Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 105: Đủ trắng đủ non, đủ đại!

Chương 105: Đủ trắng đủ non, đủ lớn!
Lâm Phong Miên đi đến cái đài đá gần nhất, vén tấm vải trắng lên, đập vào mắt là một khuôn mặt dữ tợn cùng thi thể đang phân hủy.
Mặt hắn không hề biến sắc, ở Hợp Hoan tông nhìn thi thể quen rồi, hắn đã gặp những thi thể còn dữ tợn hơn cái này, chỉ là cái mùi này có hơi khó ngửi.
Tuy có đá kê nhưng vì đang là tháng 7, thi thể vẫn phát ra mùi hôi thối nồng nặc.
Hắn quan sát kỹ từng thi thể một, phát hiện những thi thể này đều có đủ nam, nữ, già, trẻ, nhưng có một điểm chung.
Trên cổ thi thể đều có vết cắn, tuy bị hút gần hết máu, nhưng vẫn chưa khô quắt, cũng vì vậy mà thi thể bị phân hủy.
Lúc này Ôn Khâm Lâm và Triệu Nhã Tư cũng tiến vào, thấy hắn đang nghiêm túc kiểm tra những thi thể này.
Triệu Nhã Tư kinh ngạc liếc nhìn hắn, không ngờ tên này lại có thể mặt không đổi sắc nhìn đám thi thể.
Ba năm nay hắn ra ngoài đã trải qua những gì?
Lâm Phong Miên nhìn Ôn Khâm Lâm hỏi: "Ôn huynh, huynh có phát hiện gì không?"
"Những thi thể này đều có yêu khí, nhưng rất nhạt, vết cắn này không giống yêu hồ cắn." Ôn Khâm Lâm cau mày nói.
Lâm Phong Miên cũng gật đầu đồng ý: "Ta cũng cảm thấy những vết cắn này không giống yêu thú cắn, nhỏ quá, giống như răng nanh mới mọc."
"Là do yêu tu làm!" Một giọng nói khàn khàn vang lên, thì ra là lão giả bên cạnh Tần Hạo Hiên không biết đã đến từ lúc nào.
Ôn Khâm Lâm nghe vậy nhíu mày: "Đạo hữu chắc chắn chứ?"
Lão giả gật đầu: "Chắc không sai, vết cắn này do yêu tu gây ra, bọn Yêu tộc vốn xem thường phàm nhân."
"Kẻ này chắc là tu yêu chưa lâu, không khống chế được sát ý nên mới giết phàm nhân."
Lão lật người thi thể đầu tiên lên, mặt không đổi sắc nói: "Ngươi xem, khi hắn mới bắt đầu giết người, đều chỉ toàn là vết thương, có lẽ còn lúng túng, trên người nạn nhân còn có vết nôn."
Lâm Phong Miên nghe không hiểu gì cả, nhíu mày hỏi: "Yêu tu là cái gì?"
Ôn Khâm Lâm giải thích: "Chính là người tộc thôn phệ nội đan Yêu tộc, chuyển sang tu luyện công pháp Yêu tộc, biến thành một thứ nửa người nửa yêu."
Lâm Phong Miên bừng tỉnh, nhìn về phía lão giả hỏi: "Tiền bối có cách nào tìm ra tên yêu tu kia không?"
Lão giả bất đắc dĩ lắc đầu: "Tên yêu tu này đã biết khống chế dục vọng giết người của mình, ẩn nấp rất kỹ, nếu có pháp khí liên quan thì dễ tìm hơn."
Lâm Phong Miên có chút thất vọng, hắn cũng đi đến mấy thi thể ban đầu, xem xét kỹ hơn.
Dù sao trên mấy thi thể này có nhiều dấu vết tên yêu tu kia để lại nhất, hắn chợt thấy một mảng hồng nhuận bất thường trên má phải một thi thể.
Hắn sờ thử, thì ra là một lớp dầu mỡ màu hồng, đưa lên mũi ngửi thử, thứ này còn mang theo hương thơm.
Mùi thơm này rất quen, nhưng hắn không nhớ đã ngửi thấy ở đâu.
Lâm Phong Miên cúi đầu ngửi kỹ từng thi thể một, phát hiện trong mùi xác thối còn có lẫn một mùi hương đặc trưng.
Triệu Nhã Tư thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, mắng: "Lâm Phong Miên, ngươi ghê tởm quá, thi thể cũng đi ngửi!"
Lâm Phong Miên câm nín, định tìm Ôn Khâm Lâm giúp đỡ, ai ngờ nàng vừa đến gần cũng đã không chịu được, hắn cũng chỉ đành thôi.
Vì trong đây mùi quá thối, mấy người không ở lại lâu liền ra ngoài.
Bên ngoài, sắc mặt Tần Hạo Hiên vẫn còn tái mét, trên mặt cũng không còn vẻ tươi cười thích gây sự.
Lâm Phong Miên ở bên cạnh múc nước rửa tay, cười nói: "Tần công tử sao trông giống vừa trải qua một trận bệnh nặng vậy?"
Tần Hạo Hiên yếu ớt nói: "Bản công tử chỉ là thân thể không được khỏe thôi. . ."
Lâm Phong Miên cười ha ha: "Tần công tử không lẽ đến tháng rồi sao?"
"Ngươi!" Tần Hạo Hiên hận không thể đánh hắn một trận, thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ thì tức đến đau ngực, phẩy tay áo bỏ đi.
Tạ lão cùng mấy người theo sau, bên cạnh chó săn của hắn hỏi: "Công tử, chúng ta nên làm gì, có đi điều tra vụ án này không?"
"Chúng ta có đá tìm yêu trong tay, tìm tên yêu tu kia chắc chắn nhanh hơn Lâm Phong Miên, đến lúc đó công tử có thể xả giận."
Tần Hạo Hiên một tay vỗ lên đầu tên kia, giận dữ nói: "Điều tra cái đầu ngươi, đây là nhà của ngươi chắc?"
Chó săn bị đánh đến choáng váng, vội cười làm lành: "Không điều tra, không điều tra!"
Tần Hạo Hiên cười khẩy nói: "Chúng ta cứ ngồi xem hổ đánh nhau thôi, tốt nhất nên chết thêm mấy người, chuyện này càng lớn càng tốt."
"Các ngươi ra ngoài phố tìm người tạo dư luận, nói Lâm Phong Miên làm Hoàng Long chân nhân tức giận bỏ đi, mới dẫn đến án mạng này, ta xem hắn kết thúc thế nào."
Mắt tên chó săn sáng lên, khen ngợi: "Công tử chiêu này thật diệu a!"
Tần Hạo Hiên cười nhẹ: "Các ngươi phái người theo dõi nhất cử nhất động của Lâm Phong Miên, kịp thời báo cáo lại cho ta."
"Còn nữa, việc chúng ta có đá tìm yêu trong tay không được lộ ra, nếu không. . . !"
Chó săn vội gật đầu: "Vâng, công tử."
Tạ lão nhìn những hành động của Tần Hạo Hiên trong mắt, không khỏi hiện lên vẻ khinh bỉ.
Tên này trông có vẻ thông minh, kỳ thực lại không có khí phách, khó mà làm nên đại sự.
Bỏ qua Tần Hạo Hiên, Lâm Phong Miên ngoài mùi hương đặc biệt ra, cũng không tìm được manh mối gì.
Hắn liền đi tìm những người chứng kiến thi thể ở trong thành, muốn xem có thể tìm được manh mối nào không.
Triệu Nhã Tư mặt mày khó chịu cùng mấy người đi khắp nơi trong thành, trên đường không ít lời châm chọc.
Mọi người hỏi khắp nơi nhưng không thu được gì, vô tình đi ngang qua quán đậu hũ của Tống Ấu Vi đang bận rộn.
Lúc này Tống Ấu Vi đang một mình tất bật, không thấy Chu lão thái đâu cả, không biết đi đâu rồi.
Lâm Phong Miên cười nói: "Ôn huynh, nghỉ ngơi chút đi, ta mời mọi người ăn đậu hũ."
Hắn dẫn Ôn Khâm Lâm cùng mọi người đến, tươi cười bước đến trước mặt Tống Ấu Vi, nói: "Ấu Vi tỷ, sao không thấy Chu di?"
Tống Ấu Vi giận dỗi liếc hắn một cái nói: "Còn không phải tại cái tên nhà ngươi, làm nương tức giận bị bệnh, đang ở nhà tĩnh dưỡng."
Lâm Phong Miên lúng túng gãi mũi nói: "Chuyện này không liên quan đến ta chứ? Ta có nói gì đâu."
Tống Ấu Vi không nói thêm, ngược lại hỏi hắn: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Đương nhiên là đến ăn đậu hũ của tỷ rồi." Lâm Phong Miên lấy ra một miếng bạc lẻ cười nói: "Ấu Vi tỷ, cho chúng ta mỗi người một bát đậu hũ đi."
Tống Ấu Vi nhận bạc, mặt mày lập tức hớn hở, xoay người đi múc cho mỗi người bốn bát đậu hoa.
Lâm Phong Miên nhìn vòng eo nảy nở khi nàng quay người, không khỏi âm thầm khen ngợi, thật là một mỹ nhân đầy đặn.
Trong lúc hắn đang thưởng thức vẻ đẹp mỹ nhân thì bên tai vang lên giọng của Ôn Khâm Lâm.
"Lâm huynh, trên người cô gái này có yêu khí, tuy rất nhạt nhưng đúng là có."
Lâm Phong Miên giật thót trong lòng, nhớ lại mùi hương mình vừa ngửi, lẽ nào là hương thơm của nữ nhân?
Tống Ấu Vi quay lại, cầm khay cho mỗi người một bát đậu hoa.
Lâm Phong Miên bưng đậu hũ lên ăn một miếng, nhìn Tống Ấu Vi tán thưởng: "Vẫn là hương vị năm nào, đủ trắng đủ non, đủ lớn!"
Mặt Tống Ấu Vi đỏ lên, trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Ngươi bớt nói linh tinh, đủ cực kỳ là ý gì?"
"Đương nhiên là đủ số lượng rồi! Không thì sao?" Lâm Phong Miên nghiêm túc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận