Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 703: Ngươi có phải hay không bị Hợp Hoan tông yêu nữ làm hư rồi?

Chương 703: Ngươi có phải hay không bị yêu nữ Hợp Hoan Tông làm hư rồi?Ba đạo kiếm khí cường đại vô cùng, nếu mở ra không đúng cách, Quân Vân Thường e là sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Đúng lúc này, thanh âm của Quân Vân Thường truyền đến, quanh quẩn trong thức hải. "Chỉ cần ngươi có thể giải được kiếm khí này, liền có thể có được bộ phận ký ức phong tồn này, ngươi có lẽ sẽ biết rõ mọi chuyện." Lâm Phong Miên thu tay về, lắc đầu nói: "Ta không biết cách mở, cũng sẽ không mạo hiểm dùng ngươi để thử." "Quan trọng nhất là, ta chưa chắc đã có thể đảm bảo cái sức mạnh bí mật này, mở ra nó, chúng ta đều sẽ chết." Có lẽ mình có thể dùng cách mù mờ như Di Thiên Bí Cảnh, để Lạc Tuyết về sau bố trí như vậy. Nhưng nếu như không phải kiếm khí Lạc Tuyết để lại thì sao? Nếu mình thử, Vân Thường có thể sẽ mất mạng. Chẳng trách thiên sát bọn họ cũng bó tay, rõ ràng là không có cơ hội thử sai. Bọn họ thì luyến tiếc bí mật bên trong, còn Lâm Phong Miên thì luyến tiếc Quân Vân Thường hương tiêu ngọc vẫn. Hơn nữa cái phong ấn này nhìn thế nào cũng giống như Lạc Tuyết làm ra thủ đoạn để Quân Viêm trường tồn, mục đích là khiến người khác sợ ném chuột vỡ bình. Mình mà mở cấm chế, e rằng mình và Vân Thường đều sẽ gặp tử kỳ. Quan trọng nhất là, Lạc Tuyết nói, chưa rõ mới có thể thay đổi được mà! Mình vẫn là đừng tò mò, hại chết mình không sao, hại chết Lạc Tuyết thì phiền phức. Quân Vân Thường nhìn hắn hỏi: "Ngươi muốn biết chuyện xảy ra phía sau không?" Lâm Phong Miên thở dài nói: "Muốn, nhưng không thể, vì ta muốn thay đổi lịch sử, nên không thể biết rõ lịch sử." Hắn kể lại lời Lạc Tuyết nói cho Quân Vân Thường nghe, Quân Vân Thường như có điều suy nghĩ nói: "Biết càng nhiều, thì có thể thay đổi càng ít sao?" Lâm Phong Miên ừ một tiếng, rồi nói sang chuyện khác: "Vân Thường, chuyện của Thính Vũ… cũng chính là vị Thánh Nhân ban ngày kia là sao, ngươi có biết không?" Hứa Thính Vũ còn sống, việc này đã biết rồi, ngược lại hắn không sợ biết kết quả. Quân Vân Thường nghe xong thì nhìn hắn một cách cổ quái, cân nhắc một lát mới nhỏ nhẹ nói: "Ta chỉ biết nàng là đệ tử của Quỳnh Hoa Chí Tôn, sau khi Quỳnh Hoa biến mất thì nàng cũng biến mất theo." "Gần hai ba trăm năm nay nàng mới dùng thân phận yêu quái Quy Khư Hải xuất hiện trở lại, không ngừng săn g·i·ế·t những người từng tham gia vào sự việc đó." "Lần này nàng định g·i·ế·t ta và cướp Trấn Uyên đi, nói ra thì các ngươi cũng có duyên đó." "Nhưng mà ngươi đừng lo lắng, một hóa thân của nàng bị g·i·ế·t rồi, bản thể nàng chắc vẫn còn ở Quy Khư Hải Nhãn." Lâm Phong Miên thần sắc cổ quái nói: "Một hóa thân mà đã có thể đ·á·n·h ngang tài ngang sức với ngươi sao?" Quân Vân Thường lập tức có chút không vui, ai dám xem thường nàng vậy? "Ta nể mặt ngươi nên mới không toàn lực đối phó, chứ đâu phải đ·á·n·h không lại nàng." Lâm Phong Miên vội cười nói: "Ta chỉ cảm thấy một hóa thân mà đã cường đại như vậy, thì bản thể nàng chẳng phải càng đáng sợ sao?" Quân Vân Thường lắc đầu nói: "Hóa thân của tiên thiên sinh linh thực lực thật ra không yếu hơn bản thể bao nhiêu đâu!" "Chế tạo hóa thân cần phải tiêu hao vô số thiên tài địa bảo, tương tự pháp tướng thiên địa của chúng ta, một khi bị hủy cũng phải tĩnh dưỡng rất lâu." Lâm Phong Miên ừ một tiếng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không dám mở miệng hỏi nàng nguồn gốc thánh vị và thứ tự. Hắn sợ biết chuyện không nên biết, vì vậy vô thức chọn trốn tránh. Hắn chỉ vào cái lồng giam tinh xảo trên cây kia, đánh trống lảng: "Vân Thường, cái kia dùng để làm gì vậy?" Tiểu nha đầu này sẽ không trong một ngàn năm nay thức tỉnh đam mê kỳ quái gì chứ? Quân Vân Thường hơi chột dạ, nhưng vẫn ngạo kiều nói: "Ban đầu là chuẩn bị cho ngươi, hiện tại... thì phải xem biểu hiện của ngươi đã!" Lâm Phong Miên không khỏi sợ hãi, suýt chút nữa thì thật sự ở trong ngục xa hoa. Hắn cố trấn tĩnh lại, trêu chọc nói: "Đã chuẩn bị cho ta, cho ta xem thử đi?" Quân Vân Thường hơi ngẩn ra, sau đó khẽ gật đầu, không tình nguyện rời khỏi lòng hắn. Mắt nàng chăm chú khóa chặt Lâm Phong Miên, sợ hắn giây sau sẽ biến mất. Lâm Phong Miên thấy vậy thì mỉm cười dang hai tay, trêu chọc nói: "Yên tâm đi, ta ở ngay đây, không chạy được." Gương mặt Quân Vân Thường hơi ửng hồng, có chút không tự nhiên kéo tay Lâm Phong Miên, y như chim non nép vào người rúc bên cạnh hắn. Nếu để người ngoài nhìn thấy quân lâm thiên hạ Phượng Dao nữ hoàng một dáng vẻ tiểu nữ nhân thế này, e rằng sẽ há hốc mồm kinh ngạc. Lâm Phong Miên đi vào trong tù lung, ánh mắt có chút hăng hái lướt qua từng món hình cụ mới tinh. Hắn tiện tay cầm một cái roi, quất nhẹ xuống đất, nhếch miệng cười một cách thâm ý. Quân Vân Thường thấy thế thì thân thể mềm mại hơi cứng đờ. Chẳng lẽ gia hỏa này nghĩ phản thiên cương, quay lại dùng mình để thử? Làm sao đây, chẳng lẽ mình nên uốn nắn cái đam mê sai lầm này của hắn? Từ chối hắn, chẳng lẽ hắn sẽ cảm thấy mình không nể mặt hắn? Lâm Phong Miên phát giác được sự khác thường của nàng, vội thu lại nụ cười, trêu chọc: "Không ngờ ngươi cũng có loại đam mê này!" "Ai có loại đam mê này chứ!" Quân Vân Thường kiêu hừ một tiếng: "Ta chỉ muốn dọa ngươi một chút, ai bảo ngươi không nói tiếng nào mà bỏ ta lại mấy trăm năm!" Lâm Phong Miên nhét roi vào tay nàng, chân thành nói: "Là ta không đúng, ngươi quất ta hai roi cho hả giận đi!" Quân Vân Thường lắc đầu: "Ta không có loại đam mê đó, đánh ngươi bị thương còn phải hao tâm tổn trí chữa thương cho ngươi." Lâm Phong Miên cười ha ha một tiếng, ôm chặt Quân Vân Thường vào lòng, tự nhiên ôm nàng ngồi vào chiếc giường lớn kia. Quân Vân Thường còn chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện mình đang ngồi trong lòng hắn, trên ghế mềm cao cấp nhất. Nàng chưa từng có tiếp xúc thân mật như vậy với nam tử, thêm một ngàn năm quen cường thế, quả thực có chút không quen. Lâm Phong Miên ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói bên tai: "Vân Thường, những năm này để nàng chờ lâu rồi." Quân Vân Thường chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, khó được cảm thấy hươu con xông loạn, lòng đầy nhu tình. "Nhưng mà ta đã đợi được Diệp công tử, không phải sao?" "Còn Diệp công tử gì chứ? Gọi Phong Miên đi…" Quân Vân Thường ấp úng nói: "Phong... Phong Miên." Lâm Phong Miên nhìn gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của nàng, trong lòng dâng lên một xúc động, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi nàng. Quân Vân Thường bị nụ hôn đột ngột làm cho hơi trợn tròn mắt, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, bản năng vòng tay ôm lấy cổ hắn. Nếu nói nụ hôn trước là của ngàn năm chờ đợi, là sự phát tiết cảm xúc, thì lúc này là khi tình đến đậm đà, nước chảy thành sông. Lâm Phong Miên bản năng trèo đèo lội suối, sau nhiều năm lại dùng chính tay mình trèo lên đỉnh cao, đo đạc kích thước. Ừm, không phải ảo giác, thật sự đã lớn lên rồi, cảm giác thật không tệ. Quân Vân Thường lập tức cứng đờ người, nàng nắm chặt bàn tay đang làm càn của Lâm Phong Miên, cố gắng kiềm chế ý muốn đẩy hắn ra. Một lát sau, nàng cảm nhận được có thứ gì đang chạm vào mình, nàng đỏ bừng mặt khẽ nhích người. Nhưng mà Quân Vân Thường càng nhích thì cảm giác khác lạ càng rõ ràng, đối phương dường như càng hưng phấn, lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Lâm Phong Miên tuy nhẹ nhàng nâng, nhưng không dám vọng động, tay an phận đặt trên ngọn núi, không dám có động tác thừa, sợ làm con cự long đội lốt nai con này sợ. Một nụ hôn kết thúc, Quân Vân Thường bị súng chỉ vào như ngồi trên đống chông, hơi thẹn thùng nói: "Diệp công tử, ta còn chưa quen..." Lâm Phong Miên nhẹ nhàng xoa bóp tay ở trên, khẽ mỉm cười: "Không sao, chậm rãi sẽ quen." Hắn dù hận không thể rút thương ra trận, trực đảo hoàng long, g·i·ế·t nàng bảy lượt ra vào, người ngã ngựa đổ, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể ngồi mà không hề loạn. Ngàn năm trước hữu tâm vô lực, ngàn năm sau cẩn thận từng li từng tí, quả nhiên, gần vua như gần cọp mà! Quân Vân Thường nhìn vẻ mặt khó chịu của hắn, vừa xấu hổ vừa có chút vui mừng thầm trong lòng. Thì ra không phải mình không có mị lực, mà là trước kia hắn hữu tâm vô lực thôi! Hừ, để cho ngươi ngàn năm trước đối với ta hờ hững lạnh nhạt. Giờ thì ngươi phải dỗ dành ta cho tốt đấy. Nhưng nghĩ đến việc sau khi có c·ô·ng cụ gây án gia hỏa này đã làm, nàng lại có chút tức giận. Gia hỏa này vậy mà cả ngày lẫn đêm ở cùng với yêu nữ Hợp Hoan Tông! Quân Vân Thường túm lấy cái tay không an phận của Lâm Phong Miên, gương mặt xinh đẹp lạnh xuống nhìn hắn: "Hình như ngàn năm trước ngươi không như vậy... Ngươi có phải bị yêu nữ Hợp Hoan Tông làm hư rồi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận