Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 558: Phản sát

Chương 558: Phản Sát
Đã hạ quyết tâm, Lâm Phong Miên cũng không do dự nữa, mắt trái tà nhãn phát động. Hắn tập trung tinh thần nhìn lấy hai người công kích phía sau, tìm kiếm nhược điểm của hai người. Hắn hôm nay tuy cảnh giới không còn, nhưng ánh mắt cùng ý thức chiến đấu vẫn còn, rất nhanh liền phát hiện chỗ sơ hở của hai người. Theo phán đoán của Lâm Phong Miên về thực lực của U Diêu và hai người, hai người này có thể giết! Hắn ghé vào tai U Diêu, hạ giọng bắt đầu phân tích chỗ sơ hở của hai người cho nàng. "U Diêu, người đứng đầu thể phách rất mạnh, nhưng vai phải có vết thương cũ, hơn nữa quen dùng vũ khí là phủ, không phải búa." "Động tác của hắn hơi không tự nhiên, nhiều thói quen động tác không sửa được, ngươi có thể cân nhắc nhắm vào điểm này." "Tên cao gầy bên cạnh một thân công lực tất cả ở độc, nhục thân không mạnh, sương độc che mắt và thần thức lại phiền phức." "Ngươi nghe ta nói, ngươi trước..." U Diêu bị hơi thở nóng của hắn làm cho có chút không được tự nhiên, nhưng khi nghe hắn nói lại ngẩn người. Phản ứng đầu tiên của nàng là tên gia hỏa này lại muốn chỉ điểm mình sao? Nhưng dù sao nàng cũng là người trong nghề, nghe một cái liền hiểu, quan sát một lát thấy hắn nói đều đúng, cực kỳ khả thi. Nàng truyền âm với Lâm Phong Miên "Ta gánh được sương độc, ngươi thì sao?" "Ta?" Lâm Phong Miên nhếch mép cười nói "Ta không bồi ngươi mạo hiểm, ngươi đi sớm về sớm!" Hắn nói xong không cần U Diêu trả lời, chủ động buông U Diêu ra, mình tiếp tục ngự không bay về phía trước. U Diêu giật mình, vẫn là vô ý thức làm theo lời hắn, quay đầu đuổi theo hai người bay đi. Một làn bạch vụ nhanh chóng từ người nàng tràn ra, bao phủ trên mặt sông sóng lớn dữ dội, giống như sương sớm. Địch nhân không dám thi triển pháp tướng sợ bại lộ thân phận, nhưng U Diêu thì không có nỗi lo này. Chốc lát sau, một pháp tướng thân người đuôi rắn hai mươi trượng xuất hiện trong sương mù, tay cầm liên xà nhuyễn kiếm. Trong mắt nàng sát ý lóe lên, liên xà nhuyễn kiếm như rắn độc công kích vào vai phải người đứng đầu. Tên kia quả nhiên có chút bối rối, theo phản xạ ngang chùy trước người, ra sức bảo vệ vai phải. U Diêu không hề cho hắn cơ hội thở dốc, công kích mạnh mẽ mà chuẩn xác, như cuồng phong bạo vũ công kích vai phải hắn. Người cầm đầu tuy thể phách cường hoành, nhưng vũ khí rốt cuộc không quen thuộc, thêm vào vết thương cũ ở vai phải khiến hắn hoạt động bất tiện, nhất thời tay chân luống cuống. Gã cao gầy thấy vậy nhanh chóng thả sương độc muốn quấy nhiễu U Diêu, tạo điều kiện chiến trường có lợi cho bọn chúng. Nhưng U Diêu đã sớm chuẩn bị, hét lớn một tiếng, từng đạo âm hồn từ pháp tướng bay ra, tản vào trong làn khói độc. Bọn chúng như thể xuyên thấu tất cả hư ảo, từng cái phản hồi địa hình cùng động tĩnh của địch nhân cho U Diêu. U Diêu hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sương độc, dễ dàng tránh né vài đường công kích của gã cao gầy. Nàng nắm lấy cơ hội, bạch cốt đuôi rắn đột nhiên vung mạnh, quật bay người cầm đầu, đập mạnh vào vách đá bên cạnh. "Đại ca!" Gã cao gầy thấy thế, trong lòng hoảng hốt. Hắn không ngờ U Diêu có thể xem nhẹ khói độc của mình, hơn nữa còn công kích chuẩn xác như vậy. Thấy U Diêu bay về phía mình, hắn có chút hoảng sợ. "Đi!" Hắn hét lớn một tiếng, sương độc xung quanh ngưng tụ thành từng con độc xà xanh biếc, phủ trời lấp đất đánh về phía U Diêu. Pháp tướng U Diêu lại hét lên một tiếng nữa đánh tan toàn bộ độc xà, nàng biến về thân người bay về phía gã cao gầy. Chiếc bịt mắt thanh đồng trên mắt nàng không biết khi nào đã tháo, đôi mắt đẹp xích hồng đối mặt với hắn, hồng quang lóe lên. Gã cao gầy chỉ thấy tim như bị cào một nhát, đột nhiên trợn tròn hai mắt, phun ra một ngụm máu. Tỉnh lại thì U Diêu đã ở ngay trước mặt, liên xà nhuyễn kiếm xoay quanh khắp thân thể hắn hết vòng này đến vòng khác. "Không!" Hắn hoảng sợ kêu lên. U Diêu đột nhiên kéo mạnh liên xà nhuyễn kiếm, cắt đứt hắn thành thịt nát, một nguyên anh xanh biếc bay ra. "Lão tam!" Tráng hán bị đánh bay từ đầu gặp đồng bạn nguy cấp, không quan tâm bại lộ thân phận nữa. Hắn trực tiếp hiện pháp tướng, một Nộ Mục Kim Cương tay cầm cự phủ bỗng nhiên đánh xuống. U Diêu lại không để ý, khẽ vung liên xà nhuyễn kiếm trong tay, xem ra định cứng rắn đỡ một kích này, thu thập lão tam trước. Nguyên Anh lão tam sợ đến vong hồn bay lên, nghiêm nghị nói "Khô khốc huyết độc!" Hắn hóa thành huyết nhục rơi xuống, biến thành sương độc, hóa thành từng con độc xà nhào về phía U Diêu. U Diêu chỉ có thể biến chiêu về thủ, nhưng trên thân vẫn nhiễm chút xanh sẫm, cảm thấy máu huyết như đông cứng không trôi chảy. "Chết cho ta!" Người cầm đầu cũng đánh đến trước mặt, U Diêu mượn kiếm lực né Trí Mệnh Nhất Kích. Nhưng tên kia thuận thế biến chiêu, phủ thân như cánh cửa đánh ngang ra, đánh U Diêu bay ra ngoài. U Diêu trên mặt nước lướt đi như chuồn chuồn, hóa giải lực đạo rồi bay về phía Lâm Phong Miên. Nàng kéo Lâm Phong Miên chìm xuống nước, sau đó theo dòng nước nhanh chóng lặn xuống. Tráng hán đuổi đến mép nước, định nhảy xuống nước thì phát hiện độc tố kịch liệt đã lan ra, đành dừng bước. "Lão tam, ngươi thế nào?" Một Nguyên Anh xanh sẫm bay tới, đậu trên vai hắn. Nguyên Anh này dù nhỏ nhưng có dáng vẻ người trưởng thành, lúc này mặt đầy vẻ oán độc. "Lão đại, ta không chết nhưng không ra gì rồi, xem ra phải đoạt xá trọng tu, cái con mẹ nó đáng chết!" Tráng hán nhìn khắp nơi trên mặt nước, sau đó dựa vào khí tức U Diêu nhanh chóng đuổi theo về một hướng. "Lão tam, chờ về ta tìm cho ngươi thân thể tốt, việc cấp bách là trừ khử hai người này trước đã." "Bọn chúng nhìn thấy dáng vẻ của ngươi, pháp tướng của ta, tuyệt đối không thể để chúng sống sót trở về, nếu không chủ thượng sẽ không tha cho chúng ta." Nguyên Anh gật đầu nói "Lão đại, ngươi yên tâm, ả đàn bà kia trúng khô khốc huyết độc của ta, chạy không xa đâu!" Tráng hán gật đầu, mắt lộ sát khí, mang theo nguyên anh lão tam nhanh chóng đuổi theo. Nửa canh giờ sau, bên ngoài Nhất Tuyến Thiên, Lâm Phong Miên ôm U Diêu từ sông đi ra, toàn thân ướt sũng. Lúc này U Diêu đã hôn mê, đôi mắt đẹp nhắm chặt, tóc dài ướt sũng, như thủy quỷ xinh đẹp. Lâm Phong Miên vừa thăm dò linh lực vào trong cơ thể nàng thì phát hiện độc tố đang xâm nhập, nhanh chóng dừng lại. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của U Diêu đã đen xì, Lâm Phong Miên bất đắc dĩ lắc đầu. "Diêu Diêu à, ngươi vẫn còn yếu quá, thế mà còn suýt bị người phản sát." Hắn ôm U Diêu dọc đường bay thấp, tính câu giờ đợi chi viện của Hoàng điện Quân Viêm. Tuy bỏ U Diêu, mình dựa vào Tị Thiên Linh Ngọc cùng tiểu na di phù có lẽ có thể trốn thoát, nhưng thấy pháp tướng đối phương, U Diêu tuyệt không có lý gì mà may mắn thoát khỏi. Hiện tại còn chưa đến mức này, Lâm Phong Miên vẫn muốn giãy giụa lần nữa, xem có thể cho nàng sống được không. Trên đường, Lâm Phong Miên tỉ mỉ hồi tưởng lại một lần quá trình bị tập kích, cùng pháp tướng đặc thù của người kia, như có điều suy nghĩ. Bình thường, chín là cực, pháp tướng cảnh giới Động Hư cao nhất cũng chỉ chín mươi chín trượng chín, chỉ xưng là pháp tướng trăm trượng. Dù Bát Hoang Tà Thần của hắn cũng trong phạm vi này, nhưng pháp tướng tên kia rõ ràng hơn một trăm ba mươi trượng, điều này không hợp lý. Lực chiến của hắn cũng không quá mạnh, vậy rất có thể do nguyên nhân khác đưa đến độ cao ảo. Nhớ lại móng vuốt khổng lồ mọc đầy tóc đỏ, Lâm Phong Miên lập tức biết rõ đối thủ của mình là ai. Vương triều Bình Dung, Quân Phong Nhã! Tên kia nếu hắn không đoán sai thì là Cỏ Đầu Tường suýt bị hắn làm thành thịt viên kho tàu. Pháp tướng quá phận kia rõ ràng là nó sợ bị nhận ra nên đứng thẳng người lên, thành ra cao như vậy. Lâm Phong Miên lập tức cạn lời, không ngờ ngàn năm không gặp, Cỏ Đầu Tường đã là Động Hư cảnh! Quân Thừa Nghiệp, so sánh với hắn, ngươi sống đúng là trên thân chó mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận