Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 951: Biết rõ sơn có hổ, liền xông vào

Chương 951: Biết rõ núi có hổ, vẫn cứ xông vào Hai bên rất nhanh lại lần nữa giáp lá cà, va chạm vào nhau.
Bích Lạc hoàng triều dùng sức khỏe đối phó với mệt mỏi, hơn nữa còn có không ít yêu thú cỡ lớn, Bì Tháo nhục Hậu, ở trong loại xung phong này rất chiếm tiện nghi. Chiến trận vừa mới tiếp xúc, không ít người của Ngọc Bích thành bị đụng bay ra ngoài, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị chém giết, ép thành thịt nát.
Những kỵ binh này phối hợp ăn ý với yêu thú, tới lui như gió, thêm Bì Tháo nhục Hậu, khiến cho đại quân Ngọc Bích bị thiệt hại lớn. Nhưng sau khi Ngọc Bích thành trả một cái giá thê thảm để cản bọn chúng lại, thì bọn chúng không còn chiến lực mãnh hổ xuống núi nữa. Phía Ngọc Bích thành rất nhanh ổn định thế trận, liên kết thành đội hình, cùng đối phương chém giết lẫn nhau, tiếng la giết rung trời.
Sau khi Cỏ Đầu Tường đi, Lâm Phong Miên phân phó với Trần Thanh Diễm mấy người: "Theo ta, không được rời khỏi bên cạnh ta!"
Huyết dực sau lưng hắn giương lên, dẫn đầu xông lên, trực tiếp hóa thành một đạo huyết quang xoay tròn, va vào trong đám yêu binh. Đám yêu binh Bì Tháo nhục Hậu kia giống như bị một cỗ xe chiến đụng phải, người ngã ngựa đổ, từng người xoay tròn bay ra.
Một trăm lẻ tám thanh Phong Lôi kiếm xung quanh Lâm Phong Miên toàn bộ bay ra, đám yêu binh kia trong chớp mắt bị chém giết, thậm chí còn không kịp phản ứng. Hắn không gì cản nổi, một đường xông thẳng vào sâu trong quân địch vài chục trượng mới dừng lại, chém giết ba mươi mấy yêu binh, chỉ có chết chứ không ai bị thương. Đội trưởng tiểu đội đối diện giật nảy mình bởi Lâm Phong Miên, đây là quái vật gì?
Cùng giật nảy mình còn có Nam Cung Tú, gia hỏa này còn dám xông vào giữa loạn quân, đúng là không sợ chết.
Sau khi Lâm Phong Miên rơi xuống, Phong Lôi kiếm nhanh chóng cắm trên mặt đất, bảy mươi hai thanh và ba mươi sáu thanh tự hình thành trận. Ba mươi sáu thanh Phong Lôi kiếm do Lâm Phong Miên khống chế, còn bảy mươi hai thanh còn lại là do Yên nhi khống chế.
Yên nhi ngược lại là nắm giữ bảy mươi hai thanh Phong Lôi kiếm sớm hơn so với Lâm Phong Miên. Suy cho cùng, Phong Lôi kiếm này vốn chính là cơ thể của nàng!
Bát Hoang Phong Lôi Trận chớp mắt bày ra, vây khốn một tiểu đội mấy chục người, còn Trần Thanh Diễm mấy người thì giết vào trong trận.
Trần Thanh Diễm xung phong đi đầu, xông thẳng vào trận địa của địch, tay cầm trường kiếm chém giết đám yêu binh Bì Tháo nhục Hậu.
Nguyệt Ảnh Lam không chịu yếu thế, thân thể bao quanh kia trăng lưỡi liềm hình tròn, thân hình quỷ mị theo sát sau lưng Trần Thanh Diễm, mỗi lần xuất thủ đều là một kích tất sát.
Diệp Oánh Oánh thì không để ý nhiều như vậy, nắm lấy cây đại chùy chính là bổ tám mươi, đập bốn mươi, thỉnh thoảng lại có một cú đại vung chùy. Cây đại chùy lắc lư không ngừng kia đã thành công làm cho tướng sĩ Bích Lạc hoàng triều đều hoa mắt, sau đó bị một chùy đánh chết, thực hiện cái gọi là lấy mạng để xem lôi.
Liễu Mị tay cầm đàn ngọc vang lên leng keng, từng đạo hỏa tiễn bay ra từ dây đàn, lao thẳng tới địch nhân. Nàng là song linh căn phong hỏa, hiện nay phong linh căn bị hạn chế, cũng chỉ có thể dùng hỏa linh căn, tiện thể tăng sĩ khí cho mọi người phe mình.
Thấy mấy người lấy Phong Lôi Trận làm doanh trại, vững vàng, Lâm Phong Miên cũng yên lòng. Hắn bảo Yên nhi dùng Bát Hoang Phong Lôi Trận chiếu cố tốt bốn cô nương, liền lấy các nàng làm trung tâm xông ra ngoài đánh.
Lâm Phong Miên mặc dù không biết bày trận, nhưng cũng không ít lần đánh đồng, rất nhanh quen thuộc với nhịp điệu chiến trường. Hắn khi thì hóa thành một đạo huyết quang ở giữa sân xông mạnh đến, khi thì thân hình phiêu hốt, giống như quỷ mị lướt qua. Những nơi Lâm Phong Miên đi qua, từng tu sĩ Bích Lạc đều theo tiếng ngã xuống, thi thể rơi vào Vực Thẳm vạn trượng. Rất nhiều người căn bản không kịp phản ứng, thậm chí còn không biết ai ra tay, đã bị hắn chém giết.
Biểu hiện như thế, tự nhiên dẫn tới sự chú ý của đối phương, rất nhanh liền có một yêu tu cảnh giới Nguyên Anh xông đến giết Lâm Phong Miên.
Ánh mắt Lâm Phong Miên lạnh đi, không chút yếu thế bay lên mà đi, lại lần nữa hóa thành một đạo huyết quang xoay chuyển đánh tới. Hắn phát hiện chiêu này thật sự rất sảng, vô não xông tới, trực tiếp đụng bay đối phương! Người kia dù đã toàn lực phòng ngự, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài, hai tay hợp lực định phản công. Nhưng Lâm Phong Miên không cho cơ hội, hai tay cùng nắm một thanh Phong Lôi kiếm, xoáy một vòng, trực tiếp cắt đứt đầu hắn. Nguyên Anh của người kia hoảng sợ nghĩ trốn, nhưng bị Lâm Phong Miên dùng Câu Hồn Khiển phách, cưỡng ép bắt về, nắm trong tay.
Lâm Phong Miên dứt khoát thi triển Tà Đế Quyết hấp thụ lực lượng trong Nguyên Anh này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà. Sảng! Quả nhiên, giết người phóng hỏa mới là cách tăng tiến nhanh nhất!
Ở một bên khác, Quân Ngọc Đường và Tư Mã Thanh Ngọc kịch chiến say sưa, lĩnh vực hai bên chồng chất, đao quang kiếm ảnh, đánh nhau khó phân giải.
Tư Mã Thanh Ngọc đánh lâu không xong, thậm chí còn bị Quân Ngọc Đường dẫn về phía Định Phong Châu, căn bản không ngăn cản được. Hắn không khỏi gầm thét liên tục, cảm thấy mất mặt. Đây chính là Bách Bại tôn giả nổi danh, vậy mà mình đánh không lại sao? Trở về triều trong đám người chẳng phải cười chết mình?
Tư Mã Thanh Ngọc giận dữ gầm lên một tiếng, biến thành nhục thu pháp tướng, trường đao trong tay hung ác và âm lệ, đánh hết sức hung hăng.
Lúc này Quân Ngọc Đường triển khai lĩnh vực, thi triển Ngọc Đường Kiếm Tiên pháp tướng, tay nắm trường kiếm màu xanh, thân hình phiêu dật tiêu sái. Bảy chuôi phi kiếm sau lưng pháp tướng không ngừng bay ra, dùng đủ mọi góc độ xảo trá, tấn công tới tấp Tư Mã Thanh Ngọc.
Kiếm khí quanh người Quân Ngọc Đường lúc thì tan lúc tụ, lúc thì hung hãn sắc bén, lúc thì bồng bềnh thanh thoát, khiến Tư Mã Thanh Ngọc không thể nhìn thấu.
Tư Mã Thanh Ngọc không ngừng kêu khổ, lần đầu tiên nhận thức được phân lượng của kiếm đạo tôn giả, sau đó tức giận vô cùng. Hắn tu luyện Thập Nhị Thần Sát Chân Quyết, ở cảnh giới tôn giả vẫn luôn đi theo con đường luyện thể, phụ tu đao đạo. Nhưng Thánh Hoàng Bích Lạc hoàng triều lại là đao đạo tôn giả, vì để kế thừa thánh vị, hắn chọn cách dùng vạn tượng đạo để đột phá. Điều này khiến thực lực của hắn ở cảnh giới tôn giả giảm đi rất nhiều, khi đối mặt với Quân Ngọc Đường có cảm giác có lực mà không có cách nào sử dụng.
Ban đầu có thể dùng pháp khí để bù đắp cho sự chênh lệch thực lực. Nhưng trớ trêu thay, Tư Mã Thanh Ngọc lại đánh cược một trận với Quân Viêm, suýt chút nữa thua sạch cả quần lót. Hiện tại thanh đao trong tay hắn cũng chỉ là đồ dự bị! Cược chó cược chó, cược đến cuối cùng thì chẳng còn gì cả a!
Nghĩ đến đây, Tư Mã Thanh Ngọc càng thêm oán hận ta. Đều tại tên tiểu tử đáng chết kia, đừng để ta gặp lại ngươi!
Tư Mã Thanh Ngọc càng thêm chật vật, căn bản không ngăn nổi Quân Ngọc Đường, ánh mắt không ngừng biến đổi. Đáng chết, đúng là như tên Các chủ Ám Long kia nói, Quân Ngọc Đường này thâm tàng bất lộ a! Thảo nào gã kia không dám ra tay, chỉ có thể trốn đi chờ thời cơ. Với chiến lực mà Quân Ngọc Đường thể hiện ra, nếu không có trận pháp và hai vị tôn giả, thì đúng là không thể bắt được hắn.
Tư Mã Thanh Ngọc hận nghiến răng, nắm chặt trường đao, xem ra chỉ có thể dùng hạ sách này! Hắn cố tình để lộ sơ hở xoay người bỏ chạy, quát: "Quân Ngọc Đường, ngươi có gan thì theo ta vào trận một trận!"
Quân Ngọc Đường cười lớn một tiếng nói: "Có gì không dám!" Hắn sao không biết rõ có thể có phục binh, nhưng muốn phá hủy Định Phong Châu thì đây là con đường bắt buộc phải qua.
Quân Ngọc Đường biết rõ núi có hổ, vẫn cứ xông vào, nghĩ dựa vào bản lĩnh của mình, trực tiếp đánh chết mãnh hổ trong núi, cướp lại đồ ăn trước miệng hổ. Hắn vừa đuổi theo Tư Mã Thanh Ngọc, vừa thỉnh thoảng tung ra một kiếm, chém giết một nhóm quân địch, khiến mọi người càng hăng hái hô hào.
"An Nhạc Hầu vô địch!"
"Hầu gia vạn tuế!" . .
Nhìn Tư Mã Thanh Ngọc bại lui, sĩ khí trên dưới Ngọc Bích thành đều tăng lên, quân trận của Bích Lạc hoàng triều có chút hỗn loạn.
Viện Viện nhìn Quân Ngọc Đường đầu gió không hai, tiêu sái bất phàm, hàm răng khẽ cắn môi đỏ, trong mắt không khỏi có chút ẩm ướt. Ta biết rõ xưa nay ngươi không phải là phế vật, vậy vì sao lại luôn muốn giấu tài?
Lâm Phong Miên cũng thấy cảnh này, không khỏi lẩm bẩm một tiếng không hổ là một nửa đồ đệ của ta.
Lạc Tuyết lại có giọng điệu ngưng trọng: "Sắc phôi, không thích hợp, khí huyết nơi này lưu động rất bất thường!"
Lâm Phong Miên khựng lại một chút, sau khi được Lạc Tuyết nhắc nhở, cẩn thận cảm ứng một lần, mới phát hiện khí huyết trong trận không ngừng ngưng tụ không tan. Những yêu binh tự bạo sau khi chết, khí huyết vẫn luôn treo lơ lửng giữa không trung, cũng không tan đi. Mặc dù bốn phía không có gió, nhưng những khí huyết này vẫn cứ chậm rãi lưu động. Nếu không phải Lạc Tuyết dù đặt mình vào chiến trường, nhưng lại không cần thiết phải sát phạt, giống như người ngoài cuộc, e rằng sẽ không quan sát được những biến hóa nhỏ bé này.
Không hay rồi, đám yêu binh tự bạo này không chỉ là pháo hôi, mà còn có hậu chiêu!
Ở một bên khác, Cỏ Đầu Tường lẳng lặng giữa loạn quân chiến đấu nhanh chóng tiếp cận Định Phong Châu. Trên đường đi gặp người cản trở, trực tiếp một vuốt đánh chết, hoặc một tiếng hét long trời lở đất. Điều này làm Thử Thử trên người nó sợ hãi, cảm tạ lão đại ơn không giết!
Nhưng khi tiếp cận mấy chiếc chiến hạm kia, Cỏ Đầu Tường lại bản năng cảm thấy có một loại khí tức quen thuộc ở bên trong. Nó ý thức được bên trong Định Phong Châu có thứ gì đó tà ác, bản năng không muốn đến gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận