Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 633: Vì cái gì?

Chương 633: Vì sao?
Một canh giờ sau, bóng đêm đen như mực, Diêm Long đã giao chiến ác liệt lâu giờ, nay càng thêm chật vật giữa bầy quái vật. Lúc này, trên thân hắn mọc ra những chiếc vảy rồng đỏ để chống lại tóc của quái vật, nhưng máu tươi vẫn tuôn như suối, cả người đẫm máu như một huyết nhân.
Hắn đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, huyết long quấn quanh thân thể cũng mất đi vẻ hung hãn như ban đầu, có chút hữu khí vô lực. Không biết vì sao, Diêm Long vẫn chậm chạp không chịu hoàn toàn yêu hóa, biến thân để tăng cường sức mạnh.
"Tiểu Hổ, tiểu tử ngươi xong việc chưa? Đừng có ham gái gú nữa, mau bày Hàng Long Phục Hổ trận giúp ta!" Lâm Phong Miên lên tiếng, biết rõ Diêm Long đã sức cùng lực kiệt, mà trận pháp của Trần Thanh Diễm đã sớm bố trí xong. Hắn nhanh chóng lấy những vật phẩm bày trận cần thiết từ nhẫn trữ vật của Diêm Hổ, bắt đầu sắp xếp Hàng Long Phục Hổ trận một cách bài bản.
Một lát sau, Lâm Phong Miên do dự một chút, rồi vẫn biến về hình dạng Diêm Hổ, mới hô lớn một tiếng: "Ca, dùng được rồi, huynh mau đến!"
Diêm Long sớm đã không thể cầm cự, lúc này chật vật hất văng đám quái vật, lao thẳng đến chỗ Lâm Phong Miên. Hắn nhớ lại tình huống vừa rồi, vẫn có vài phần cảnh giác, huyết long quấn quanh thân thể bước vào trận. Một chân vừa đạp vào trận, hắn liền đối diện với đôi mắt đầy vẻ tà dị của Lâm Phong Miên, chưa kịp phản ứng thì đã bị nhiếp trụ tâm thần.
Tà mâu!
Hắn ngơ ngác trong chớp mắt, còn Trần Thanh Diễm thì nhẹ nhàng thổi một hơi, một mùi hương đặc biệt trong nháy mắt lan tỏa. Hương thơm triền miên!
Diêm Long vốn còn đang giãy giụa liền bị mùi hương này dẫn động tìn.h d.ục, rơi vào đủ loại ảo cảnh, thấy vô số ảo ảnh mê người. Cùng lúc đó, những dây leo vĩnh sương hoa của Trần Thanh Diễm nhanh chóng trồi lên từ mặt đất, trói chặt hắn lại. Những dây leo ấy trói hắn cực kỳ chặt chẽ, điên cuồng hút máu, làm tóe ra những đóa hoa máu.
Diệp Oánh Oánh đã sớm vận sức chờ phát động, nàng vung Đại Chùy trong tay, như sấm sét ngàn quân đập thẳng vào đầu Diêm Long.
"Đại Chùy! 80!"
Diêm Long ngay tức khắc nếm trải cảm giác giống Diêm Hổ, vừa mơ màng vừa đau đầu. Chỉ nghe một tiếng răng rắc vang thật lớn, hộ thân huyết khí của hắn trong chớp mắt bị đập nát, não bộ lệch sang một bên, đầu thì bẹp dí.
Trong mắt Lâm Phong Miên lóe lên vẻ tàn nhẫn, thừa cơ một kiếm đâm thẳng vào bụng dưới của Diêm Long, định trực tiếp phế bỏ Nguyên Anh của hắn. Thanh trường kiếm sắc bén khó khăn phá vỡ long lân của Diêm Long, đâm vào vị trí đan điền.
Nhưng một tiếng "Đinh" thanh thúy vang lên, Lâm Phong Miên chỉ cảm thấy mũi kiếm như đụng vào một vật gì đó cứng rắn, không thể tiến sâu hơn chút nào. Sắc mặt hắn kịch biến, rõ ràng mình đã phạm phải một sai lầm chí mạng. Trong đan điền của Diêm Long không phải là Nguyên Anh như hắn tưởng, mà là một viên Yêu Đan đã được tế luyện! Độ rắn chắc của viên Yêu Đan này vượt xa Nguyên Anh bình thường, một kiếm này của hắn lại không thể phá hủy được nó.
Ngay lúc này, Diêm Long đau đớn tỉnh lại, hắn tức giận gầm lên một tiếng, bất ngờ nắm lấy trường kiếm của Lâm Phong Miên. Diêm Long đau khổ gào thét một tiếng, huyết long quanh thân trong nháy mắt bốc lên.
Trần Thanh Diễm và Diệp Oánh Oánh bị chấn động bởi luồng sức mạnh cường đại này, ngã văng ra ngoài, lảo đảo lui về sau mấy bước. Diêm Long khó tin nhìn Lâm Phong Miên, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc và khó hiểu: "Tiểu Hổ, vì sao? Ngươi bị hai nữ nhân này mê hoặc sao?"
Lâm Phong Miên cười lạnh nói: "Đại ca, huynh cản đường ta rồi!" Hắn buông trường kiếm trong tay, bất ngờ vung nắm đấm, tung ra một quyền. Cùng với động tác của hắn, một ảo ảnh Hắc Hổ khổng lồ gầm thét xông ra, mang theo vô tận uy thế lao về phía Diêm Long. Diêm Long mờ mịt đưa tay chống đỡ, bị Lâm Phong Miên đánh đến chật vật lui về phía sau. Nhưng hắn dường như bị nhiếp trụ tâm thần, nhuệ khí mất hết, không ngừng hỏi vì sao.
"Vì sao, Tiểu Hổ...""Vì sao? Chẳng phải chúng ta đã nói sẽ cùng nhau trở thành người trên người sao?""Ca chỉ muốn bảo vệ ngươi, không muốn cướp của ngươi vị trí dẫn đầu..."...
Diêm Long chật vật chống đỡ, một lần cũng không hề hoàn thủ, chỉ là ánh mắt cầu xin nhìn hắn, muốn khuyên hắn quay đầu. Nhưng hắn càng như thế, thế công của Lâm Phong Miên càng ngoan lệ, ra tay càng lúc càng nặng, không có chút chần chừ hay nao núng. Tình huynh đệ của Diêm gia càng thắm thiết, thì giữa hai người càng khó có chuyện không chết không thôi.
Nhân từ với người, là tàn nhẫn với chính mình. Tình huynh đệ của bọn họ thắm thiết là thật, nhưng liên quan gì đến mình! Nếu tu tiên mà còn phải quan tâm đến việc người ta có người nhà hay không, có thể thông cảm được hay không, vậy thì tu cái rắm tiên! Đã trêu vào rồi, thì Lâm Phong Miên sẽ không chút nương tay. Anh em nhà Diêm không phải người tốt, hắn càng không phải, hắn xưa nay đều là người không từ thủ đoạn. Ngươi có tình thế bất đắc dĩ của ngươi, ta có thân bất do kỷ của ta. Đã như vậy, mỗi người tự chiến, sống chết do mệnh đi!
Trong trận, huyết long và Hắc Hổ đan xen vào nhau, huyết long gào thét, Hắc Hổ rống giận, mỗi lần va chạm đều mang theo đá vụn văng tung tóe. Trần Thanh Diễm hai người thấy Lâm Phong Miên ngay cả chiêu bài kỹ năng của Diêm Hổ cũng dùng được, thì mắt chữ O mồm chữ A. Cái công pháp này học nhanh quá vậy? Lâm Phong Miên nhìn như đã luyện nhiều năm, thật sự không giống mới học.
Lúc này, quái vật bên ngoài đã tới, Trần Thanh Diễm liền tập trung khống chế trận pháp để chống cự. Lâm Phong Miên biết rõ trận pháp không chống cự được bao lâu, càng thêm liều mạng tấn công Diêm Long đang mất hết đấu chí.
Nhưng khi hắn chuẩn bị tung một kích chí mạng với Diêm Long thì một tiếng hổ khiếu thê lương đột nhiên vang lên từ trên người hắn. Ngay sau đó, tàn hồn và huyết khí Diêm Hổ quấn quanh người hắn nhanh chóng tan biến, như chưa từng tồn tại.
Lâm Phong Miên ngẩn người một chút, sau đó cười nhạt, gỡ bỏ ngụy trang, trở lại dáng vẻ ban đầu: "Tình huynh đệ thật là, thôi được, ta cũng lười phải diễn!"
Diêm Long mở to mắt, giận dữ nói: "Là ngươi!"
Trong mắt Lâm Phong Miên, ý tà càng lớn, hắn cười lạnh một tiếng: "Là ta!"
Hắn toàn lực thúc giục Huyết Ngục Long Hổ Quyết, tay trái huyết long gầm thét, tay phải Hắc Hổ gào rống. Dưới uy thế Long Hổ Tề Minh, hắn tung một quyền mạnh mẽ đánh Diêm Long vào trong mật thất. Nếu không phải Diệp Oánh Oánh mở rộng cửa hang, hắn cũng khó mà đánh Diêm Long cao lớn vào trong.
Trong mật thất, Phong Lôi kiếm nhanh chóng bày trận, nhốt Diêm Long vào trong trận. Nhưng Diêm Long dường như không phát giác ra điều này, hắn giận dữ rống lên: "Tiểu Hổ đâu?"
Lâm Phong Miên đứng ở cửa hang, toàn lực khống chế Phong Lôi kiếm chém về phía Diêm Long: "Đừng gấp, ta sẽ tiễn ngươi xuống đó gặp hắn!"
Ánh mắt Diêm Long trong nháy mắt ảm đạm, hắn ngơ ngác đứng trong trận, trên người tản ra hơi thở đáng sợ. Hắn thà rằng Diêm Hổ không chết, thà rằng kẻ vừa muốn giết mình là Diêm Hổ, cũng không muốn đối mặt với việc Diêm Hổ rời đi trước một bước như thế.
"A! Tiểu Hổ!" Diêm Long như một con dã thú, phát ra tiếng gào thét bi thống tột cùng.
Hắn hoàn toàn yêu hóa, trên đầu nhô lên hai cái bướu, thân thể phủ đầy vảy đỏ sẫm, ngoài thân mọc ra vài chiếc đuôi ngưng tụ bằng huyết khí. Lúc này hắn tỏa ra hơi thở cực kỳ kinh người, trực tiếp bứt lên đến Nguyên Anh hậu kỳ, huyết khí phóng thẳng lên trời. Sự tăng phúc này còn đáng sợ hơn Diêm Hổ, hơn nữa khí tức vẫn không ngừng tăng lên.
Hắn dùng một chiêu Thần Long Bãi Vĩ quét bay cả Phong Lôi kiếm của Lâm Phong Miên, giận dữ hét: "Ta muốn các ngươi chôn cùng hắn!"
Đôi mắt Diêm Long đỏ ngầu, trong chớp mắt dùng sức mạnh kinh người làm tê liệt trận pháp đang vây khốn hắn, giống như một con cuồng long bạo nộ, lao về phía cửa hang. Ở ngoài cửa động, Diệp Oánh Oánh đã sớm sẵn sàng chiến đấu, thấy Diêm Long lao tới, không chút do dự vung chùy đập xuống.
Một chùy này mạnh như núi lở, mang theo thế lôi đình vạn quân, lại lần nữa đánh Diêm Long hung hăng về trong mật thất. Cùng lúc đó, Diệp Oánh Oánh nhanh chóng ném ra mấy viên đan dược, những đan dược này nổ tung trên không, các loại sương độc tràn ra.
"Mau vây khốn hắn!"
Trần Thanh Diễm nghe tiếng liền hành động, nhanh chóng bố trí khốn trận, trong nháy mắt khởi động, nhốt Diêm Long vào trong mật thất. Lâm Phong Miên không chọn cứng đối cứng với Diêm Long, ba mươi sáu thanh Phong Lôi kiếm đóng lối ra mật thất cực kỳ chặt chẽ, phối hợp với khốn trận của Trần Thanh Diễm, nhốt Diêm Long vững chắc trong mật thất.
Diêm Long trong mật thất giận dữ gào khóc, như một con dã thú mất đi đồng bạn, điên cuồng va vào trận pháp trong mật thất, cố phá trận mà ra. Nhưng bản thân mật thất này có vật liệu kiên cố khác thường, thêm vào Bát Hoang Phong Lôi Trận trấn áp của Lâm Phong Miên, Diêm Long muốn phá ra từ bên trên, quả thực là khó hơn lên trời.
Lâm Phong Miên lơ lửng trên không, lại có ba mươi sáu thanh phi kiếm quấn quanh bốn phía, chặt đứt tất cả tóc từ những quái vật dưới đáy hồ bay lên. Lúc này hắn cùng lúc khống chế hai bộ ba mươi sáu thanh kiếm trận, đây là giới hạn khống chế của hắn.
Nhìn quái vật vẫn không ngừng công tới, Lâm Phong Miên không khỏi lẩm bẩm: "Các ngươi thêm chút đầu óc được không, đồ ta đã đưa tận miệng, còn không mau chút động thủ?"
Cũng không biết quái vật nghe hiểu hay không, hay là do huyết khí của Diêm Long phía dưới quá mức bắt mắt. Bọn quái vật bắt đầu tranh nhau chen lấn theo cửa hang mà Diệp Oánh Oánh mở ra, tràn vào mật thất. Mà Diêm Long lúc này đã mất lý trí, chỉ muốn xông ra mật thất tìm Lâm Phong Miên liều mạng. Hắn tay không xé nát mấy con quái vật, cả tay và đuôi cùng sử dụng, bất ngờ đập vào đáy mật thất, định từ dưới phá ra.
Một tiếng ầm ầm vang lên, đáy mật thất bị phá nát, vô số nước hồ tràn vào dữ dội. Những quái vật đó trước đây vẫn luôn muốn kéo Diêm Long xuống nước, giờ thấy Diêm Long chủ động xuống nước, thì từng con há miệng nanh nhọn điên cuồng nhào về phía Diêm Long. Mà quái vật dưới đáy sông sâu cũng bắt đầu ngoi lên mặt nước thở, một bóng đen to lớn chậm rãi nhô lên, thân hình nó to lớn mà khủng bố. Vô số sợi tóc đen kịt như từng con rắn đen, quấn quanh về phía Diêm Long, ý định kéo hắn xuống nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận