Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 1118: Hấp thu tinh huyết (vì tung hoành minh chủ Lạc Tuyết thiên hạ đệ nhất tăng thêm)

Chương 1118: Hấp thu tinh huyết (vì tung hoành minh chủ Lạc Tuyết thiên hạ đệ nhất tăng thêm)
Lâm Phong Miên không ngờ Nguyệt Sơ Ảnh lại có thể nhìn ra nguồn gốc máu có phải vừa rút ra hay không, lập tức ngậm miệng không nói. Dù sao thì Quân Vân Thường cũng sẽ không vì ban thưởng người khác mà tổn thương nguyên khí của mình.
Hắn thở dài một tiếng, rồi sau đó giọng đầy chính nghĩa cải chính: "Không phải nam sủng, là người đàn ông đứng sau nữ hoàng!"
Nguyệt Sơ Ảnh ồ một tiếng, kinh ngạc nói: "Ngươi thật sự ôm được đùi to của Phượng Dao nữ hoàng rồi sao?"
Nếu là người khác có lẽ không tin, nhưng nàng lại gặp gia hỏa này không ngừng tiêu xài nguyên huyết mà! Cái đãi ngộ này không phải tình lang thì cũng là con trai rồi!
Lâm Phong Miên hắng giọng nói: "Ngươi đừng hỏi nhiều vậy, phải giữ bí mật cho ta đó nha!"
"Biết rồi, ngươi cứ yên tâm đi!"
Nguyệt Sơ Ảnh ngay lập tức lập thệ, đối với nàng mà nói, Lâm Phong Miên là đồng minh, tự nhiên càng mạnh càng tốt. Nàng cũng không dài dòng, trầm giọng nói: "Trước ăn xuống một giọt nguyên huyết, ta cố gắng giúp ngươi điều dưỡng lại."
Lâm Phong Miên làm theo, Nguyệt Sơ Ảnh ý đồ khôi phục lại cân bằng hai loại nguyên huyết trong người hắn. Nhưng mà Lạc Tuyết nguyên huyết trong cơ thể Lâm Phong Miên quá nhiều, dù có mười giọt nguyên huyết rót vào thì cũng như hạt cát trong sa mạc mà thôi.
"Có Huyết Anh ở đây, vấn đề không lớn, ngươi về sau cố gắng đừng dùng lại loại nguyên huyết này."
Lâm Phong Miên ừ một tiếng, Nguyệt Sơ Ảnh trầm giọng nói: "Được, hiện tại ta giúp ngươi hấp thu tinh huyết."
"Những tinh huyết này rất cuồng bạo, vì vậy có thể sẽ hơi đau một chút, ngươi cố gắng chịu đựng nhé!"
Nàng đã nắm rõ tình huống trong cơ thể Lâm Phong Miên, biết rõ cổ Huyết Anh kỳ quái kia có thể tự động hấp thu tinh huyết. Mặc dù tỉ lệ chuyển hóa theo cách này rất thấp, phần lớn bị Huyết Anh hấp thụ, nhưng hơn ở chỗ nó hoàn toàn phù hợp với Lâm Phong Miên. Huyết Anh hấp thu rất chậm, còn Nguyệt Sơ Ảnh muốn làm chính là tăng tốc độ hấp thu lên.
Ngay lập tức, nàng trực tiếp thúc giục Quy Nguyên Đỉnh, tăng nhanh tốc độ luyện hóa tinh huyết này, để chúng hòa vào Huyết Anh. Lâm Phong Miên lập tức cảm nhận được thứ gọi là 'ức điểm' đau đớn, không khỏi cắn chặt răng, gân xanh nổi lên. Tinh huyết Tổ Vu vốn đã cuồng bạo, lại trải qua Huyết Anh dung hợp với nguyên huyết của Lạc Tuyết và Quân Vân Thường, lại càng đáng sợ đến tột cùng.
Bình thường thì nhuần vật tế vô thanh, một cách vô tri vô giác nên Lâm Phong Miên còn chưa cảm thấy gì. Lúc này, khi tốc độ tăng thêm gấp ngàn lần thì thứ huyết dịch cuồng bạo đó suýt chút nữa làm Lâm Phong Miên no căng bụng mà chết. Đau đớn ngày càng kịch liệt, Lâm Phong Miên không nhịn được kêu lên thảm thiết.
Về sau, đau đớn kịch liệt đến mức hắn không thể chịu đựng nổi, gấp gáp kêu dừng lại: "Ta chịu không nổi, không chơi nữa, đau chết mất, dừng lại đi!"
"Mau dừng lại, ta bảo ngươi dừng mà!"
Nhưng mà giọng nói lạnh lùng, bình tĩnh của Nguyệt Sơ Ảnh truyền đến: "Đây còn chưa phải giới hạn của ngươi, ráng thêm chút nữa đi!"
Lâm Phong Miên chịu không nổi, muốn đập nắp đỉnh bỏ chạy.
Nhưng Nguyệt Sơ Ảnh nhẹ nhàng nói: "Ngươi ra ngoài thì coi như công cốc đó!"
Lâm Phong Miên lập tức như bị một chậu nước lạnh dội vào người, nhịn không được chửi ầm lên, trút hết bất mãn trong lòng.
"Mẹ kiếp! Nguyệt Sơ Ảnh, ta không để yên cho ngươi đâu!"
"Con mẹ nó, thiếu gia ta sớm muộn gì cũng cho ngươi kêu cha gọi mẹ!"
Nguyệt Sơ Ảnh làm ngơ, chỉ tăng tốc độ luyện hóa tinh huyết.
Huyết khí trong người Lâm Phong Miên như biển cả, hắn nhịn không được vận chuyển Huyết Ngục Long Hổ Quyết để phát tiết, tức giận mở ra huyết sí. Nhưng thống khổ không giảm, hắn nhịn không được gầm lên giận dữ, từng chiếc huyết sí một sau lưng hắn xông ra. Linh dịch trong ao bị máu nhuộm đỏ từ trên người hắn tràn ra, kịch liệt cuồn cuộn, xoay quanh lấy hắn.
Tám chiếc huyết sí to lớn sau lưng Lâm Phong Miên giương lên phẫn nộ, trên người còn bao quanh từng luồng huyết khí như rồng, như thần như ma. Cũng may Quy Nguyên Đỉnh này đủ lớn, nếu không thì đã không chứa được nhiều huyết sí của hắn. Huyết khí trong người hắn còn đủ dùng để thiết lập một bộ huyết giáp, bao phủ toàn thân, tăng cường lực phòng ngự.
Nhưng Lâm Phong Miên ngại xấu, trực tiếp tản huyết khí ra ngoài, hóa thành Du Long, tiến công được, lui cũng được. Suy cho cùng đẹp trai là chuyện cả đời mà! Dù tạo hình rất đẹp trai, nhưng lúc này Lâm Phong Miên lại ý thức mơ hồ, trực tiếp ngã vào trong nước máu.
Hỏng rồi, có khi nào mình bị con nhỏ Nguyệt Sơ Ảnh này chơi cho chết không? Không biết đã qua bao lâu, Lâm Phong Miên mơ màng tỉnh lại, cảm giác xung quanh ấm áp, lười biếng chẳng muốn động.
Hắn phát hiện tinh huyết trong người mình nhỏ đi một chút, mà còn đột phá đến Nguyên Anh lục tầng, chỉ cách thất tầng một bước ngắn nữa thôi. Trong người hắn càng như có sức lực vô tận, thể phách hiện tại của hắn mạnh mẽ đến đâu thì chính hắn cũng không rõ.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Giọng nói của Nguyệt Sơ Ảnh quanh quẩn trong đỉnh, Lâm Phong Miên yếu ớt ừ một tiếng.
"Ta còn sống sót à?"
"Đương nhiên, có ta ở đây, ngươi muốn chết cũng khó!"
"Đúng đúng đúng, chỉ là muốn sống không xong, muốn chết không xong thôi."
Nghe Lâm Phong Miên nhổ nước bọt, Nguyệt Sơ Ảnh không khỏi kiều hừ một tiếng.
"Ngươi có sức mà nhổ nước bọt ta thì còn không mau phối hợp để ta xử lý tai họa ngầm trong người ngươi đi!"
Lâm Phong Miên ừ một tiếng, được Nguyệt Sơ Ảnh giúp đỡ, bắt đầu xử lý hết những tai họa ngầm và ám thương trong cơ thể.
Có Nguyệt Sơ Ảnh ở đây, những ám thương trong người Lâm Phong Miên đều được chữa trị, ngay cả kinh mạch không đủ mạnh cũng bị phát hiện ra. Cùng lúc đó, Nguyệt Sơ Ảnh còn giúp Lâm Phong Miên thải hết đám thú huyết hỗn loạn, huyết dịch Quân Vô Tà để lại, cùng với độc dược tàn dư trong người ra ngoài.
Lâm Phong Miên lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, tinh thần sảng khoái, thoải mái đến độ không muốn động đậy.
Nguyệt Sơ Ảnh dặn dò: "Ngươi sau này phải định kỳ quay về tìm ta, tránh để có ngày ngươi nổ banh xác mà chết đó!"
Lâm Phong Miên liên tục gật đầu: "Không thành vấn đề!"
Hắn rốt cuộc đã hiểu một vị thiên Điệt Yêu bên cạnh thì có ý nghĩa gì đối với một tu sĩ. Đây thực sự là bạn tốt, thầy hiền trên con đường tu hành, giúp bớt đi mấy chục năm đường vòng đấy! Có nàng ở đây, mình chỉ cần không tìm đường chết thì căn bản không cần lo lắng để lại ám thương gì nữa.
Thảo nào mà nhất tộc này bị người ta dòm ngó và kiêng kị, thực sự là quá nghịch thiên! Nguyệt Sơ Ảnh nhắc nhở: "Được rồi, nhanh mặc quần áo rồi ra ngoài đi."
Lâm Phong Miên lúc này mới phát hiện mình vừa mới xé quần áo đến rách nát rồi, giờ thì không mảnh vải che thân, vội vàng che kín lại.
Nguyệt Sơ Ảnh có chút buồn cười nói: "Bây giờ mới che thì có phải là muộn rồi không?"
Lâm Phong Miên vừa mặc quần áo, vừa ngượng ngùng nói: "Sơ Ảnh à, sao ta cảm giác hỏa khí lớn thế này?"
Nguyệt Sơ Ảnh bình thản nói: "Ngươi hấp thu quá nhiều tinh huyết, tinh khí trong cơ thể tràn trề là bình thường thôi mà."
"Ngươi đi tìm Thượng Quan tông chủ, bận rộn một lần là không sao, cứ để nàng thoải mái mà hút đi, không cần khách khí với ngươi."
Lâm Phong Miên nghe thấy thế thì lập tức không biết nên khóc hay cười, vội nói: "Mở đỉnh, mở đỉnh ra!"
Hắn cảm thấy mình sắp nổ tung mất rồi, không kịp nghĩ nhiều nữa, lòng như lửa đốt mà từ trong đỉnh chạy ra.
Thượng Quan Quỳnh nào biết được nguy hiểm sắp đến, nhìn thấy Lâm Phong Miên từ trong đỉnh đi ra thì mừng rỡ chạy đến đón: "Sao rồi?" Vừa rồi động tĩnh trong đỉnh lớn như vậy, nàng ở ngoài sốt ruột như lửa đốt, cứ như muốn bị dọa sợ.
Lúc này thấy Lâm Phong Miên ra thì mừng vui khôn tả, nhưng nhìn thấy quần áo trên người hắn đều đổi thì lại có chút nghi ngờ.
Gia hỏa này ở trong đỉnh với Nguyệt Sơ Ảnh đã làm gì? Chẳng lẽ?
Lâm Phong Miên nào có hơi đâu nghĩ đến những điều đó, ôm lấy Thượng Quan Quỳnh, huyết sí dang ra rồi chạy lên. Thượng Quan Quỳnh không hiểu hỏi: "Sao vậy?"
"Tiểu Quỳnh Quỳnh, cấp tốc thôi nào!"
Thượng Quan Quỳnh mờ mịt nói: "Chuyện gì mà cấp tốc?"
"Chuyện lớn liên quan đến tính mạng đó!"
Thượng Quan Quỳnh còn đang mơ màng, đến khi cả người bị cởi sạch cũng vẫn chưa kịp phản ứng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhưng rất nhanh nàng liền hiểu ra điều mình vừa lo lắng hoàn toàn là thừa thãi. Gia hỏa này sinh long hoạt hổ, tuyệt đối không có làm gì với Nguyệt Sơ Ảnh!
Trong mật đạo.
Thượng Quan Ngọc lặng lẽ về đến Hợp Hoan tông, trong lòng oán hận Lâm Phong Miên đến tột cùng. Rõ ràng đây là tông môn của mình, tỷ tỷ cũng là của mình!
Vì sao hắn tới, mà mình lại phải lảng tránh, thật sự là quá đáng! Nhưng nghĩ đến mị độc trên người Thượng Quan Quỳnh, Thượng Quan Ngọc cũng chỉ có thể an ủi bản thân là phải kiên cường.
Nàng cảm giác được Thượng Quan Quỳnh có chút bối rối, vội vã theo mật đạo đi về Hợp Hoan điện, muốn hỏi thăm tình hình. Nhưng khi tới gần mật thất của Hợp Hoan điện thì Thượng Quan Ngọc bỗng cảm giác Thượng Quan Quỳnh thất kinh, cảm thấy đại sự không ổn.
Nàng vừa định đi, nhưng ngay giây sau liền như bị sét đánh, cả người mềm nhũn, vô lực ngã xuống mật đạo.
Khốn kiếp, ta đã lẩn tránh rồi, sao ngươi cứ phải chọn ngay lúc ta ở đây mà đến? Không phải tên này đã xong chuyện từ tối qua rồi sao? Ngươi là súc vật à? Mới qua bao lâu mà lại tới rồi?
Nàng muốn cắt đứt liên hệ tâm linh với Thượng Quan Quỳnh nhưng đã không kịp nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận