Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 1185: Ta thật không phải cái này loại người!

Chương 1185: Ta thật không phải loại người đó!
Hứa Thính Vũ đã sớm đoán trước phản ứng của Lâm Phong Miên nên không khỏi thở dài bất đắc dĩ.
Diệp công tử quả nhiên vẫn rất phách lối!
Hắn mà ở cùng Phong sư tỷ, hai người có thể làm cả Thiên Nguyên đảo lộn mất.
Khuê Ngưu cười ha hả nói: "Nói đúng lắm, cứ liều với bọn chúng, người chết thì cứ như trứng chọi đá, không chết thì sống muôn năm!"
Minh Xu cũng cùng ý kiến, mắt lộ rõ chiến ý nồng đậm, Ngao Thương cũng không phản đối.
Dù sao đất nặn cũng có ba phần lửa, huống hồ bọn họ là những Yêu Thánh cao cao tại thượng.
Ba người bọn họ bị truy sát hơn mười ngày, còn suýt chút nữa mất mạng, quả thực là chật vật chưa từng có.
Chuyện này mà bỏ qua, thật sự thì cả ba người đều không cam lòng.
Nhưng đánh hay hòa không tới phiên bọn họ quyết định, hiện tại Lâm Phong Miên đã muốn đánh, cũng đúng ý bọn họ.
Đằng Xà muốn khuyên can nhưng lời đến miệng lại không thể nào nói ra.
Dù sao Bất Quy Chí Tôn bảo hắn trà trộn vào đám người, hắn còn phải nhờ lần vào sinh ra tử này để tạo hảo cảm nữa chứ.
Tô Vân Khanh mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, thở dài thườn thượt.
Mình đúng là số khổ, vướng phải đám không biết sống chết này, chỉ có thể liều mình bồi quân tử.
Ngay khi mọi người đang tính toán liều mạng với đối phương thì bên tai vang lên giọng nói truyền âm của Lâm Phong Miên.
"Chờ một chút Ngao Thương đạo hữu các ngươi cứ cùng Vũ nhi rút lui về hướng Chúc Long trước, cẩn thận bọn chúng chó cùng rứt giậu."
"Còn Vân Khanh tiên tử các ngươi, những người còn có thể đánh một trận, thì cố gắng giúp ta đối phó bọn chúng."
"Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được mạo hiểm, tự bảo vệ mình trước hết, dù sao ở đây mà chết là thật sự chết đấy!"
Hắn dám lớn lối như vậy không phải là nhất thời nóng đầu mà là sau khi suy nghĩ thấu đáo.
Có lẽ Hồn Thánh Nhân tộc sẽ thả đám Yêu tộc Hồn Thánh đi, nhưng không chắc sẽ bỏ qua bọn họ.
Ngao Thương mấy người trạng thái không tốt, nếu cùng Hồn Thánh Nhân tộc giao đấu có thể sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Cho nên Lâm Phong Miên quyết định tiếp tục liều chết với Yêu tộc Hồn Thánh, để Hồn Thánh Nhân tộc duy trì quan sát.
Chỉ cần trong quá trình giao đấu, Ngao Thương mấy người thừa cơ theo Hứa Thính Vũ rút vào trong cơ thể Chúc Long, hắn sẽ không còn gì lo lắng nữa.
Đến lúc đó Lâm Phong Miên tiến có thể công lui có thể thủ, đám Hồn Thánh này không làm gì được bọn họ.
Đương nhiên, phương án tối ưu của Lâm Phong Miên chắc chắn là gϊếт sạch đám Hồn Thánh này.
Dù sao hắn cũng không muốn bị người ta chặn cửa.
Hứa Thính Vũ nghe vậy mắt sáng lên ngay, Diệp công tử có vẻ cũng rất vững vàng!
Cái này... Khụ khụ, hắn cùng Phong sư tỷ rất xứng đôi!
Trong đám Yêu Thánh, Long Vương cau mày nói: "Mấy vị đạo hữu thật sự muốn cùng chúng ta sống mái với nhau, làm lợi cho người khác sao?"
Lâm Phong Miên chỉ cười lạnh đáp: "Ta hỏi ngươi, vết thương trên người bọn họ, có phải là do các ngươi gây ra không?"
Long Vương nghe vậy lập tức nghẹn lời, lạnh giọng nói: "Ngươi không sợ thì thôi, nhưng còn đám bằng hữu bên cạnh ngươi thì sao?"
"Nếu như ép chúng ta, bắt bọn bằng hữu bên cạnh ngươi đi cũng rất dễ!"
"Chúng ta ở đây, có thể bất tử bất diệt, còn đạo hữu các ngươi bị thương có thể sẽ không hồi phục được đâu!"
Lâm Phong Miên làm ra vẻ cuồng vọng, ngạo nghễ đáp: "Đừng tự cho mình là nhân vật, gϊếт sạch các ngươi chỉ là chuyện tiện tay mà thôi!"
Long Vương lập tức mắt lộ vẻ băng hàn, đang định nói gì thì một tiếng cười ha hả vang lên.
"Nói rất hay, không hổ là kiếm Thánh của Nhân tộc ta, đủ ngông cuồng!"
Chỉ thấy mười tám vị Hồn Thánh nãy giờ khoanh tay đứng nhìn đang từ bốn phương tám hướng bao vây, đem hai bên giao chiến vây ở giữa.
Lâm Phong Miên và đám Yêu Thánh không khỏi cảnh giác, Lâm Phong Miên càng truyền âm cho Ngao Thương mấy người.
"Kế hoạch thay đổi một chút, nếu như hỗn chiến thì các ngươi ngay lập tức theo Vũ nhi lui vào trong cơ thể Chúc Long."
Long Vương nhìn người đàn ông trung niên mặc bạch bào trong đám Hồn Thánh Nhân tộc, lạnh giọng hỏi: "Trang Mộng Thu, ngươi có ý gì?"
Người đàn ông mặc bạch bào Trang Mộng Thu mỉm cười đáp: "Long Diệp, ý của ta chẳng phải rõ ràng rồi sao? Giúp đạo hữu Nhân tộc thôi!"
Long Diệp hừ lạnh nói: "Trang Mộng Thu, bớt ba hoa đi, hay là hai bên chúng ta liên thủ thế nào? Chỗ này có bảy người, ta ba người ngươi bốn!"
Nghe vậy, không ít Hồn Thánh Nhân tộc trong đám người mắt sáng lên, Trang Mộng Thu lại lắc đầu đáp: "Long Diệp, ta không phải là loại người đó!"
Long Diệp nghiến răng nói: "Ngươi năm ta hai thì sao?"
Trang Mộng Thu vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta không giống ngươi, ta thật sự không phải loại người đó!"
"Trang lão quỷ, bớt diễn đi, ngươi đang tính toán cái gì vậy hả?"
Long Diệp nhìn Lâm Phong Miên, cười lạnh đáp: "Nhóc con, nếu như ngươi tin lão quỷ này, ta đảm bảo ngươi chết thế nào cũng không biết!"
Trang Mộng Thu bất đắc dĩ lắc đầu đáp: "Ngươi đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!"
Hắn nhìn Lâm Phong Miên và mọi người, cười nói: "Đạo hữu, chúng ta mấy người không có ác ý, chi bằng liên thủ trừ khử đám Yêu tộc này thì sao?"
"Đương nhiên, nếu mấy vị đạo hữu không tin chúng ta, có thể đứng ở một bên quan sát, để bọn ta ra tay giúp mấy vị giải mối hận này."
Lâm Phong Miên nghe vậy cười nhạt đáp: "Vậy thì xin các vị ra tay, xin cứ tự nhiên!"
Hắn không biết những người này có ý đồ gì, cho nên chỉ có thể đứng yên theo dõi tình hình.
Xem bọn chúng chó cắn chó, dù sao cũng tốt hơn là chúng liên thủ đối phó với mình.
Trang Mộng Thu khẽ gật đầu, vung tay lên nói: "Lên! Tiễn đám bạn Yêu tộc lên đường!"
Long Diệp thấy hắn thế mà thật sự ra tay với người của mình, không khỏi tức giận hét lên một tiếng.
"Trang Mộng Thu, món nợ này ta nhớ kỹ, đi!"
Hắn dẫn người phá vòng vây bỏ chạy, nhưng Trang Mộng Thu và mọi người đã chờ ở đây từ lâu, sao có thể để bọn chúng dễ dàng rời đi như vậy.
Hai bên lập tức hỗn chiến một trận ngay giữa sân, Lâm Phong Miên và mọi người ngược lại trở thành người ngoài cuộc.
Tô Vân Khanh cau mày nói: "Đám người này trong hồ lô bán thuốc gì vậy?"
Khuê Ngưu cười lạnh đáp: "Mặc xác bọn chúng, chó cắn chó, tốt nhất đánh cho đầu chó óc chó vỡ toang ra hết đi!"
Hắn tuy là Yêu tộc, nhưng khi xuống đây lại bị Yêu tộc truy sát tới bến bờ, oán khí lúc này rất nặng.
Hứa Thính Vũ truyền âm hỏi: "Diệp công tử, hay là chúng ta thừa cơ rời đi?"
Lâm Phong Miên nhìn hai Thánh Nhân Nhân tộc còn đang nhìn mình chằm chằm, lắc đầu đáp: "Trước đừng nên hành động khinh suất!"
Tình hình hiện giờ chưa rõ, chỉ cần mình khẽ nhúc nhích thì không biết chừng hai bên sẽ quay đầu nhắm vào mình.
Chỉ cần hai bên không liên thủ thì hắn vẫn tự tin dẫn theo Ngao Thương và những người khác phá vòng vây lui về trong cơ thể Chúc Long, vẫn không có vấn đề gì.
Thánh Nhân Nhân tộc vốn không có mấy người, bây giờ lại có hai người đang nhìn chằm chằm vào Lâm Phong Miên và mọi người, ưu thế cũng không lớn.
Nếu không phải đám Long Diệp chỉ muốn rời đi và gom quân lại, e là hai bên phải đánh thêm vài canh giờ nữa vẫn chưa phân thắng bại.
Lâm Phong Miên nhìn đám Yêu Thánh phá vòng vây chạy trốn, hỏi: "Mấy vị đạo hữu, có mấy người là nhất định phải gϊếт không?"
Nghe vậy, Minh Xu lập tức chỉ vào Tri Chu Yêu Thánh nói: "Chính là con Nhện Góa Phụ đen xấu xí kia, còn cả cái tên cầm hai thanh liêm đao!"
Khuê Ngưu lại chỉ vào Long Diệp dẫn đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn cả cái tên Long tộc tóc vàng kia, nó đả thương bả vai của lão tử, đau chết ta!"
Ngao Thương không nói lời nào, đối với hắn mà nói, thù phải tự mình báo mới đúng phong cách của hắn.
Lâm Phong Miên gật đầu nói: "Được, các ngươi cứ đợi ở đây, ta sẽ giúp các ngươi hả giận trước!"
Hắn cầm Trấn Uyên và Mộc Phong Khoái Nhạc Tiên xông vào chiến trường, hổ dữ vào bầy dê, lập tức gây náo loạn một trận.
Lâm Phong Miên mục tiêu rất rõ ràng, chỉ đuổi gϊếт ba người mà Khuê Ngưu đã chỉ điểm, những người khác hoàn toàn không để ý đến.
Trang Mộng Thu thấy hắn gia nhập chiến trường, cười ha hả nói: "Diệp đạo hữu đến đúng lúc, mọi người phối hợp Diệp đạo hữu, đừng để bọn Yêu tộc kia chạy thoát!"
Nhờ sự phối hợp của đám Hồn Thánh Nhân tộc, Tri Chu Yêu Thánh và Bọ Ngựa Yêu Thánh rất nhanh đã bị Lâm Phong Miên chém gϊếт.
Long Diệp thực lực cường đại, hơn nữa một lòng muốn chạy nên Lâm Phong Miên suýt chút nữa không giữ được hắn lại.
Cuối cùng, vẫn là nhờ sự giúp đỡ của Trang Mộng Thu, mới có thể bức hắn vào đường cùng.
Long Diệp bất ngờ phản công, một vuốt cào về phía tay phải cầm kiếm của Lâm Phong Miên, muốn chặt đứt tay cầm kiếm của hắn.
"Nhóc con họ Diệp, ngươi hổ vồ mồi sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Lâm Phong Miên tuy né nhanh, nhưng vẫn sơ ý để hắn cào vào cổ tay một nhát, máu tươi trào ra.
Tuy vết thương không sâu, nhưng hắn vẫn nổi trận lôi đình vì vết thương này không thể lành lại được!
Mắt hắn lóe lên sát ý, lạnh giọng nói: "Ngươi lo cho mình trước đi!"
Kim quang từ thân thể Long Diệp tỏa ra, tức giận hét: "Các ngươi chờ đó cho ta, bản hoàng sẽ trở lại!"
Lâm Phong Miên thấy hắn muốn tự bạo, chỉ có thể quay người một chiêu Táng Diệt để bảo vệ bản thân, giọng nói lạnh thấu xương.
"Ngươi nghĩ ta không gϊếт được ngươi sao? Long Diệp, trở về đếm người cho kỹ đi, rửa sạch cổ chờ ta!"
Theo một tiếng nổ vang trời, linh lực kịch liệt dao động, mấy vị Hồn Thánh Nhân tộc bị dư chấn làm bị thương.
Bảy vị Yêu Thánh còn lại thừa cơ phá vòng vây, tuy mọi người liên thủ gϊếт được một người, nhưng sáu người kia lại bỏ trốn mất dạng.
Trận chiến này, hai bên liên thủ, toàn thắng, nhưng sau khi kẻ địch chung bị diệt trừ thì không khí giữa hai bên trở nên có chút vi diệu.
Lâm Phong Miên nhìn vết thương trên cổ tay, đau nhói.
Tên kia dám làm Lạc Tuyết bị thương, thật sự là không thể tha thứ!
Hắn nhìn hồn quang của Long Diệp đã tiêu tán hoàn toàn, không khỏi có chút tiếc nuối là Hứa Thính Vũ không ở gần mình.
Nếu không hắn nhất định sẽ nghiền xương tên này thành tro, để hắn đến cơ hội phục sinh cũng không có!
Lâm Phong Miên lúc này hỏa khí rất lớn, cầm Trấn Uyên, lạnh lùng nhìn Trang Mộng Thu và mọi người.
"Được rồi, bây giờ ngoại địch đã trừ, chư vị muốn hòa hay chiến, cho một câu trả lời đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận