Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 1127: Tà niệm dị động (vì tung hoành đại lão Cô Trúc Tàn Niên tăng thêm)

Chương 1127: Tà niệm khác thường (vì đại lão Cô Trúc t·à·n Niên tung hoành thêm chương)
Đinh Phù Hạ nhìn Lâm Phong Miên, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng thật sâu.
“Vô Tà điện hạ nói đùa, đã là ý của điện T·h·i·ê·n s·á·t, lão hủ tự nhiên nghe th·e·o.”
“Tương lai là của các ngươi những người trẻ tuổi, ta tuổi đã cao, sức đã yếu, không bằng…”
Nghe Đinh Phù Hạ có ý định buông bỏ trách nhiệm, Lâm Phong Miên nhíu mày nói: “Cực Mộc tôn giả sao lại nói như vậy!”
“Dù Diêu Diêu đã thành tôn giả, nhưng mà tôn giả vẫn là một trong những trụ cột của Ám Long các, không thể thiếu.”
“Vãn bối kinh nghiệm còn non, mặc dù phụ vương đồng ý giúp đỡ, nhưng phụ vương lại bận nhiều việc, các việc bên trong còn cần tôn giả chỉ điểm thêm!”
“Vả lại ta mới vừa nhậm chức, tiền bối đã từ chức, e là các nơi sẽ có dị nghị, kính mời tôn giả cố gắng thêm hai năm.”
Sắc mặt Đinh Phù Hạ lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc, những lời thằng nhãi này nói dù có vẻ khách sáo, nhưng thực chất lại đầy sự mỉa mai.
Hắn cứ Diêu Diêu này Diêu Diêu nọ, như thể mình không rõ mối quan hệ của hai người vậy.
Vả lại thằng nhãi này còn nói rõ Quân Khánh Sinh cũng góp cổ phần, hắn cũng không phải không thể thiếu.
Hiện tại để ngươi ở lại trong các, cũng chỉ là sợ mọi người có ý kiến thôi, hai năm nữa ngươi muốn biến đi đâu thì ta mặc kệ.
Ngươi còn định dựa vào tuổi tác lên mặt, cò kè mặc cả, ta có thể sẽ đá ngươi đi luôn đấy.
Đinh Phù Hạ nào không rõ đại thế đã mất, lập tức thở dài một tiếng, cười khổ liên tục.
“Nếu ngươi đã thịnh tình giữ lại như vậy, ta cũng liền ở lại, coi như ngồi không ăn bám thêm hai năm đi!”
“Bất quá lão phu đã già, nếu không có chuyện gì đặc biệt trọng yếu, ta sẽ không nhúng tay can thiệp.”
Hắn cũng bày tỏ thái độ của mình, ta chỉ trên danh nghĩa nhận linh thạch, không làm việc!
Lâm Phong Miên hài lòng cười nói: “Cái này là đương nhiên, đến đại hội, sẽ nhờ tiền bối nói giúp vài lời.”
Đinh Phù Hạ gật đầu nhẹ, nâng chén trà lên uống một ngụm, biểu hiện rõ ý muốn tiễn k·h·á·c·h.
Trong lòng ông phiền muộn, thậm chí chẳng buồn hỏi U Diêu hai câu về chuyện Quân Thừa Nghiệp đã c·h·ết như thế nào.
Ngược lại, bất kể có phải U Diêu g·iết c·h·ế·t hay không, ông muốn g·iết U Diêu, đều quá khó.
Quân Khánh Sinh đã rõ ràng sẽ đứng về phía U Diêu, mình mà thật s·ự đ·ộ·n·g ·t·h·ủ, cũng chỉ phí mất địa vị tôn giả, gây họa cho con cháu mà thôi.
Đinh Phù Hạ vốn cả đời thận trọng, giờ vẫn còn lo lắng cho Đinh gia, nên càng không thể mạo hiểm.
Nhưng nghĩ đến việc mình có liều m·ạ·ng, thì cũng không còn ai nhớ đến Quân Thừa Nghiệp nữa, lòng ông lại không khỏi buồn từ trong mà ra.
Quân Khánh Sinh thấy ông ta có vẻ đã chấp nhận số mệnh, trong lòng thở dài, cũng không muốn đôi co quá gay gắt với ông ta.
“Cữu phụ, ta có ý lập Vân Tránh làm thái t·ử, ý của người thế nào?”
Hiện nay Lâm Phong Miên nắm trong tay Ám Long các, mà tình cảm huynh đệ dường như cũng rất tốt.
Hắn không còn lo lắng việc Lâm Phong Miên không thể tự bảo vệ, nên quyết định chính thức lập Vương Trữ, ổn định Đinh gia lúc này.
Đinh Phù Hạ lập tức trong mắt ánh lên tia sáng, liên tục gật đầu nói: “Tốt, tốt, tốt!”
Quân Khánh Sinh mỉm cười nói: “Đến khi đó Vân Tránh chủ trì t·h·i·ê·n Trạch vương triều, Vô Tà nắm quyền Ám Long các.”
“Hai huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau, không nói đến kế hoạch, mưu lược gây dựng đại nghiệp, thì chí ít tự bảo vệ mình là không thành vấn đề.”
Đinh Phù Hạ tự nhiên hiểu được ý ngoài lời của hắn, thằng nhãi Quân Vô Tà này đã có Ám Long các, sẽ không tranh giành vương vị nữa.
Quân Khánh Sinh đang nhắc nhở ông, đừng làm khó thằng nhãi này, phải giúp hắn ngồi vững vị trí mới phải.
“Cái này… huynh đệ bọn họ sẽ không…”
Quân Khánh Sinh thoải mái cười nói: “Tình cảm huynh đệ của bọn nó rất tốt, lần này Vân Tránh rơi vào hiểm cảnh, suýt nữa bị người đoạt xác.”
“Nếu không phải Vô Tà liều mình cứu giúp, thì Vân Tránh có lẽ đã gặp bất trắc rồi, cữu phụ đa tâm quá rồi!”
Đinh Phù Hạ không khỏi trong lòng thót một cái, nghiệp chướng vậy mà còn nghĩ đoạt xác Vân Tránh sao?
Quân Khánh Sinh mặc dù không phải là huyết mạch của Đinh gia, nhưng mà Quân Vân Tránh lại là người thật của Đinh gia.
Ông hiểu rất rõ về Quân Thừa Nghiệp, biết rõ hắn thực sự có thể làm ra những chuyện như vậy.
“Khánh Sinh ngươi nói đúng, là ta thiển cận, huynh đệ nên đồng lòng mới phải!”
Hai bên đạt được nhất trí ý kiến, Quân Khánh Sinh còn hứa sẽ thả Đinh Uyển Thu ra khỏi lãnh cung, không giam lỏng nữa.
Nghe vậy, vẻ mặt Đinh Phù Hạ cũng tươi tắn hơn, còn muốn giữ mấy người ở lại làm tiệc thiết đãi.
Quân Khánh Sinh cũng không từ chối, mang theo Lâm Phong Miên mấy người ngồi vào vị trí, liên tục để Lâm Phong Miên kính rượu Đinh Phù Hạ.
“Cữu phụ, thằng nhãi này vốn dĩ nói chuyện không biết lớn nhỏ, người đừng chấp nhặt với nó.”
Lâm Phong Miên cũng đứng dậy kính r·ư·ợ·u nói: “Nếu vãn bối có gì đắc tội, xin tiền bối tha t·h·ứ!”
Đinh Phù Hạ nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, cười nói: “Người trẻ tuổi, tuổi trẻ bồng bột rất bình thường!”
Ông ta mượn rượu giải sầu, cùng Quân Khánh Sinh liên tiếp cụng ly, uống đến say mèm, đôi lúc trên mặt lộ vẻ bi thương, nói năng lung tung.
“Ta đã sớm nói với nó, trong m·ệ·n·h có lúc cuối cùng sẽ có, trong m·ệ·n·h không có chớ cưỡng cầu!”
“Nhưng mà nó cứ khăng khăng nói, Thừa Nghiệp, thừa kế hoàng nghiệp, tất cả đều là của nó, nó không cam tâm…”
“Kết quả là, rơi vào cảnh hài cốt không còn, c·h·ế·t tha hương nơi đất khách, cái này là nó nợ mẫu hậu của ngươi…”
“Khánh Sinh, ngươi đừng học nó, ngàn vạn lần đừng học nó, phàm việc gì không nắm chắc chín mươi chín phần trăm, thì không nên tùy t·i·ệ·n ra tay…”…
Quân Khánh Sinh cùng Đinh Phù Hạ ôn lại chuyện cũ, hai người mượn rượu giải sầu.
Lâm Phong Miên một bên ôm ấp người đẹp, xem kịch rất hăng say, tình cảnh này lại làm cho hắn nhớ đến buổi Hồng Môn yến do Quân Vân Tránh bày ra trước đó.
Thật đúng là tạo hóa trêu ngươi mà!
Vương huynh, ta vẫn thích cái dáng vẻ kiêu ngạo bất kham của ngươi hơn đấy!
Chỉ có Nam Cung Tú cảm thấy mình như kẻ thừa, lặng lẽ uống rượu buồn, chỉ chốc lát đã chếnh choáng.
Lâm Phong Miên sợ nàng say khướt, lại nói ra những lời kinh thiên động địa, vội vàng bảo U Diêu để mắt tới nàng.
Nếu không thì mình đến lúc đó phải dọn hết đống bừa bộn, đến khi trở về có khi bị b·ẻ gãy chân thứ ba cũng không chừng.
Một hồi tiệc rượu qua đi, Đinh Phù Hạ được người dìu về, Quân Khánh Sinh cũng được Lâm Phong Miên dìu đi.
Nhìn vào độ say, thì có thể nói là một buổi tiệc rượu mà cả chủ và k·h·á·c·h đều vui vẻ.
Phi thuyền rời khỏi Đinh gia, Quân Khánh Sinh vốn mới đi đường còn loạng choạng liền lập tức bước đi vững vàng, hoàn toàn không còn vẻ say xỉn.
“Phụ vương, đây là người giả vờ?”
Quân Khánh Sinh thản nhiên nói: “Đây là sự tôn trọng tối thiểu, chút rượu này thì đâu có đáng gì!”
Lâm Phong Miên vậy mà không phản bác được, không thể không nói Quân Khánh Sinh là một nhân vật, thủ đoạn liền mạch, khiến Đinh Phù Hạ hoàn toàn không còn tâm tình gì.
Quân Khánh Sinh ngồi lên trên vương tọa, trầm giọng nói: “Ngươi đối với việc ta truyền ngôi vị cho Vân Tránh, có gì dị nghị không?”
Lâm Phong Miên xua tay nói: “Ta đối với cái v·ị trí quỷ quái kia chẳng có hứng thú gì, cho ta cũng đừng có lấy!”
Quân Khánh Sinh gật đầu nói: “Tốt nhất là vậy, ta không hy vọng tình trạng các huynh đệ tương tàn lại xảy ra.”
Lâm Phong Miên không biết nên k·h·ó·c hay nên cười nói: “Vương huynh hiện tại sợ muốn c·h·ế·t, ta có muốn tranh với hắn, cũng đâu có tranh được!”
Quân Khánh Sinh cũng không khỏi nghĩ tới thái độ hiện tại của Quân Vân Tránh đối với Lâm Phong Miên, có chút không biết nên k·h·ó·c hay cười.
Nghe nói Vô Tà ở t·h·i·ê·n Trạch, thằng nhóc kia sợ tới mức trực tiếp chạy về Quân Viêm hoàng điện rồi.
Hắn còn nhắc nhở mình, làm cha của thằng nhãi này rất nguy hiểm, để tự mình cầu phúc nữa chứ!
“Vô Tà, nghe nói con ở Thanh Phong thành nh·ậ·n một đôi vợ chồng già làm cha mẹ? Còn chiếm đoạt con dâu của người ta nữa?”
Lâm Phong Miên trong lòng lộp bộp một tiếng, ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên.
“Đúng vậy, ai lại đi nói với phụ vương chuyện này vậy? Chắc không phải là thằng nhóc Minh lão chứ?”
Quân Khánh Sinh hỏi một đằng, t·r·ả lời một nẻo nói: “Người ta đã đủ t·h·ả·m rồi, con đừng giống như trước kia, g·i·ế·t cả nhà người ta.”
Lâm Phong Miên liên tục gật đầu nói: “Biết rồi, phụ vương, con đã thay đổi rất nhiều, người yên tâm đi.”
Quân Khánh Sinh tức giận nói: “Con bảo ta làm sao yên tâm được, vì một nữ t·ử, mà dùng loại t·h·ủ ·đ·o·ạ·n hạ lưu đó.”
Lâm Phong Miên g·i·ả·i t·h·í·c·h nói: “Phụ vương, tu vi gần đây của con đề thăng quá nhanh, tâm cảnh có chút không cân bằng.”
“Vì thế mới muốn thể nghiệm cuộc sống thế gian, bù đắp những t·h·i·ế·u h·ụ·t trong tâm cảnh, phụ vương người nếu không t·h·í·c·h, con sẽ không đi nữa.”
Quân Khánh Sinh không rõ nghĩ đến cái gì, ánh mắt có vài phần áy náy, thở dài một tiếng thật sâu.
“Ban đầu là do bản vương vì tâm cảnh của mình, mà nợ con, nếu không thì con cũng không cần phải như vậy.”
“Thôi, con chỉ cần không làm hại m·ạ·n·g bọn họ, thì tùy con vậy, nhưng mà con phải vẹn toàn cả trước lẫn sau đấy!”
“Phàm nhân cả đời cũng chỉ được trăm năm, nếu con có thể lừa bọn họ cả đời, cũng vẫn coi là một chuyện tốt.”
Lâm Phong Miên khẽ gật đầu, đột nhiên cảm thấy một cổ bi thương từ nơi sâu thẳm trong thần hồn truyền đến, nội tâm nhất thời kinh ngạc.
Lúc này, Quân Khánh Sinh dường như cũng nhớ ra chuyện gì, tay xoa trán, rồi xua tay với hắn.
“Con xuống trước đi, ta nghỉ ngơi một chút.”
“Phụ vương, người nghỉ ngơi nhiều hơn, Vô Tà cáo lui.”
Lâm Phong Miên làm lễ một cái, cũng liền cáo từ xuống.
Quân Khánh Sinh nhìn theo hắn rời đi, thở dài nói: “Xảo Nhi, thực x·i·n l·ỗ·i, là ta đã không chiếu cố tốt cho Vô Tà.”
“Nếu ta có thể cho nó nhiều thêm chút yêu thương, nó cũng sẽ không hình thành cái loại tính tình này, lại càng không phải tu hú chiếm tổ chim kh·á·c·h.”…
Một bên khác, Lâm Phong Miên ra ngoài, nhanh ch·ó·ng tìm hiểu nguồn gốc cảm xúc kỳ lạ kia.
Hắn p·h·át hiện những tà niệm trong thức hải, sau khi nghe Quân Khánh Sinh nói chuyện, thì có vẻ càng ngày càng mạnh lên.
“Cây nhỏ, chuyện này là sao?”
Di T·h·i·ê·n Thần Thụ nhanh ch·ó·ng lắc lắc tán cây, tỏ ý rằng nó cũng không rõ đây là chuyện gì.
Nhưng mà lúc này, nó lại p·h·á·t giác được một chuyện cực kỳ quỷ dị.
Khí tức của những tà niệm này và khí tức của thằng nhãi này rất giống nhau, hai người dường như cùng một nguồn!
Lâm Phong Miên trăm mối vẫn không có cách nào giải thích được, mà cảm xúc kia lại nhanh chóng tan đi.
Hắn không khỏi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là t·à·n niệm của Quân Vô Tà vẫn còn chưa tan hết?
Rốt cuộc thì Quân Vô Tà là thứ gì, vì sao thần hồn của hắn lại có nhiều tà niệm đến vậy?
Tính tình của hắn lúc nắng lúc mưa như thế này, có phải là bị những tà niệm kia ảnh hưởng không?
Nhưng người bình thường bị tà niệm q·u·ấy n·h·i·ễu, thì sớm đã đ·i·ê·n rồi ấy chứ!
Lâm Phong Miên nghĩ mãi mà không rõ, cũng chỉ còn cách lần sau đi hỏi Lạc Tuyết thôi.
Lần này mặc dù lừa gạt qua được, nhưng vẫn khiến trong lòng Lâm Phong Miên nảy sinh sự cảnh giác.
Hắn không nghi ngờ Minh lão, Minh lão sẽ không có chuyện không hiểu chuyện đến vậy, thì chỉ có thể là người của bộ hạ Minh lão.
Xem ra mình thật sự cần bồi dưỡng thế lực rồi, nếu không thì bên cạnh người có thể dùng cũng không có ai cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận