Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 578: Diêu Diêu, mở cửa a!

Chương 578: Diêu Diêu, mở cửa ra! Không lâu sau, U Diêu nằm trong lồng ngực Lâm Phong Miên khẽ rùng mình hàng mi, tỉnh giấc do xe ngựa xóc nảy. Nàng mơ màng mở mắt nhìn Lâm Phong Miên, hé đôi môi đỏ mọng hỏi: “Đây là đâu?”. "Ngươi tỉnh rồi à?" Lâm Phong Miên khẽ mỉm cười nói: "Đây là đường phố bên ngoài thành Trọng Minh, chúng ta sắp đến thành Trọng Minh rồi, ngươi nhanh chóng hồi phục đi." U Diêu ngẩn người một chút mới phát hiện độc tố trong người đã được giải trừ, không khỏi có chút kinh ngạc: “Rốt cuộc ngươi cũng chịu giải độc cho ta rồi? Không bỏ trốn nữa à?" Lâm Phong Miên bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Ta nghĩ rồi, chắc ngươi không muốn đi theo ta nên ta mới bỏ.” Trong mắt U Diêu lóe lên một tia cảm xúc phức tạp, nhưng nàng đã giấu rất kỹ. “Ta thấy ngươi là luyến tiếc sự phồn hoa ở nhân gian thôi, hừ, ngươi không lo ta hồi phục rồi sẽ g·iết ngươi sao?" Lâm Phong Miên mỉm cười: “Diêu Diêu, một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, ngươi thật muốn mưu s·át phu quân sao?” Hắn chỉ nói đùa thôi nhưng U Diêu lại tin thật. Dù sao nàng rơi vào tay tên sắc quỷ háo sắc này, sao có thể may mắn thoát được? “Ta g·iết cái tên vương bát đản nhà ngươi!” Nàng bi phẫn muốn chết, vùng vẫy muốn ngồi dậy liều m·ạ·ng với hắn. Lâm Phong Miên liền ôm chặt lấy nàng, tránh cho nàng gây ra động tĩnh lớn: “Thôi thôi thôi, ta chỉ đùa thôi mà, ta còn chưa động vào một sợi tóc của ngươi đâu!”. U Diêu vốn muốn vùng vẫy thêm lần nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên tiết kiệm sức lực, nằm im. Dọc đường đi đều bị ôm nhiều lần như thế rồi, bây giờ vùng vẫy làm gì nữa? Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi không có đụng vào ta, vậy váy áo trên người ta ai thay?" Bộ quần áo nàng đang mặc rõ ràng là lúc đi dạo phố trước kia hắn mua. Còn nói không phải mua cho nàng, kết quả không phải nhân lúc nàng mê man mà mặc cho nàng sao? Lâm Phong Miên hết đường chối cãi, chẳng lẽ lại nói là Lạc Tuyết mượn thân xác mình giúp nàng thay đồ? "Được rồi, ngươi muốn g·iết ta thì đợi khi khôi phục cũng không muộn, giờ thì ngoan ngoãn cho ta.” U Diêu hừ một tiếng nói: “Thả ta ra, ta muốn hồi phục!”. Giờ nên nhanh chóng hồi phục linh lực, thu dọn tên này sau cũng không muộn. Lâm Phong Miên ngoan ngoãn buông tay, U Diêu ăn linh dược vào rồi khoanh chân ngồi tại chỗ, cười lạnh nhìn hắn khiến hắn rùng mình. Sao hắn có cảm giác sau khi nàng hồi phục, mình sẽ bị nàng thịt vậy? U Diêu vừa khôi phục, vừa phóng thần thức ra thì mới phát hiện cả hai đang ở trong đội xe. Người mạnh nhất trong đám này cũng chỉ là một hộ vệ thủ lĩnh Trúc Cơ tầng hai. Đây chẳng lẽ là nguyên nhân bọn họ gọi hắn là tiền bối? Nhưng mình nhớ rõ ràng là ở trên phi thuyền cơ mà? Trên đường đi, không phải là không có những kẻ muốn cướp đường, nhưng đều bị khí tức Lâm Phong Miên tỏa ra làm cho sợ chạy mất. Đêm đến, đội xe cập bến nghỉ ngơi cạnh rừng, dựng lửa trại nướng thịt. Bà lão tốt bụng bảo Lâm Phong Miên hai người xuống xe ăn chút gì đó. Lâm Phong Miên vui vẻ nhận lời, vừa bước xuống xe ngựa, U Diêu đã đóng cửa xe lại, trốn ở trong đó kiểm tra cơ thể mình xem có bị xâm phạm không. Thật may mắn, mình vẫn còn là thân trong sạch! Lâm Phong Miên đâu biết rằng thanh danh của mình lại kém đến mức này, ngượng ngùng đi tới bên đống lửa nhìn bà cháu kia: “Để Hồng lão phu nhân chê cười rồi, người bên trong không được khỏe nên không thể trúng gió lạnh.” Bà lão kia cười ha hả nói: “Không sao, đây có chút lương khô, công tử chờ một chút cầm về nhé”. "Cám ơn lão phu nhân.” Lâm Phong Miên cung kính nhận lấy, lấy ra một bình linh tửu đưa qua: "Ta có một bình linh tửu này, nghe nói có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, xem như lộ phí, mời lão phu nhân nhận cho.” Hồng lão phu nhân cũng không khách sáo, cười nói: “Công tử vừa nhìn đã không phải người tầm thường, vậy thì lão thân chiếm chút tiện nghi vậy.” Bà ta là người từng trải, từ việc dọc đường đi gió êm sóng lặng, bà nhận ra có sự khác thường, biết mình đã gặp người tu đạo tu vi cao thâm. Lâm Phong Miên nhịn không được cười nói: “Lão phu nhân khách khí quá rồi”. Hai người ngồi bên đống lửa trò chuyện vui vẻ, cô bé tầm mười lăm mười sáu tuổi thì len lén nhìn Lâm Phong Miên. Đến khi Lâm Phong Miên phát hiện lại liền lảng tránh ánh mắt hắn, trông cực kỳ e thẹn. Lạc Tuyết không thể không thừa nhận, cái tên háo sắc này tuy không đứng đắn, nhưng tướng mạo lại phi phàm thoát tục, rất có sức mê hoặc: “Ngươi đừng đi gây họa cho cháu gái người ta chứ!”. Lâm Phong Miên im lặng: “Ta thèm khát đến mức đó sao? Ta không có hứng thú với mấy cô bé đầu xanh”. U Diêu ở trên xe ngựa nhìn Lâm Phong Miên cùng bà lão trò chuyện vui vẻ, trong mắt không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc. Tên công tử bột này lại có lúc khiêm tốn lễ độ thế này? Nàng lại không cảm thấy Lâm Phong Miên đang giả vờ, bởi vì điều đó thật vô nghĩa. Giả vờ cho ai xem chứ? Ở chỗ của nàng hắn còn có cái danh tiếng quái quỷ đó sao? Lâm Phong Miên ăn uống no nê, trở về xe ngựa thì có chút ngượng ngùng, vì cửa xe vẫn bị đóng kín: “Diêu Diêu?" "Diêu Diêu, mở cửa ra!" “Diêu Diêu, cho chút mặt mũi đi, mất mặt quá!”. Lạc Tuyết cười khúc khích: “Xong rồi, lần này ngươi mất mặt thật rồi." Lâm Phong Miên nhìn xung quanh những ánh mắt tò mò, không khỏi có chút ngượng. Lúc hắn tính rời đi thì cửa xe "két" một tiếng mở ra. Hắn liền trèo lên xe, thấy U Diêu không biết từ lúc nào đã đổi về y phục của mình. Trong tay nàng thanh kiếm nhuyễn như linh xà quấn quanh người, lúc này đang lạnh lùng nhìn Lâm Phong Miên. "Chúng ta có phải nên tính sổ một chút không?" Lâm Phong Miên vội vàng nói: “Đừng mà Diêu Diêu, nhiều người như vậy, mất mặt quá”. U Diêu nhớ đến lần trước Nam Cung Tú đánh hắn, hắn phát ra những tiếng kêu kỳ quái nên có chút sợ “ném chuột vỡ bình”. Nếu hắn lại chiêu đó, chẳng phải nàng sẽ mất mặt c·hết sao? Nàng oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, hừ lạnh nói: "Về rồi tính sổ với ngươi sau!". Lâm Phong Miên trốn thoát một kiếp, ở trong xe lấy máu tinh ra bắt đầu hấp thụ. Mấy ngày nay, ngoài việc chăm sóc U Diêu ra, thời gian còn lại hắn đều dành hấp thụ máu tinh, hiệu quả cũng vô cùng rõ rệt. Vừa mới qua mấy ngày, hắn đã sắp đột phá Kim Đan tầng hai, đêm nay hắn liền quyết định đột phá vào Kim Đan tầng hai. U Diêu kỳ lạ nhìn thoáng qua máu tinh trong tay hắn, không hiểu hắn lấy đâu ra nhiều máu tinh như vậy. Ai đó quên mình vì người ghê? Lâm Phong Miên không hề hay biết, đang chuyên chú đột phá. Mà có kinh nghiệm từ trước, hắn dễ dàng đột phá đến Kim Đan tầng hai, sau đó tiếp tục củng cố cảnh giới. Ngoài xe ngựa, vị hộ vệ thủ lĩnh cảm nhận được luồng dao động đột phá, tim đập thình thịch không ngừng. Hắn liền liên tục cảnh cáo những hộ vệ đang nhìn ngắm vẻ đẹp của U Diêu, nghìn vạn lần đừng để đầu nhỏ quyết định đầu to, bằng không cẩn thận mất đầu. Ngày hôm sau, vào giữa trưa, cách thành Trọng Minh một dặm. Lâm Phong Miên hô dừng xe, tính toán mỗi người đi một ngả. Tránh đoạn đường cuối cùng có chuyện gì, ngược lại liên lụy đến bọn họ. Lâm Phong Miên xuống xe trước, U Diêu cũng xuống theo, lập tức kinh diễm mọi người. Vóc dáng uyển chuyển của nàng dưới bộ váy bó sát người hiện ra vẻ đẹp mê hồn, khiến người ta khô cả họng. Đôi gò bồng đảo đầy đặn, eo thon mông nở, cặp chân dài thon tròn mạnh mẽ, khiến người ta không biết nên nhìn vào đâu. Cộng thêm khuôn mặt tuyệt sắc trưởng thành đầy quyến rũ, như một đóa u lan yêu mị, khiến ai gặp cũng quên tục. Cô bé bên cạnh bà lão nhìn đến ngây người, không khỏi nuốt nước bọt: “Tỷ tỷ này lớn lên thật là đẹp, sau này nếu ta cũng được như vậy thì tốt quá!”. Lâm Phong Miên nhìn cô bé kia dáng vẻ vẫn còn như tấm ván giặt đồ, Tiểu Bình, con bé có đối thủ rồi đó! Cô bé à, ngươi muốn trưởng thành thành U Diêu thì có lẽ tiên thiên hơi bị thiếu đấy. U Diêu tóc dài đến gối tung bay, lộ vẻ lạnh lùng như băng, nàng thản nhiên nói: "Sẽ!”. Lâm Phong Miên hướng bà lão cáo biệt, rồi cùng U Diêu cùng nhau ngự phong bay lên trời, hướng về Trọng Minh thành. Nhìn theo bóng lưng hai người, cô bé kia vẻ mặt ngưỡng mộ: "Thật là trời đất tạo nên một đôi, tiên đồng ngọc nữ!”. Lâm Phong Miên âm thầm giơ ngón tay cái lên. Đúng là có mắt nhìn. U Diêu thì suýt chút nữa thì ngã xuống, có chút cạn lời. Cô nương rất tốt, sao lại bị mù vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận