Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 40: Cái quần cũng không mặc tốt liền không nhận người rồi?

"Cái quần cũng không mặc tử tế liền không nhận người rồi?"
"Ngươi muốn làm gì? Trước mặt bao nhiêu người, bên ngoài còn có nhiều người thế kia!" Lâm Phong Miên hạ giọng nói.
"Như vậy không phải càng kích thích sao?" Liễu Mị khanh khách một tiếng, "Đây là thưởng cho ngươi đấy!"
"Đây không phải là trừng phạt sao?" Lâm Phong Miên kháng nghị nhỏ giọng nói.
Liễu Mị tay mềm mại không xương uyển chuyển nắm lấy, dễ dàng khiến Lâm Phong Miên dễ dàng đứng thẳng.
"Miệng thì nói không muốn, nhưng mà cái này chẳng phải rất thật thà sao?"
Nàng liếc Lâm Phong Miên một cái kiều mị, không để ý tới sự xấu hổ của hắn, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Lâm Phong Miên ở trên cao nhìn xuống, nhìn xuống vực sâu cùng cảnh đẹp, nhỏ giọng nói: "Đừng làm vậy, mấy người kia không thích hợp!"
"Hửm? Ngươi lại nói xem... Thế nào mà không thích hợp pháp?"
Liễu Mị bình thường nói chuyện lưu loát, giờ lại lắp bắp, nói chuyện ấp úng, khiến Lâm Phong Miên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Pháp trí ra tay quá mức tàn ác, cảm giác không giống... là người trong chính đạo!"
Lâm Phong Miên thấy Liễu Mị không hiểu ý hắn, không khỏi nắm lấy hai trọng điểm, cho nàng giảng giải nội dung sâu sắc, dễ hiểu.
Liễu Mị mặc dù lưỡi đầy liên hoa, ngừng động tác mãnh như hổ, nhưng vẫn nửa ngày không lĩnh hội được ý của Lâm Phong Miên.
Lâm Phong Miên phải dùng lời truyền miệng giải thích hồi lâu, cũng có chút gấp gáp.
Cuối cùng nhịn không được bộc bạch hết lòng, đối diện Liễu Mị một thân đạo bào trang nghiêm, vẻ ngoài lạnh lùng quyến rũ nhưng kiều mị tận xương, đem những kiến thức mình học được dốc lòng truyền thụ.
Liễu Mị nhíu mày, suy nghĩ kỹ một lát, rồi lại một lần nữa nuốt quả đắng.
Nghe Lâm Phong Miên giảng giải cặn kẽ, dễ hiểu hồi lâu, cuối cùng nàng cũng khai khiếu, bây giờ trong bụng đã đầy kinh luân.
Lâm Phong Miên hồi tưởng lại thái độ hung hăng vừa rồi của mình, không khỏi có chút xấu hổ.
Liễu Mị liếm đôi môi đỏ mọng, cười duyên nói: "Còn nói không muốn, còn không phải là rất hưởng thụ, nắm người ta không buông, thiếu chút nữa làm người ta nghẹt thở."
Lâm Phong Miên lúng túng không thôi, vào lúc thời khắc thánh hiền này, vô cùng đau đớn nói: "Đều là ngươi dụ ta phạm tội!"
Liễu Mị khanh khách cười không ngừng nói: "Vậy tối nay có muốn đến phòng tỷ tỷ, chúng ta lại hiểu rõ một lần không?"
Lâm Phong Miên chính nghĩa nghiêm nghị cự tuyệt: "Không, ngươi đến phòng ta!"
Liễu Mị cười đến run rẩy cả người, một trận sóng lớn mãnh liệt, khiến Lâm Phong Miên có chút choáng váng.
Mẹ nó, dù cho nàng không hấp tinh khí, chính mình một ngày nào đó cũng sẽ bị hút khô.
Liễu Mị cười như không cười nói: "Đêm nay ngươi chẳng phải còn có hẹn với thành chủ phu nhân sao?"
Lâm Phong Miên không nghĩ tới chuyện này mà nàng cũng biết, tên này chẳng lẽ cả ngày theo dõi mình sao?
"Thân thể ta tốt, không sợ!"
"Khanh khách, nói chuyện chính sự, những người kia không thích hợp ta cũng phát hiện rồi, ngươi thấy sao?" Liễu Mị hỏi.
"Ta thấy thế nào? Chuyện này là chuyện của các ngươi mà?" Lâm Phong Miên im lặng nói.
"Chúng ta chẳng phải người một nhà sao? Cái quần cũng không mặc tử tế liền không nhận người rồi?" Liễu Mị lã chã muốn khóc nói.
"Ách..."
Lâm Phong Miên phát hiện không chỉ là ăn người yếu mềm, có lúc bị người ta ăn cũng dễ dàng yếu mềm.
Nhưng Liễu Mị nói đúng, mới rồi mình ra tay, nếu bị người phát hiện, thì mình cũng không thoát được.
"Hay là chúng ta chạy trốn đi?"
Liễu Mị suy nghĩ một lát, dù luyến tiếc đám đệ tử vừa thu, vẫn đồng ý với ý kiến của hắn.
"Bây giờ không thích hợp chạy, tối nay nhân lúc bóng đêm mà đi, ngươi để ý hai tên gia hỏa kia!"
Lâm Phong Miên không ngờ mình lại có ngày cấu kết với các nàng làm chuyện xấu, thế sự thật vô thường.
Nhưng có được sự tin tưởng của các nàng, mình mới có cơ hội thoát thân.
Lúc này hắn gật đầu nói: "Được, ta biết rồi."
"Nếu như thời cơ không tốt, chúng ta liền bỏ lại bọn họ, ta sẽ mang ngươi trốn đi." Liễu Mị cười nói.
"Ách, ta không giỏi phi hành, có thể sẽ liên lụy các ngươi, hay là ngươi cho ta giải dược, ta ở lại?" Lâm Phong Miên đề nghị.
Chỉ cần thoát khỏi mấy người này, mình hơi cải trang một chút, chạy trốn chẳng phải dễ dàng sao?
"Không được, tỷ tỷ có nỡ bỏ rơi ngươi không?" Liễu Mị chỉ nhìn thoáng qua đã biết hết ý đồ nhỏ của hắn, mỉm cười nói.
Mặt Lâm Phong Miên cứng đờ, cũng chỉ có thể cười nói: "Tạ sư tỷ không rời không bỏ."
Hai người từ trong phòng bước ra, bao gồm Hạ Vân Khê, những người khác đã sớm ở phòng khách chờ sẵn.
"Ồ, tỷ tỷ cuối cùng cũng xong việc rồi à nha?" Mạc Như Ngọc cười nói.
Mặt Lâm Phong Miên không nhịn được mà đỏ lên: "Chúng ta chỉ là trò chuyện một ít chuyện..."
"Đến cái quần cũng không mặc tử tế đâu." Vương Yên Nhiên chỉ vào Lâm Phong Miên nói.
Lâm Phong Miên giật mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện mình bị đùa giỡn.
Vương Yên Nhiên và Mạc Như Ngọc khanh khách cười không ngừng, cười đến run cả người, khiến Lâm Phong Miên không nhịn được đỏ mặt.
Mấy yêu nữ đáng ghét này!
Hắn không khỏi liếc nhìn sắc mặt của Trần Thanh Diễm và Hạ Vân Khê, thấy sắc mặt của Trần Thanh Diễm không được tốt lắm, còn Hạ Vân Khê thì một bộ mặt khó coi.
"Được rồi, đừng náo nữa, Lâm sư đệ nói pháp trí kia không thích hợp, có thể không phải tăng nhân chính kinh." Liễu Mị trầm giọng nói.
Nghe vậy những người khác giật mình, vội vàng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Liễu Mị tường thuật lại chi tiết, ánh mắt như có như không nhìn về phía hai rau hẹ, thấy ánh mắt hai người bối rối.
"Một lát nữa chúng ta chiêu mộ đệ tử như thường lệ, sau đó giao cho thành chủ, trời tối ngày mai hội họp rời thành!"
Các nữ nhân khác cũng nghiêm mặt đồng ý, không hề dài dòng.
Dù sao thân phận của mình mấy người mẫn cảm, nếu bại lộ có thể sẽ gặp rắc rối lớn. Mạng nhỏ quan trọng!
Mấy người mình thực sự không kiểm tra ngọc bài thân phận của những người kia, chuyện này đúng là có chút chột dạ.
Buổi chiều việc chiêu mộ đệ tử diễn ra như bình thường, nhờ biểu hiện xuất sắc của Lâm Phong Miên, khiến người dân trong thành càng thêm nhiệt tình.
Đội ngũ chiêu mộ đệ tử của Lâm Phong Miên càng đông đến mức đáng sợ, không ít người đều là mấy nữ tử mê trai, khiến Lâm Phong Miên hưởng thụ chút hương vị ngọt ngào.
Nhưng mà hắn không quá đắc ý, âm thầm quan sát hai rau hẹ kia.
Hắn phát hiện hai rau hẹ kia đúng là đang run sợ, có chút mất hồn mất vía, xem ra cuối cùng đã phát hiện Hợp Hoan tông không phù hợp với mình.
Các nàng nhìn ánh mắt của Lâm Phong Miên cũng có chút không đúng, rõ ràng cũng đề phòng hắn.
Suy cho cùng Lâm Phong Miên rõ ràng đứng về phía Liễu Mị, hơn nữa Lâm Phong Miên ở lại Thanh Cửu phong lâu như vậy, khó tránh khỏi bị người hoài nghi.
Lâm Phong Miên quan sát được hai rau hẹ khi có một người Trắc Linh Thạch phát sáng, nhưng lại không báo cáo, mà để người đội mũ trùm đầu rời đi.
Lâm Phong Miên lập tức ý thức được người này rất có thể là một trong số những người kia cải trang trà trộn vào.
Không xong!
Lâm Phong Miên lấy cớ có việc, vội vàng tìm Liễu Mị nói: "Hai rau hẹ không thích hợp!"
"Rau hẹ?" Liễu Mị ngẩn ra một chút, sau đó cười khanh khách nói: "Hình tượng quả thật rất sinh động."
"Đừng cười!"
Lâm Phong Miên lo lắng đem phát hiện của mình nói với Liễu Mị, bây giờ mình đã là người trên cùng một chiếc thuyền, hắn cũng không muốn chết một cách hồ đồ.
Sắc mặt Liễu Mị biến đổi, lập tức gật đầu thành khẩn nói: "Chúng ta đi ngay bây giờ, ngươi cứ tiếp tục duy trì tình hình hiện tại, đừng đánh rắn động cỏ."
"Các ngươi tìm cách tùy thời rời đi, chúng ta ở thành bắc tập hợp!"
"Còn bọn họ thì sao?" Lâm Phong Miên ngập ngừng nói.
"Kệ bọn chúng, đi ngay lập tức!" Liễu Mị nghiêm túc nói.
"Vậy giải dược của ta đâu, ngươi cho ta giải dược trước đi." Lâm Phong Miên lo lắng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận