Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 706: Thiên Trạch Vương cho mời

Lạc Tuyết thu kiếm lại, đứng im, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không một gợn mây, chỉ có ánh trăng sáng chiếu lên người nàng. Nàng nhếch môi đỏ, ánh mắt ảm đạm, nhắm mắt lại, dùng lực vỗ vỗ mặt mình. Không muốn ủ rũ, làm trò cười cho người khác, cũng may không ai nhìn thấy! Lạc Tuyết mở mắt ra, liền thấy Quỳnh Hoa Chí Tôn như cười mà không phải cười nhìn mình, lập tức giật mình. “Sư tôn, sao người lại đến đây?” Quỳnh Hoa Chí Tôn cười nhẹ nhàng nói: "Ta đến đã một lúc rồi, sao trông con có vẻ như muốn khóc vậy?” Lạc Tuyết đột nhiên ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào ngực nàng. Quỳnh Hoa Chí Tôn không khỏi ngẩn người, rồi sau đó không nhịn được cười lên. Con bé này, đã lớn ngần này rồi mà vẫn cứ như thời niên thiếu. Quỳnh Hoa Chí Tôn khẽ vuốt tóc nàng, ôn nhu nói: "Tuyết nhi, có ấm ức gì thì cứ nói với vi sư, ta sẽ làm chủ công đạo cho con.” Lạc Tuyết im lặng không nói, một lúc lâu sau mới buông nàng ra, lắc đầu nói: “Không có gì đâu, con chỉ là nhớ sư tôn thôi.” Quỳnh Hoa Chí Tôn thất vọng nói: “Rốt cuộc con cũng lớn rồi, có tâm sự của thiếu nữ rồi đấy!” “Sư tôn, người đang nói linh tinh gì vậy?” Lạc Tuyết gượng gạo chuyển chủ đề: “Sư tôn, người tìm con có chuyện gì không?” Quỳnh Hoa Chí Tôn ném ra một tấm thiệp mời màu đỏ, làm Lạc Tuyết giật nảy mình. Nhanh như vậy mà thiệp mời đã được đưa đến rồi sao? Không đúng, đây không phải là thời không của bọn họ. “Tư Đồ Ngạn của Hoàng Tuyền Kiếm Tông sẽ đại hôn sau một tháng nữa, con cùng Sương nhi hãy thay vi sư đi một chuyến, tiện đường tiến Thần Ma Cổ Tích luôn.” Lạc Tuyết kinh ngạc nói: "Tư Đồ Ngạn là tông chủ Hoàng Tuyền Kiếm Tông?” Quỳnh Hoa Chí Tôn ừ một tiếng, Lạc Tuyết không khỏi suy nghĩ miên man. Quỳnh Hoa điều tra lâu như vậy vẫn không có ra vấn đề, vậy mà cái vị tông chủ Hoàng Tuyền Kiếm Tông này lại trùng hợp muốn thành thân sao? Nàng mở tấm thiệp mời ra, tân nương chỉ được ghi hai chữ Tiên Nhi, ngay cả họ cũng không có, lộ vẻ cực kỳ quỷ dị. "Sư tôn, khi nào thì xuất phát?” Quỳnh Hoa Chí Tôn thản nhiên nói: "Nửa tháng sau đi." Lạc Tuyết sắc mặt nghiêm túc gật đầu nói: "Được, đệ tử hiểu rồi!” Ở một nơi khác, bên trong Quân Lâm thành, trên đường Dịch Bảo. Mặc dù khánh điển đã qua ba ngày, sự náo nhiệt ở Quân Lâm thành vẫn không hề giảm sút. Thượng Quan Quỳnh che mặt bằng khăn sa đen ở trên đường Dịch Bảo tìm kiếm pháp bảo thích hợp, chuẩn bị mang về cho Hợp Hoan Tông mở rộng kho bảo khố. Thời gian trước tuy bị trêu đùa đến đau lưng, nhưng mà ở các phương diện đều thắng lợi trở về, cho nên tiền bạc dư dả rất nhiều. Thượng Quan Quỳnh vừa đi vừa thầm nhổ nước bọt Lâm Phong Miên, cái tên hỗn đản này lại đang ở trên bụng người phụ nữ nào rồi sao? Mình đã đặc biệt ra mặt suốt hai ngày rồi, mà hắn cũng không thèm ra gặp mình một lần? Đúng lúc này, một nữ tử đột nhiên đến gần, hành lễ một cái rồi nói: “Có phải là tông chủ Thượng Quan của Hợp Hoan Tông không?” Thượng Quan Quỳnh sững sờ một chút, cảnh giác hỏi: “Các người là ai?” Nữ tử kia lấy ra một khối lệnh bài, cung kính cười nói: “Tại hạ là người của Thiên Trạch Vương Phủ, phụng mệnh Thiên Trạch Vương đặc biệt đến mời Thượng Quan tông chủ qua phủ một chuyến.” Thượng Quan Quỳnh thấy đúng là lệnh bài của Thiên Trạch Vương Phủ, liền yên lòng. Nàng không nghĩ tới cái tên kia không tìm mình, mà ngược lại là Thiên Trạch Vương Phủ phát hiện ra mình trước. “Không biết Thiên Trạch Vương tìm ta có chuyện gì?” Nữ tử kia cười khổ nói: "Việc này ta cũng không rõ, nhưng mà nghe nói có liên quan đến Vô Tà điện hạ, Thượng Quan tông chủ đi sẽ biết.” Nghe nói có liên quan đến Lâm Phong Miên, nội tâm Thượng Quan Quỳnh không khỏi lộp bộp một tiếng, suy nghĩ lung tung. Lẽ nào chuyện đã bại lộ rồi sao? Hay là Thiên Trạch Vương không thích mấy nữ tử bên cạnh hắn, muốn cảnh cáo mình tránh xa hắn ra một chút? Thôi xong, nếu như hắn thật sự ép buộc dụ dỗ, bảo mình rời xa hắn, mình nên đồng ý hay không đây? Nàng vẫn đang miên man suy nghĩ, nữ tử kia giơ tay lên nói: “Thượng Quan tiên tử, mời đi, vương thượng đang đợi người đấy.” Thượng Quan Quỳnh ừ một tiếng, tâm tình phức tạp đi theo nàng lên phía trước. Hai người đi đến một chiếc xe liễn lộng lẫy, người đánh xe ở một bên chờ sẵn, nữ tử đỡ nàng lên xe ngựa. Lúc lên xe Thượng Quan Quỳnh quay đầu nhìn thoáng qua người đánh xe kia, đột nhiên phát hiện hắn có khí tức sâu không lường được, không khỏi có chút kinh hãi. Nội tình của cái Thiên Trạch Vương Phủ này sâu như vậy sao? Một người đánh xe mà lại khiến mình nhìn không thấu? Thượng Quan Quỳnh cảnh giác hỏi: "Các ngươi thật sự là người của Thiên Trạch Vương Phủ? Vì sao ta chưa từng thấy qua..." Nữ tử kia nghe vậy thì trong mắt lóe lên hàn quang, một chưởng nhẹ nhàng đẩy nàng vào trong xe, thừa cơ giật luôn trâm cài tóc trên đầu nàng xuống. Ba ngàn tóc xanh của Thượng Quan Quỳnh xõa tung ra, nàng nhanh chóng phản ứng lại, muốn lao ra ngoài. Nhưng dù sao nữ tử kia cũng là tu sĩ Hợp Thể Cảnh, nàng hai tay thi pháp, nhanh chóng khép cửa xe lại. Cùng lúc đó, người đánh xe kia một chưởng đánh lên càng xe, trận văn trên bốn vách xe nhanh chóng sáng lên. Thượng Quan Quỳnh dù toàn lực xuất thủ, nhưng lại căn bản không thể lay chuyển được, ngay cả tiếng động cũng không thể truyền ra. Buồng xe này được làm bằng kim loại đặc thù, lại có tu sĩ hợp thể vận dụng pháp trận bên trong, nàng căn bản không thoát ra được. Nữ tử kia cất tiếng từ bên ngoài: "Thượng Quan tông chủ vẫn là đừng tốn công vô ích, nên tiết kiệm chút sức lực đi thì hơn!” Thượng Quan Quỳnh chất vấn: “Rốt cuộc các người là ai?” Nữ tử thản nhiên nói: "Chút nữa người sẽ rõ." Xe ngựa chuyển bánh, Thượng Quan Quỳnh không khỏi có chút bối rối. Rốt cuộc là ai, có thể điều động hai tu sĩ Hợp Thể Cảnh, mà lại dám ra tay ở Quân Lâm thành? Lẽ nào là Thiên Trạch Vương nhìn mình không vừa mắt, muốn giết người diệt khẩu? Hay là cái tên tiểu tử kia chọc giận kẻ địch, định bắt mình uy hiếp hắn? Chẳng lẽ danh tiếng yêu nữ Hợp Hoan Tông của mình bị người để ý tới, thèm muốn sắc đẹp của mình sao? Nếu thật sự muốn làm gì mình thì sao đây? Không được, thà chết chứ không chịu khuất phục! Thượng Quan Quỳnh lấy ra mấy lá bùa Lâm Phong Miên cho, cầm trong tay vận sức chờ kích hoạt, chuẩn bị mở cửa cho đối phương nếm thử một phen. Nàng không khỏi có chút hối hận, Triền Miên Cổ bị mình lấy đi, giờ đến kêu tiểu tử kia đến cứu mạng cũng không được! Đã nói thần giao cách cảm mà, cái tên tiểu tử thối tha kia, nếu ngươi còn không đến, chắc ta mất trong sạch rồi! Ở trên xe, người đánh xe dùng tay đè chặt càng xe, ánh mắt tinh quang lưu chuyển, toàn lực kích hoạt trận văn bên trong xe. Nữ tử nhìn chiếc trâm cài trên tay Thượng Quan Quỳnh, thản nhiên nói: “Lão Tứ, ngươi đưa hắn về đi, ta đi trước!” Người đánh xe khẽ gật đầu, nữ tử xuống xe rời đi, xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước. Xe đi một đoạn, đang ở đường phố phồn hoa thì bỗng nhiên có một đứa trẻ chạy ra, vẻ mặt hứng thú. Người đánh xe giật nảy mình, vội vàng ghìm cương ngựa. Ở những nơi khác dẫm chết thì cũng đành thôi, nhưng đây đang trong khánh điển của nữ hoàng, việc này có thể to chuyện đấy! Mà đứa trẻ này một thân hoa phục, phía sau còn có mấy gia nô đuổi theo, vừa nhìn đã biết là địa vị cao. Xe hiểm mà lại hiểm dừng lại, đứa trẻ ngã xuống đất, sợ hãi gào khóc. Người đánh xe đang tính mắng vài câu, kết quả đối phương lớn tiếng dọa người. Ông lão thở hồng hộc đuổi theo phía sau cầm lấy gậy trúc, khí thế hung hăng xông lên, miệng thì hùng hổ quát tháo: “Tên cẩu nô tài nhà ngươi, ngươi mẹ nó lái xe thế nào vậy, làm thương thiếu gia nhà ta, ngươi đền nổi không?” Người đánh xe bị ông ta húc đầu che mặt một trận mắng, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, trừng mắt nhìn chằm chằm lão đầu. "Câm miệng!" Hắn dùng đến tinh thần lực, muốn chấn nhiếp đối phương, ai ngờ đối phương một bàn tay tát lên mặt hắn, khiến hắn văng ra ngoài. Cả người đánh xe đều ngơ ngác, ta là ai, ta đang ở đâu? Vì sao mình một tu sĩ Hợp Thể Cảnh lại bị lão già kia đánh rồi? Ông lão kia được đằng chân lân đầu, nổi giận đùng đùng cầm gậy trúc đối hắn hành hung một trận: “Ta đánh chết ngươi cái tên cẩu nô tài, làm thương một sợi tóc của thiếu chủ nhà ta, ta cho ngươi hối hận khi đến thế giới này.” Cái tên đánh xe Hợp Thể Cảnh bị gậy trúc đánh vào người, chỉ cảm thấy từng luồng từng luồng kỳ dị lực lượng tràn vào trong cơ thể. Cả người hắn cứng đờ, linh trí phảng phất bị đánh mất hết, chỉ biết trốn vào trong góc. "Đừng, đừng đánh, đừng đánh!" Người đi đường xung quanh không rõ chuyện gì thì xúm lại xem, trong đám người có người sắc mặt thay đổi, muốn ra tay ngăn cản. Nhưng sau lưng bọn họ lại có mấy người xem náo nhiệt đứng, vô thanh vô tức, phía sau bị dao găm kề vào cổ, từng người mồ hôi nhễ nhại. Nhân lúc đám người không chú ý, có người lặng lẽ không một tiếng động dắt xe ngựa đi, hết thảy nước chảy mây trôi, không hề gây ra bất kỳ sự chú ý nào. Đợi ông lão kia hùng hùng hổ hổ dắt đứa bé đi rồi, gã tu sĩ hợp thể núp trong xó, ánh mắt tan rã, miệng lẩm bẩm nói: “Đừng đánh, đừng đánh.” Đám người vây xem giải tán, những kẻ đang cứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích kia mới thở phào một hơi, vội vàng nhìn quanh bốn phía. Hỏng rồi, người bị cướp mất rồi. Nhưng bọn hắn ngay cả địch nhân là ai cũng không biết rõ! Mặc dù giữa ban ngày ban mặt, nhưng bọn họ cũng không khỏi toàn thân băng giá. Ở Quân Viêm này, ai có bản lĩnh lặng yên không một tiếng động cứu người như vậy? Bọn họ nuốt nước bọt, xám xịt trở về báo cáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận