Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 189: Trùng hợp?

Chương 189: Trùng hợp?
"Quân công tử thứ tội, Ngọc Nhi dạo gần đây tu luyện đến thời khắc mấu chốt, nếu không người ta nhất định cùng công tử hảo hảo ngồi xuống đàm đạo một phen."
Giọng nói mềm mại đáng yêu từ phía sau truyền đến, Lâm Phong Miên quay đầu mới thấy rõ Thượng Quan Ngọc Quỳnh đứng sau lưng mình, vẻ mặt biết vâng lời.
Phía trên, nam tử một mặt không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Bản công tử hiện giờ vội về tông môn, không so đo với ngươi."
"Nhưng bản công tử có giới hạn kiên nhẫn, trước khi về phủ, hy vọng Thượng Quan tông chủ sẽ không còn là thân thể không tiện."
Thượng Quan Ngọc Quỳnh một mặt ủy khuất nói: "Ngọc Quỳnh thật sự là thân thể không tiện, đến thời điểm nhất định chờ công tử đại giá."
"Hy vọng là như vậy, nếu không ta có thể sẽ không giúp các ngươi Hợp Hoan tông ngăn cản Thiên Quỷ môn, đến lúc đó ngươi tự cầu phúc đi."
Nam tử hừ lạnh một tiếng, một mặt không vui từ trên chỗ ngồi đi xuống, cuối cùng dừng lại trước mặt Lâm Phong Miên.
Hai người mặt đối mặt đứng, như hình ảnh phản chiếu trong gương.
Lâm Phong Miên nhìn kỹ đối phương, cuối cùng đưa tay ra chạm vào mặt hắn, nhưng lại xuyên qua người hắn.
Đối phương đúng như hắn đoán, chỉ là một ảo ảnh, đây dường như là một đoạn ký ức hình chiếu.
"Có phải rất giống không?"
Thượng Quan Ngọc Quỳnh có giọng nói êm tai truyền đến, một Thượng Quan Ngọc Quỳnh nữa xuất hiện sau lưng hắn, cảm thán nhìn Lâm Phong Miên và nam tử trẻ tuổi kia.
Lâm Phong Miên nhìn nam tử trước mặt, khổ sở nói: "Rất giống, ta cứ tưởng chính là mình."
Nếu như không phải đối phương gầy hơn mình không ít, thêm tửu sắc quá độ làm mắt có chút hốc hác, hai người có thể nói giống nhau như đúc.
Thượng Quan Ngọc Quỳnh khẽ mỉm cười nói: "Sư muội Ngọc Yến mang ngươi trở về, ta giật mình, thế gian vậy mà có hai người tương tự như vậy."
"Đây là bộ dạng của hắn một năm trước, bây giờ khác ngươi đôi chút, nhưng mà nếu tiếp tục như vậy, hai người có thể giống nhau như khuôn đúc."
Vừa dứt lời, cảnh vật xung quanh Lâm Phong Miên lại lần nữa biến hóa, khuôn mặt nam tử trẻ tuổi càng thêm non nớt, cũng không còn tình trạng tửu sắc quá độ.
Theo hình ảnh thay đổi, khuôn mặt nam tử trẻ tuổi ngày càng non nớt, cuối cùng Lâm Phong Miên như nhìn thấy chính mình ba năm trước đây.
Hắn đi tới cùng một nhóm tùy tùng theo sau, thần sắc kiêu căng, ngông nghênh, không coi ai ra gì.
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Phong Miên, ánh mắt sáng lên, khóe miệng hơi nhếch nói: "Vị tiên tử này là?"
Lâm Phong Miên biết rõ đây là ký ức hình chiếu của Thượng Quan Ngọc Quỳnh, nam tử trước mắt không phải chính mình, mà là một người khác.
Hắn mờ mịt hỏi: "Hắn là ai?"
Thượng Quan Ngọc Quỳnh trầm giọng nói: "Thập tam hoàng tử Thiên Trạch vương triều, Quân Vô Tà, đồng thời cũng là đệ tử nội môn Thiên Sát điện."
Lâm Phong Miên há to miệng, muốn nói lại thôi.
Thượng Quan Ngọc Quỳnh mỉm cười nói: "Có phải ngươi nghi ngờ lai lịch của mình rồi không?"
Lâm Phong Miên nặng nề gật đầu, hắn thực sự không hiểu vì sao mình lại giống người này đến thế.
Rốt cuộc hắn có quan hệ gì với mình?
Chẳng lẽ mình không phải con ruột của cha mẹ?
Thân là con trai đại lão, tình huống cẩu huyết như vậy lại xảy ra trên người mình sao?
Thượng Quan Ngọc Quỳnh hiển nhiên đã đoán ra suy nghĩ của hắn, lại mỉm cười nói: "Ta ngay từ đầu cũng nghĩ vậy, nhưng để ngươi thất vọng."
Nàng nhìn Lâm Phong Miên vẻ mặt cổ quái nói: "Ta đã cho người kiểm tra huyết mạch của ngươi, ngươi thật sự là con ruột của cha mẹ ngươi, không bị đánh tráo, cũng không có anh em sinh đôi."
"Hơn nữa mẹ ngươi tuân thủ nghiêm ngặt phụ đạo, không hề có ngoại tình, cũng không có tình nhân trước khi kết hôn, ngươi chắc chắn là con của bọn họ."
"Nói cách khác, hắn không có quan hệ gì với ngươi, các ngươi chỉ là dưới tình huống ngẫu nhiên của thế giới này, xuất hiện hai người tương tự đến cực điểm."
Lâm Phong Miên kinh ngạc há to miệng, sau lại thở phào một hơi.
Hú hồn thiếu gia!
Bất quá, mình cùng hắn tương tự như vậy, chỉ là một sự trùng hợp sao?
Dù sao mình đã xuất hiện ở ngàn năm trước, Lâm Phong Miên không khỏi suy nghĩ nhiều thêm mấy phần.
Thượng Quan Ngọc Quỳnh hỏi: "Không thất vọng sao? Đây chính là cơ hội trở thành hoàng tử vương triều."
Lâm Phong Miên lắc đầu nói: "So với hoàng tử vương triều gì đó, ta thích làm con của cha mẹ mình hơn."
Hắn bất đắc dĩ giang tay ra nói: "Nguyên lai các ngươi hiểu lầm, xem ta thành con riêng của Thiên Trạch vương triều gì đó."
"Đã tra rõ ràng ta không có quan hệ gì với Thiên Trạch vương triều, các ngươi tính toán xử trí ta thế nào? Giết đi? Hay là?"
Thượng Quan Ngọc Quỳnh vuốt má hắn cười nói: "Ngươi không sợ chết thật đấy?"
Lâm Phong Miên nắm chặt tay nàng, bình tĩnh nói: "Người chết thì sao, sợ cái gì?"
"Chúng ta sớm đã một năm trước tra rõ ràng ngươi không có quan hệ gì với hắn, nếu muốn giết đã giết rồi." Thượng Quan Ngọc Quỳnh cười nói.
Nghe vậy, lòng Lâm Phong Miên lại trầm xuống, hít sâu một hơi nói: "Các ngươi giữ lại ta, muốn làm gì?"
Thượng Quan Ngọc Quỳnh lộ ra một nụ cười quyến rũ nói: "Ngươi thông minh như vậy, còn phải hỏi ta sao?"
"Ngươi muốn ta thay thế hắn? Trở thành thập tam hoàng tử Thiên Trạch vương triều, vì các ngươi bảo đảm?" Lâm Phong Miên hỏi.
"Ta thích nói chuyện với người thông minh như ngươi, đỡ mất công! Có vấn đề gì muốn hỏi không?" Thượng Quan Ngọc Quỳnh cười nói.
Lâm Phong Miên trầm giọng nói: "Vì sao chọn ta, nếu về dung mạo thì trong giới tu tiên hẳn là có thủ đoạn để thay đổi mới đúng chứ."
Hắn nhớ tới Thiên Huyễn quyết của mình và thuật thay đổi dung mạo của hồ yêu kia.
Thượng Quan Ngọc Quỳnh lắc đầu nói: "Không kể động tay thay đổi dung mạo hay là thuật pháp thay đổi dung mạo, đều sẽ để lại dấu vết."
"Những dấu vết đó người có tu vi cao thâm đều thấy rõ, còn xương cốt cùng bề ngoài các ngươi thì cơ hồ giống nhau như đúc, không một chút khác biệt."
Lâm Phong Miên bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại hỏi: "Còn huyết mạch và cốt linh? Cái này không thể giấu, các ngươi có biện pháp nào?"
Thượng Quan Ngọc Quỳnh hài lòng cười nói: "Ngươi rất thông minh, nhanh như vậy đã tìm đến mấu chốt trong đó."
"Cũng rất kỳ lạ, tuổi các ngươi giống nhau, cốt linh không thành vấn đề, còn huyết mạch, ta có biện pháp hóa giải huyết mạch chi lực."
Lâm Phong Miên không nghĩ tới chuyện này bọn họ cũng có thể hóa giải, không khỏi kinh ngạc.
"Vậy tư chất linh căn? Linh căn tư chất của ta và hắn hẳn là không giống nhau chứ?"
Thượng Quan Ngọc Quỳnh cười khổ lắc đầu nói: "Nào có chuyện trùng hợp như vậy, linh căn của các ngươi không giống nhau, ngươi là tạp linh căn ba thuộc tính. Còn hắn..."
Lâm Phong Miên hết sức chú ý, ấn lý thuyết, linh căn người thế gia đều không kém, huống chi hắn còn là đệ tử nội môn Thiên Sát điện.
Thiên Sát điện danh tiếng lớn, hắn cũng đã nghe qua, đó có thể là đại tông môn số một Bắc Minh, địa vị so Quỳnh Hoa phái ngàn năm trước cũng không kém bao nhiêu.
Kết quả, lại nghe Thượng Quan Ngọc Quỳnh cười nói: "Hắn còn phế hơn cả ngươi, tạp linh căn bốn thuộc tính, tu vi của hắn toàn nhờ uống thuốc bồi đắp, vào được môn phái là do nhà có quyền thế."
Lâm Phong Miên suýt chút nữa phun máu, rồi lại hỏi một cách kỳ quái: "Nhưng mà dù sao thì linh căn của ta với hắn cũng không giống nhau!"
Thượng Quan Ngọc Quỳnh cười nói: "Trong giới tu tiên có bí bảo đề thăng linh căn, đến lúc đó Hợp Hoan tông chúng ta sẽ giả ý dâng một món chí bảo đó, giúp ngươi nâng linh căn là xong."
"Thế nào, có muốn giúp ta thay thế hắn không, chỉ cần ngươi trở thành hắn, vinh hoa phú quý không hết, tài nguyên tu luyện không thiếu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận