Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 270: Nữ nhân tâm, dò kim đáy biển!

Chương 270: Lòng dạ đàn bà, như mò kim đáy biển! Lâm Phong Miên ở trong đống tạp thư lộn xộn chồng chất ở Tinh Khung Các, vậy mà lật ra được bản Bách Mỹ Đồ đầy đủ kia. Chỉ thấy bên trong vẫn ghi chép giống như phía trước. Lạc Tuyết, Đại Thừa đỉnh phong kiếm Tiên, đứng đầu tứ đại mỹ nhân Thần Châu, là tông chủ cuối cùng của quỳnh Hoa phái, môn phái đỉnh cấp của Thần Châu đã diệt vong. Ngàn năm trước nàng tiến vào một trong tứ đại cấm địa, Thiên Uyên, không rõ sống chết. Như vậy, kẻ ám sát Thiên Ảnh Thánh Hoàng không phải Lạc Tuyết, hoặc là đã thất bại và được người cứu đi rồi sao? Lâm Phong Miên lật đến trang sau, phát hiện một bức họa, rõ ràng là bức tranh mà lúc trước hắn ở bản thiếu không nhìn thấy được, bức tranh bị người ta xé mất kia. Trên tranh vẽ một người bạch y đứng trên đỉnh núi, tay cầm trường kiếm ngửa đầu nhìn trời, chính là Lạc Tuyết. Kỹ thuật của họa sư rất cao siêu, vài nét bút phác họa sơ sài, liền khiến người ta cảm nhận được kiếm ý sắc bén và khí chất xuất trần như tiên của nàng. Lạc Tuyết trong tranh có khí chất lạnh lùng, có thần sắc khác với hiện tại, ánh mắt có chút ưu sầu, lại như có chút mất mát. Lâm Phong Miên không khỏi đau lòng, vì sao nàng lại lộ ra ánh mắt như vậy? Thấy xung quanh vắng vẻ, hắn liền mang Bách Mỹ Đồ đi, về đến sân ngồi lặng lẽ ngắm nghía Lạc Tuyết trong tranh. Lúc Triệu Ngưng Chi đi đến sân nhỏ, liền thấy Lâm Phong Miên đang thất thần nhìn Bách Mỹ Đồ. Nàng khẽ cười một tiếng nói: "Tiểu tử, thế nào cùng Vương Yên Nhiên chưa đủ sảng khoái, mà còn sức lực xem Bách Mỹ Đồ à, muốn sư bá bồi ngươi luận bàn chút không?" Lâm Phong Miên trợn trắng mắt, đặt Bách Mỹ Đồ xuống, hữu khí vô lực nói: "Sư bá đừng đùa, chỉ giết thời gian thôi." Triệu Ngưng Chi cười nói: "Không ngờ tiểu tử ngươi còn nhẫn tâm, thật sự hút khô Vương Yên Nhiên, bất quá tu vi của ngươi sao đề thăng ít vậy?" Lâm Phong Miên bịa chuyện nói: "Chắc là thiên tư của ta không tốt, phần lớn lực lượng đều lãng phí rồi. Sư bá tìm ta có chuyện gì?" "Người của Thiên Quỷ Môn rời đi, sắc mặt không được dễ nhìn lắm, Tào Thừa An thì lại trốn mất." Triệu Ngưng Chi cười nói. "Nha!" Lâm Phong Miên không mấy hứng thú nói. "Người của Băng Loan Phong đến đón Trần Thanh Diễm, hôm nay nàng sẽ bế quan, có lẽ rất nhanh cũng sẽ Kim Đan." Triệu Ngưng Chi nói. "Nha! Vì sao là hôm nay?" Lâm Phong Miên hiếu kì hỏi. Triệu Ngưng Chi cười nói: "Vì hôm nay ta sẽ tiễn Yên Nhiên rời Hợp Hoan tông, nàng muốn tiễn một chút, ngươi muốn cùng đến tiễn nàng không?" Lâm Phong Miên đứng lên, gật đầu nói: "Quen biết một hồi, tự nhiên là nên đi tiễn." Triệu Ngưng Chi không nói nhiều, mang theo Lâm Phong Miên cùng nhau hướng Hồng Loan Phong bay đi. Hai người tới Hồng Loan Phong, liền thấy Mạc Như Ngọc đang ôm Vương Yên Nhiên khóc như mưa. "Sư tỷ, ngươi đi rồi ta biết làm sao đây?" Vương Yên Nhiên không biết nên khóc hay cười nói: "Như Ngọc, ta đâu có c·h·ế·t, ngươi đừng khóc thương tâm như vậy có được không?" "Ô ô ô… Sư tỷ, nhưng người ta rất thương tâm, tỷ không đau lòng sao?" Mạc Như Ngọc vừa sụt sùi vừa khóc nấc lên. "Vốn là có chút thương tâm, nhưng khi thấy ngươi nước mũi dính hết lên người ta, thì ta không còn thương tâm nữa." Vương Yên Nhiên che miệng cười nói. "Ghét quá!" Mạc Như Ngọc nín khóc rồi lại cười, vừa khóc vừa cười lại càng khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười. Thấy Lâm Phong Miên đến, các nàng đều gật đầu nhẹ, vẻ mặt có chút cổ quái. "Sư đệ, không ngờ đệ cũng đến." Vương Yên Nhiên lại tỏ ra bình thản. Lâm Phong Miên cười nói: "Sư tỷ sắp đi, làm sư đệ đương nhiên phải tiễn một đoạn. Không biết sư tỷ đi đâu?" Vương Yên Nhiên tâm tình có vẻ không tệ, mở to mắt nói: "Là Thanh Phong thành nha! Sau này có dịp đến tìm sư tỷ uống trà nha." Lâm Phong Miên sửng sốt, vì Thanh Phong thành chính là thành trì của cha mẹ hắn và Tống Ấu Vi, không ngờ Vương Yên Nhiên lại bị phái đi nơi đó. "Không ngờ trùng hợp như vậy, vậy cha mẹ ta, bọn họ còn xin…" Vương Yên Nhiên khẽ mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi trông nom cha mẹ ngươi cùng tiểu tình nhân." Lâm Phong Miên chắp tay cười nói: "Vậy đa tạ sư tỷ, có dịp ta sẽ đến tìm sư tỷ ôn chuyện." Hắn mơ hồ cảm thấy Vương Yên Nhiên đi Thanh Phong thành không phải ngẫu nhiên, mà có lẽ là ý của nàng. Vương Yên Nhiên ừ một tiếng, quyến luyến chia tay với các nàng, các nàng cũng đưa lễ vật. Ngay cả Trần Thanh Diễm cũng khó được ôm nàng một cái, dặn dò mấy câu, rồi tặng thêm chút cố bản bồi nguyên đan dược cho nàng. Đến lượt Lâm Phong Miên, hắn đến quá vội vàng, không chuẩn bị gì cả. May là trước đó ở trong nhẫn trữ vật của Tạ lão thu được không ít đan dược, nên cũng không đến nỗi xấu hổ. "Sư tỷ, tỷ hãy bảo trọng, có chuyện gì thì truyền tin." Vương Yên Nhiên ừ một tiếng nói: "Ngươi cũng vậy, hãy giữ gìn sức khỏe." Triệu Ngưng Chi thấy thế, cười nói: "Tốt rồi, đi thôi, cũng đâu phải không gặp lại nữa." Nàng mang theo Vương Yên Nhiên hóa thành một đạo lưu quang, biến mất ở chân trời, để lại đám người ngẩn ngơ nhìn theo. Sau khi hai người đi rồi, các nàng đều có vẻ không vui, Liễu Mị liếc nhìn Lâm Phong Miên một cái, rồi quay người rời đi. Ngay cả Mạc Như Ngọc, người luôn thích quấn lấy Lâm Phong Miên, cũng chỉ liếc hắn một cái rồi cúi đầu không nói gì. Điều này khiến Lâm Phong Miên có chút xấu hổ. Trần Thanh Diễm thấy hắn vẻ mặt buồn bực, ngược lại tiến tới nói khẽ: "Vương sư tỷ đã nói với chúng ta, ngươi không hề đụng đến nàng, cũng không hề làm khó nàng, mà dùng các phương pháp khác để hấp thu tu vi." Lâm Phong Miên có chút bất ngờ, hiếu kì hỏi: "Nhưng các nàng vẫn để ý chuyện ta hút tu vi của Vương sư tỷ sao?" Trần Thanh Diễm nói giọng cổ quái: "Vương sư tỷ nói gì đó với Mạc sư muội, cho nên cô ấy mới không để ý đến ngươi lắm." "Còn về Liễu sư tỷ, ta cũng không biết tại sao nàng lại lạnh nhạt với ngươi." Lúc này Lâm Phong Miên mới nhớ ra, hình như đúng là từ sau khi hắn trở về Hợp Hoan tông, Mạc Như Ngọc không còn quấn lấy mình nữa. Rốt cuộc Vương Yên Nhiên đã nói gì với Mạc Như Ngọc mà nàng lại tránh mặt mình? Chẳng lẽ là mình không thích các nàng sao? Liễu Mị lại đang giận dỗi mình chuyện gì? Ngược lại, Trần Thanh Diễm sau chuyện này có vẻ thân cận với mình hơn. Đúng là khó hiểu! Ai, lòng dạ đàn bà, như mò kim đáy biển, nhìn không thấu! Trần Thanh Diễm thấy Lâm Phong Miên cau mày, không khỏi khuyên nhủ: "Sư đệ vẫn là đừng nghĩ nhiều đến chuyện nam nữ, tu luyện nghiêm túc mới là thật." Lâm Phong Miên ừ một tiếng, đột nhiên hỏi: "Sư tỷ nghe nói là sắp bế quan đột phá, đã chuẩn bị đan dược chưa?" Trần Thanh Diễm kinh ngạc nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: "Ngươi cũng thật là có lòng, nhưng trước khi bế quan sư tôn đã để lại đan dược cho ta rồi." Nụ cười của nàng rực rỡ như trăm hoa đua nở, khiến Lâm Phong Miên ngẩn người ra nhìn, một lúc lâu vẫn còn thất thần. "Sư tỷ, khi tỷ cười thật là đẹp, bình thường nên cười nhiều lên." Trần Thanh Diễm có chút không tự nhiên, quay mặt đi nói: "Ngươi đừng nói bậy, được rồi, ta phải đi đây." Lâm Phong Miên gật đầu nói: "Chúc sư tỷ sớm ngày đạt tới Kim Đan, gia nhập nội môn." Trần Thanh Diễm ừ một tiếng, nhẹ nhàng rời đi, chỉ còn Lâm Phong Miên một mình tại chỗ. Nhạc hết người đi, Lâm Phong Miên cũng tính quay về, đột nhiên thấy một bóng người lưng hùm vai gấu che mặt nạ đen từ một căn phòng đi ra. Hắn giật nảy mình, còn tưởng là gặp phải yêu quái gì, hoặc là gấu đen thành tinh, đến Hồng Loan Phong ăn trộm đồ sao? Đối phương rõ ràng cũng bị giật mình, miệng thốt ra tiếng người mắng: "Ngọa Tào, giữa ban ngày gặp ma rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận