ý thấy trên đệm có một lá bùa nhỏ đã cháy thành tàn tro.
Hắn đưa tay cầm lấy, ngón tay nhẹ nhàng xoa.
Tàn tro lập tức tan thành bột trong lòng bàn tay.
Tống Vân Sâm gọi mãi Hạ Trúc Tuyết vẫn không tỉnh.
Khương Trà bước tới, đặt tay lên tay Hạ Trúc Tuyết, bắt mạch kiểm tra một hồi, nói: "Bị hạ một lượng lớn thuốc mê, nhất thời chưa thể tỉnh lại ngay, nhưng may mắn không có gì nguy hại cho cơ thể, ngươi lát nữa mang nàng về nghỉ ngơi, khoảng ba tiếng nữa là tỉnh."
Tống Vân Sâm mặt mày ảm đạm.
Hắn ôm Hạ Trúc Tuyết, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, nghiến răng hỏi Khương Trà: "Ngươi biết ai đã ra tay với nàng không?"
Tống Vân Sâm đoán được, gã đàn ông trong phòng chắc chắn không phải là chủ mưu.
Khương Trà: "Hạ Cúc Nhã và Hạ Cúc Thanh."
Tống Vân Sâm nghiến răng nghiến lợi: "Ta sẽ khiến cho chúng t·r·ả giá thật đắt."
Khương Trà sợ dễ bị tìm thấy, nhắc nhở: "Bọn chúng đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi."
Tống Vân Sâm đứng dậy, lại tiếp tục đánh gã đàn ông đang nằm rên rỉ trên mặt đất.
Gã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, ngất đi.
Tống Vân Sâm không trực tiếp tìm hai chị em kia gây phiền phức ngay tại yến tiệc, hôm nay hắn không muốn phá hỏng tiệc đính hôn của Lâm An Chi.
Một cuộc điện thoại gọi cho bảo tiêu, đưa gã đàn ông hấp hối trên mặt đất đi.
Sau đó, hắn cẩn thận từng chút một ôm Hạ Trúc Tuyết đang mê man, trước khi đi còn không quên nói với Khương Trà: "Cám ơn ngươi, Khương Trà, ta nợ ngươi ân này, sau này chỉ cần ngươi cần đến ta, mặc kệ là chuyện gì, dù trái p·h·áp luật, ta cũng sẽ không hề do dự."
Lâm Dật Chi nhìn gương mặt xinh đẹp của Khương Trà, lại âm thầm tiếc nuối trong lòng.
Mỗi lần thấy khoảnh khắc Khương Trà tỏa sáng, hắn đều không thể nhịn được mà ảo tưởng, nếu nàng thật sự là em gái nhà mình thì tốt biết bao.
Không phải bởi vì nàng quá mạnh, nên hắn mới muốn nàng là em gái mình.
Mà là hắn thật sự không khống chế được t·h·í·c·h nàng, muốn che chở nàng, chiều chuộng nàng.
Không liên quan đến nam nữ.
Chỉ là muốn thương yêu nàng.
Sau khi Tống Vân Sâm rời đi, Lâm Dật Chi vẫn đi theo Khương Trà, thành khẩn nói: "Vừa rồi, chuyện đó, Lâm gia chúng ta nợ ngươi một câu x·i·n l·ỗ·i và một tiếng cám ơn, vốn dĩ mời cô đến làm k·h·á·c·h, kết quả lại làm phiền cô, và nếu không có cô giúp, Hạ Trúc Tuyết gặp chuyện bất trắc ở đây, thì sau này người nhà họ Lâm ở kinh thành khó mà ngẩng đầu làm việc được."
Khương Trà phẩy tay một cách phóng khoáng, "Hạ Trúc Tuyết là bạn của ta, ta chỉ đang bảo vệ bạn thôi."
Lâm Dật Chi nghe được từ "bạn bè", không kìm được mở miệng hỏi: "Vậy còn ta thì sao? Bây giờ xem như là bạn của cô rồi chứ?"
Thật ra hắn rất muốn n·h·ậ·n Khương Trà làm em gái.
Dù không phải ruột thịt, hắn vẫn muốn làm anh trai của Khương Trà.
Cũng muốn có Khương Trà là em gái.
Nhưng lý trí còn sót lại ngăn cản hắn làm như vậy.
Em gái ruột của hắn vẫn còn s·ố·n·g, như Nhị ca đã nói, nếu bọn họ đều dồn hết tình yêu cho Khương Trà, thì sau này em gái thật sự trở về, biết làm sao?
Tình yêu và sự quan tâm là có hạn, khi đã chia cho một người nào đó, thì phần còn lại dành cho người khác sẽ giảm bớt đi.
Khương Trà mỉm cười với Lâm Dật Chi, nói: "Đương nhiên là bạn."
Lâm Dật Chi nghe vậy, liền ngây ngốc cười.
Chỉ một câu của Khương Trà, hắn đã vui đến mức chẳng còn biết phương hướng.
...
Tạ Cửu Đường nhắn tin cho Ô Nha, bảo Ô Nha về nhà một chuyến, lấy từ ngăn k·é·o trong phòng làm việc của hắn một lá thư chứa c·â·u t·r·ả lời rồi mang đến.
Hắn quyết định cho Khương Trà biết kết quả trước.
Và để Khương Trà tự quyết định, có muốn mở ra xem kết quả hay không.
Hắn không muốn để Khương Trà đưa ra một quyết định mà sau này sẽ khiến bản thân phải hối hận.
Mặc kệ Lâm gia có phải là gia đình ruột thịt của nàng hay không, hắn đều hy vọng nàng có thể đưa ra sự p·h·án đoán chính x·á·c nhất.
Lâm Dật Chi như một cái đuôi nhỏ, cứ theo sát Khương Trà.
Thỉnh thoảng hắn lại buông ra mấy câu nói đùa hài hước, ý đồ làm Khương Trà vui cười.
Hai người vừa đi vừa nói cười.
Yến tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Hai người lên lầu, từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy được khách đang xếp hàng ở cửa vào.
Từ lúc Khương Trà đến đây đã được ba bốn mươi phút, nhưng lúc này cửa vẫn còn dòng người nối đuôi nhau, quá nhiều người đến tham dự yến tiệc này.
Lâm gia là gia tộc hàng đầu ở kinh thành.
Ngành nghề kinh doanh của nhà này trải rộng khắp mọi nơi.
Mấy người con trai của Lâm gia cũng đều là những người có tiền đồ, tài năng xuất chúng, kinh doanh đa lĩnh vực.
Rất nhiều người muốn tìm cách nịnh bợ Lâm gia.
Nhưng từ khi cô con gái út nhà Lâm gia mất tích, Lâm gia đã không tổ chức yến tiệc nào.
Đây là lần đầu tiên sau mười tám năm.
Vì vậy, những người muốn nịnh bợ Lâm gia đều tranh thủ đến tặng quà.
Vừa nãy, Khương Trà đi ngang qua cùng Lâm Dật Chi, đã thấy một sảnh lớn được dùng riêng để trưng bày quà, lễ vật chất đầy cả hai đại sảnh.
Khương Trà vừa uống xong ly trà sữa trân châu Lâm Dật Chi nhờ người mua bên ngoài, dựa vào lan can nhìn xuống.
Cô thấy một chiếc Hummer màu đen.
Từ trên xe bước xuống một người phụ nữ.
Một người phụ nữ không thể đoán được tuổi tác.
Mái tóc búi cao, nhìn khuôn mặt chắc là chưa tới bốn mươi tuổi.
Các đường nét trên gương mặt thanh tú, làn da rất trắng.
Khi Khương Trà nhìn thấy nàng, mơ hồ cảm thấy ánh mắt của nàng có chút giống một người nào đó mà cô từng quen biết.
Nhưng cô lại không cách nào liên hệ người phụ nữ trước mặt với bất kỳ ai trong số những người mình biết.
Rất kỳ lạ.
Cảm giác này, cô đã từng cảm nhận một lần trên người Quý Vũ Vi.
Đây là lần thứ hai.
Lâm Dật Chi thấy cô cứ nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới lầu, tưởng rằng cô tò mò, nên giải t·h·í·c·h: "Người đó tên là Đinh Cẩm Ý, là bạn thân của mợ tôi, mười mấy năm trước đã gả ra nước ngoài, nhưng vẫn không thích sinh con, không có con cái, nhưng rất tốt với tất cả chúng tôi.
Trước khi kết hôn, cô ấy thường đến nhà chúng tôi chơi với mợ, nhất là trong khoảng thời gian em gái tôi vừa mới mất tích, cô ấy cùng mợ tôi đã cùng nhau vượt qua giai đoạn đó. Sau đó, cô ấy gặp người mình thích, liền quyết đoán đi nước ngoài. Từ đó về sau, ít liên lạc với nhà chúng tôi, nhưng hằng năm đều hẹn gặp mợ một lần."
Khương Trà rất tò mò về Đinh Cẩm Ý.
Chủ yếu là cô muốn biết, tại sao khi nhìn Đinh Cẩm Ý, cô lại cảm thấy đôi mắt của bà ấy có chút quen thuộc.
Lâm Dật Chi tiếp tục: "Lần này biết được Đại ca đính hôn, cô ấy cố ý từ nước ngoài về đây, mợ mà biết chắc chắn sẽ vui mừng đến phát điên."
Quả nhiên –– lời Lâm Dật Chi chưa dứt thì Khương Nguyên Hỉ đã hớn hở từ trong chạy chậm ra, phấn khởi ôm lấy Đinh Cẩm Ý.
"Cẩm Ý, đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi." Khương Nguyên Hỉ ôm Đinh Cẩm Ý không muốn buông tay.
Đinh Cẩm Ý ôm lại Khương Nguyên Hỉ, ôm chặt vai Khương Nguyên Hỉ, dịu dàng nói: "Ta cũng rất nhớ ngươi, nhưng dạo này người nhà ta sức khỏe không được tốt lắm, không cho ta đi xa."
Khương Nguyên Hỉ rõ ràng cũng biết chuyện này, nghe vậy, mặt lo lắng, vội vàng hỏi: "Thật sự không có biện p·h·áp nào sao?"
Đinh Cẩm Ý thở dài một hơi, nói: "Tìm đủ loại bác sĩ rồi, ai cũng không có cách, chỉ có thể nghe theo ý trời."
Khương Nguyên Hỉ kết hôn sớm, bà thấy Đinh Cẩm Ý vất vả lắm mới gặp được người mình thích, cuối cùng kết hôn, kết quả đối phương lại không thể có con, không thể sinh được đứa con nào, mà Đinh Cẩm Ý lại là người rất t·h·í·c·h trẻ con.
Nhưng vì chồng không thể sinh, nên nàng vẫn chưa có con.
Vốn dĩ như vậy cũng không sao, không có con cái thì có thể cùng người mình yêu sống đến đầu bạc răng long, cũng không có gì sai.
Nhưng ông trời dường như đang trêu đùa Đinh Cẩm Ý, không cho nàng một mụn con, mà hiện tại còn muốn mang đi người mà nàng yêu nhất.
Khương Nguyên Hỉ mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, đều cảm thấy đau lòng cho Đinh Cẩm Ý.
Khương Nguyên Hỉ ôm Đinh Cẩm Ý lần nữa, cằm tựa lên vai Đinh Cẩm Ý, ôn nhu nói: "Sau này mặc kệ có chuyện gì xảy ra, ngươi phải nhớ, n·g·ự·c của ta mãi luôn mở rộng vì ngươi."
Đinh Cẩm Ý cảm kích đến đỏ hoe mắt.
Hai người ôm nhau hồi lâu ở cửa.
Sau đó tay trong tay bước vào.
Khương Trà vẫn đang uống trà sữa.
Lâm Dật Chi nói: "Tôi phải xuống dưới, mỗi lần dì Đinh đến, mợ đều sẽ bảo mấy anh em chúng tôi tề tựu đi ra chào dì."
Khương Trà có chút tò mò về Đinh Cẩm Ý, nên quyết định đi cùng Lâm Dật Chi để xem.
Khương Trà theo Lâm Dật Chi xuống đại sảnh yến tiệc, vừa mới bước vào đã thấy Đinh Cẩm Ý đứng ngay giữa.
Bà vẫn còn đang nắm tay Khương Nguyên Hỉ.
Đối diện với những người không biết Đinh Cẩm Ý, Khương Nguyên Hỉ vô cùng vui vẻ giới thiệu Đinh Cẩm Ý cho mọi người.
"Đây là bạn thân tốt nhất của tôi, tên là Đinh Cẩm Ý."
Đinh Cẩm Ý suốt cả buổi đều mang theo nụ cười.
Khương Trà đứng ở vị trí cửa vào, cách chỗ bên kia khoảng chừng hai ba mươi mét.
Nhưng dáng người Đinh Cẩm Ý tương đối cao, nên Khương Trà đứng ở vị trí này vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt của bà ấy.
Cô cố gắng muốn khớp đôi mắt của Đinh Cẩm Ý với những người mà mình đã từng quen biết.
Thất bại.
Khương Trà muốn tính toán tình hình người này, nhưng kết quả cũng thất bại.
Đinh Cẩm Ý giống như một tờ giấy trắng vậy, không thể thấy được gì, cũng không đoán ra được điều gì.
Sự nghi ngờ trên mặt Khương Trà ngày càng nặng thêm.
Lại một lát sau, Quý Vũ Vi kéo tay Lâm An Chi chạy ra.
Lâm An Chi mang theo Quý Vũ Vi, chủ động giới thiệu cho Đinh Cẩm Ý.
Đinh Cẩm Ý cho bọn hắn đưa lên lễ vật.
Đưa vào một cái hộp rất lớn, nhìn qua vừa tinh mỹ lại sang quý.
Mấy người vây tại một chỗ cười cười nói nói.
Lâm Dật Chi đi qua trước, kéo Khương Trà một chút, nói: "Đi, ta đem ngươi cũng giới thiệu cho Đinh di."
Khương Trà theo Lâm Dật Chi đi qua.
"Mẹ." Lâm Dật Chi từ phía sau, gọi một tiếng Khương Nguyên Hỉ.
Khương Nguyên Hỉ lập tức quay đầu nhìn con trai mình liếc mắt một cái, vốn trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng nhìn đến Lâm Dật Chi đứng bên cạnh Khương Trà một khắc kia, Khương Nguyên Hỉ mặt mày trong nháy mắt giãn ra, cười đến hết sức cao hứng.
Nàng buông lỏng tay Đinh Cẩm Ý, chủ động hướng tới Khương Trà đi tới.
Không thèm để ý bên cạnh Lâm Dật Chi, trực tiếp cầm tay Khương Trà, kéo Khương Trà đến trước mặt Đinh Cẩm Ý.
Lâm Dật Chi còn ở bên cạnh nếm thử dùng giọng của mình yếu ớt đánh thức tình mẫu tử.
"Mụ, mụ mụ, mụ mụ mụ mụ, ta ở chỗ này."
Khương Nguyên Hỉ liền một cái liếc mắt thừa thãi đều không cho hắn.
Lâm Dật Chi ở bên kia một mình kêu rên, "Ta đã biết, ta nhất định là nhặt được, Khương Trà mới là con ruột của mụ."
Khương Nguyên Hỉ khẩn cấp giới thiệu Khương Trà, nói: "Cẩm Ý, đây chính là cô bé ta trước đó ở trong điện thoại nói với ngươi, gọi Khương Trà, đừng nhìn nàng tuổi còn nhỏ, nhưng hiểu biết lại có rất nhiều."
Khương Nguyên Hỉ là hết sức thích Khương Trà.
Mỗi lần khen Khương Trà, đều không tiếc lời, khen ra một bài tiểu luận 6000 chữ.
Khương Trà vốn là một người rất bình tĩnh, cũng sắp bị Khương Nguyên Hỉ thổi phồng đến mức muốn tìm cái hố chui xuống.
"Mẹ, mẹ nói nhiều quá lát nữa tiểu trà sẽ mất hứng." Lâm An Chi nói.
"Ha ha ha ha con xem ta này, vừa cao hứng liền quên hết tất cả, quá mức cảm xúc." Khương Nguyên Hỉ cười ha hả nói: "Khương Trà, đây là bạn thân nhất của ta, gọi Đinh Cẩm Ý, ngươi theo nhi tử ta đồng dạng gọi nàng là Đinh di là được."
Khương Trà đối diện với ánh mắt của Đinh Cẩm Ý.
Đinh Cẩm Ý mỉm cười nhìn Khương Trà, nói: "Ta lần đầu tiên thấy có người dùng nhiều từ ngữ hoa mỹ đến vậy để khen một người vừa tốt vừa đẹp, hiện tại nhìn thấy người thật, mới phát hiện, tất cả những từ ngữ ngươi dùng đều không hề khoa trương, quả nhiên rất đẹp."
Đinh Cẩm Ý nói xong, lại từ tay tùy tùng phía sau, lấy tới một phần lễ vật khéo léo hơn vừa rồi một chút, tự mình đưa đến trong tay Khương Trà, vui vẻ nói "Đinh di cũng chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật, không phải đồ vật gì quý giá, hy vọng ngươi sẽ thích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận