Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 607: Ta nói ta không phải cố ý, ngươi tin không?

Chương 607: Ta nói ta không phải cố ý, ngươi tin không?
Nam Cung Tú tức đến bật cười bởi Lâm Phong Miên."Tên nhóc thối tha, ngươi hận ta đến thế cơ à!"Nàng thật không ngờ thằng nhóc này vì đánh mình, mà ngay cả mạng cũng không cần."Đánh là thương, mắng là yêu mà! Ta đây là biểu đạt sự thân thiết đối với ngươi." Lâm Phong Miên mặt không đỏ tim không đập nói.
"Được, hôm nay tiểu di sẽ cho ngươi cảm nhận thế nào là máu mủ tình thâm ruột thịt!"Nam Cung Tú túm lấy Lâm Phong Miên đi về phía lầu ba, vừa đi vừa cầm roi.
U Diêu nhìn lên mà hãi hùng khiếp vía, cảm thấy lần này chắc chắn thằng nhóc sẽ bị lột da.Đáng đời!
Lâm Phong Miên không nghĩ rằng mình lại xông vào khuê phòng của Nam Cung Tú như thế này, lại còn chưa kịp thưởng thức.Bởi vì Nam Cung Tú đã buông tai hắn ra, âm thầm bày ra một kết giới cách âm.
"Tiểu di, người muốn làm gì, có gì thì nói!"
Nam Cung Tú hừ lạnh một tiếng, rồi ném roi cho hắn."Cầm lấy!"
Lâm Phong Miên ngớ người cầm lấy roi, kinh ngạc hỏi "Làm gì?"
Nam Cung Tú trừng mắt liếc hắn, hừ một tiếng, xoay người chống hai tay lên bàn."Đánh đi, ngươi không phải muốn đánh ta sao?"
Lâm Phong Miên cầm roi, nuốt nước bọt hỏi "Tiểu di, thật đánh à?"
Nam Cung Tú quay đầu lườm hắn một cái, bực dọc nói "Ngươi muốn đánh thì nhanh lên mà đánh, rồi ngoan ngoãn rời khỏi cuộc thí luyện cho ta!"Nàng vừa dứt lời thì nhắm mắt, hai tay vì căng thẳng mà vô thức nắm chặt lấy bàn, trong tiềm thức khẽ cắn môi đỏ.
Ngược lại hắn cái thể phách này mà không dùng linh lực thì đoán chừng không thắng được nàng.
Có chơi có chịu!
Không thể chạy, nhẫn hai lần liền xong.
Bất quá, quay đầu lại sẽ đánh trả, mình cũng không phải nói không trả thù sau đó đâu à!
Lâm Phong Miên nắm chặt roi, nhìn bờ mông của Nam Cung Tú không tự chủ được hơi nhếch lên, cổ họng không khỏi khẽ động.
Tiểu di, dáng vẻ này của người nhìn gợi cảm quá, không hay rồi à nha!Hắn ném roi đi, bất đắc dĩ nói "Tiểu di, người nói thế thì sao ta xuống tay được, người đây là đang bắt cóc đạo đức à."
Nam Cung Tú nhất thời chưa kịp phản ứng, vẫn còn hơi vểnh mông ở đó.Mấy ngày nay cùng Thượng Quan Quỳnh thành thói quen, Lâm Phong Miên quen tay tự nhiên tiện tay vỗ mông nàng một cái."Được rồi, đừng ngây người ở đó nữa, trông kỳ lạ lắm."
"Bốp" một tiếng thanh âm vang dội vọng lại trong phòng, Nam Cung Tú phản xạ có điều kiện kêu "á" một tiếng khe khẽ.Tiếng kêu vừa phát ra, không khí trong phòng lập tức trở nên lúng túng.Lâm Phong Miên vỗ xong thì mắt trợn tròn, ngơ ngác nhìn bàn tay của mình.
Xong! Mình có phải vừa mò mông cọp mẹ không vậy?Mấy ngày nay cùng lão Hán Thượng Quan Ngọc Quỳnh đẩy xe, mình quen vỗ eo rồi.Thói quen này hại chết người a!
Nam Cung Tú trừng lớn đôi mắt đẹp, khó tin nhìn Lâm Phong Miên."Tên nhóc thối tha, ngươi làm gì đấy hả?"
Mặt nàng nhanh chóng ửng đỏ lên, sau đó là giận quá thành thẹn."Ai bảo ngươi dùng tay đánh?"
Lâm Phong Miên giơ tay lên, vẻ xấu hổ hiện rõ trên mặt.Hắn hơi thấp thỏm nuốt nước bọt nói "Tiểu di, ta nói ta không cố ý, người tin không?"
Nam Cung Tú mặt không đổi sắc nói "Xuống dưới nói với Diêm Vương đi!"
Theo một tiếng hét thảm, Lâm Phong Miên từ lầu ba bay ra ngoài.Hắn vạch ra một đường vòng cung hoàn mỹ, một đầu cắm thẳng vào hồ nước trong sân nhỏ."Bùm" một tiếng làm tung tóe một vũng bọt nước, hù cho đầy hồ cá bơi tán loạn, làm U Diêu ở dưới lầu giật nảy mình.
Thượng Quan Quỳnh ngủ mơ màng ở lầu hai cũng bị đánh thức, nửa ngày không hoàn hồn lại.Thằng nhóc này thật là gan tày trời, sờ mó lên lầu ba định đánh lén Nam Cung Tú ban đêm nên bị đánh chết ném xuống rồi sao?
Nam Cung Tú trong phòng giận đến run cả người, nàng không nghĩ tới cái tên vương bát đản này lại dám trực tiếp ra tay.
Một lát sau, trên lầu ba.
Lâm Phong Miên ướt sũng như thủy quỷ đứng trước mặt Nam Cung Tú, thành khẩn nhận sai."Tiểu di, ta sai rồi, ta không nên đánh mông người...""Ngươi nói cái gì?""Ta không nên đánh mông người...""Câm miệng!"
Trong phòng vang lên tiếng roi quất, một lát sau, Lâm Phong Miên người đầy vết roi chân thực.Mông cọp không được sờ mà, đặc biệt là cọp mẹ.Nam Cung Tú mặt không biểu cảm đứng trước mặt hắn, cầm roi lạnh lùng hỏi "Ngươi nói lại lần nữa, ngươi vừa mới nói cái gì?"
Lâm Phong Miên đã sớm tỉnh ngộ ra sau khi ăn đòn, mặt nghiêm túc nói "Ta không nói gì hết, ta không nhớ gì cả."Hắn hiểu rõ rồi, Nam Cung Tú đây là đang cố tình đánh vào chỗ mất trí nhớ mà.Nếu mình không chọn mất trí nhớ có chọn lọc, nàng sẽ chọn đại nghĩa diệt thân thôi.
Nam Cung Tú giận cũng đủ rồi, lại không thể đánh chết tên nhóc này, chỉ đành hừ lạnh một tiếng, thở phì phò ngồi xuống."Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi có rời khỏi cuộc thí luyện không?"
Lâm Phong Miên tự nhiên không thể rời khỏi cuộc thí luyện được, không có cơ hội thể hiện, hắn lấy rắm gì mà tiếp cận Quân Vân Thường.Hắn nghĩa chính ngôn từ nói "Ta sẽ không bỏ cuộc, ta muốn đường đường chính chính vào Quân Viêm Hoàng Điện, mục tiêu của ta là hạng nhất!"Nghe những lời này, Nam Cung Tú đang bực mình cũng hơi sững người, khó tin nói ".Ngươi chắc chắn? Hạng nhất?"
Lâm Phong Miên trịnh trọng gật đầu nói "Ít nhất top 3, giành top 1!"Nam Cung Tú hừ lạnh nói "Đừng nói hạng nhất, nếu ngươi sống sót ra được thì ta đã thấy lạ rồi."Lâm Phong Miên phản xạ có điều kiện hỏi "Tiểu di, vạn nhất ta thật sự đạt hạng nhất thì sao? Có chỗ tốt gì không?"
Vừa dứt lời hắn đã có chút hối hận, sao cứ ở trước mặt nàng là mình thích mặc cả thế này?Không tốt rồi, bị nàng làm hư rồi.
Nam Cung Tú đang tức điên, nghe thấy thế thì định quất cho tên nhóc một roi, tay vừa giơ lên lại không đành.Thôi, tên nhóc này đã cố chấp muốn vào, mình ngăn không được thì ít nhiều gì cũng phải cho hắn một chút hy vọng.Nàng lạnh mặt hạ roi xuống, thản nhiên nói "Nếu ngươi được hạng nhất, tiểu di sẽ đáp ứng làm cho ngươi một việc."
Lâm Phong Miên lại nhỏ giọng lầm bầm "Lại là ngân phiếu trên trời, khoản nợ trước còn chưa trả đây."Ngược lại bản thân đang mất trí nhớ, vừa rồi kia chắc chắn không tính, nếu không chắc hắn phải đánh cả đêm mất.
Nam Cung Tú tức đến muốn đánh hắn, nghiến răng nghiến lợi nói "Đến lúc đó tính luôn, ta nhất định không quỵt!"Lâm Phong Miên cười hề hề nói "Một lời đã định, người nói đó!"
Nam Cung Tú thấy bộ dạng này của hắn thì cảm giác hình như mình lỡ lời rồi?"Tên nhóc thối tha, ta nói cho ngươi biết, điều kiện không được trái với luân thường đạo lý đó!"Lâm Phong Miên im lặng nói "Ta biết mà."
Hắn muốn chiêu thu đệ tử danh ngạch đó!Dù mình dùng không tới, nhưng nhỡ Trần Thanh Diễm bị loại ra thì mình còn dùng được cho nàng chứ.Thiên tư của Trần Thanh Diễm, thông qua cái thiên phú thí luyện gì chắc chắn không thành vấn đề!
Nếu Trần Thanh Diễm thuận lợi qua thí luyện, vậy mình sẽ dùng cái hứa hẹn này để Nam Cung Tú thu Liễu Mị và Vân Khê vào môn phái.Bất quá về Thượng Quan Ngọc Quỳnh thì phải làm công tác tư tưởng, đả thông quan hệ, xử lý trên dưới.Nếu nàng không chịu thả người, thì mình cũng khó xử.
Lâm Phong Miên nhìn Nam Cung Tú, cười hề hề hỏi "Tiểu di, lần này người có tin tức nội bộ gì hé lộ không?"Nam Cung Tú lắc đầu nói "Không có, lần này là Thiên Sát Điện ra đề, ta chỉ biết là bí cảnh thí luyện thôi."
"Ngươi không phải muốn bằng thực lực của mình để vào Quân Viêm Hoàng Điện sao, vậy đây chẳng phải như ngươi mong muốn rồi sao?"
Lâm Phong Miên tin nàng thật sự không biết, suy cho cùng nàng đã định cho mình đi cửa sau, đâu đến mức keo kiệt không hé lộ thông tin cho mình."Tiểu di, xem ra người ở Thiên Sát Điện làm cũng chả ra sao nhỉ."
Nam Cung Tú rốt cuộc chịu không được nữa, bực bội nói "Tên nhóc thối tha, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đó!"Lâm Phong Miên sợ đến mức nhanh như chớp chạy xuống lầu hai trốn vào phòng, "bịch" một tiếng đóng sầm cửa lại.Hắn vẫn còn sợ hãi nói "Tú Nhi, đêm đã khuya, người ngủ sớm một chút nha!"
Nam Cung Tú nhìn Lâm Phong Miên đóng cửa phòng, không dám xông vào, thở phì phò nói "Tên nhóc thối tha!"Nàng sờ sờ cái mông tròn trịa phía sau mình, sắc mặt vẫn còn hơi không tự nhiên, không khỏi khẽ cắn môi.Chuyện gì thế này chứ?
Trong phòng, Lâm Phong Miên thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi giơ tay lên, cũng không khỏi có chút khác lạ.Phải nói, rất đàn hồi đó chứ?
"Ngươi làm gì đó? Chọc nàng phát hỏa lớn thế?"
Lâm Phong Miên quay đầu nhìn, thấy Thượng Quan Quỳnh đang ngồi trên giường, lấy chăn che thân, tò mò nhìn mình.Ánh trăng xuyên xuống, tóc dài của nàng buông xuống trước bộ ngực trắng như tuyết, mập mờ nửa kín nửa hở, mê người đến cực điểm.
Lâm Phong Miên xoay chiếc nhẫn trên tay, mỉm cười nói "Không làm gì cả, nhưng bây giờ ngược lại là muốn làm chút chuyện."
Thượng Quan Quỳnh đang xem trò vui nhìn Lâm Phong Miên như sói xám từng bước tiến đến gần, không khỏi tái mặt, đêm nay lại sắp bị từng bước ép sát sao?
Ở một bên khác, La Kim Phong về đến phòng mình, chỉ cảm thấy đời này mình đã mất hết cả mặt mũi rồi."Diêm Hổ, Quân Vô Tà, chuyện này không xong đâu!"Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, hắn nhíu mày hỏi "Ai đó?"
"Là ta, Đinh Bác Nam!" Đinh Bác Nam mang theo ý cười nói vọng vào.
La Kim Phong mở cửa, thần sắc không vui hỏi "Ngươi đến làm gì?"Hắn đối với mấy tên nhị thế tổ như Quân Vô Tà, Đinh Bác Nam thì không có một chút hảo cảm nào cả.Cái loại người này mà không có một ông bố tốt, thì lông chân cũng không sánh bằng hắn.
"La sư huynh cần gì phải cự người xa ngàn dặm? Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, chúng ta có chung một kẻ thù mà." Đinh Bác Nam cười nói.La Kim Phong nghĩ nghĩ, nói "Ít nói nhảm đi được không, nói trọng điểm!"
Đinh Bác Nam cười ha hả nói "Vậy ta đi thẳng vào vấn đề, ta có tin tức nội bộ về cuộc Huyết Sát Thí Luyện lần này.""Chỉ cần sư huynh hợp tác với chúng ta, ta có thể nói cho ngươi tin tức nội bộ, còn cho ngươi làm quen với Vân Tránh vương tử."
"Vân Tránh vương tử nguyện ý tài trợ cho ngươi tài nguyên trong cuộc thí luyện, pháp khí, công pháp, đan dược, phù lục, cái gì cũng có!"
"Nếu sư huynh có đủ tài nguyên, đến lúc đó Quân Vô Tà gì đó, làm sao là đối thủ của huynh?"La Kim Phong trầm ngâm một lát, né người ra nói "Đinh sư đệ, vào trong nói chuyện!"
Đinh Bác Nam thỏa mãn nở nụ cười, cười ha ha nói "Sư huynh thật là sáng suốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận