Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 908: Chờ ta một chút a, ta còn không tiến vào đâu! !

Chương 908: Chờ ta một chút, ta còn chưa vào đâu! !Lâm Phong Miên lặng lẽ theo sau Ôn Khâm Lâm, đồng thời hỏi thăm Cỏ Đầu Tường xem gần đó có cao thủ nào đi theo không. Cỏ Đầu Tường lắc đầu, Lâm Phong Miên không khỏi có chút nghi hoặc. Người hộ đạo của nàng đâu rồi? Hắn càng cẩn thận dè dặt dùng Tà Đế Quyết che giấu khí tức, đồng thời huyết dịch Lạc Tuyết trong cơ thể phát triển mạnh mẽ, che giấu sinh mệnh thể của mình. Lâm Phong Miên nhìn dáng người uyển chuyển của Ôn Khâm Lâm phía trước, không khỏi lần nữa cảm thán. Ôn huynh, ngươi lớn lên như thế này, nếu là nam tử tuyệt đối là lãng phí của trời, còn may là nữ! Ôn Khâm Lâm hoàn toàn không biết hắn đang theo dõi, đi vào khu rừng rậm gần đó, sau đó đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Lúc này Lâm Phong Miên mới phát hiện nơi đó có một trận pháp ẩn nấp cực kỳ tinh xảo, có thể che mắt và che giấu khí tức, đến cả hắn còn bị lừa. Hắn vận chuyển tà mâu mới phát hiện mánh khóe, nhưng không nắm chắc có thể vô thanh vô tức đột phá vào trong, chỉ có thể chờ bên ngoài. Bên trong trận pháp, Chu Tiểu Bình hiếu kỳ hỏi: "Sư tỷ, sao tỷ về muộn vậy, tình hình thế nào?" Ôn Khâm Lâm trầm giọng đáp: "Bên dưới Tiên Nữ hồ xác thực có huyễn trận, xem ra hàn thủy lao rất có thể ở đây thật!" Hạ Vân Khê và Liễu Mị mặc dù đều đã vào hàn thủy lao, nhưng lúc đó đều bị Triệu Ngưng Chi che mắt dẫn vào, không xác định được phương vị. Hai người chỉ nhớ trong mật đạo, nước dập dềnh, bốn phía âm u ẩm ướt, lạnh đến thấu xương, tĩnh mịch đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Liễu Mị từng lặn xuống Tiên Nữ hồ tìm đồ, phát hiện dưới đáy hồ có dao động của trận pháp vô cùng bí ẩn, nên đoán rằng hàn thủy lao rất có khả năng ở dưới Tiên Nữ hồ. Thế là bốn người phân công hợp tác, Liễu Mị đi tìm Triệu Ngưng Chi dò hỏi tình hình, ba người còn lại đến đây thăm dò. Vì Hạ Vân Khê và Chu Tiểu Bình tu vi còn thấp, để tránh đánh rắn động cỏ, nên Ôn Khâm Lâm đi xuống dò đường trước. Ôn Khâm Lâm dựa theo lời Liễu Mị nói, tìm kiếm và phát hiện dưới đáy hồ xác thực có dao động của trận pháp ẩn nấp tinh xảo. Nếu không phải đã biết trước, nàng đã không thể phát hiện ra trận pháp này, không khỏi cảm thán Liễu Mị thật tinh tế. Hàn thủy lao được đặt dưới Tiên Nữ hồ, nhiều năm như vậy không bị đệ tử Hợp Hoan tông phát hiện, chắc chắn có mánh khóe. Nước hồ rất sâu, nước bên dưới lạnh đến thấu xương, yêu nữ cũng không chịu nổi cái lạnh đó, chuyện không thích lặn xuống cũng là một lẽ. Quan trọng nhất là lối vào bố trí huyễn trận che giấu vết tích vô cùng tinh diệu, lại được giấu trong hồ rộng lớn, rất khó tìm kiếm. Nhưng mà đúng là khéo không khéo, Liễu Mị lại là đệ tử của Triệu Ngưng Chi, am hiểu về trận pháp và huyễn thuật. Hơn nữa cái huyễn trận ở hàn thủy lao này lại chính do Triệu Ngưng Chi bố trí, nên Liễu Mị mới có thể phát hiện ra mánh khóe. Hạ Vân Khê và Chu Tiểu Bình nghe vậy cũng không khỏi kích động. Chu Tiểu Bình phấn khích nói: "Quá tốt rồi, đợi Liễu Mị về, chúng ta liền xuống cứu người!" Ôn Khâm Lâm quả quyết lắc đầu: "Không thể chờ, chúng ta xuống cứu người ngay!" Chu Tiểu Bình ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?" Ôn Khâm Lâm nắm chặt tay, nghiến răng đáp: "Vì ta vừa lên đã gặp Quân Vô Tà!" Hạ Vân Khê lập tức căng thẳng nói: "Ngươi gặp Quân Vô Tà?" Ôn Khâm Lâm tự nhiên biết rõ nàng lo lắng gì, lắc đầu bất lực. "Vân Khê, hắn dù có tướng mạo rất giống với Lâm huynh, không đúng, phải nói là giống nhau như đúc. Nhưng hắn chính là một tên sắc quỷ chính hiệu!" Hai cô nàng đều sững sờ một chút, Chu Tiểu Bình thì quan tâm đến trọng điểm khác, mơ hồ nói: "Nhưng Lâm Phong Miên cũng là sắc quỷ mà!" Ôn Khâm Lâm vậy mà không phản bác được, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nàng không khỏi lại tức đến nghiến răng. "Không giống nhau, hắn là quỷ còn hơn cả sắc quỷ, thấy ta một bộ hận không thể ăn tươi nuốt sống, còn... " Chu Tiểu Bình nhìn thân hình nghịch thiên của nàng kết hợp với cách ăn mặc gợi cảm, trong lòng không khỏi thầm nghĩ. Với bộ dạng này của tỷ, tên đàn ông nào gặp mà không nhỏ nước dãi, ta thấy cái này không thể chỉ trách hắn. Đương nhiên, lời này không thể nói ra, nàng tò mò hỏi: "Còn gì nữa?" Ôn Khâm Lâm bực bội đáp: "Mới gặp lần đầu hắn đã động tay động chân với ta, còn bảo ta cùng hắn ngủ, thật là... mặt dày vô sỉ!" "Hơn nữa, ta đã đưa ra danh Vương Yên Nhiên, đưa ra lệnh bài của nàng, vậy mà tên gia hỏa đó làm lơ luôn!" Nghe đến đây, Chu Tiểu Bình vốn còn chút mong chờ cũng lập tức thất vọng, Hạ Vân Khê càng thất vọng tột độ. So với Lâm Phong Miên bị nhốt ở hàn thủy lao sống không bằng chết, nàng càng muốn tin rằng hắn đã đổi một thân phận phong lưu khoái hoạt. Dù hắn phong lưu sẽ không để ý đến nàng, nhưng nếu hắn sống tốt, vậy là đủ. Chu Tiểu Bình thầm nghĩ: "Xem ra việc Hợp Hoan tông lau mắt mà nhìn Lâm Phong Miên chẳng qua là nghĩ nhầm hắn là người của Thiên Trạch vương thất thôi." Ôn Khâm Lâm trầm giọng nói: "Giờ không phải lúc nghĩ mấy cái này, ta thấy cái bộ dạng quỷ còn hơn sắc quỷ của hắn, sợ rằng sẽ không từ bỏ ý đồ." "Một khi hắn cùng Hợp Hoan tông điều tra ta, chúng ta sợ là sẽ bại lộ ngay lập tức, tình thế nguy cấp, phải lập tức hành động!" Hạ Vân Khê lo lắng nói: "Vậy Liễu sư tỷ thì sao?" Ôn Khâm Lâm trầm giọng đáp: "Truyền tin cho Liễu Mị, bảo nàng lập tức rời khỏi Hợp Hoan tông, ở bên ngoài hội họp với chúng ta!" So với Hạ Vân Khê, Liễu Mị ít nhất còn có tự do thân, có thể tự do ra vào Hợp Hoan tông. Hạ Vân Khê gật đầu, lấy ngọc giản truyền tin cho Liễu Mị, sau đó ba người nhanh chóng tiến về phía hồ. Lâm Phong Miên ở ngoài quan sát chỉ thấy một chiếc ngọc giản truyền tin bay ra, sau đó trận pháp được thu hồi, ba thân ảnh xinh đẹp quen thuộc lộ ra bên trong. Nhìn Chu Tiểu Bình nghèo hung cực ác, bình thường không có gì đặc sắc, cùng với Hạ Vân Khê thanh thuần như thiếu nữ nhà bên, lại còn tỏa ra một loại mị hoặc, vừa thuần khiết vừa quyến rũ, Lâm Phong Miên không khỏi nhìn đến ngây người. Vân Khê, Tiểu Bình, đã lâu không gặp, dạo này thế nào? Nhìn Hạ Vân Khê, Lâm Phong Miên có một loại xúc động muốn đi ôm nàng vào lòng. Nhưng mà hắn không thể, thời cơ hiện tại vẫn chưa thích hợp! Thế nên hắn chỉ nhìn ba người hướng về Tiên Nữ hồ tiến tới, lặng lẽ đi sau lưng. Vân Khê, nàng hãy đợi ta mấy ngày nữa! Ba người Hạ Vân Khê rất nhanh đến bờ hồ, tiểu phú bà Chu Tiểu Bình lấy hai viên Tị Thủy Châu đưa cho Ôn Khâm Lâm và Hạ Vân Khê. "Sư tỷ, Vân Khê, cầm lấy nè!" Ôn Khâm Lâm dở khóc dở cười nói: "Ngươi có cái đồ chơi này sao không nói sớm?" Chu Tiểu Bình lè lưỡi đáp: "Ngươi có hỏi đâu!?" "Hơn nữa không phải tỷ lấy cớ tắm rửa à? Có ai tắm rửa mà không ướt người không?" Nghe nàng nói hùng hồn đầy lý lẽ, Ôn Khâm Lâm lặng lẽ xoay người bụm một tiếng nhảy xuống nước. Chu Tiểu Bình cười hì hì bám sát phía sau, Hạ Vân Khê cũng theo nhảy vào, hướng xuống đáy hồ kín đáo đi tới. Lâm Phong Miên lặng lẽ vào trong nước, yên lặng không một tiếng động theo ở phía sau. Hắn phát hiện mình ở trong nước như cá gặp nước, hơi lạnh trong hồ không hề quấy nhiễu được hắn, ngược lại còn có cảm giác thoải mái. Đây là do huyết dịch Lạc Tuyết cải biến thể chất của mình, khiến bản thân và thể chất nàng trở nên tương tự? Ba người rất nhanh đến vị trí có huyễn trận, Ôn Khâm Lâm đang định ra tay phá trận pháp thì bị Chu Tiểu Bình ngăn lại. Chu Tiểu Bình nháy mắt, chỉ vào chính mình, ra hiệu nhìn nàng biểu diễn. Chỉ thấy nàng lấy ra một lá bùa vỗ tới, không gian xung quanh lập tức một trận vặn vẹo. Sau khi huyễn trận bị bùa chỉ định trụ, một lối vào hang động lập tức xuất hiện dưới nước, cửa hang bị một lớp pháp trận màu xanh nhạt bao phủ. Chu Tiểu Bình tháo chiếc vòng tay trên cổ tay, lẩm bẩm trong miệng, vòng tay nhanh chóng to ra rồi rơi xuống trên pháp trận. Pháp trận kia vẫn tiếp tục vận chuyển, nhưng ở giữa pháp trận lại xuất hiện một lối vào hình tròn, đủ cho một người đi qua. Hạ Vân Khê kinh ngạc há hốc miệng nhỏ, Chu Tiểu Bình thì đắc ý nháy nháy mắt, ra hiệu các nàng vào trong. Chu Tiểu Bình chui vào trước, không hề trở ngại, Hạ Vân Khê cũng miễn cưỡng đi qua. Nhưng mà Ôn Khâm Lâm lại bị kẹt lại, hai người Hạ Vân Khê chỉ có thể ở bên kia kéo tay nàng cố gắng lôi nàng vào trong. Nhìn bộ dạng nàng phí sức, Lâm Phong Miên ở phía sau cũng muốn giúp đẩy nàng một tay. Một lúc sau, Ôn Khâm Lâm mới vất vả chui vào, đau đến mức nước mắt chảy ra. Nàng vừa chỉnh lại quần áo, vừa giận dỗi nói: "Tiểu Bình, có phải ngươi cố ý không?" Chu Tiểu Bình lắc đầu lia lịa đáp: "Không có, tuyệt đối không có, vòng tay của người ta chỉ để được như vậy mà." Ôn Khâm Lâm cũng lười tính toán với nàng, cầm trường thương dẫn theo hai người đi vào trong. Nhìn Chu Tiểu Bình thu lại vòng tay, trận pháp khôi phục lại nguyên trạng, Lâm Phong Miên đều ngơ ngác. Chờ ta một chút đã, ta còn chưa vào mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận