Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 57: Giàu có mà hào phóng đại tỷ tỷ, người nào lại không yêu thích đâu?

Chương 57: Giàu có và hào phóng, tỷ tỷ như vậy ai mà không yêu thích?
Hứa Thính Vũ cười khúc khích nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi cũng giống đám nam nhân kia, thấy cảnh không nên thấy liền kíc·h đ·ộ·n·g đến chảy cả máu mũi đấy chứ?"
Lâm Phong Miên xấu hổ cười, đúng là bị nàng đoán trúng rồi. Nếu hắn mà bại lộ thân phận thật thì không chừng sẽ chết sớm.
Hứa Thính Vũ thấy hắn xác thực không sao mới đỡ hắn ngồi xuống, ngập ngừng nói: "Vậy ta xuống nước trước nhé?"
Lâm Phong Miên phất tay, hữu khí vô lực nói: "Đi đi."
Ngươi mau chóng tránh xa ta ra thì hơn, không thì ta sợ Lạc Tuyết lại m·ấ·t máu nhiều mà ch·ế·t mất. Nha đầu này chắc là chưa thấy cảnh gì kíc·h th·íc·h, sức chống cự kém quá.
Một lúc lâu sau, Lâm Phong Miên mới từ từ hồi sức, xoa xoa máu mũi, nhìn Hứa Thính Vũ đang thảnh thơi tắm rửa, không nhịn được lại sờ sờ mũi.
Nhất định không để Lạc Tuyết biết chuyện này, nếu không sang năm mộ phần của mình cỏ mọc cao quá đầu mất.
"Lạc Tuyết, ngươi thấy đỡ hơn chưa, nhanh qua đây đi, nước mát lắm đấy."
Lâm Phong Miên nhìn Hứa Thính Vũ đang vẫy gọi mình, bỗng nhiên cảm thấy như mình đang ở Hợp Hoan Tông, bất giác đã cởi quần áo rồi xuống nước.
Trời đất chứng giám, ta hoàn toàn không hề có ý muốn xuống nước đâu, tất cả là bị các ngươi lôi kéo cả!
Các ngươi là Quỳnh Hoa phái cơ mà, không phải Hợp Hoan Tông, sao lại hành sự kiểu này được?
Thật là quá đáng, còn có thiên lý không vậy? Còn có vương pháp đâu?
Lần sau nhớ tiếp tục nhé, chuyện như này ta chấp nhận được đấy.
Vừa xuống nước, Lâm Phong Miên bỗng thấy áp lực giảm đi. Vô thức cúi đầu nhìn xuống, hắn thấy thân thể mình cùng dung nhan tuyệt sắc đang mơ hồ chiếu bóng xuống nước.
Hắn lại lần nữa thấy mũi nóng lên, đầu óc ong ong một tiếng, ngửa mặt ngã vật ra sau.
Một lát sau, hắn lềnh bềnh trên mặt nước, nhìn trời xanh mà không khỏi cảm thán.
Ai nói trước ngực vài lạng không có tác dụng?
Chẳng phải rất hữu ích sao? Ít nhất khi bị chìm xuống có thể nổi lên được, tránh cho mình c·hế·t đu·ối.
Vừa nghĩ đến hậu quả khủ·n·g b·ố nếu Lạc Tuyết mà biết chuyện này, Lâm Phong Miên không khỏi rùng mình.
Rất nhanh, một dung nhan xinh đẹp xuất hiện trước mắt hắn, Hứa Thính Vũ hiếu kỳ hỏi: "Lạc Tuyết, ngươi sao thế?"
"Vẫn còn hơi choáng, nằm một lúc đã." Lâm Phong Miên ngượng ngùng nói.
Hứa Thính Vũ che miệng cười khanh khách, ánh mắt ôn nhu như nước, tràn đầy vẻ cưng chiều.
Lâm Phong Miên bèn dặn dò: "Sư tỷ, chuyện này dù ai hỏi thì tỷ cũng đừng nói cho người khác biết, kể cả ta."
Hứa Thính Vũ tò mò hỏi: "Tại sao? Ngay cả với chính mình cũng không được nói?"
Lâm Phong Miên xấu hổ cười nói: "Không thể nói, mất mặt lắm, không muốn nhớ lại."
Hứa Thính Vũ che miệng cười nói: "Được thôi, ta hiểu rồi."
Nàng vòng tay từ phía sau ôm lấy Lâm Phong Miên, nhẹ nhàng đỡ hắn lên, lại không hề để ý rằng hành động đó đã vô tình đụng chạm vào người hắn.
Lâm Phong Miên không khỏi tâm viên ý mã, suýt chút nữa lại bị một trận máu mũi bùng phát.
Thôi rồi, mình sắp rơi vào cái ôn nhu hương này mất thôi.
Rốt cuộc, tỷ tỷ vừa dịu dàng như nước, lại giàu có và hào phóng như vậy, ai mà không thích cho được chứ?
Bộ ngực đồ sộ thì khỏi nói, điểm mấu chốt là nàng quá hào phóng với mình, không hề giấu giếm che đậy gì, đây quả thực là tình nhân trong mộng lý tưởng mà.
Lâm Phong Miên không thể không thừa nhận rằng, mình và nàng ở chung rất vui vẻ, vui đến quên cả trời đất.
Ở hiện tại.
Liễu Mị cùng mọi người sau khi chuẩn bị xong, Mạc Như Ngọc hỏi: "Chúng ta còn không biết bọn họ đang ở đâu, thì làm sao tìm cách cứu viện Vương sư tỷ được?"
"Có khi nào mẫu trùng cảm ứng được tử trùng không?" Trần Thanh Diễm hỏi, ý của nàng là mấy con độc trùng mà Lâm Phong Miên có. Nếu như mấy tên yêu tăng mang theo hai con trùng còn lại, vậy bọn họ sẽ tìm ra mấy tên yêu tăng kia.
Liễu Mị nhắm mắt lại cảm ứng thử, lắc đầu nói: "Không được, mẫu trùng không cảm ứng được, không biết là tử trùng chết hay là khoảng cách quá xa..."
Trần Thanh Diễm cũng nhíu mày, nàng cũng không có cách nào khác.
Liễu Mị lại tự tin phân tích: "Nếu ta đoán không sai, có nội ứng của bọn chúng trong thành quyết định, chỉ là chưa rõ là ai mà thôi."
Nghe vậy, mọi người cũng nhận ra điểm kỳ lạ, suy cho cùng, chân trước vừa mới tới không lâu, chân sau mấy tên yêu tăng này đã chạy tới rồi. Nếu không có ma quỷ bên trong thì không ai tin cả.
Trần Thanh Diễm cau mày nói: "Nếu có nội ứng thì người khả nghi nhất là người của phủ Thành chủ. Suy cho cùng, chỉ có phủ Thành chủ mới nhanh nhất nắm bắt được mọi tin tức."
Những người còn lại cũng tán đồng ý kiến này. Bọn họ ngày thứ hai mới quang minh chính đại xuất hiện ở bên ngoài, từ thời gian truyền tin mà xét thì người của phủ Thành chủ có khả năng nhất.
Mạc Như Ngọc tức giận nói: "Nếu đã vậy, chúng ta quay lại tìm tên thành chủ đáng chết đó tính sổ!"
Khi màn đêm buông xuống, trong phủ Thành chủ, tên thành chủ mỡ bụng đang đè lên một nữ nhân kiều mị, hết sức cố gắng. Tiểu thiếp dưới thân bị đè đến khổ không tả xiết, nhưng trên mặt vẫn phải lộ ra vẻ hưởng thụ, a dua nịnh nọt, nghênh đón hắn.
Nhưng tiểu thiếp còn chưa kịp có phản ứng, Chu thành chủ đã vô lực nằm trên người nàng, thở hổn hển.
Hắn còn đắc ý hỏi: "Bản thành chủ có lợi hại không?"
Trong lòng tiểu thiếp thì khinh bỉ, nhưng bên ngoài vẫn phải nịnh nọt nói: "Thành chủ đại nhân, ngài thật là dũng mãnh phi thường, thiếp thân không chịu nổi."
Tên mập mạp thành chủ cười hắc hắc nói: "Coi như ngươi biết điều, không uổng công ta thương ngươi, tiểu yêu tinh."
"Thành chủ đại nhân, vậy thiếp so với mấy tiên tử kia thì thế nào?" Người kia kiều thanh kiều khí nói.
"Ngươi chỉ là thứ phấn son tầm thường, sao so được với mấy tiên tử tu luyện thành đạo chứ?" Chu thành chủ vừa khao khát vừa bất mãn nói: "Đáng tiếc bọn kia không chịu để ta đụng, ăn thịt hết rồi không để lại cho lão tử ngụm canh nào, thật đáng ch.ết!"
Tiểu thiếp tươi cười cứng đờ, nhưng vẫn gắng gượng cười vui: "Thành chủ đừng giận, chờ thành chủ tu luyện thành công rồi, nhất định sẽ được như bọn họ thôi."
Thành chủ còn định nói thêm gì đó, nhưng đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên, một giọng nói ngọt ngào cất lên.
"Nếu thành chủ có ý cùng chúng ta cùng nhau đến Vu Sơn, tại sao không nói sớm, mấy người chúng ta nhất định sẽ để thành chủ toại nguyện."
Chu thành chủ sợ hãi run rẩy toàn thân, kinh hãi quay đầu nhìn, thấy Liễu Mị cùng mấy người không biết từ lúc nào đã đứng ở trong điện. Nàng từ từ dựa vào cột, vẻ ngoài vũ mị động lòng người, nhưng trong mắt hắn lại dữ tợn như ác quỷ.
"Có ai không, người đâu mau đến!"
Chu thành chủ điên cuồng hô hoán, nhưng xung quanh hoàn toàn im ắng. Từ trong góc phòng lại chậm rãi đi ra vài người. Đó là Trần Thanh Diễm cùng Lạc Tuyết, ba người đứng ở giữa đại điện, ánh mắt lạnh lùng vô cùng nhìn hắn như đang nhìn một người đã chết.
Mạc Như Ngọc lạnh lùng nói: "Đừng gọi, gào rách cổ họng cũng không ai thèm để ý đến ngươi đâu!"
"Ngươi... các ngươi làm sao vào được?" Chu thành chủ run giọng hỏi.
Mấy ngày nay, hắn biết có người trốn thoát từ Hợp Hoan Tông, trong lòng bất an nên bố trí nhiều quân canh gác trong phủ. Nhưng hắn không ngờ rằng, chính việc bố trí nghiêm ngặt này lại khiến Liễu Mị xác định hắn chính là kẻ bán đứng bọn họ.
"Xem ra thành chủ có vẻ sợ hãi chúng ta nhỉ." Liễu Mị cười mỉa mai.
"Quả nhiên là tên này bán đứng chúng ta rồi." Mạc Như Ngọc hừ lạnh một tiếng, trong mắt sát ý mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận