Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 116: Cái này xúc cảm không giống như là giả!

Chương 116: Cảm giác này không giống như là giả! Ôn Khâm Lâm một mặt ngơ ngác, có chút quá tải. Mình giả trai thành gái ư? Chu Tiểu Bình phì cười nói: “Cái này đúng là ý kiến hay!” Lâm Phong Miên thấy Ôn Khâm Lâm còn đang do dự, thành khẩn nói: “Ôn huynh, ta biết việc này rất khó với ngươi, nhưng ngươi hãy nghĩ đến bách tính trong thành.” “Có câu nói ‘ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục’, thời gian cấp bách, chậm một ngày có thể sẽ có thêm người gặp nguy hiểm.” Ôn Khâm Lâm cả người đều không ổn, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Lâm Phong Miên nói với Hạ Vân Khê và Chu Tiểu Bình: “Vân Khê, ngươi trang điểm cho ta, Tiểu Bình, ngươi trang điểm cho Ôn huynh, chúng ta lát nữa tập trung ở cửa vào.” Mọi người gật đầu làm theo kế hoạch, ra ngoài đúng lúc gặp Tiểu Điệp. Mắt Lâm Phong Miên sáng lên, bảo Tiểu Điệp: “Tiểu Điệp, ngươi đi mua mấy cái bánh bao lớn về, cho ta hai cái, cho Ôn huynh hai cái.” Ôn Khâm Lâm ngập ngừng nói: “Không cần đâu!” Lâm Phong Miên khoác vai nàng, thần bí nói: “Ôn huynh, cái này không phải cho ngươi ăn.” Hắn định vỗ vào ngực Ôn Khâm Lâm, liền bị nàng trừng mắt. Hắn đành phải quay sang vỗ vào ngực mình, nháy mắt ra ý: “Ngươi hiểu! Bánh bao của ngươi hình như có thể nhét nhỏ một chút.” Lúc này Ôn Khâm Lâm chỉ muốn gi·ết hắn, tức tối quay đầu bỏ đi, Chu Tiểu Bình ở sau che miệng cười trộm. Lâm Phong Miên về đến phòng mình mới nhớ ra, phòng của mình có Tống Ấu Vi, chỉ có thể xấu hổ qua phòng Hạ Vân Khê. Hạ Vân Khê thấy cửa phòng Lâm Phong Miên dán bùa chú, cũng hiểu chuyện không hỏi. Nửa canh giờ sau, Lâm Phong Miên mở cửa phòng đi ra, cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Hắn vừa đưa tay vào cổ áo chỉnh lại “màn thầu”, vừa lẩm bẩm: “Bộ đồ này thật phiền phức, cái màn thầu này sao cứ tuột thế.” Hắn xoay tới xoay lui, vẫn thấy có chút không đúng, đành kệ. Đến cửa phòng Chu Tiểu Bình, hắn gõ cửa hỏi: “Ôn huynh, ngươi xong chưa?” “Đến đây đến đây!” Chu Tiểu Bình mở cửa, nhìn “Nữ tử” trước mắt có chút ngẩn người, kinh ngạc nói: “Lâm Phong Miên?” Nữ tử trước mặt da trắng nõn, mặt mũi tinh xảo, ánh mắt như nước mùa thu, trong suốt mà sâu thẳm, sống mũi thẳng. Nếu không có chút son môi mỏng manh làm hỏng vẻ đẹp, cộng thêm ánh mắt và động tác bất cần đời kia, quả thực không chút sơ hở nào. Lâm Phong Miên khẽ cười: “Sao nào? Được chứ?” Chu Tiểu Bình liên tục gật đầu nói: “Được, mạnh đấy!” Nàng suýt hoài nghi có phải gã này cũng là gái giả trai. Lâm Phong Miên cười ha hả nói: “Mở mang tầm mắt chưa? Ôn huynh đâu?” Chu Tiểu Bình bĩu môi: “Hừ hừ, nhìn ngươi đắc ý kia kìa, sau đây xin mời Ôn tiểu thư!” Lâm Phong Miên mở to mắt chờ đợi, chờ mãi chẳng thấy người đâu, Chu Tiểu Bình chạy vào phòng, đẩy một bạch y nữ tử đi ra. Nàng tóc dài được trang sức cài lên, mày như núi xa, mắt như sao trời, mũi ngọc tinh xảo cao thẳng, môi đỏ kiều diễm, tựa như người từ tranh bước ra. Nàng dáng người cao gầy, như cành liễu mùa hè, yểu điệu thướt tha, không hề kém cạnh nam tử. Dù mảnh mai lại có bộ ngực ngạo nghễ, phối với đôi chân dài thon thả tròn trịa, thực sự khiến người không thể rời mắt. Nàng khí chất cao quý mà lạnh lùng, như hoa sen tuyết trên đỉnh núi, lãnh ngạo mà mỹ lệ. Lâm Phong Miên ngây người, kinh ngạc nói: “Ôn… ôn… Ôn huynh?” Ôn Khâm Lâm lườm hắn một cái, không đổi sắc mặt nói: “Là ta!” Dù vẫn là giọng điệu cũ và kiệm lời, nhưng phối hợp với bộ nữ trang này, lại mang đến vẻ đẹp lạnh lùng như băng. Lâm Phong Miên tặc lưỡi ngạc nhiên, đi vòng quanh Ôn Khâm Lâm, đau đớn nói: “Nghiệt chướng à! Sao ngươi lại là nam! Phung phí của trời quá, ngươi xem cái eo này, cái mông này, cái ngực này, để nữ nhân cũng ghen tị, haiz, nếu ngươi là nữ thì tốt biết mấy…” Ôn Khâm Lâm bị hắn nhìn đến toàn thân khó chịu, tức giận nói: “Đi nhanh thôi, mặt trời sắp xuống núi rồi.” Lúc này Lâm Phong Miên mới nhớ ra chuyện chính, lấy áo choàng và mũ trùm chuẩn bị sẵn, lặng lẽ đi ra từ hậu viện. Ra khỏi thành, hai người cưỡi gió bay đi, Lâm Phong Miên nhìn Ôn Khâm Lâm phiêu nhiên như tiên, có chút ngẩn người. Mẹ ơi, sao mình cảm giác mình sắp bị một gã đàn ông làm cho mê hoặc vậy? Không được không được! Không thể nhìn nữa! Đến ngoài mười dặm núi Thanh Thần, hai người dừng lại ở lưng chừng núi, chuẩn bị đi bộ lên. Lúc nãy ngự phong không thấy gì, giờ Lâm Phong Miên đi vài bước đã thấy toàn thân không được tự nhiên, bất giác đưa tay vào chỉnh lại màn thầu bên trong đang chạy loạn. Động tác này kết hợp với hình tượng hiện tại của hắn, vô cùng cay mắt. Ôn Khâm Lâm tức giận nói: “Lâm huynh, ngươi có thể yên phận chút không?” Lâm Phong Miên ngơ ngác: “Ta cũng không nhớ mà, cái màn thầu này cứ chạy loạn, của ngươi sao làm không nhúc nhích thế? Đi còn rung lên, giống như thật ấy.” Hắn tò mò đưa tay nắn, kinh ngạc: “Trời ơi! Còn có độ đàn hồi? Cảm giác này không giống như là…” “Bộp” một tiếng, bàn tay sờ mó lung tung của Lâm Phong Miên bị đánh rớt, hắn lẩm bẩm: “Ôn huynh, ngươi đánh ta làm gì? Có gì thì nói, đừng rút súng!” Ôn Khâm Lâm khẽ vẩy tay, trường thương đã ở trong tay, giọng nói lạnh lùng: “Lâm huynh, ta nói rồi, ta không thích người khác chạm vào người ta!” Lâm Phong Miên xấu hổ gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, ta quên mất, ta chỉ tò mò xem ngươi làm thế nào thôi.” Mặt Ôn Khâm Lâm đen lại, lẩm bẩm: “Ngươi nhét thêm hai cái chèn cho y phục đỡ xê dịch là được! Đi thôi!” Thấy nàng mặt mày khó chịu bỏ đi, Lâm Phong Miên không khỏi rùng mình. Cái vẻ đẹp của Ôn Khâm Lâm hóa trang này, khiến hắn có chút khó hiểu, lẽ nào mình có chút không bình thường? Không thể nào, hắn là đàn ông mà! Ngươi không thể biết khó khăn mà tiến lên chứ! “Ôn huynh, ngươi có tỷ tỷ hay em gái không? Ta muốn làm quen một chút!” Ôn Khâm Lâm tức giận nói: “Không có! Tránh sang một bên!” Hai người nhanh chóng đi đến trước Thái Hư quan, lại thấy một người quen đứng ở cửa đón khách, chính là Lục Tốn. Lâm Phong Miên và Ôn Khâm Lâm nhìn nhau, đều cảm thấy không thích hợp. Hai người mang khăn che mặt đã chuẩn bị trước, hướng cửa lớn đi đến, tính trà trộn vào giống như những khách hành hương khác. “Hai vị cô nương, xin chờ chút!” Lục Tốn đột nhiên lên tiếng gọi hai người lại. Lâm Phong Miên và Ôn Khâm Lâm dừng bước, trong lòng không khỏi căng thẳng. Tên này mắt độc thế? Ôn Khâm Lâm bình thản quay đầu, hỏi: “Không biết đạo trưởng gọi lại hai tỷ muội chúng ta có chuyện gì?” Lục Tốn cười nhạt đi tới, tò mò hỏi: “Hai vị cô nương lạ mặt, không giống người Ninh Thành, không biết đến từ đâu?” Ôn Khâm Lâm thản nhiên nói: “Đạo trưởng nói không sai, chúng ta đến đây du ngoạn, nghe nói Thái Hư quan này rất linh nghiệm, chuyên đến thắp hương.” Lục Tốn nghe vậy càng tươi cười, nhã nhặn lễ độ nói: “Hai vị cô nương không cần sợ, tại hạ Lục Tốn ở Thái Hư quan, sư thừa Hoàng Long chân nhân, không phải người xấu.” “Hai vị cô nương đã đường xa mà đến, thành tâm hành hương, bên trong có điện cầu phúc dành cho nữ khách, để ta dẫn đường cho hai vị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận