Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 500: Hồng Môn yến?

Chương 500: Hồng Môn yến? Lâm Phong Miên tự nhiên biết rõ buổi tiệc tối nay là tiệc không tốt lành gì, nhưng lại không thể không đi. Buổi tiệc nghênh đón này tính là tiệc gia đình, người dự tiệc chỉ có người của Thiên Trạch Vương phòng và con cháu Đinh gia. Hơn nữa phần lớn là người trẻ tuổi tham gia, nói cách khác, bữa tiệc này toàn là người của Quân Vân Tránh. Tiệc được tổ chức tại vương cung, tất cả mọi người không mang theo hộ vệ, vì vậy U Diêu, Minh lão và mấy người không thể vào bên trong. Quân Khánh Sinh và các trưởng bối khác tối đa chỉ ngồi khai tiệc, sau đó là thời gian của thế hệ trẻ tuổi. Với thực lực của mấy người Quân Vân Tránh, mượn cớ gây sự để giáo huấn Lâm Phong Miên thì dễ như trở bàn tay. Mặc dù lo lắng về tính mạng thì sẽ không có, nhưng một phen làm nhục thì chắc chắn khó tránh khỏi. Chuyện tranh cãi ồn ào của thế hệ trẻ tuổi này, chỉ cần không chết người, Quân Khánh Sinh bọn người sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Minh lão có chút lo lắng dặn dò: "Điện hạ, ngươi phải nhẫn nhịn chút a!" "Sợ cái gì? Đêm nay người nên sợ là bọn hắn!" Lâm Phong Miên cười tà một tiếng, nhìn U Diêu cười nói: "U Diêu, ngươi còn chưa đi thay quần áo?" Minh lão ngây người ra. Cái gì? U Diêu có chút không vui nói: "Ta cứ thế này đến là được rồi." Lâm Phong Miên lắc đầu nói: "Như vậy sao được, ngươi ăn mặc quê mùa thế này, mang đi ra ngoài mất mặt!" "Ngươi mau đi đổi bộ y phục nào đẹp mắt một chút đi, nếu không ta có thể không dẫn ngươi đi." U Diêu ước gì hắn không mang mình đi, nhưng lại không dám trái lệnh lão nhân. Nhỡ đâu tên tiểu tử này ở bữa tiệc bị Quân Vân Tránh phế thì có thể phiền phức. Nàng bất đắc dĩ nói: "Ta không có bộ y phục nào khác." Lâm Phong Miên nhìn Thượng Quan Quỳnh cười nói: "Thượng Quan tiên tử cho nàng mượn một bộ, ngươi cũng tiện thể đổi luôn đi." "Nhớ kỹ, phải thật diễm lệ áp đảo toàn trường, không chỉ có thể làm cho bản điện rạng mặt, còn phải có thể gây sự kia đấy!" Thượng Quan Quỳnh đáp lời, kéo lấy U Diêu không tình nguyện đi mất. Minh lão lập tức quỳ rạp xuống đất, giơ ngón tay cái lên nói: "Điện hạ cao tay, thực sự là cao tay a!" Lâm Phong Miên mỉm cười, khẽ lay động quạt xếp nói: "Đây chỉ là thao tác cơ bản thôi." Nếu biết là tiệc không lành, hắn làm sao có thể không chuẩn bị từ trước được chứ? Hắn đầu tiên là tìm Thượng Quan Quỳnh, sau một hồi uy hiếp dụ dỗ, thuyết phục phối hợp đóng kịch. Dưới giáo dục kiểu 'cây gậy và củ cà rốt', đã thành công khiến Thượng Quan Quỳnh đồng ý. Lâm Phong Miên lo lắng đám nữ nhân này không dám ra tay với thiên Trạch vương tử, lại đánh chủ ý đến U Diêu. Không có gì bất ngờ, hắn bị U Diêu nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt, bảo hắn đừng hòng mơ tưởng. Hắn cũng không quan tâm, vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà. Tối hôm qua tại động phủ dưới lòng đất, Lâm Phong Miên trước khi đoán thể đã thỉnh cầu lão giả thần bí cho mượn U Diêu một phen. Lão giả cũng sợ Quân Vân Tránh sẽ ra tay tàn nhẫn với hắn, liền đồng ý, để hắn thoải mái hành động. Lâm Phong Miên muốn biết thân phận của lão giả, bèn dò hỏi xem có thể làm tới mức nào. Lão giả chỉ phong khinh vân đạm nói với hắn, đừng có chơi chết là được, đánh tàn cũng không có gì đáng ngại. Nghe được câu này, Lâm Phong Miên lập tức nắm chắc trong lòng. Người này tuyệt đối có quan hệ với Thiên Trạch Vương phòng, ít nhất Quân Khánh Sinh biết rõ ông ta! Nửa canh giờ sau, U Diêu thay một bộ quần áo khác bị Thượng Quan Quỳnh kéo ra ngoài. Thượng Quan Quỳnh rất hiểu đàn ông, cố tình phô ra những ưu điểm của mình. Trang điểm lộng lẫy, vốn đã mê người nàng càng thêm hại nước hại dân, thật sự là có thể gây chuyện thu hút. U Diêu cũng được trang điểm cẩn thận một phen, thay một bộ cung trang màu tím hở hang, vai nửa kín nửa hở, bộ ngực sữa ẩn hiện. Lúc này nàng lấy tay che ngực, toàn thân không được tự nhiên, chắc chắn khi động thủ sẽ vướng víu tay chân. Bộ trang phục mê hoặc của Hợp Hoan tông này tuy có thể hữu hiệu mê hoặc địch nhân, nâng cao khả năng phòng ngự của phe mình, nhưng cái giá phải trả là chiến lực của phe mình cũng giảm hơn nửa. U Diêu một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, khiến sắc mặt của Lâm Phong Miên và Minh lão đều đặc sắc. Hai người đâu có thấy nàng bối rối thế này bao giờ, muốn cười mà không dám cười, nghẹn đến khó chịu. Lâm Phong Miên cố nén ý cười nói: "Tốt rồi, hai vị mỹ nhân, chúng ta đi thôi!" Có hai cô bạn gái không chỉ có thể gây sự, mà còn có thể giúp mình tăng sĩ khí như vậy, hắn cũng đặc biệt mong chờ Hồng Môn yến đêm nay. Quân Vân Tránh, không phải ngươi muốn gây sự sao? Ngươi cứ tới đi! Thiếu gia ta mang theo hai mỹ nhân này đi qua, đến lúc đó xem ai dễ bắt nạt ai? Một nhóm người rất nhanh đến Thiên Trạch vương cung, Lâm Phong Miên mang theo hai cô nàng xuống xe ngựa, ôm Thượng Quan Quỳnh đi vào bên trong. Không phải hắn không muốn ôm U Diêu, chủ yếu là sợ vừa đưa tay ra sẽ bị nàng chém. U Diêu như thường ngày theo sau lưng hắn, sau đó rất nhanh bị vệ binh canh cổng chưa rõ tình hình ngăn lại. "Điện hạ, không có truyền triệu, hộ vệ không được vào bên trong!" Lâm Phong Miên suýt bật cười, cười mắng: "Mù mắt chó của ngươi, đây là nữ bằng hữu của bản điện, ngươi cũng dám ngăn cản?" Vệ binh kinh ngạc nhìn hai người cách xa nhau, vẻ mặt ngơ ngác. "Điện hạ, rõ ràng là không phải mà, ngài đừng làm khó thuộc hạ." U Diêu chỉ có thể đi đến bên cạnh hắn, Lâm Phong Miên đưa tay nắm lấy eo nàng, làm cho cả người nàng đều cứng đờ. Tay ôm hai nàng Lâm Phong Miên cười mà hỏi: "Như vậy được chưa? Có quy định nào cấm không được mang hai người bạn gái không?" Vệ binh ngớ người ra, làm một tư thế mời nói: "Không có quy định, điện hạ ngài mời!" Lâm Phong Miên hài lòng ôm hai nàng đi vào bên trong, vẫn không quên quay đầu về phía người vệ binh vừa có công lớn cười cười: "Tiểu tử ngươi có chút có mắt nhìn đó, cố gắng làm việc, có tiền đồ đấy, có thời gian ta mời ngươi uống một chén." U Diêu nghe xong hận không thể đá bay cái tên vương bát đản này, nhưng lại sợ mình bị đuổi ra, chỉ có thể nhịn xuống. Ba người được một tiểu thái giám dẫn đường đến một đại điện, thấy bên trong theo thân phận cao thấp mà bố trí các bàn tiệc. Trong sảnh người người ồn ào, phần lớn là con cháu vương thất và con cháu Đinh gia đều đã đến, nói cười vui vẻ. Lâm Phong Miên ba người tính là đến tương đối trễ, vừa bước vào trong sảnh, không khí náo nhiệt ồn ào lập tức hạ nhiệt. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía ba người, khiến U Diêu không quen giao thiệp xã hội có chút không thích ứng, cũng hoài nghi có phải mình đang làm trò cười không. Các vương tôn công tử này phần lớn trẻ tuổi, trên người có một vẻ kiêu căng ngạo mạn đặc hữu của đám công tử nhà giàu. Một thanh niên nam tử được mọi người vây quanh nhìn Lâm Phong Miên ba người, chậm rãi đứng dậy. Hắn vóc người tầm trung, mặt mũi, làn da thiên đen, tướng mạo chỉ có thể nói là bình thường, tất cả đều nhờ vào khí chất gánh đỡ. Người này chính là Quân Vân Tránh, tên hắn tuy khá có thi ý, nhưng người thì thực sự không có quan hệ gì với thi ý. Bất quá nghĩ tới khuôn mặt càng khó coi hơn của Quân Khánh Sinh, Lâm Phong Miên tỏ vẻ có thể lý giải được. Quân Vân Tránh có thể lớn lên như thế này, cũng đã rất cố gắng rồi, không thể trách hắn được nữa. Quân Vân Tránh nào biết tên tiểu tử này đang nhổ nước bọt vào mình, hắn đang tỉ mỉ dò xét Lâm Phong Miên ba người. Hắn không thể nhìn thấu tu vi của Thượng Quan Quỳnh và U Diêu, nhưng biết người phụ nữ phong tình vạn chủng kia là tông chủ Hợp Hoan tông. Một người phụ nữ khác toàn thân không được tự nhiên, có chút e thẹn, với chiếc bịt mắt thanh đồng kia tựa hồ có chút quen mắt. Ảnh vệ phó thống lĩnh U Diêu? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Nữ thần của hắn sao có thể ăn mặc như thế này mà còn bị tên tiểu tử này lôi kéo? Mình chắc chắn nhận nhầm người! Tên tiểu tử thối, ngươi chơi trò hóa trang đến cả U Diêu cũng không tha, không sợ người phụ nữ kia nửa đêm thiến ngươi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận