Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ
Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 363: Muốn biết ngươi khi còn nhỏ bộ dạng (length: 22843)
Khương Trà: "Các ngươi rất sợ ta?"
Ba anh em cùng nhau lắc đầu, "Không sợ."
Sao có thể lại sợ chứ.
Khương Trà từ trên giường bệnh bước xuống, nói: "Ta không sao, chúng ta đổi chỗ nói chuyện."
Mấy người đi theo Khương Trà, trở về Tây Uyển.
Từ cửa đi vào, Thực Nhân Hoa chảy nước miếng về phía Lâm Dật Chi, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Khương Trà thì ngoan ngoãn rụt đầu về.
Lúc bọn họ vào phòng khách, Thượng Quan Vô Địch đang ngồi trên sofa, tivi đang chiếu hoạt hình vui vẻ Hỉ Dương Dương và sói xám.
Tiếng bước chân của Khương Trà lúc vào cửa khiến Thượng Quan Vô Địch chú ý.
Thượng Quan Vô Địch quay đầu lại, đối diện với mấy người đàn ông đi theo sau lưng Khương Trà.
Khương Trà và mọi người đi thẳng vào phòng khách.
Lâm Dật Chi nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói với Lâm Hi Chi: "Nhị ca, cái người đang ngồi ở phòng khách có phải là bộ xương người không? Huynh có thấy hắn không? Lúc nãy hắn hình như vừa mới quay sang nhìn bọn mình thì phải?"
Lâm Hi Chi: "Ngươi nhìn nhầm rồi, chắc là đồ trang trí thôi."
Đồ trang trí Thượng Quan Vô Địch tiếp tục xem hoạt hình, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười kỳ quái.
Từ khi nhìn thấy hắn, Lâm Dật Chi bắt đầu nghe thấy giọng của Thượng Quan Vô Địch, như thể nghe thấy tiếng quỷ kêu, sợ đến nổi cả da gà, lập tức đi nhanh mấy bước, đuổi kịp bước chân Khương Trà.
Nấp sau lưng Khương Trà.
Mãi cho đến khi vào thư phòng, đóng cửa lại, Lâm Dật Chi mới cảm thấy hơi lạnh sau lưng biến mất.
Người cũng tỉnh táo lại, hô hấp bình thường trở lại.
Lâm Dật Chi vỗ ngực cho mình hoàn hồn.
Khương Trà đặt bản báo cáo xét nghiệm ADN từ bệnh viện mang về lên bàn.
"Đại ca, Nhị ca, Tứ ca, lại đây nói vài câu." Khi gọi ba người bọn họ, Khương Trà cố ý dừng lại một chút.
Biểu cảm của ba người chuyển từ khiếp sợ sang cảm động.
Lâm Dật Chi mặt sưng như đầu heo, kích động nhìn Khương Trà, giọng nói lớn đáp lại: "Vâng, muội muội, Tứ ca đây."
Khương Trà khẽ nhếch môi, cười nhạt, nói: "Làm phiền các ngươi ngồi ở sofa một lát, ta cần tìm hiểu một chút về Đinh Cẩm Ý từ trong ký ức của các ngươi."
Khi ở trong phòng bệnh viện, nói chuyện với bọn họ, Khương Trà mơ hồ cảm thấy một chuyện.
Ký ức của những người này về Đinh Cẩm Ý, không những không đầy đủ mà còn rất mơ hồ.
Nàng nghi ngờ rằng, Đinh Cẩm Ý đã động tay động chân vào ký ức của họ.
Nếu Đinh Cẩm Ý đã làm như vậy với ba anh em Lâm An Chi, thì có lẽ Khương Nguyên Hỉ cũng đã bị thao túng.
Đây là lý do Khương Trà gọi ba người họ trở về.
Trong bệnh viện không tiện thực hiện.
Nhưng ở đây, có thể thoải mái hơn nhiều.
Lâm An Chi kìm nén kích động trong lòng, nói: "Được thôi, muội muốn làm gì chúng ta cũng được."
Lâm Hi Chi chủ động ngồi xuống sofa đầu tiên, nói: "Để ta trước, tiểu muội, muội xem ký ức của ta trước đi."
Lâm An Chi và Lâm Dật Chi đều chen nhau ngồi lên sofa, muốn giành được vị trí người đầu tiên được Khương Trà tiếp xúc.
Khương Trà nhìn ba người đang tranh giành nhau, nói: "Để Đại ca bắt đầu trước nhé, mỗi người khoảng nửa tiếng, các ngươi có thể tự do hoạt động, chờ ta gọi lại."
Lâm Hi Chi: "Không cần, ta ở đây canh chừng muội."
Lâm Dật Chi mắt kiên định: "Ta cũng vậy."
Hai người rõ ràng đã rút kinh nghiệm từ lần Khương Trà bị đưa vào bệnh viện này, đều biết lúc này không thể để bị gián đoạn.
Dù ở Tây Uyển, sẽ không có chuyện gì có thể cắt ngang việc Khương Trà thi pháp nữa.
Nhưng với tư cách là anh trai, họ vẫn chủ động ở lại.
Tạ Cửu Đường đi ra ngoài.
Nhường không gian lại cho mấy vị đại cữu ca tương lai.
Bây giờ không thể hiện sự quan tâm thì còn đợi đến bao giờ?
Tạ Cửu Đường xuống lầu một, dặn dò Lâm quản gia chuẩn bị chút đồ ăn.
Lần này Khương Trà cần thi pháp hơi lâu, chờ nàng xong việc, chắc chắn sẽ rất đói bụng.
"Chuẩn bị thêm ít thịt tươi và đồ ngọt, tiện cho nàng bồi bổ sức lực."
Khương Trà đi đến bên sofa, ngồi cạnh Lâm An Chi.
Khi tay của Khương Trà vừa đưa tới, còn chưa chạm đến trán của Lâm An Chi thì anh đột nhiên rơi nước mắt.
Khương Trà giật mình, "Sao vậy?"
Mắt Lâm An Chi đỏ hoe, nói: "Ta rất muốn biết, hồi nhỏ muội đã lớn lên như thế nào."
Từ lúc biết tin muội muội xuất hiện trong bụng mẹ, họ đã mong đợi cơ hội gặp mặt.
Kết quả, lần gặp mặt này đã chậm trễ mười tám năm.
Động tác trên tay Khương Trà khựng lại một lát.
Những ký ức về sự khao khát tình thân hồi nhỏ dần hiện lên trong đầu.
Trước khi Khương Tịch Đồng xuất hiện ở Khương gia, nàng luôn phải cẩn thận dè dặt trong nhà.
Nàng sợ chọc giận người trong nhà đó.
Nàng không biết vì sao, mình làm gì cũng không được yêu thích, ngay cả người hầu trong nhà cũng hay tỏ vẻ khó chịu với nàng.
Bắt nạt nàng, cười nhạo nàng.
Thậm chí còn cho nàng ăn đồ lạnh.
Nàng lại luôn rất xui xẻo, khi ăn cơm, sơ ý sẽ bị hóc xương cá, khi cầu xin những người hầu chăm sóc cho mình thì còn bị đối xử thô bạo.
Khi bước xuống cầu thang, có đôi khi lại vô cớ ngã từ trên cao xuống, đầu bị đập chảy máu.
Vết thương trên đầu chảy máu làm bẩn quần áo, đám người làm đó lại còn oán trách nàng làm dơ quần áo.
Mới đầu, Khương Trà cũng thấy khổ sở và đau lòng.
Nhưng sau khi lặp lại nhiều lần, cơ thể bắt đầu trở nên chai sạn với những tổn thương và đau đớn.
Về sau, từ sư phụ, sư huynh và sư tỷ, nàng cảm nhận được thứ tình thân mà mình đã từng khao khát khi còn bé, nhưng thời gian chỉ là ngắn ngủi, sau khi sư phụ, sư huynh và sư tỷ lần lượt phi thăng thành công, nàng lại một mình ở lại canh giữ tông môn, âm thầm tu luyện, cố gắng hơn một nghìn năm trời.
Cảm xúc nội tâm lại một lần nữa trở nên trì độn và chết lặng.
"Đại ca." Khương Trà hồi phục tinh thần, nhìn Lâm An Chi, nói: "Bắt đầu đi."
Lâm An Chi thuận theo nhắm mắt lại.
Khương Trà nhẹ nhàng đặt ngón tay lên giữa lông mày của Lâm An Chi.
Nàng dễ dàng tiến vào biển ký ức của Lâm An Chi.
Khương Trà nhìn từng khung cảnh lộn xộn, tính toán chọn lọc để tìm những ký ức mà mình muốn biết.
Kết quả khi nàng định chọn thì bị một hình ảnh xảy ra cách đây mười tám năm làm xúc động, đó là ký ức Lâm An Chi khóc thảm thiết và xấu xí nhất.
Trong lúc còn đang do dự không biết có nên xem hay không, ngón tay của nàng còn nhanh hơn suy nghĩ, trước khi nàng đưa ra quyết định đã bấm vào hình ảnh đó.
Vừa bấm xuống, ý thức của Khương Trà ngay lập tức bị kéo vào ký ức.
Đó là mười tám năm trước, khi Lâm Đống Thiên vừa tìm thấy Khương Nguyên Hỉ trong tình trạng hôn mê, cả nhà đều biết tin nàng mất tích.
Tất cả mọi người đều rất đau khổ.
Đặc biệt là cậu út Lâm Lại Chi, mới bốn tuổi, bên giường bệnh, nhìn mẹ hôn mê và phải cắm ống thở, ngẩng đầu khóc nức nở thảm thiết.
Nước mắt cứ tuôn rơi.
Mấy người anh trai khác cũng khóc rất thảm thiết.
Chỉ có Lâm An Chi, người anh cả, cắn răng im lặng.
Ngược lại còn an ủi những người em đang suy sụp tinh thần.
Bố chỉ để ý đến mẹ, đắm chìm trong nỗi đau buồn vô tận, căn bản không quan tâm đến việc trấn an cảm xúc của bọn trẻ, chỉ có anh cả Lâm An Chi ôm các em vào lòng để an ủi.
Nhưng bản thân anh cũng rất đau khổ, nội tâm nhiều lần suy sụp nhưng rồi lại tự mình vực dậy.
Lâm An Chi không khóc trước mặt mọi người.
Sau đó, anh trốn vào nhà vệ sinh, mở tiếng nước chảy, khóc không kìm chế được.
Khi Lâm An Chi khóc, Khương Trà thấy được những ký ức của anh lúc đó.
Mẹ đã báo cho năm anh em về kết quả có thai ngay sau khi biết tin.
Sau này, mỗi lần đi khám, mẹ đều đưa giấy khám cho các anh xem, đặc biệt là tấm ảnh siêu âm, mẹ chỉ vào một cục nhỏ bé rồi bảo với các anh đây là muội muội của các con.
Ai nấy đều mong chờ muội muội đến.
Thậm chí, vì đặt tên cho muội muội mà năm anh em tranh cãi không ngừng.
Khương Trà cảm nhận được cảm giác được yêu thương bao bọc từ những hình ảnh ký ức trước khi mình ra đời.
Hóa ra, đã có rất nhiều người chờ đợi nàng đến như vậy.
Có rất nhiều người chờ được gặp nàng.
Nàng thấy các anh đặt tên cho mình.
Thấy các anh viết nhật ký về nàng.
Thấy các anh chạy đến cửa hàng đồ trẻ em, cẩn thận chọn lựa đồ dùng cho trẻ sơ sinh.
Thấy các anh buổi tối trước khi ngủ, quây quanh bụng mẹ để tranh nhau kể chuyện cho nàng nghe.
Sau đó lần lượt xếp hàng hôn lên bụng mẹ.
"Mẹ ngủ ngon, muội muội ngủ ngon, ngày mai chúng ta lại đến thăm mẹ nha."
Trong ký ức của anh, bố cũng rất yêu mẹ và nàng.
Bố luôn theo sát mẹ vào những tháng cuối thai kỳ, thậm chí mang cả việc về nhà để có thể ở bên cạnh mẹ nhiều hơn.
Bố sẽ trực tiếp ôm mẹ đi vệ sinh mỗi khi mẹ cảm thấy khó khăn khi đi lại.
Còn có thể tự tay tắm rửa cho mẹ mỗi đêm, xoa bóp cho mẹ.
Bôi kem dưỡng thai cho mẹ, mỗi ngày nói một trăm lần với mẹ, "Em là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian."
Để làm giảm đi cảm giác bất an mà progestogen mang lại trong thời gian mang thai.
Hai người ân ái như vậy, sao có thể bỗng nhiên trở nên hung bạo như vậy? Một người lý trí như mẹ, sao có thể sau một trận cãi vã với bố lại không chút do dự mà bỏ nhà đi?
Khương Trà tìm thấy Đinh Cẩm Ý trong ký ức của Lâm An Chi.
Lần đầu Lâm An Chi gặp Đinh Cẩm Ý là khi anh hơn sáu tuổi.
Khương Trà chú ý thấy, thời điểm đó Đinh Cẩm Ý cùng dáng vẻ bây giờ không khác biệt lắm.
Rõ ràng đã gần ba mươi năm, năm tháng dường như không hề để lại dấu vết trên khuôn mặt người phụ nữ này.
Đinh Cẩm Ý trong trí nhớ của Lâm An Chi, cũng giống lần trước gặp ở lễ đính hôn, không khác biệt mấy.
Khoảng thời gian đó, Đinh Cẩm Ý ở tại Lâm gia, làm bạn thân thiết nhất của Khương Nguyên Hỉ, quan hệ với Khương Nguyên Hỉ rất tốt, đối với bọn trẻ cũng rất kiên nhẫn.
Nàng trông có vẻ rất t·h·í·c·h trẻ con, lần nào cũng rất kiên nhẫn với Lâm An Chi và Lâm Hi Chi, đôi khi còn dẫn chúng ra ngoài chơi.
Khương Trà xem rất nhanh.
Rất nhanh, nàng p·h·át hiện, Đinh Cẩm Ý tuy ở Lâm gia, nhưng thường xuyên đi ra ngoài, có khi đi liền hơn nửa năm.
Có khi thậm chí đột ngột biến mất, rồi lại bỗng nhiên xuất hiện.
Nhưng người của Lâm gia, kể cả Khương Nguyên Hỉ, dường như cũng không có phản ứng gì.
Họ đã quen với việc Đinh Cẩm Ý xuất hiện, cũng quen với tình huống Đinh Cẩm Ý biến mất.
Khương Trà tăng tốc độ, xem hết những gì Đinh Cẩm Ý trong ký ức của Lâm An Chi.
Lâm Dật Chi hẹn giờ đếm ngược, khi 30 phút vừa hết, con số cuối cùng nhảy thành 0, Khương Trà vừa đúng mở mắt.
Lâm Dật Chi và Lâm Hi Chi căng thẳng xông tới.
"Thế nào rồi? Trong người không khó chịu chứ?"
"Có muốn uống chút nước không?" Lâm Hi Chi đưa một ly nước tới.
Khương Trà nhận lấy, một hơi uống cạn, nói: "Không sao."
Chỉ một lát sau, Lâm An Chi cũng đã tỉnh lại.
Khương Trà nói tiếp: "Đến phiên Nhị ca ."
Lâm Hi Chi nghe được cách gọi Nhị ca như vậy, lập tức cười tít mắt, giòn tan đáp: "Ai —— Nhị ca tới đây."
Lâm Hi Chi một mông ngồi lên sofa, chen người vừa tỉnh của Lâm An Chi ra ngoài, bám sát theo sau em gái ngồi xuống.
Vẻ mặt tràn đầy nụ cười vô giá.
Khương Trà một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác được tình yêu thương nồng đậm bao quanh.
Ấm áp thoải mái khiến lòng người dễ chịu một cảm xúc.
Đáy mắt Khương Trà thêm chút ý cười.
"Nhị ca, nhắm mắt lại."
"Ai, được."
Khương Trà đưa tay ra, khi đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào huyệt mi tâm của Lâm Hi Chi, một đoàn bạch quang hơi yếu từ đầu ngón tay nàng phát ra.
Khương Trà thuận lợi tiến vào biển ký ức của Lâm Hi Chi.
Lâm Hi Chi nhỏ hơn Lâm An Chi vài tuổi.
Khi Đinh Cẩm Ý mới đến Lâm gia, hắn không có ký ức gì sâu sắc.
Đinh Cẩm Ý trong trí nhớ của Lâm Hi Chi, cùng trong trí nhớ của Lâm An Chi không khác nhau lắm, từ lần đầu gặp mặt, đến sau này rất nhiều lần gặp mặt, hai anh em cơ hồ đều ở cùng nhau.
Nhưng có mấy lần ngoại lệ.
Khi Lâm An Chi học tiểu học, Lâm Hi Chi còn học mẫu giáo.
Mẫu giáo tan học sớm hơn tiểu học.
Có khi Lâm Hi Chi được người hầu đón về nhà, người lớn trong nhà còn chưa về.
Hắn vẫn như thường lệ, vừa về tới nhà, liền bắt đầu tìm khắp nơi Đinh Cẩm Ý.
Vì Đinh Cẩm Ý thường hay chịu chơi cùng chúng.
Nhưng có vài lần, Lâm Hi Chi tìm rất lâu mới thấy Đinh Cẩm Ý, lại không được Đinh Cẩm Ý nhiệt tình ôm ấp, mà là ánh mắt lạnh lùng âm hàn.
Khi ở nhà chỉ có một mình Lâm Hi Chi còn nhỏ, Đinh Cẩm Ý cơ bản không phản ứng mấy với Lâm Hi Chi.
Nhưng cũng không quá đáng.
Dù sao trí nhớ tuổi mẫu giáo cũng không tốt lắm.
Nhưng có thể phân biệt ai tốt với mình, ai không tốt.
Cho nên Đinh Cẩm Ý cũng chỉ không nhiệt tình lắm, có chút lạnh lùng, càng có lúc ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo, nhưng không làm chuyện gì quá đáng với Lâm Hi Chi.
Lâm Hi Chi lại đang độ tuổi một viên kẹo cũng có thể dụ được, nên cũng không có chuyện gì quá đặc biệt xảy ra.
Sau khi Khương Trà xem xong ký ức của Lâm Hi Chi, mở mắt.
Lần này, Lâm Dật Chi đã đợi sẵn.
Khi đồng hồ đếm ngược biến thành 0, lập tức đưa qua một ly nước ấm, còn cười toe toét khoe răng trắng, "Muội muội, uống nước không?"
Hiển nhiên đã nhớ việc vừa nãy bị Nhị ca Lâm Hi Chi giành mất cơ hội lấy lòng.
Khương Trà nhận lấy cốc nước, từng ngụm từng ngụm uống, "Cảm ơn Tứ ca."
Lâm Dật Chi nghe Khương Trà gọi một tiếng Tứ ca, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
"Ai ~ "
Khương Trà uống hết một cốc nước, Lâm Dật Chi nhận lấy cốc đặt sang một bên, quan tâm hỏi: "Muội muội, có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Khương Trà lười biếng duỗi eo, lắc đầu, "Không cần."
Đan điền và gân mạch của nàng đã hồi phục gần như hoàn toàn.
Chỉ là xem ký ức của mấy người, tiêu hao một chút linh khí và tinh lực mà thôi.
Đối với nàng bây giờ, đây không phải là hao tổn gì quá lớn.
Chỉ cần xong việc, tìm Tạ Cửu Đường ôm một cái, bổ sung một chút là được rồi.
Có lẽ, hôn một cái thì tốc độ phục hồi sẽ nhanh hơn chút.
Khương Trà nhớ lại lời Đại sư tỷ nói, "Tiểu sư muội, hôn người mình t·h·í·c·h là chuyện thoải mái nhất nhất nhất ngoài song tu đó nha."
Mỗi lần Đại sư tỷ nói những lời này với nàng, đôi mắt đều sẽ nhìn về phía cây đa lớn phía dưới, tiểu sư huynh mỗi ngày kiên trì vung d·a·o một vạn lần.
Khương Trà lắc đầu.
Quăng đi những suy nghĩ lung tung.
Khương Trà dùng ngón tay, nhẹ nhàng chấm vào huyệt mi tâm của Lâm Dật Chi.
Khi Lâm Dật Chi sinh ra, Đinh Cẩm Ý đã tới.
Khương Trà vừa rồi ở trong trí nhớ của Lâm An Chi và Lâm Hi Chi, từng thấy hình ảnh mẹ mang thai.
Đinh Cẩm Ý dường như rất để ý tới em bé trong bụng của Khương Nguyên Hỉ.
Thường xoa bụng của Khương Nguyên Hỉ, trông như đang chào hỏi em bé trong bụng.
Mỗi khi đó, Khương Nguyên Hỉ sẽ vui vẻ nói với em bé trong bụng: "Đây là Đinh a di của con, nếu không phải cô ấy ít tuổi hơn mẹ nhiều, mẹ đã muốn cho các con gọi cô ấy là mẹ nuôi rồi."
Đinh Cẩm Ý mỗi khi đó lại cười với Khương Nguyên Hỉ, nói: "Đứa trẻ đáng yêu quá."
Ngày Lâm Dật Chi chào đời, Đinh Cẩm Ý luôn túc trực bên cạnh Khương Nguyên Hỉ, thậm chí còn theo vào phòng sinh.
Nàng đặc biệt quan tâm tới Lâm Dật Chi.
Cho đến ngày Lâm Dật Chi đầy tháng, Lâm gia tổ chức tiệc đầy tháng linh đình.
Rất nhiều người đến chúc mừng.
Lâm Đống Thiên và Khương Nguyên Hỉ bận rộn chào hỏi kh·á·c·h.
Lâm An Chi đã mười mấy tuổi, cũng theo Lâm Đống Thiên và Khương Nguyên Hỉ bên cạnh, làm quen kh·á·c·h đến chơi.
Đinh Cẩm Ý một mình tìm cơ hội ở cùng với Lâm Dật Chi vừa tròn tháng khoảng hơn mười phút.
Trong thời gian đó, Đinh Cẩm Ý khi mới đến vẫn luôn trêu đùa Lâm Dật Chi.
Lâm Dật Chi tuy rằng không nhớ đoạn ký ức này.
Nhưng những gì mắt đã nhìn, đều sẽ được lưu giữ trong đầu, chỉ là bản thân người đó có thể nhớ lại hay không.
Người có trí nhớ tốt, có thể nhớ được những chuyện xa hơn, người trí nhớ kém, những chuyện cũ sẽ càng ít nhớ.
Khương Trà là người ngoài cuộc trực tiếp tiến vào xem xét ký ức hải của Lâm Dật Chi.
Từ khoảnh khắc Lâm Dật Chi mở mắt nhìn thế giới, những ký ức đó, Khương Trà đều có thể tìm thấy hình ảnh trong biển ký ức của Lâm Dật Chi.
Sau khi vào, Đinh Cẩm Ý dùng ngón tay điểm vào mi tâm của Lâm Dật Chi.
Sau đó, Khương Trà thấy Đinh Cẩm Ý niệm một chuỗi chú ngữ, bỗng nhiên đặt tay lên đỉnh đầu của Lâm Dật Chi.
Nàng đang kiểm tra linh hồn của Lâm Dật Chi.
Sau khi xem một lát, Đinh Cẩm Ý mặt đầy thất vọng.
Từ đó thái độ đối với Lâm Dật Chi, cũng không khác gì những người anh trai trước.
Khương Trà hiểu ra.
Chú ngữ kia—— Đinh Cẩm Ý đang tìm cẩm lý khí vận.
Nàng biết Khương Nguyên Hỉ cả đời này, sẽ sinh sáu người con, trong đó có một người là t·h·i·ê·n tuyển chi t·ử, từ khi sinh ra đã có cẩm lý khí vận, là mệnh cách ngàn năm hiếm có vô cùng tốt.
Đinh Cẩm Ý rõ ràng nghĩ t·h·i·ê·n tuyển chi t·ử này là Lâm Dật Chi, nhưng đến khi Lâm Dật Chi đầy tháng, nàng dùng chú ngữ quan sát kiểm tra mệnh cách của Lâm Dật Chi, x·á·c định Lâm Dật Chi không phải t·h·i·ê·n tuyển chi t·ử.
Thái độ của nàng đối với Lâm Dật Chi, từ quá nhiệt tình, trở nên không khác gì những người anh khác.
Khương Trà thông qua ký ức của ba anh em, hiểu được ý đồ của Đinh Cẩm Ý.
Đinh Cẩm Ý từ đầu đã tiếp cận Khương Nguyên Hỉ vì cẩm lý khí vận.
Ngay từ khi xuất hiện, nàng đã tự nhận là bạn thân thiết của Khương Nguyên Hỉ.
Nhưng nếu thật sự là bạn tốt của Khương Nguyên Hỉ, sao có thể liên tiếp vắng mặt khi Lâm An Chi và Lâm Hi Chi sinh ra?
Vậy thì rất có thể, Đinh Cẩm Ý đã thông qua việc k·h·ố·n·g chế lòng người, hoặc là dùng thuật thôi miên đối với Khương Nguyên Hỉ, khiến Khương Nguyên Hỉ coi nàng là người bạn thân thiết nhất của mình.
Từ đó tiếp cận Khương Nguyên Hỉ, trở thành người mà Khương Nguyên Hỉ hết sức tin tưởng.
Nhưng từ đầu đến cuối, mục tiêu của Đinh Cẩm Ý đều là cẩm lý khí vận.
Nàng luôn ở bên cạnh Khương Nguyên Hỉ, mỗi khi Khương Nguyên Hỉ mang thai, nàng đều rất mong chờ.
Tuy rằng hai lần mong chờ đều thất vọng.
Cho đến khi Khương Nguyên Hỉ mang thai người con thứ sáu.
Chính là Khương Trà.
Đây là người con cuối cùng trong số mệnh của Khương Nguyên Hỉ.
Hầu như không cần tính cũng biết, cẩm lý khí vận nhất định ở người con này.
Cho nên trước khi nàng sinh ra, Đinh Cẩm Ý đã lên kế hoạch khiến Khương Nguyên Hỉ và Lâm Đống Thiên c·ã·i nhau rồi bỏ nhà ra đi, đồng thời liên tục dùng thôi miên ám thị Khương Nguyên Hỉ, để Khương Nguyên Hỉ đi theo con đường đã định trước của nàng.
Cuối cùng sinh non trên đường, mất con gái của mình.
Nhưng như vậy lại có một vấn đề.
Khi Khương Nguyên Hỉ mang thai nàng, Đinh Cẩm Ý luôn ở trong nhà, túc trực bên cạnh Khương Nguyên Hỉ.
Mỗi khi Khương Nguyên Hỉ có chút gì không thoải mái, Đinh Cẩm Ý còn khẩn trương hơn cả chính Khương Nguyên Hỉ.
Khương Trà thông qua ký ức của ba người anh trai, cũng có thể thấy được, trong khoảng thời gian Khương Nguyên Hỉ mang thai, Đinh Cẩm Ý luôn ở trong nhà bọn họ, tuy rằng thỉnh thoảng biến mất không thấy, nhưng chưa từng thấy nàng có dấu hiệu mang thai sinh nở.
Nếu đã như vậy.
Khương Tịch Đồng rốt cuộc có phải là con của Đinh Cẩm Ý hay không?
Nếu không phải, vậy vì sao Đinh Cẩm Ý lại muốn đem cẩm lý khí vận trên người nàng cho Khương Tịch Đồng?
Vì thế mà không tiếc bày kế mấy chục năm.
Ngụy trang ẩn núp bên cạnh Khương Nguyên Hỉ hơn hai mươi năm.
Khương Trà không thể tìm được đáp án này trong trí nhớ của ba người anh trai.
Sau khi mở mắt ra, bên cạnh lại có một chén nước.
Khương Trà nhìn chén nước, ngẩng đầu lên nhìn, là Lâm An Chi.
Lâm An Chi ánh mắt tha thiết nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt ôn nhu mang theo cưng chiều và cẩn thận, nói: "Muội muội, khát nước sao? Có muốn uống chút nước không?"
Khương Trà thật ra không khát.
Nhưng nàng có thể cảm giác được, nếu nàng không nhận không uống chén nước này, Đại ca Lâm An Chi nhất định sẽ buồn.
Nhất là trước đó nàng đã uống của Nhị ca và Tứ ca.
Một khi không uống cốc của Đại ca, Đại ca chắc chắn sẽ mẫn cảm đa nghi, nghi ngờ có phải mình làm chưa đủ tốt, nên nàng không muốn làm Đại ca buồn khi không uống nước này.
Khương Trà trong lòng thở dài một tiếng.
Nhận lấy chén nước, từng ngụm từng ngụm uống.
So với nước ấm nhiệt độ vừa phải, nàng thật sự muốn uống nước có ga lạnh hơn.
Khương Trà vừa uống hết nước, bên cạnh đã có một bàn tay thò tới, giúp nàng lấy đi chén nước.
Mấy người anh trai này, rõ ràng đối với nàng quá mức cẩn thận.
Khương Trà trong lòng căn bản không bài xích việc có thêm mấy người anh trai yêu thương mình.
Ngược lại, nàng còn rất vui.
Tạ Cửu Đường đẩy cửa bước vào, trong thư phòng bốn người, vẫn còn ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai chủ động mở miệng nói chuyện.
Khương Trà không biết nói gì.
Ba người kia thì quá cẩn thận, không dám nói lung tung.
Sợ nói không tốt, khiến muội muội không thích.
Cửa thư phòng không có khóa.
Tạ Cửu Đường đứng ở cửa, vẫn là giơ tay gõ cửa phòng, nói: "Cơm chuẩn bị xong rồi, muốn xuống ăn không?"
Khương Trà nghe thấy ăn, bụng phi thường đúng lúc "rột rột" một tiếng.
Mấy người anh trai lập tức tự trách.
Bọn họ lại để muội muội đói bụng.
Thật là những người anh trai không xứng chức!
Khương Trà liếc mắt một cái nhìn ra bọn họ đang nghĩ cái gì: ? ?..
Ba anh em cùng nhau lắc đầu, "Không sợ."
Sao có thể lại sợ chứ.
Khương Trà từ trên giường bệnh bước xuống, nói: "Ta không sao, chúng ta đổi chỗ nói chuyện."
Mấy người đi theo Khương Trà, trở về Tây Uyển.
Từ cửa đi vào, Thực Nhân Hoa chảy nước miếng về phía Lâm Dật Chi, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Khương Trà thì ngoan ngoãn rụt đầu về.
Lúc bọn họ vào phòng khách, Thượng Quan Vô Địch đang ngồi trên sofa, tivi đang chiếu hoạt hình vui vẻ Hỉ Dương Dương và sói xám.
Tiếng bước chân của Khương Trà lúc vào cửa khiến Thượng Quan Vô Địch chú ý.
Thượng Quan Vô Địch quay đầu lại, đối diện với mấy người đàn ông đi theo sau lưng Khương Trà.
Khương Trà và mọi người đi thẳng vào phòng khách.
Lâm Dật Chi nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói với Lâm Hi Chi: "Nhị ca, cái người đang ngồi ở phòng khách có phải là bộ xương người không? Huynh có thấy hắn không? Lúc nãy hắn hình như vừa mới quay sang nhìn bọn mình thì phải?"
Lâm Hi Chi: "Ngươi nhìn nhầm rồi, chắc là đồ trang trí thôi."
Đồ trang trí Thượng Quan Vô Địch tiếp tục xem hoạt hình, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười kỳ quái.
Từ khi nhìn thấy hắn, Lâm Dật Chi bắt đầu nghe thấy giọng của Thượng Quan Vô Địch, như thể nghe thấy tiếng quỷ kêu, sợ đến nổi cả da gà, lập tức đi nhanh mấy bước, đuổi kịp bước chân Khương Trà.
Nấp sau lưng Khương Trà.
Mãi cho đến khi vào thư phòng, đóng cửa lại, Lâm Dật Chi mới cảm thấy hơi lạnh sau lưng biến mất.
Người cũng tỉnh táo lại, hô hấp bình thường trở lại.
Lâm Dật Chi vỗ ngực cho mình hoàn hồn.
Khương Trà đặt bản báo cáo xét nghiệm ADN từ bệnh viện mang về lên bàn.
"Đại ca, Nhị ca, Tứ ca, lại đây nói vài câu." Khi gọi ba người bọn họ, Khương Trà cố ý dừng lại một chút.
Biểu cảm của ba người chuyển từ khiếp sợ sang cảm động.
Lâm Dật Chi mặt sưng như đầu heo, kích động nhìn Khương Trà, giọng nói lớn đáp lại: "Vâng, muội muội, Tứ ca đây."
Khương Trà khẽ nhếch môi, cười nhạt, nói: "Làm phiền các ngươi ngồi ở sofa một lát, ta cần tìm hiểu một chút về Đinh Cẩm Ý từ trong ký ức của các ngươi."
Khi ở trong phòng bệnh viện, nói chuyện với bọn họ, Khương Trà mơ hồ cảm thấy một chuyện.
Ký ức của những người này về Đinh Cẩm Ý, không những không đầy đủ mà còn rất mơ hồ.
Nàng nghi ngờ rằng, Đinh Cẩm Ý đã động tay động chân vào ký ức của họ.
Nếu Đinh Cẩm Ý đã làm như vậy với ba anh em Lâm An Chi, thì có lẽ Khương Nguyên Hỉ cũng đã bị thao túng.
Đây là lý do Khương Trà gọi ba người họ trở về.
Trong bệnh viện không tiện thực hiện.
Nhưng ở đây, có thể thoải mái hơn nhiều.
Lâm An Chi kìm nén kích động trong lòng, nói: "Được thôi, muội muốn làm gì chúng ta cũng được."
Lâm Hi Chi chủ động ngồi xuống sofa đầu tiên, nói: "Để ta trước, tiểu muội, muội xem ký ức của ta trước đi."
Lâm An Chi và Lâm Dật Chi đều chen nhau ngồi lên sofa, muốn giành được vị trí người đầu tiên được Khương Trà tiếp xúc.
Khương Trà nhìn ba người đang tranh giành nhau, nói: "Để Đại ca bắt đầu trước nhé, mỗi người khoảng nửa tiếng, các ngươi có thể tự do hoạt động, chờ ta gọi lại."
Lâm Hi Chi: "Không cần, ta ở đây canh chừng muội."
Lâm Dật Chi mắt kiên định: "Ta cũng vậy."
Hai người rõ ràng đã rút kinh nghiệm từ lần Khương Trà bị đưa vào bệnh viện này, đều biết lúc này không thể để bị gián đoạn.
Dù ở Tây Uyển, sẽ không có chuyện gì có thể cắt ngang việc Khương Trà thi pháp nữa.
Nhưng với tư cách là anh trai, họ vẫn chủ động ở lại.
Tạ Cửu Đường đi ra ngoài.
Nhường không gian lại cho mấy vị đại cữu ca tương lai.
Bây giờ không thể hiện sự quan tâm thì còn đợi đến bao giờ?
Tạ Cửu Đường xuống lầu một, dặn dò Lâm quản gia chuẩn bị chút đồ ăn.
Lần này Khương Trà cần thi pháp hơi lâu, chờ nàng xong việc, chắc chắn sẽ rất đói bụng.
"Chuẩn bị thêm ít thịt tươi và đồ ngọt, tiện cho nàng bồi bổ sức lực."
Khương Trà đi đến bên sofa, ngồi cạnh Lâm An Chi.
Khi tay của Khương Trà vừa đưa tới, còn chưa chạm đến trán của Lâm An Chi thì anh đột nhiên rơi nước mắt.
Khương Trà giật mình, "Sao vậy?"
Mắt Lâm An Chi đỏ hoe, nói: "Ta rất muốn biết, hồi nhỏ muội đã lớn lên như thế nào."
Từ lúc biết tin muội muội xuất hiện trong bụng mẹ, họ đã mong đợi cơ hội gặp mặt.
Kết quả, lần gặp mặt này đã chậm trễ mười tám năm.
Động tác trên tay Khương Trà khựng lại một lát.
Những ký ức về sự khao khát tình thân hồi nhỏ dần hiện lên trong đầu.
Trước khi Khương Tịch Đồng xuất hiện ở Khương gia, nàng luôn phải cẩn thận dè dặt trong nhà.
Nàng sợ chọc giận người trong nhà đó.
Nàng không biết vì sao, mình làm gì cũng không được yêu thích, ngay cả người hầu trong nhà cũng hay tỏ vẻ khó chịu với nàng.
Bắt nạt nàng, cười nhạo nàng.
Thậm chí còn cho nàng ăn đồ lạnh.
Nàng lại luôn rất xui xẻo, khi ăn cơm, sơ ý sẽ bị hóc xương cá, khi cầu xin những người hầu chăm sóc cho mình thì còn bị đối xử thô bạo.
Khi bước xuống cầu thang, có đôi khi lại vô cớ ngã từ trên cao xuống, đầu bị đập chảy máu.
Vết thương trên đầu chảy máu làm bẩn quần áo, đám người làm đó lại còn oán trách nàng làm dơ quần áo.
Mới đầu, Khương Trà cũng thấy khổ sở và đau lòng.
Nhưng sau khi lặp lại nhiều lần, cơ thể bắt đầu trở nên chai sạn với những tổn thương và đau đớn.
Về sau, từ sư phụ, sư huynh và sư tỷ, nàng cảm nhận được thứ tình thân mà mình đã từng khao khát khi còn bé, nhưng thời gian chỉ là ngắn ngủi, sau khi sư phụ, sư huynh và sư tỷ lần lượt phi thăng thành công, nàng lại một mình ở lại canh giữ tông môn, âm thầm tu luyện, cố gắng hơn một nghìn năm trời.
Cảm xúc nội tâm lại một lần nữa trở nên trì độn và chết lặng.
"Đại ca." Khương Trà hồi phục tinh thần, nhìn Lâm An Chi, nói: "Bắt đầu đi."
Lâm An Chi thuận theo nhắm mắt lại.
Khương Trà nhẹ nhàng đặt ngón tay lên giữa lông mày của Lâm An Chi.
Nàng dễ dàng tiến vào biển ký ức của Lâm An Chi.
Khương Trà nhìn từng khung cảnh lộn xộn, tính toán chọn lọc để tìm những ký ức mà mình muốn biết.
Kết quả khi nàng định chọn thì bị một hình ảnh xảy ra cách đây mười tám năm làm xúc động, đó là ký ức Lâm An Chi khóc thảm thiết và xấu xí nhất.
Trong lúc còn đang do dự không biết có nên xem hay không, ngón tay của nàng còn nhanh hơn suy nghĩ, trước khi nàng đưa ra quyết định đã bấm vào hình ảnh đó.
Vừa bấm xuống, ý thức của Khương Trà ngay lập tức bị kéo vào ký ức.
Đó là mười tám năm trước, khi Lâm Đống Thiên vừa tìm thấy Khương Nguyên Hỉ trong tình trạng hôn mê, cả nhà đều biết tin nàng mất tích.
Tất cả mọi người đều rất đau khổ.
Đặc biệt là cậu út Lâm Lại Chi, mới bốn tuổi, bên giường bệnh, nhìn mẹ hôn mê và phải cắm ống thở, ngẩng đầu khóc nức nở thảm thiết.
Nước mắt cứ tuôn rơi.
Mấy người anh trai khác cũng khóc rất thảm thiết.
Chỉ có Lâm An Chi, người anh cả, cắn răng im lặng.
Ngược lại còn an ủi những người em đang suy sụp tinh thần.
Bố chỉ để ý đến mẹ, đắm chìm trong nỗi đau buồn vô tận, căn bản không quan tâm đến việc trấn an cảm xúc của bọn trẻ, chỉ có anh cả Lâm An Chi ôm các em vào lòng để an ủi.
Nhưng bản thân anh cũng rất đau khổ, nội tâm nhiều lần suy sụp nhưng rồi lại tự mình vực dậy.
Lâm An Chi không khóc trước mặt mọi người.
Sau đó, anh trốn vào nhà vệ sinh, mở tiếng nước chảy, khóc không kìm chế được.
Khi Lâm An Chi khóc, Khương Trà thấy được những ký ức của anh lúc đó.
Mẹ đã báo cho năm anh em về kết quả có thai ngay sau khi biết tin.
Sau này, mỗi lần đi khám, mẹ đều đưa giấy khám cho các anh xem, đặc biệt là tấm ảnh siêu âm, mẹ chỉ vào một cục nhỏ bé rồi bảo với các anh đây là muội muội của các con.
Ai nấy đều mong chờ muội muội đến.
Thậm chí, vì đặt tên cho muội muội mà năm anh em tranh cãi không ngừng.
Khương Trà cảm nhận được cảm giác được yêu thương bao bọc từ những hình ảnh ký ức trước khi mình ra đời.
Hóa ra, đã có rất nhiều người chờ đợi nàng đến như vậy.
Có rất nhiều người chờ được gặp nàng.
Nàng thấy các anh đặt tên cho mình.
Thấy các anh viết nhật ký về nàng.
Thấy các anh chạy đến cửa hàng đồ trẻ em, cẩn thận chọn lựa đồ dùng cho trẻ sơ sinh.
Thấy các anh buổi tối trước khi ngủ, quây quanh bụng mẹ để tranh nhau kể chuyện cho nàng nghe.
Sau đó lần lượt xếp hàng hôn lên bụng mẹ.
"Mẹ ngủ ngon, muội muội ngủ ngon, ngày mai chúng ta lại đến thăm mẹ nha."
Trong ký ức của anh, bố cũng rất yêu mẹ và nàng.
Bố luôn theo sát mẹ vào những tháng cuối thai kỳ, thậm chí mang cả việc về nhà để có thể ở bên cạnh mẹ nhiều hơn.
Bố sẽ trực tiếp ôm mẹ đi vệ sinh mỗi khi mẹ cảm thấy khó khăn khi đi lại.
Còn có thể tự tay tắm rửa cho mẹ mỗi đêm, xoa bóp cho mẹ.
Bôi kem dưỡng thai cho mẹ, mỗi ngày nói một trăm lần với mẹ, "Em là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian."
Để làm giảm đi cảm giác bất an mà progestogen mang lại trong thời gian mang thai.
Hai người ân ái như vậy, sao có thể bỗng nhiên trở nên hung bạo như vậy? Một người lý trí như mẹ, sao có thể sau một trận cãi vã với bố lại không chút do dự mà bỏ nhà đi?
Khương Trà tìm thấy Đinh Cẩm Ý trong ký ức của Lâm An Chi.
Lần đầu Lâm An Chi gặp Đinh Cẩm Ý là khi anh hơn sáu tuổi.
Khương Trà chú ý thấy, thời điểm đó Đinh Cẩm Ý cùng dáng vẻ bây giờ không khác biệt lắm.
Rõ ràng đã gần ba mươi năm, năm tháng dường như không hề để lại dấu vết trên khuôn mặt người phụ nữ này.
Đinh Cẩm Ý trong trí nhớ của Lâm An Chi, cũng giống lần trước gặp ở lễ đính hôn, không khác biệt mấy.
Khoảng thời gian đó, Đinh Cẩm Ý ở tại Lâm gia, làm bạn thân thiết nhất của Khương Nguyên Hỉ, quan hệ với Khương Nguyên Hỉ rất tốt, đối với bọn trẻ cũng rất kiên nhẫn.
Nàng trông có vẻ rất t·h·í·c·h trẻ con, lần nào cũng rất kiên nhẫn với Lâm An Chi và Lâm Hi Chi, đôi khi còn dẫn chúng ra ngoài chơi.
Khương Trà xem rất nhanh.
Rất nhanh, nàng p·h·át hiện, Đinh Cẩm Ý tuy ở Lâm gia, nhưng thường xuyên đi ra ngoài, có khi đi liền hơn nửa năm.
Có khi thậm chí đột ngột biến mất, rồi lại bỗng nhiên xuất hiện.
Nhưng người của Lâm gia, kể cả Khương Nguyên Hỉ, dường như cũng không có phản ứng gì.
Họ đã quen với việc Đinh Cẩm Ý xuất hiện, cũng quen với tình huống Đinh Cẩm Ý biến mất.
Khương Trà tăng tốc độ, xem hết những gì Đinh Cẩm Ý trong ký ức của Lâm An Chi.
Lâm Dật Chi hẹn giờ đếm ngược, khi 30 phút vừa hết, con số cuối cùng nhảy thành 0, Khương Trà vừa đúng mở mắt.
Lâm Dật Chi và Lâm Hi Chi căng thẳng xông tới.
"Thế nào rồi? Trong người không khó chịu chứ?"
"Có muốn uống chút nước không?" Lâm Hi Chi đưa một ly nước tới.
Khương Trà nhận lấy, một hơi uống cạn, nói: "Không sao."
Chỉ một lát sau, Lâm An Chi cũng đã tỉnh lại.
Khương Trà nói tiếp: "Đến phiên Nhị ca ."
Lâm Hi Chi nghe được cách gọi Nhị ca như vậy, lập tức cười tít mắt, giòn tan đáp: "Ai —— Nhị ca tới đây."
Lâm Hi Chi một mông ngồi lên sofa, chen người vừa tỉnh của Lâm An Chi ra ngoài, bám sát theo sau em gái ngồi xuống.
Vẻ mặt tràn đầy nụ cười vô giá.
Khương Trà một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác được tình yêu thương nồng đậm bao quanh.
Ấm áp thoải mái khiến lòng người dễ chịu một cảm xúc.
Đáy mắt Khương Trà thêm chút ý cười.
"Nhị ca, nhắm mắt lại."
"Ai, được."
Khương Trà đưa tay ra, khi đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào huyệt mi tâm của Lâm Hi Chi, một đoàn bạch quang hơi yếu từ đầu ngón tay nàng phát ra.
Khương Trà thuận lợi tiến vào biển ký ức của Lâm Hi Chi.
Lâm Hi Chi nhỏ hơn Lâm An Chi vài tuổi.
Khi Đinh Cẩm Ý mới đến Lâm gia, hắn không có ký ức gì sâu sắc.
Đinh Cẩm Ý trong trí nhớ của Lâm Hi Chi, cùng trong trí nhớ của Lâm An Chi không khác nhau lắm, từ lần đầu gặp mặt, đến sau này rất nhiều lần gặp mặt, hai anh em cơ hồ đều ở cùng nhau.
Nhưng có mấy lần ngoại lệ.
Khi Lâm An Chi học tiểu học, Lâm Hi Chi còn học mẫu giáo.
Mẫu giáo tan học sớm hơn tiểu học.
Có khi Lâm Hi Chi được người hầu đón về nhà, người lớn trong nhà còn chưa về.
Hắn vẫn như thường lệ, vừa về tới nhà, liền bắt đầu tìm khắp nơi Đinh Cẩm Ý.
Vì Đinh Cẩm Ý thường hay chịu chơi cùng chúng.
Nhưng có vài lần, Lâm Hi Chi tìm rất lâu mới thấy Đinh Cẩm Ý, lại không được Đinh Cẩm Ý nhiệt tình ôm ấp, mà là ánh mắt lạnh lùng âm hàn.
Khi ở nhà chỉ có một mình Lâm Hi Chi còn nhỏ, Đinh Cẩm Ý cơ bản không phản ứng mấy với Lâm Hi Chi.
Nhưng cũng không quá đáng.
Dù sao trí nhớ tuổi mẫu giáo cũng không tốt lắm.
Nhưng có thể phân biệt ai tốt với mình, ai không tốt.
Cho nên Đinh Cẩm Ý cũng chỉ không nhiệt tình lắm, có chút lạnh lùng, càng có lúc ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo, nhưng không làm chuyện gì quá đáng với Lâm Hi Chi.
Lâm Hi Chi lại đang độ tuổi một viên kẹo cũng có thể dụ được, nên cũng không có chuyện gì quá đặc biệt xảy ra.
Sau khi Khương Trà xem xong ký ức của Lâm Hi Chi, mở mắt.
Lần này, Lâm Dật Chi đã đợi sẵn.
Khi đồng hồ đếm ngược biến thành 0, lập tức đưa qua một ly nước ấm, còn cười toe toét khoe răng trắng, "Muội muội, uống nước không?"
Hiển nhiên đã nhớ việc vừa nãy bị Nhị ca Lâm Hi Chi giành mất cơ hội lấy lòng.
Khương Trà nhận lấy cốc nước, từng ngụm từng ngụm uống, "Cảm ơn Tứ ca."
Lâm Dật Chi nghe Khương Trà gọi một tiếng Tứ ca, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
"Ai ~ "
Khương Trà uống hết một cốc nước, Lâm Dật Chi nhận lấy cốc đặt sang một bên, quan tâm hỏi: "Muội muội, có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Khương Trà lười biếng duỗi eo, lắc đầu, "Không cần."
Đan điền và gân mạch của nàng đã hồi phục gần như hoàn toàn.
Chỉ là xem ký ức của mấy người, tiêu hao một chút linh khí và tinh lực mà thôi.
Đối với nàng bây giờ, đây không phải là hao tổn gì quá lớn.
Chỉ cần xong việc, tìm Tạ Cửu Đường ôm một cái, bổ sung một chút là được rồi.
Có lẽ, hôn một cái thì tốc độ phục hồi sẽ nhanh hơn chút.
Khương Trà nhớ lại lời Đại sư tỷ nói, "Tiểu sư muội, hôn người mình t·h·í·c·h là chuyện thoải mái nhất nhất nhất ngoài song tu đó nha."
Mỗi lần Đại sư tỷ nói những lời này với nàng, đôi mắt đều sẽ nhìn về phía cây đa lớn phía dưới, tiểu sư huynh mỗi ngày kiên trì vung d·a·o một vạn lần.
Khương Trà lắc đầu.
Quăng đi những suy nghĩ lung tung.
Khương Trà dùng ngón tay, nhẹ nhàng chấm vào huyệt mi tâm của Lâm Dật Chi.
Khi Lâm Dật Chi sinh ra, Đinh Cẩm Ý đã tới.
Khương Trà vừa rồi ở trong trí nhớ của Lâm An Chi và Lâm Hi Chi, từng thấy hình ảnh mẹ mang thai.
Đinh Cẩm Ý dường như rất để ý tới em bé trong bụng của Khương Nguyên Hỉ.
Thường xoa bụng của Khương Nguyên Hỉ, trông như đang chào hỏi em bé trong bụng.
Mỗi khi đó, Khương Nguyên Hỉ sẽ vui vẻ nói với em bé trong bụng: "Đây là Đinh a di của con, nếu không phải cô ấy ít tuổi hơn mẹ nhiều, mẹ đã muốn cho các con gọi cô ấy là mẹ nuôi rồi."
Đinh Cẩm Ý mỗi khi đó lại cười với Khương Nguyên Hỉ, nói: "Đứa trẻ đáng yêu quá."
Ngày Lâm Dật Chi chào đời, Đinh Cẩm Ý luôn túc trực bên cạnh Khương Nguyên Hỉ, thậm chí còn theo vào phòng sinh.
Nàng đặc biệt quan tâm tới Lâm Dật Chi.
Cho đến ngày Lâm Dật Chi đầy tháng, Lâm gia tổ chức tiệc đầy tháng linh đình.
Rất nhiều người đến chúc mừng.
Lâm Đống Thiên và Khương Nguyên Hỉ bận rộn chào hỏi kh·á·c·h.
Lâm An Chi đã mười mấy tuổi, cũng theo Lâm Đống Thiên và Khương Nguyên Hỉ bên cạnh, làm quen kh·á·c·h đến chơi.
Đinh Cẩm Ý một mình tìm cơ hội ở cùng với Lâm Dật Chi vừa tròn tháng khoảng hơn mười phút.
Trong thời gian đó, Đinh Cẩm Ý khi mới đến vẫn luôn trêu đùa Lâm Dật Chi.
Lâm Dật Chi tuy rằng không nhớ đoạn ký ức này.
Nhưng những gì mắt đã nhìn, đều sẽ được lưu giữ trong đầu, chỉ là bản thân người đó có thể nhớ lại hay không.
Người có trí nhớ tốt, có thể nhớ được những chuyện xa hơn, người trí nhớ kém, những chuyện cũ sẽ càng ít nhớ.
Khương Trà là người ngoài cuộc trực tiếp tiến vào xem xét ký ức hải của Lâm Dật Chi.
Từ khoảnh khắc Lâm Dật Chi mở mắt nhìn thế giới, những ký ức đó, Khương Trà đều có thể tìm thấy hình ảnh trong biển ký ức của Lâm Dật Chi.
Sau khi vào, Đinh Cẩm Ý dùng ngón tay điểm vào mi tâm của Lâm Dật Chi.
Sau đó, Khương Trà thấy Đinh Cẩm Ý niệm một chuỗi chú ngữ, bỗng nhiên đặt tay lên đỉnh đầu của Lâm Dật Chi.
Nàng đang kiểm tra linh hồn của Lâm Dật Chi.
Sau khi xem một lát, Đinh Cẩm Ý mặt đầy thất vọng.
Từ đó thái độ đối với Lâm Dật Chi, cũng không khác gì những người anh trai trước.
Khương Trà hiểu ra.
Chú ngữ kia—— Đinh Cẩm Ý đang tìm cẩm lý khí vận.
Nàng biết Khương Nguyên Hỉ cả đời này, sẽ sinh sáu người con, trong đó có một người là t·h·i·ê·n tuyển chi t·ử, từ khi sinh ra đã có cẩm lý khí vận, là mệnh cách ngàn năm hiếm có vô cùng tốt.
Đinh Cẩm Ý rõ ràng nghĩ t·h·i·ê·n tuyển chi t·ử này là Lâm Dật Chi, nhưng đến khi Lâm Dật Chi đầy tháng, nàng dùng chú ngữ quan sát kiểm tra mệnh cách của Lâm Dật Chi, x·á·c định Lâm Dật Chi không phải t·h·i·ê·n tuyển chi t·ử.
Thái độ của nàng đối với Lâm Dật Chi, từ quá nhiệt tình, trở nên không khác gì những người anh khác.
Khương Trà thông qua ký ức của ba anh em, hiểu được ý đồ của Đinh Cẩm Ý.
Đinh Cẩm Ý từ đầu đã tiếp cận Khương Nguyên Hỉ vì cẩm lý khí vận.
Ngay từ khi xuất hiện, nàng đã tự nhận là bạn thân thiết của Khương Nguyên Hỉ.
Nhưng nếu thật sự là bạn tốt của Khương Nguyên Hỉ, sao có thể liên tiếp vắng mặt khi Lâm An Chi và Lâm Hi Chi sinh ra?
Vậy thì rất có thể, Đinh Cẩm Ý đã thông qua việc k·h·ố·n·g chế lòng người, hoặc là dùng thuật thôi miên đối với Khương Nguyên Hỉ, khiến Khương Nguyên Hỉ coi nàng là người bạn thân thiết nhất của mình.
Từ đó tiếp cận Khương Nguyên Hỉ, trở thành người mà Khương Nguyên Hỉ hết sức tin tưởng.
Nhưng từ đầu đến cuối, mục tiêu của Đinh Cẩm Ý đều là cẩm lý khí vận.
Nàng luôn ở bên cạnh Khương Nguyên Hỉ, mỗi khi Khương Nguyên Hỉ mang thai, nàng đều rất mong chờ.
Tuy rằng hai lần mong chờ đều thất vọng.
Cho đến khi Khương Nguyên Hỉ mang thai người con thứ sáu.
Chính là Khương Trà.
Đây là người con cuối cùng trong số mệnh của Khương Nguyên Hỉ.
Hầu như không cần tính cũng biết, cẩm lý khí vận nhất định ở người con này.
Cho nên trước khi nàng sinh ra, Đinh Cẩm Ý đã lên kế hoạch khiến Khương Nguyên Hỉ và Lâm Đống Thiên c·ã·i nhau rồi bỏ nhà ra đi, đồng thời liên tục dùng thôi miên ám thị Khương Nguyên Hỉ, để Khương Nguyên Hỉ đi theo con đường đã định trước của nàng.
Cuối cùng sinh non trên đường, mất con gái của mình.
Nhưng như vậy lại có một vấn đề.
Khi Khương Nguyên Hỉ mang thai nàng, Đinh Cẩm Ý luôn ở trong nhà, túc trực bên cạnh Khương Nguyên Hỉ.
Mỗi khi Khương Nguyên Hỉ có chút gì không thoải mái, Đinh Cẩm Ý còn khẩn trương hơn cả chính Khương Nguyên Hỉ.
Khương Trà thông qua ký ức của ba người anh trai, cũng có thể thấy được, trong khoảng thời gian Khương Nguyên Hỉ mang thai, Đinh Cẩm Ý luôn ở trong nhà bọn họ, tuy rằng thỉnh thoảng biến mất không thấy, nhưng chưa từng thấy nàng có dấu hiệu mang thai sinh nở.
Nếu đã như vậy.
Khương Tịch Đồng rốt cuộc có phải là con của Đinh Cẩm Ý hay không?
Nếu không phải, vậy vì sao Đinh Cẩm Ý lại muốn đem cẩm lý khí vận trên người nàng cho Khương Tịch Đồng?
Vì thế mà không tiếc bày kế mấy chục năm.
Ngụy trang ẩn núp bên cạnh Khương Nguyên Hỉ hơn hai mươi năm.
Khương Trà không thể tìm được đáp án này trong trí nhớ của ba người anh trai.
Sau khi mở mắt ra, bên cạnh lại có một chén nước.
Khương Trà nhìn chén nước, ngẩng đầu lên nhìn, là Lâm An Chi.
Lâm An Chi ánh mắt tha thiết nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt ôn nhu mang theo cưng chiều và cẩn thận, nói: "Muội muội, khát nước sao? Có muốn uống chút nước không?"
Khương Trà thật ra không khát.
Nhưng nàng có thể cảm giác được, nếu nàng không nhận không uống chén nước này, Đại ca Lâm An Chi nhất định sẽ buồn.
Nhất là trước đó nàng đã uống của Nhị ca và Tứ ca.
Một khi không uống cốc của Đại ca, Đại ca chắc chắn sẽ mẫn cảm đa nghi, nghi ngờ có phải mình làm chưa đủ tốt, nên nàng không muốn làm Đại ca buồn khi không uống nước này.
Khương Trà trong lòng thở dài một tiếng.
Nhận lấy chén nước, từng ngụm từng ngụm uống.
So với nước ấm nhiệt độ vừa phải, nàng thật sự muốn uống nước có ga lạnh hơn.
Khương Trà vừa uống hết nước, bên cạnh đã có một bàn tay thò tới, giúp nàng lấy đi chén nước.
Mấy người anh trai này, rõ ràng đối với nàng quá mức cẩn thận.
Khương Trà trong lòng căn bản không bài xích việc có thêm mấy người anh trai yêu thương mình.
Ngược lại, nàng còn rất vui.
Tạ Cửu Đường đẩy cửa bước vào, trong thư phòng bốn người, vẫn còn ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai chủ động mở miệng nói chuyện.
Khương Trà không biết nói gì.
Ba người kia thì quá cẩn thận, không dám nói lung tung.
Sợ nói không tốt, khiến muội muội không thích.
Cửa thư phòng không có khóa.
Tạ Cửu Đường đứng ở cửa, vẫn là giơ tay gõ cửa phòng, nói: "Cơm chuẩn bị xong rồi, muốn xuống ăn không?"
Khương Trà nghe thấy ăn, bụng phi thường đúng lúc "rột rột" một tiếng.
Mấy người anh trai lập tức tự trách.
Bọn họ lại để muội muội đói bụng.
Thật là những người anh trai không xứng chức!
Khương Trà liếc mắt một cái nhìn ra bọn họ đang nghĩ cái gì: ? ?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận