Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 26: Ngươi đây rốt cuộc nên đưa khoa tâm thần vẫn là bệnh viện tâm thần a? (length: 7769)

Gió rít từng cơn, tiếng gió vù vù.
Trên không cánh rừng, mây đen từ bốn phương tám hướng kéo đến, bóng tối ma quái bao phủ khắp rừng rậm, từng đàn quạ đen lượn lờ trên không trung, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Dường như đang kêu oan cho người chết.
Lại phảng phất như đang cảnh cáo người chết.
【 Ôi, đáng sợ thật, ta không dám nhìn. 】 【 Đầu năm nay còn có thể xem livestream thấy cảnh tượng còn ghê rợn hơn cả phim kinh dị? Quá đỉnh luôn. 】 【 Khương Trà trông bình tĩnh quá, nếu như nàng là tội phạm giết người, mấy người hóng hớt cũng đừng hòng trốn, xếp hàng chờ chết đi. 】 【 Cha Trà cứ giết con trước đi, con rửa mông tối nay chờ. 】 【 Nói rõ ràng một chút, ngươi rửa chỗ nào? 】 ...
Đối mặt với sự chất vấn của pháp y.
Khương Trà rất bình tĩnh, "Đoán đi."
Pháp y: "?? Rốt cuộc ngươi nên vào khoa tâm thần hay là bệnh viện tâm thần vậy?"
【 Đưa đến nhà ta. 】 【 Đưa lên giường của ta. 】 【 Nhà ta gần, đưa về nhà ta trước đi. 】 【 Mấy người toàn tính toán trong đầu tôi hết. 】
Trong mắt người bình thường, mây đen kéo đến, trời sắp mưa.
Trong mắt Khương Trà, vô số sương đen từ bốn phương tám hướng bị hút vào trong hố đất.
Đó là những vong hồn đã chết trên mảnh đất trong khu rừng này trong quá trình phát triển của nhân loại.
Khương Trà đi thẳng đến mép hố đất, nhảy xuống, khi chạm đất thì cũng đồng thời đánh chuẩn Trương Tam Quân đang nằm sấp mặt xuống đất bất tỉnh.
Pháp y: "Ngọa Tào, Hoàng Nghệ Đức, sao anh không ngăn cản nó lại?"
Hoàng Nghệ Đức thề thốt: "Yên tâm, nàng không phải người thường."
Pháp y tức giận: "Tôi thấy anh mới không phải người, anh là con lợn, con bé nhỏ như vậy mà anh lại để nó một mình nhảy xuống, lỡ mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì anh đừng hòng mà giữ nổi cái mũ trên đầu."
Pháp y và Hoàng Nghệ Đức là đồng nghiệp, hai người thường xuyên cãi nhau.
Khương Trà một tay túm lấy viên cảnh sát đang xỉu trong hố đất.
Hoàng Nghệ Đức lập tức nói: "Để ta xuống giúp cô."
Khương Trà: "Bắt lấy đi."
Hoàng Nghệ Đức còn chưa kịp phản ứng, thì một bóng đen từ trong hố đất bay ra, đáp vững vào hai tay anh đang theo phản xạ giơ ra.
Hoàng Nghệ Đức: "Ngọa tào."
Pháp y: "Ngọa tào."
Đồng đội: "Ngọa tào."
【 Ngọa tào, ngọa tào, ngọa tào. 】 【 Ta không bị hoa mắt đó chứ? Một tay đã ném lên được rồi? 】 【 Cái này không phải hiệu ứng đặc biệt à? Ai mà tin? 】 【 Sao lại không tin, cha Trà nhà ta là Diêm Vương chuyển kiếp về tổ sư gia, chuyện mấy hôm trước vén nắp quan tài lên vì xác chết sống dậy thành hot search, các người nhanh quên thế à? 】 【 Chó cưng nhà ta tập thể hình 10 năm cũng không có cái lực tay đó. 】 【 Nhà ta là huấn luyện viên thể hình mở lớp đôi, bế tôi lên còn tốn sức, mà tôi mới có 125 ký thôi. 】 【 Bao nhiêu? Ngươi nói bao nhiêu? Mới bao nhiêu? 】 【 Vốn định khuyên ngươi chôn con cưng đi, nhưng chị em ạ, cân nặng này thì ta không thể nói dối để bảo vệ lương tâm giúp ngươi được. 】
Khương Trà ném lên một cái, còn lại là Trương Tam Quân.
Mặt mũi Trương Tam Quân sưng húp, miệng mũi tai đều chảy máu.
Hoàng Nghệ Đức đưa đồng đội cho người bên cạnh, hai tay giơ ra, chờ Khương Trà ném tiếp lên.
Vì là sư phụ tin tưởng đại sư, mà đã là đại sư thì không thể dùng cách nghĩ của người bình thường để giải thích, cho nên trong mắt Hoàng Nghệ Đức, những hành động của Khương Trà đều tự động hợp lý hoá.
Sau đó, Khương Trà bình tĩnh giẫm lên mặt Trương Tam Quân, chà xát đế giày dính bùn, cứ như thể thứ dưới chân không phải là người.
Hoàng Nghệ Đức bỗng hoài nghi liệu mắt mình có vấn đề, anh hỏi pháp y bên cạnh, "Chu Ngọc Hồng, trong hố đất hiện tại có mấy người?"
Chu Ngọc Hồng lườm anh một cái, "Làm sao thế? Bị thần kinh hả? Bệnh mắt thì đi khám đi, mắt không dùng thì quyên đi."
Sau đó Chu Ngọc Hồng cũng nhìn vào hố đất, mắt trợn tròn xoe, "Em gái à, em biết dưới chân có người à?"
Khương Trà: "Có người sao?"
Chu Ngọc Hồng bỗng nhiên cảm thấy lạnh gáy, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Khương Trà: "Đó là súc sinh."
Chu Ngọc Hồng: "..." Nói chuyện có thể đừng dọa người vậy không? Suýt nữa thì tưởng gặp ma.
Khương Trà ngồi xổm xuống, cởi giày trái ra, gõ đế giày vào đầu Trương Tam Quân, "Bộp! Bộp!", cố gắng gõ những thứ như bùn đất, đá dăm và lá khô dính vào đế giày.
Tiếng gõ nhịp nhàng thu hút sự chú ý của Thẩm Tinh Kỳ.
Tiến độ hắc hóa của Thẩm Tinh Kỳ hiện tại là 99%.
Khi nghe thấy tiếng của Khương Trà, cô miễn cưỡng giữ lại được chút lý trí cuối cùng.
"Khương... Trà... Mau... Cách... Ra." Thẩm Tinh Kỳ sắp không khống chế được mình nữa rồi.
Vong hồn trong khu rừng này chết còn sớm hơn cô, năng lực mạnh hơn cô, sau khi hội tụ lại, bọn họ sẽ biến thành một con lệ quỷ mới, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, không còn lý trí hay nhân tính, chỉ còn là một cỗ máy chỉ biết giết chóc.
Nó sẽ giết sạch tất cả sinh vật sống ở đây, rồi hấp thụ những vong hồn mới, tăng cường sức mạnh của chính mình.
Khương Trà gõ xong đế giày, bình tĩnh xỏ lại.
Nàng xoa tay lên quần áo, rồi làm một trái tim nhỏ trước ngực, ngón trỏ và ngón cái giao nhau.
Thẩm Tinh Kỳ ngơ ngác, cô từ từ ngước gương mặt đầm đìa máu lệ, lần đầu tiên cô và Khương Trà chạm mặt, Khương Trà cũng đã làm trái tim nhỏ này với cô.
Đó là cảm giác ấm áp duy nhất mà cô nhận được trong ba năm linh hồn lang thang.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Giờ cô không còn cách nào khống chế được nữa.
Cô dùng hết sức lực để nói với Khương Trà một câu, "Không... Ổn... Đâu."
Gương mặt xinh đẹp hiện lên trong thoáng chốc, rồi lại biến thành gương mặt quỷ dữ tợn đáng sợ.
Khương Trà đi về phía cô, khẽ cười một tiếng, "Đừng lo."
Một giây sau, tiến độ hắc hóa là một trăm phần trăm.
Lệ quỷ lao đến tấn công Khương Trà, mục tiêu là vật sống gần nhất.
Nó hung tợn lao đến, há to miệng đầy máu.
"Ầm!" Khương Trà nhẹ nhàng ấn đầu nó xuống, ép nó trực tiếp cắm vào bùn đất, rơi mạnh xuống hố đất.
Chu Ngọc Hồng: "Ngọa tào, thật gặp quỷ? Nàng biết khí công sao? Sao đột nhiên tay ấn xuống mặt đất lại lún thành cái hố vậy?"
Pháp y Chu Ngọc Hồng vì quá kinh hãi, trực tiếp thốt hết ra những điều nghĩ trong lòng.
【 Cái này là thật à? Thật sự tồn tại á? 】 【 Rốt cuộc là ai tu tiên không mang theo tôi vậy? Hả? Tôi tức giận! 】 【 Cha Trà V587, cha Trà là vô địch vũ trụ. 】 【 Đây là đang luyện khí công sao? 】 【 Khoan đã, có mình tôi đột nhiên nhìn thấy một cái bóng ma rất kinh khủng sao? Con quỷ đó có ba đầu sáu tay, cái đầu ở giữa mở to miệng có thể nuốt chửng một đứa bé, nó bay thẳng đến Khương Trà, kết quả bị Khương Trà ấn xuống một cái là chôn vùi dưới đất luôn. 】 【 Tôi cũng thấy, tôi nghi Khương Trà thật ra chỉ cần nhấc một ngón tay là đã có thể ấn nó xuống, nhưng để tôn trọng ma quỷ, nàng dùng cả một bàn tay. 】 【 Mấy người đang nói cái gì vậy? Sao tôi chỉ thấy không khí thôi? 】 【 Mấy người nói vậy nghe có chút ghê rợn nha. 】 【 Mấy người mà nói vậy nữa là tôi sẽ tin thật đấy, chứ không thì sao mà giải thích việc Khương Trà ấn xuống một cái không khí mà lại lún thành một cái hố? Khí công à? 】
Từ trường của mỗi người là khác nhau.
Người có thể nhìn thấy ma quỷ là một phần nghìn.
Nhìn thấy là thật, không nhìn thấy cũng là thật.
Lệ quỷ xòe ra vô số cánh tay từ sau lưng, móng tay dài nhọn đột ngột vung về phía mặt của Khương Trà.
Những khán giả đang xem livestream nhìn thấy lệ quỷ vội vàng che mặt, cảm giác ảo giác thấy mặt mình đau nhói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận