Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 451: Thế nào lại là ngươi?

Chương 451: Sao lại là ngươi?
Lâm Phong Miên nghe giọng điệu của Lạc Tuyết, lập tức biết rõ sự việc bại lộ, vội vàng giải thích:
“Lạc Tuyết, chuyện này nói ra rất dài dòng…” Lạc Tuyết không cho hắn cơ hội lấp liếm qua chuyện, cười lạnh nói: “Vậy ngươi nói ngắn gọn cho ta nghe!” “Lạc Tuyết, ngươi quên cải trang nam, lúc đó Quân Viêm gặp nguy hiểm, ta chỉ có thể làm theo tình hình!” Lâm Phong Miên cố ý đánh tráo khái niệm, nhưng mà Lạc Tuyết cũng không mắc mưu, cười lạnh: “Ngươi bớt đi, chẳng phải ngươi có ‘thiên huyễn thuật’ sao? Tiên nhân không xuất, ai có thể nhìn thấu ngụy trang của ngươi?” Lâm Phong Miên chỉ có thể dùng tuyệt chiêu, kẻ ác cáo trạng trước: “Ngực ngươi quá lớn, đi đường đều lắc lư, càng không cần nói đến động tay.” “Ta động tác hơi lớn, hai ‘con thỏ trắng’ này liền như hai trận hồng thủy lắc lư, làm ta khó chịu.” Lạc Tuyết lập tức đỏ mặt, xấu hổ giận dữ nói: “Ngươi đừng có nói nhảm! Sao lại có khoa trương như lời ngươi nói chứ!” “Ngươi không tin nhảy hai lần thử xem?” Lâm Phong Miên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Ngươi từ nhỏ đã nhìn chúng nó lớn lên, quen rồi, nhưng mà ta thì vẫn chưa quen.” “Muốn biết rõ cao thủ so chiêu thắng bại chỉ trong gang tấc, một chút cũng không được sơ sẩy, huống chi là đánh Chí Tôn?” Lạc Tuyết nhất thời nghẹn lời, bị hắn nói đến mặt đỏ tía tai, không còn gì để phản bác.
Nàng đương nhiên không thể nhảy cho hắn xem, suy cho cùng lắc lư thì chắc chắn sẽ lắc lư. A! Đáng ghét, mình sao lại cùng cái tên này thảo luận về cái này chứ?
Nàng hít sâu một hơi nói: “Ngươi nói rất có đạo lý…” Lâm Phong Miên vừa thở phào một hơi, liền nghe Lạc Tuyết tiếp tục nói: “Nhưng mà ta không có ý định cùng ngươi giảng đạo lý.” Hắn bị nhốt vào trong thức hải, đón nhận cơn bão táp thức hải, cả người quay cuồng: “Lạc Tuyết, ngươi không nói đạo lý a!” Lạc Tuyết không nhịn được bật cười, hừ một tiếng nói: “Chiếm tiện nghi của ta còn muốn lừa gạt cho qua chuyện? Ngươi nghĩ hay lắm!” Nàng thừa cơ hội này đổi lại trang phục nữ tử, đồng thời còn cẩn thận đếm lại quần áo trên người, xác định không mất thứ gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra tên này không có thừa cơ trộm đồ dùng cá nhân của mình, coi như còn có chút điểm giới hạn.
Mặc dù không nhiều!
Đợi nàng thay xong, Lâm Phong Miên bị nàng xoay đến thất điên bát đảo cũng được thả ra.
Nàng một bên chải tóc dài, một bên bĩu môi hỏi: “Lần sau còn dám không?” Lâm Phong Miên lúc này không phân biệt được đông tây nam bắc, hạ ý thức đáp: “Không dám!” “Còn dám như thế, ta…” Lạc Tuyết nghĩ một lúc lâu, sau cùng nắm chặt quả đấm nhỏ nói: “Ta đánh ngươi nhừ tử!” Lâm Phong Miên không khỏi tính toán, chịu một trận đòn, có thể có được một lần ‘lợi lộc’?
Cái kiểu buôn bán này muốn xếp hàng dài cả mấy vòng mới có được ấy chứ.
Nhưng mà lúc này hắn cũng không dám nói ra.
Hắn nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Lạc Tuyết, đến lúc kiểm kê chiến lợi phẩm rồi, muốn gì thì cứ lấy đi!” Lạc Tuyết nhìn mười tám chiếc nhẫn trữ vật đang đeo trên cổ hắn, không khỏi có chút xấu hổ.
Cái này là muốn chia của sao?
“Hay là ngươi tự giữ mà dùng đi?” Lâm Phong Miên vội vàng nói: “Ta sao dùng hết được? Lạc Tuyết, ngươi khách sáo với ta làm gì?” Lạc Tuyết nhìn từng chiếc nhẫn trữ vật, thật sự tìm được không ít thiên tài địa bảo có thể dùng để mở rộng lãnh địa: “Ta lấy một ít đạo tinh với Thủy Linh Sa, còn có mấy kiện pháp bào của nữ nhi được không?” “Cầm hết đi!” Lâm Phong Miên hào phóng nói.
Trên đường đi này, Lạc Tuyết đã tốn không ít, lúc này hiếm khi được phát tài, hắn hận không thể đưa hết cho Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết nhìn Lâm Phong Miên như đang hiến bảo, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Chỗ này còn nhiều thứ chúng ta không cần đến, hay là cầm về cho Vân Thường?” Lâm Phong Miên suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiện tại không phải thời cơ tốt nhất để cho cô ấy, lần sau đi!” Lạc Tuyết hiếu kỳ hỏi: “Những bảo bối này ngươi tính cất ở đâu, để dành cho mình à?” Lâm Phong Miên lập tức hơi lúng túng một chút, nghiêm túc suy tư rồi nói: “Cái này không thể để một chỗ, nếu mất có thể lỗ lớn đấy.” “Tiếp theo lại tìm cơ hội chôn ở các nơi đi! Không gấp, có nhiều thời gian mà, hiện tại chúng ta có chuyện quan trọng hơn.” Lạc Tuyết mờ mịt nói: “Chuyện gì?” Lâm Phong Miên cười hắc hắc nói: “Đến lúc cho lão quỷ Nguyệt Ảnh biết, mộng đẹp của hắn đã tan vỡ rồi, nếu không ta sợ hắn lại muốn bành trướng mất!” Lạc Tuyết gật nhẹ đầu, khoác áo choàng lên rồi bay về phía xa.
“Làm xong hết những chuyện này, ngươi cũng sắp phải quay về bên đó rồi, ta cũng phải nghĩ cách về Quỳnh Hoa.” Lâm Phong Miên bình tĩnh nói: “Không gấp, ta còn phải đi tìm một ‘lão bằng hữu’!” “Ai vậy?” Lạc Tuyết hiếu kỳ hỏi.
“Bí mật!” Lâm Phong Miên cười nói.
“Muốn đánh nhau à!” Một bên khác, tay không trở về Thiên Sát Chí Tôn tức giận quay về điện Thiên Sát.
Lại phát hiện một đóa huyết liên nở rộ trong ao máu, phía trên có một đoàn hồn quang hư nhược.
Vẻ mặt Thiên Sát Chí Tôn lộ vẻ vui mừng, tốn gần hai mươi ngày, lại dùng một gốc Minh Hà Huyết Liên, hắn cuối cùng đã ngưng tụ được đoàn hồn quang tàn phá của U Minh.
Rất nhanh vẻ mặt hắn hơi kinh ngạc, dao động linh hồn kia không phải của U Minh, mà là của người khác.
“Ngọa tào, Quân Lăng Thiên, sao lại là ngươi?” Từ trong đoàn hồn quang truyền đến dao động thần thức yếu ớt, nhưng lại quá suy yếu, không cách nào khiến hắn cảm nhận được.
Thiên Sát Chí Tôn nhìn đoàn hồn quang nóng rực kia, cười nói: “Quân Lăng Thiên, đã lâu không gặp, không ngờ gặp lại lại dùng loại phương thức này.” Hắn chớp mắt đã hiểu rõ mọi chuyện, chẳng phải là Quân Lăng Thiên đã nuốt tàn hồn của U Minh sao?
Kết quả lại vừa khéo đụng phải chiêu U Minh hồn của hắn, không cẩn thận đã triệu hồi cả Quân Lăng Thiên, kẻ đã nuốt U Minh.
Thiên Sát Chí Tôn không khỏi cảm thán, dòng máu của Viêm Chi nhất tộc quả thực không thể tưởng tượng, dù đã chết vẫn có thể còn chút hơi tàn.
Hắn khẽ phẩy tay, cầm lấy đoàn hồn quang, nhếch mép cười: “Quân Lăng Thiên à, ngươi nói ngươi là may mắn hay là bất hạnh đây?” Thiên Sát Chí Tôn vốn định trực tiếp sưu hồn Quân Lăng Thiên, nhưng đột nhiên dừng lại, khó có thể tin nhìn đoàn hồn quang yếu ớt kia: “Đây là niết bàn sao?” Thiên Sát Chí Tôn như phát hiện ra một thế giới mới, ngạc nhiên không thôi, bởi vì giờ phút này hồn quang của Quân Lăng Thiên lại vô cùng khỏe mạnh.
Phải biết Quân Lăng Thiên cũng giống hắn, vì vết thương cũ nên đã rơi vào cảnh ‘thiên nhân ngũ suy’, khiến cho hồn thể suy yếu.
Loại tình huống này dù có đoạt xác cũng vô ích, khí tức tĩnh mịch từ linh hồn toát ra sẽ nhanh chóng hủy hoại tân thân thể.
Nhưng hiện giờ hồn thể của Quân Lăng Thiên tuy nhỏ bé, lại như vừa được tái sinh, chuyện này khiến hắn không khỏi run rẩy lên.
Suy cho cùng, Quân Lăng Thiên cũng đang trong ‘thiên nhân ngũ suy’, mà có thể dựa vào pháp thuật này để niết bàn tái sinh, chẳng lẽ hắn cũng có thể làm được như vậy?
Nhìn đoàn hồn quang đang tản mát sức sống mạnh mẽ kia, hắn không khỏi cười ha hả: “Quả là trời không tuyệt đường người, ông trời đang giúp ta!” Thiên Sát Chí Tôn nâng niu hồn quang của Quân Lăng Thiên như trân bảo, cẩn thận từng li từng tí đưa hắn trở lại huyết liên.
Hắn nhanh chóng truyền tin tức, để người đưa đến hồn thể, cho huyết liên hấp thu, tăng cường thần hồn cho Quân Lăng Thiên.
Chỉ cần bồi dưỡng đoàn hồn quang này lớn mạnh đến một mức độ nhất định, hắn liền có thể thi pháp để khám phá ra sự ảo diệu của thần thông niết bàn.
Hắn muốn mượn thần thông này để linh hồn niết bàn trọng sinh, từ đó lột bỏ thân xác tàn tạ này, đoạt xác trọng sinh.
Lúc này Thiên Sát Chí Tôn khát vọng thần thông niết bàn này, hơn bất cứ thứ gì trên thế gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận