Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 468: Huyết sắc ấn ký

Trong đỉnh, Lâm Phong Miên cùng Quân Vô Tà giao chiến một lát, nội tâm dậy sóng kinh hoàng. Quân Vô Tà này quả nhiên là giả heo ăn thịt hổ, một thân thực lực mạnh mẽ vô cùng. Nếu là tu sĩ Trúc Cơ bình thường gặp phải tên tiểu tử này, e là sẽ thất bại. Nhưng mà đáng tiếc hắn gặp Lâm Phong Miên, rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong. Lúc này, Quân Vô Tà không ngừng kêu khổ, nam tử trước mắt mạnh vượt trội, có thể nói là vô địch trong cùng cảnh giới. Với tình huống bình thường, hắn đã không chắc đánh thắng được, huống chi trước đó còn bị rút đi một lượng lớn huyết khí. Các thuật pháp của Thiện Sát điện phần lớn đều phải dựa vào huyết khí để thi triển, hắn giờ chẳng khác nào "không bột đố gột nên hồ". Lâm Phong Miên chớp lấy cơ hội, một quyền thật mạnh nện Quân Vô Tà vào vách đỉnh, khiến gã gãy mấy cái xương sườn. Quân Vô Tà còn định phản kích, lại bị Lâm Phong Miên ghì chặt trên vách, liên tiếp quyền cước giáng xuống khiến xương cốt gã gãy vụn. Đầu hắn rũ xuống vô lực, miệng không ngừng phun máu tươi, nhưng vẫn hung hăng nhìn Lâm Phong Miên. "Ngươi, tên hàng giả, thả bản điện ra!" Lâm Phong Miên nhìn gã, cười quỷ dị nói, "Không, ngươi mới là hàng giả! Bọn chúng muốn Diệp Tuyết Phong, còn ngươi chỉ là hàng nhái!" "Các ngươi Hợp Hoan tông thật là gan to bằng trời, các ngươi muốn toàn tông bị hủy diệt sao?" Quân Vô Tà không ngừng giãy giụa, muốn kéo dài thời gian. Đáy mắt hắn có hàn quang lóe lên, tựa hồ đang định kích hoạt thủ đoạn gì đó. Lâm Phong Miên cười lạnh, không cho gã cơ hội, trong mắt ánh sáng yếu ớt lóe lên. Tà mâu! Quân Vô Tà lập tức rơi vào ảo cảnh, đờ đẫn đứng tại chỗ. Lâm Phong Miên lạnh lùng nói: "Xóa bỏ linh thức của tất cả nhẫn trữ vật và pháp khí của ngươi, giao ra đây." Quân Vô Tà ngây ngốc làm theo, xóa linh thức của nhẫn trữ vật và pháp khí rồi giao cho Lâm Phong Miên. Lâm Phong Miên chậm rãi nhận chủ lại các nhẫn trữ vật, đeo vào tay, sau đó trút hết mọi thứ trên người gã sang mình. Chỉ là quần áo bên trong thì Lâm Phong Miên thấy bẩn, nên lấy từ nhẫn trữ vật của Quân Vô Tà ra một bộ tương tự mặc vào. Nếu không phải sợ kích thước đột ngột phình ra sẽ khiến U Diêu và những người khác nghi ngờ, hắn đã muốn cởi trần truồng ra ngoài rồi. "Lợi hại đấy nha, ta còn tưởng ngươi cần ta giúp cơ, nhưng mà tên này sao mạnh thế?" Nguyệt Sơ Ảnh cất giọng trêu chọc, xen lẫn chút kinh ngạc. "Ai mà biết được!" Lâm Phong Miên vừa chỉnh trang, vừa thản nhiên đáp, "Hoán huyết còn bao lâu nữa?" "Khoảng một canh giờ nữa thôi." Nguyệt Sơ Ảnh nhắc nhở, "Ngươi kiên nhẫn chút, ta còn phải chuyển huyết mạch ấn ký trên người hắn sang cho ngươi." Lâm Phong Miên khẽ gật đầu, đáp "Ừ, ngươi yên tâm, ta có thể nhịn được." Kế hoạch lần này, thứ quan trọng nhất chính là huyết mạch ấn ký vương thất Quân gia. Nó không chỉ dùng để đánh dấu kẻ địch, mà còn là biểu tượng cho thân phận con cháu thế gia. Không có huyết mạch ấn ký này, hắn sẽ có trăm ngàn sơ hở. Theo sự chuyển dời huyết mạch ấn ký, Lâm Phong Miên cảm nhận được một luồng khí vận huyền bí rơi lên người mình. Khí vận của vương triều Thiên Trạch! Nguyệt Sơ Ảnh tiếp tục kiểm tra những chỗ thiếu sót, phục chế các vết thương và ám thương của Quân Vô Tà lên người Lâm Phong Miên. "Mấy kinh mạch và huyệt đạo ngươi chưa khai mở thì ta không có cách nào, tự ngươi tìm biện pháp đi." Lâm Phong Miên gật đầu nhẹ, rõ ràng cảm nhận được năng lực thiên phú đáng sợ của Thiên Điệt Yêu. Sinh ra đã là y giả, chiết xuất huyết mạch, cải biến huyết mạch, chuyển dời huyết mạch ấn ký... Cái nào mà chẳng phải là những năng lực khiến người ta kiêng kị? Thất phu vô tội hoài bích có tội, cái tộc Thiên Điệt này đúng là bị trời đố kị! Ngay lúc này, Nguyệt Sơ Ảnh bỗng nhiên kinh hô một tiếng, cắt ngang dòng suy tư của hắn. Thân thể Quân Vô Tà cũng tỏa ra một luồng ba động quỷ dị khiến người run sợ. "Sao vậy?" Lâm Phong Miên biến sắc. "Trong thức hải của hắn có một thần hồn ấn ký, chút nữa ta đã kích hoạt rồi." Nguyệt Sơ Ảnh vẫn còn chút hoảng hồn nói. Lâm Phong Miên đặt tay lên đầu Quân Vô Tà, thần thức dò vào thức hải gã, nhìn thấy một dấu ấn thần hồn màu đỏ máu. Dấu ấn thần hồn này vô cùng phức tạp, tản ra một thứ khí tức quỷ dị, nhìn thôi đã biết chẳng phải vật gì tốt lành. Lúc nãy Quân Vô Tà muốn kích hoạt ấn ký này sao? Cái ấn ký này tuyệt đối không chỉ có khả năng bảo mệnh, rốt cuộc nó là thứ gì? Lâm Phong Miên hơi trầm ngâm, hỏi "Nguyệt Sơ Ảnh, ngươi có thể chuyển nó sang người ta không?" "Cái này là quả bom đấy, ngươi chắc chắn muốn chuyển lên người?" Nguyệt Sơ Ảnh cau mày nói. Lâm Phong Miên quả quyết đáp, "Chuyển!" Tuy không rõ ấn ký này có công dụng gì, nhưng rõ ràng nó là do kẻ đứng sau màn để lại. Hắn muốn dùng chiêu "giả đánh tráo" để biết chân tướng, ấn ký này nhất định không thể thiếu. Nguyệt Sơ Ảnh có chút khổ não nói, "Có điều ấn ký này khóa chặt khí tức thần hồn của Quân Vô Tà, ta vừa di động là nó kích hoạt liền." Lâm Phong Miên hỏi, "Nếu như ta có thể khiến ấn ký này tạm thời buông lỏng, ngươi có thể thừa cơ chuyển nó sang người ta không?" Nguyệt Sơ Ảnh kinh ngạc nói, "Ngươi có năng lực đó? Nếu được thì lại có thể thao tác được." Lâm Phong Miên bất đắc dĩ nói, "Cứ thử xem, ta cũng không chắc làm được không." "Ngươi hiện nguyên hình đi, ta muốn mượn lực của ngươi!" Nguyệt Sơ Ảnh không hiểu, nhưng vẫn hiện ra bên cạnh Lâm Phong Miên, tò mò nhìn hắn. "Bắt đầu thôi! Tốc chiến tốc thắng!" Lâm Phong Miên một tay đặt lên đầu Quân Vô Tà, tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của Nguyệt Sơ Ảnh, toàn lực vận chuyển Tà Đế quyết. Qua lần giao thủ với Thiên Diện hồ trước đây, hắn phát hiện bản thân có thể hấp thụ sức mạnh của Yêu tộc, chỉ là sẽ khó tiêu hóa. Lúc này, yêu lực mạnh mẽ của Nguyệt Sơ Ảnh tràn vào cơ thể hắn, không ngừng tàn phá. Lâm Phong Miên trong nháy mắt thất khiếu đổ máu, nhưng không đoái hoài gì hơn, thầm niệm trong lòng, "Đế Quyền!" Mượn sức mạnh yêu lực Nguyên Anh cảnh của Nguyệt Sơ Ảnh, hắn muốn thử cưỡng ép vận dụng thần thông Đế Quyền ở cảnh giới Thánh Nhân. Trong sự trợn mắt há mồm của Nguyệt Sơ Ảnh, ấn ký màu máu kia đột nhiên bị kích hoạt, rồi sau đó cởi trói! "Nhanh lên!" Lâm Phong Miên khẽ quát. Nguyệt Sơ Ảnh không dám sơ suất, nhanh chóng cởi ấn ký theo tay hắn, chuyển vào thức hải Lâm Phong Miên. Ấn ký coi Lâm Phong Miên là Quân Vô Tà, cắm rễ trong thức hải hắn rồi sau đó lại trở nên yên tĩnh. "Ngươi làm sao làm được vậy, quá thần kỳ!" Nguyệt Sơ Ảnh kinh ngạc thốt lên. Lâm Phong Miên toàn thân máu huyết dâng trào, vô lực ngã xuống. Hắn thở thoi thóp nói, "Ngươi đừng quản cái này, ta thấy ta còn có thể cấp cứu thêm một lần nữa!" Toàn thân hắn vết nứt chằng chịt, máu tươi không ngừng trào ra, chút nữa là tèo luôn tại chỗ. Lúc này, không chỉ có yêu lực đang tán loạn trong cơ thể hắn, mà còn có phản phệ của Đế Quyền tàn phá. Tuy vậy, Lâm Phong Miên cuối cùng đã xác định được một điều, bản thân thế mà còn có tôn vị Thánh Nhân! Dù cho ngàn năm trôi qua, tôn vị này vẫn luôn chống đỡ hắn, bằng không hắn không thể nào dùng được Đế Quyền. Lúc này, Lâm Phong Miên giống như một người muốn về nhà, nhưng chìa khóa trên đường đi bị đánh mất hết. Hắn đứng trước cửa sắt, cất tiếng gọi lớn, đánh thức linh sủng bên trong động phủ, cho nó một chút hồi đáp. Nhưng cái giá phải trả lại quá lớn, thực lực linh sủng quá mạnh, thanh âm lại quá lớn, suýt nữa đã vô tình làm "hỏng" luôn cả chủ nhân rồi. Nếu không có Nguyệt Sơ Ảnh là một thần y bẩm sinh, Lâm Phong Miên thật sự có khả năng bị phản phệ của Đế Quyền đánh chết. Dù vậy, Nguyệt Sơ Ảnh vẫn một phen luống cuống chân tay, mới cứu được hắn đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận