Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 1099: Lần đầu nghe thấy Tiên Đình

Sau khi Quân Phong Nhã tiến vào phủ bảo chủ, nàng thu xếp lại tâm tình, bắt đầu bù đầu vào công việc. Nàng đầu tiên xử lý những tù binh Bích Lạc đáng tội, sau đó chỉ huy các tu sĩ dưới trướng tiếp tục truy sát đám tu sĩ Bích Lạc đang đào tẩu. Đồng thời, nàng triệu tập một lượng lớn trận sư từ Thiên Hải Quan đến, cải tạo pháp trận Phong Sa bảo, rồi cho vận hành trở lại. Các mệnh lệnh liên tục được truyền đi từ chỗ nàng, toàn bộ Quân Viêm trên dưới đều làm việc theo lệnh, chỉnh tề trật tự tiếp quản Phong Sa bảo. Quân Khánh Sinh cũng không hề rảnh rỗi, cùng các Ảnh Vệ dưới trướng phối hợp với Quân Phong Nhã để giải quyết công việc, chân đi không chạm đất. Lâm Phong Miên và vài người rảnh rang hơn, tùy tiện tìm một viện lạc khá sạch sẽ trong phủ bảo chủ để nghỉ ngơi. Nhưng những vết máu khô vẫn còn chưa kịp dọn dẹp trên đất khiến Chu Tiểu Bình và mấy người cảm thấy không được tự nhiên. Lâm Phong Miên gọi Lạc Tuyết vài tiếng, nhưng Lạc Tuyết vẫn không thấy ló mặt, hắn đành đi tìm U Diêu trước.
"Diêu Diêu, ngươi ở đâu?"
Một lúc sau, bên trong mới vọng ra giọng U Diêu có chút không tự nhiên: "Ta ở đây, ngươi vào đi."
Lâm Phong Miên mở cửa phòng ra, thấy U Diêu đang ngồi ngay ngắn trên giường, không biết nên khóc hay nên cười. Nàng ta sợ mình đến để giở trò hay sao?
Nhìn hắn đóng cửa phòng, còn mở pháp trận cách âm, U Diêu lập tức hơi kinh hãi: "Ngươi đóng cửa làm gì?"
Lâm Phong Miên đi đến ngồi xuống cạnh nàng, cười nói: "Đừng sợ, ta chỉ là muốn hỏi ngươi chút chuyện."
"Chuyện gì?" U Diêu mơ màng nhìn hắn.
Lâm Phong Miên nghiêm mặt nói: "Diêu Diêu, ngươi có biết Tiên Đình không?"
Mặc dù biết càng nhiều, nhưng có lẽ sự thay đổi sẽ càng ít. Nhưng Tiên Đình này rõ ràng có thù với mình từ ngàn năm trước, cái tên này lại liên tục xuất hiện bên tai hắn. Tổ chức này đã uy hiếp đến mình hiện tại, vậy hắn không thể không đề phòng. Quân Phong Nhã đã dùng từ "ngóc đầu trở lại", Lâm Phong Miên đoán rằng tổ chức này chắc hẳn đã mai danh ẩn tích một thời gian. Tiên Đình, Liệt Tiên Các! Hai cái tên đều mang chữ "tiên", liệu có liên quan gì với nhau hay không? Cái Tiên Đình này có khi nào liên quan đến sự hủy diệt của Quỳnh Hoa?
U Diêu không ngờ hắn đến là vì chuyện này, một hồi sau mới hoàn hồn. Nàng trấn định lại, gật đầu nói: "Biết, Ám Long Các trước kia từng hợp tác với Tiên Đình."
Lâm Phong Miên vội hỏi: "Ngươi biết bao nhiêu về tổ chức này, nói ta nghe một chút?"
U Diêu trầm ngâm: "Tiên Đình là một tổ chức chủ yếu hoạt động ở Đông Hoang, có năng lực rất lớn lại vô cùng thần bí. Các thành viên của bọn chúng xâm nhập vào các thế lực lớn ở Đông Hoang, thủ đoạn thông thiên, mọi loại giao dịch ngầm đều dính líu đến. Ám Long Các có thể lớn mạnh ở Đông Hoang là nhờ mối quan hệ của bọn chúng, cho nên Ám Long Các hằng năm đều phải chia lợi cho bọn chúng rất cao. Nhưng gần đây, Tiên Đình đột nhiên không cho chúng ta bất cứ tin tức gì, cũng cự tuyệt liên lạc với chúng ta, Ám Long Các vì vậy mới gặp tổn thất nặng nề."
Lâm Phong Miên trầm ngâm một lát, hỏi: "Dạ Hồ nói có rất nhiều hồ yêu ở Đông Hoang bị người bắt đi, có phải do bọn chúng làm?"
U Diêu đáp một tiếng: "Ngoài linh thạch và thiên tài địa bảo ra, bọn chúng còn rất cần yêu thú quý hiếm và các Yêu tộc xinh đẹp. Vì vậy thi thoảng bọn chúng sẽ chọn Yêu tộc mang đi giữa đường. Bọn chúng đến rất thất thường, nhưng mỗi lần đều có thể tìm chính xác ra chúng ta."
Lâm Phong Miên nghe vậy thầm tặc lưỡi, phải biết rằng các tuyến đường của bọn chúng mỗi lần không hề giống nhau a! Thật đúng là thủ đoạn thông thiên!
"Thực lực của Tiên Đình, so với Ám Long Các thế nào?"
U Diêu nghiêm mặt nói: "Mạnh hơn nhiều, ngay cả những tôn giả mà ta từng thấy của Tiên Đình đã có hai người trở lên. Mà Tiên Đình Chi Chủ càng không biết có thực lực cỡ nào, chỉ có Long... Quân Thừa Nghiệp từng gặp ông ta, còn ta thì chưa từng gặp."
Lâm Phong Miên cũng không để ý lắm, lại hỏi: "Vậy ngươi có biết tổng bộ của bọn chúng ở đâu không?"
U Diêu chần chờ: "Nghe đồn tổng bộ của Tiên Đình ở trên chín tầng trời, tên là Cửu Tiêu Tiên Cung, nhưng chỉ có thể lên đó bằng đăng tiên đài. Đã có người tìm khắp Bắc Đẩu, Tử Vi, thậm chí cả Thiên Quyền cũng không tìm được Cửu Tiêu Tiên Cung này."
Lâm Phong Miên hơi nhíu mày: "Hay là thật ra bọn chúng không hề ở trên trời, mà cố tình bày trận mê hoặc?"
U Diêu cười bất đắc dĩ: "Cái này cũng không rõ, nhưng người đến được Cửu Tiêu Tiên Cung đều là thông qua đăng tiên đài."
"Vậy ngươi biết làm cách nào để liên lạc với bọn chúng không?" Lâm Phong Miên hỏi.
"Từ trước đến giờ, đều là Quân Thừa Nghiệp liên lạc với bọn chúng, ta thật sự không rõ." U Diêu xin lỗi nói.
Lâm Phong Miên lại hỏi U Diêu thêm vài câu, nhưng những gì U Diêu biết về Tiên Đình rất ít, khiến hắn có chút thất vọng.
Đang lúc Lâm Phong Miên nghĩ đã đến nước này rồi, đang tính cùng U Diêu làm nóng người một chút, chiếm chút tiện nghi. Thì U Diêu lại rất kháng cự, có chút luống cuống đưa tay đẩy hắn ra.
"Ngươi làm gì, không được chạm vào ta!"
"Vì sao?"
U Diêu bất mãn bĩu môi nói: "Trên người ngươi có mùi hương của người phụ nữ khác!"
Lâm Phong Miên ngớ người ra, cười nói: "Chẳng phải do Cỏ Đầu Tường lây sao?"
"Thật sao?"
"Thật, không tin ngươi hỏi Mộ Mộ!"
Lâm Phong Miên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lại phát hiện một đám lông trắng đột nhiên ló ra từ gầm giường, trong lòng liền lộp bộp một tiếng.
Mộ Mộ, đuôi cáo của ngươi lộ rồi! Hảo gia hỏa, ta cứ nghĩ là lạ, thì ra là có một con hồ ly đang trốn! Diêu Diêu gọi Mộ Mộ tới, tám phần là để hỏi chuyện mùi hương rồi! Tê ~ Mộ Mộ, ngươi không có bán ta đó chứ?
U Diêu không biết chuyện Mộ Mộ bị lộ, nũng nịu nói: "Được, vậy để ta hỏi Mộ Mộ rồi nói sau!" Nói xong nàng đẩy Lâm Phong Miên ra ngoài, sợ Mộ Mộ dưới gầm giường bị hắn phát hiện. Nhỡ gia hỏa này nhất định muốn thân mật với mình, lại nói thêm những lời khó xử bị Mộ Mộ nghe được, mình sẽ không còn mặt mũi nào gặp ai.
Lâm Phong Miên bị U Diêu đẩy ra ngoài, trong bóng tối vội ra hiệu cho Mộ Mộ, ý bảo nàng đừng nói lung tung. Cửa phòng đóng sầm một tiếng, Lâm Phong Miên nhìn bốn phía toàn là đầu nhỏ ló ra, lắc đầu trở về phòng mình.
Mãi đến khi sắc trời có chút tối xuống, Lạc Tuyết mới từ trong Song Ngư Bội ngoi đầu lên.
"Lạc Tuyết, cuối cùng ngươi cũng chịu ra rồi, tại sao lâu như vậy mới ra?"
Lạc Tuyết hơi xấu hổ nói: "Ngươi... chẳng phải ngươi nói chỉ một hai canh giờ thôi sao? Ta sợ làm phiền các ngươi...."
Lâm Phong Miên ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới nàng lại vì lý do đó.
Lạc Tuyết chần chờ hỏi: "Ngươi không sao chứ? Sao trông ngơ ngác như vậy?"
Chẳng lẽ đây là sự sau khi xảy ra chuyện thì thánh hiền như phật sao? Trước kia cũng đâu có thế này a! Quân Phong Nhã hung mãnh đến vậy sao?
Lâm Phong Miên sao biết được Lạc Tuyết đang nghĩ lung tung, ngơ ngác nói: "Ta thì có thể làm sao?"
"Lạc Tuyết, nghe ta nói, ta vừa mới vô tình biết được một số thông tin...." Hắn lập tức chia sẻ những tin tức mình thu được từ chỗ Quân Phong Nhã và U Diêu với Lạc Tuyết.
"Lạc Tuyết, ngươi có nghe đến Tiên Đình bao giờ chưa?"
"Chưa."
Lâm Phong Miên không hề bất ngờ về chuyện này, nếu Lạc Tuyết mà biết thì mới lạ!
Lạc Tuyết bối rối nói: "Ta xưa nay không quan tâm mấy chuyện này, có lẽ Sương sư tỷ sẽ biết gì đó, hay là ta về hỏi thử xem?"
Lâm Phong Miên cười nói: "Ngươi hỏi Sương sư tỷ có lẽ nàng sẽ không nói, đợi chuyện ở đây xong xuôi, ta tìm thời gian về cùng ngươi hỏi nàng."
Lạc Tuyết lập tức cảm thấy mình bị xem như người ngoài, chẳng lẽ mình từ lúc nào lại trở thành người ngoài vậy?
"Mấy người các ngươi xem thường người khác, đáng ghét! Đáng ghét!"
Lâm Phong Miên vội vàng nói: "Lạc Tuyết, ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta tuyệt đối không có ý xem thường ngươi."
"Có, mỗi người trong các ngươi đều coi ta như đồ ngốc!"
"Đồ ngốc, ngươi nhạy cảm quá đấy thôi, sao ngươi lại là đồ ngốc được chứ?"
"Đồ sắc phôi! Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đó!" .
Lâm Phong Miên và vài người không ở Phong Sa Bảo quá lâu, ngày hôm sau Quân Phong Nhã liền cho Lâm Phong Miên về lại Thiên Hải Quan.
Chu Tiểu Bình nghe được mình có thể đi, lập tức như trút được gánh nặng. Tối hôm qua cô ngủ chung phòng với Ôn Khâm Lâm mà vẫn sợ đến mức cả đêm không ngủ được, cảm thấy ở đâu cũng toàn là oan hồn. Cái địa phương quỷ quái này cô không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, kéo Lâm Phong Miên và những người khác chạy nhanh. Vì có U Diêu Tôn giả đi theo, Quân Phong Nhã cũng không phái thêm người đi hộ tống, để bọn họ tự mình trở về.
Quân Phong Nhã đứng trên đầu thành nhìn theo phi thuyền của Lâm Phong Miên rời đi, bĩu môi tỏ vẻ bất mãn. Nàng không phải tự nguyện thả người, mà là do nhận được tin của Quân Vân Thường, mới không tình nguyện thả người.
"Hừ, đồ keo kiệt, có một đêm thôi mà cũng không yên, sợ ta ăn hắn hay sao?"
Lời là như vậy, nhưng nàng vẫn có mấy phần cảm kích Quân Vân Thường đã không ép người quá đáng, mà bằng lòng cho bọn họ ở chung với nhau. Nhưng khi nghĩ tới thuyền của Lâm Phong Miên toàn là những mỹ nữ, Quân Phong Nhã khóe miệng nhịn không được khẽ nhếch lên. Thuyền của ngươi toàn oanh oanh yến yến thế này, ngươi phải xử trí làm sao đây? Vân Thường, chẳng phải ngươi muốn thống nhất chiến tuyến với ta, cùng chống ngoại địch đó sao? Hắc hắc, nếu ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, cũng không phải không thể xem xét nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận