Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 615: Nguyên lai ta cũng là các ngươi liếc mắt đưa tình một khâu sao?

Chương 615: Thì ra ta cũng chỉ là một khâu trong màn các ngươi liếc mắt đưa tình sao?
Nam Cung Tú cũng bị những hành động kỳ lạ của Lâm Phong Miên thu hút, đi đến bên cạnh hắn nhìn vào đống pháp kiếm lộn xộn. Suy cho cùng, cái tên tiểu tử này hết đào hố lại xây ao trong sân, nàng còn tưởng hắn định xây nhà. Lúc này, trên một bộ pháp kiếm, vết rỉ đã bong ra một đoạn, lộ ra thân kiếm sáng bóng trong suốt, những chỗ sứt mẻ trên lưỡi kiếm đang chậm rãi phục hồi. Thanh kiếm này không biết làm từ vật liệu gì, mà lại có thể tự khôi phục, bắt đầu tự tu bổ!"Ngươi lấy đâu ra nhiều thượng phẩm pháp kiếm thế? Đi cướp phường rèn kiếm à?"Lâm Phong Miên không nhịn được cười nói: "Ta nhặt được ở đường Dịch Bảo, tiểu di nhìn ra nội tình của bộ kiếm trận này không?"Nam Cung Tú nhìn kỹ rồi nghiêm túc nói: "Nếu không phải ngươi dùng linh dịch nuôi dưỡng, thì những thanh kiếm này đúng là không nhận ra là pháp khí.""Có vẻ như chúng bị bỏ hoang quá lâu, linh khí tiêu tán, dẫn đến phẩm cấp giảm xuống, cũng không biết nguyên gốc là phẩm cấp gì."Lâm Phong Miên nhìn ao kiếm đầy linh khí cùng khí tức dần dần hiển lộ của bộ kiếm, trong lòng không khỏi có chút mong đợi."Chẳng lẽ lại là một bộ cực phẩm tiên khí? Nếu thế thật thì mình nhặt được bảo rồi!"Nam Cung Tú liếc hắn một cái, tức giận nói: "Ngươi coi cực phẩm tiên khí là rau cải trắng à, một trăm lẻ tám thanh cơ đấy?"Lâm Phong Miên cười hề hề nói: "Biết đâu đấy?"Nhưng hắn hiển nhiên sẽ phải thất vọng, không phải vì phẩm cấp kiếm không đạt, mà là nhẫn trữ vật của hắn trống trơn. Bộ pháp kiếm này hút sạch linh dịch rồi mà cũng chỉ mới lộ ra một đoạn thân kiếm nhỏ, ngay cả những chỗ sứt mẻ cũng chưa trám đầy. Lâm Phong Miên mong chờ nhìn Nam Cung Tú, trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi và ám chỉ.(✪ω✪)"Tiểu di..."Nam Cung Tú lấy ra không ít linh dịch ném vào ao, tức giận nói: "Đáng lẽ ta không nên ra ngoài hóng hớt chuyện này!"Lâm Phong Miên lại nhìn về phía U Diêu, U Diêu lùi lại hai bước, cười lạnh nói: "Ta không quen biết gì ngươi, đừng hòng đánh chủ ý lên người ta."Lâm Phong Miên khoát tay áo nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi là con sen thì có tiền gì, ta muốn nhờ ngươi đi xin phụ vương của ngươi một ít thôi."Những lời này sát thương không lớn, nhưng tính vũ nhục lại cực cao. U Diêu cảm thấy mình thật đáng chết, vừa rồi còn suýt chút nữa có ý định lấy linh dịch cho hắn. Nàng nghiến răng nghiến lợi, nói một câu mang hai tầng nghĩa: "Ngươi cứ chờ đấy!"Nhìn U Diêu hậm hực bỏ đi, Nam Cung Tú dở khóc dở cười nói: "Sớm muộn gì ngươi cũng bị nàng đánh chết."Lâm Phong Miên hoàn toàn không để ý: "Ta thích nàng nhìn ta ngứa mắt, nhưng không làm gì được ta bộ dạng ấy."Nhưng dù hắn vét sạch linh thạch để mua linh dịch và huyết thú trở về thì vẫn như muối bỏ bể. Hơn một trăm thanh kiếm này thực sự là một cái hố không đáy, mặc cho hắn bồi dưỡng thế nào, chúng vẫn cứ kêu đói. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Lâm Phong Miên giả mạo Quân Vô Tà, hắn cảm thấy mình thật nghèo. Dù bộ kiếm này có là cực phẩm tiên khí đi chăng nữa, thì hiện tại hắn cũng không có cách nào khiến chúng quay về đỉnh phong.Xem ra sau kỳ khảo hạch này, hắn phải tìm thời gian và cơ hội để lấy ra những thứ đã cướp sạch trong bảo khố Nguyệt Ảnh lúc trước. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải rũ bỏ những người giám thị sau mông, hoặc tìm được người đáng tin giúp hắn lấy ra. Chẳng hạn như Vân Thường!Trong tình hình hiện tại, Lâm Phong Miên chỉ có thể tập trung vào những thanh pháp kiếm tàn khuyết lợi hại, cuối cùng cũng giúp bộ pháp kiếm này tu bổ sơ bộ hoàn thành. Lúc này, vết rỉ trên một trăm lẻ tám thanh kiếm đã biến mất một phần ba, khôi phục phẩm giai thượng phẩm pháp khí. Trên thân kiếm có gió nhẹ quấn quanh, giữa các thanh kiếm lại có lôi đình lóe lên, đã bắt đầu thể hiện ra khí thế của kiếm trận.Nam Cung Tú không khỏi tán thán: "Thật là một đại thủ bút! Đúng là không có tính người!"Một thượng phẩm pháp khí thì không đáng sợ, nhưng một trăm lẻ tám thượng phẩm pháp khí thì, khi điều động sẽ hùng vĩ đến mức nào? Điều này đối với Lâm Phong Miên, thỏa mãn từ Kim Đan và Nguyên Anh kỳ. Sau này nếu được uẩn dưỡng thích đáng, thì chất lượng của hơn một trăm thanh kiếm này sẽ tiếp tục nâng cao, đối với Lâm Phong Miên càng là sự giúp đỡ to lớn. Nàng tò mò hỏi: "Bộ kiếm này có tên không?"Lâm Phong Miên nghĩ một chút nói: "Gọi là Bát Hoang Phong Lôi kiếm đi, cho đỡ tốn công!"Sau khi làm xong hết thảy, hắn bắt đầu diễn luyện Bát Hoang Phong Lôi Trận, bắt đầu từ ba thanh kiếm rồi tăng lên thành chín thanh. Đến khi màn đêm buông xuống, có ba mươi sáu thanh kiếm không ngừng bay lượn quanh thân thể Lâm Phong Miên, ẩn ẩn mang theo thanh âm của gió lôi.Nam Cung Tú ở không xa không khỏi tấm tắc khen lạ: "Kiếm trận này phức tạp vô cùng, tên tiểu tử này mà nhanh chóng lĩnh hội được rồi?""Mà lại hắn có thể không chút tốn sức khống chế ba mươi sáu thanh thượng phẩm phi kiếm, thần thức của tên tiểu tử này mạnh đến đáng sợ đấy!"Nhưng nhìn kiếm trận này, Nam Cung Tú lại không lo lắng tên tiểu tử này sẽ bị người giết, mà ngược lại bắt đầu lo cho chính mình. Tên tiểu tử này mà giành được vị trí thứ nhất thật thì toi.U Diêu cũng có chút kinh ngạc gật đầu: "Nếu không phải biết hắn hôm qua mới lấy được thì ta đã nghi hắn luyện tập từ lâu rồi."Thượng Quan Quỳnh đang lén lút nhìn từ cửa sổ lầu hai cũng âm thầm kinh hãi, thiên phú và ngộ tính của tên tiểu tử này sao đột nhiên lại trở nên mạnh đến thế? Chẳng lẽ trước đây ở Hợp Hoan Tông hắn đang giấu dốt? Các nàng không hề biết rằng đó là do năng lực phân tích của Lạc Tuyết, cộng thêm khả năng thực chiến biến thái của Lâm Phong Miên đã tạo nên kỳ tích. Giữa đêm, Lâm Phong Miên sau khi nhập môn sơ bộ đã thử khống chế bảy mươi hai thanh Phong Lôi Kiếm bày trận. Lúc đầu còn tốt, nhưng theo trận pháp triển khai, quỹ đạo càng lúc càng phức tạp, thần thức của hắn căn bản không khống chế nổi. Cộng thêm Lạc Tuyết chưa dạy xong, rất nhanh kiếm trận đã sụp đổ, các kiếm đâm vào nhau, bảy mươi hai thanh kiếm tứ tán bay ra. Nếu không phải Nam Cung Tú và U Diêu kịp thời ra tay, thì sợ rằng cả cái sân nhỏ này đã bị hắn phá hủy.Nam Cung Tú tức giận nói: "Tên tiểu tử thối tha này, tự mình không được thì thôi đi còn định phá nhà ta à?"Lâm Phong Miên lại không thèm để ý đến nàng, ngồi xuống phun ra một ngụm máu, ôm đầu trông rất đau đớn.U Diêu liền tiến đến hỏi: "Ngươi không sao chứ?"Sắc mặt Lâm Phong Miên tái nhợt, thu lại Phong Lôi Kiếm rồi khoát tay áo nói: "Không sao, chỉ bị phản phệ thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe."U Diêu chỉ có thể đỡ hắn vào trong lầu nhỏ, nhưng khi nhìn vào cửa phòng lầu hai đang đóng kín, thì nàng lại không biết phải làm thế nào. "Ta ngồi một chút ở lầu một là được rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi." Lâm Phong Miên tỏ vẻ cực kỳ yếu ớt khiến U Diêu có chút không nỡ, dù sao trong phòng khách thì không có tụ linh trận."Hay là...." Nàng còn chưa dứt lời, thì cửa phòng lầu hai ê a một tiếng mở ra, Thượng Quan Quỳnh mặc áo choàng đứng ở đầu bậc thang. "Để hắn cho ta là được, Hợp Hoan Tông của ta có bí pháp chữa thương."U Diêu còn chưa kịp lên tiếng, thì đã thấy Lâm Phong Miên vừa rồi còn yếu đuối giờ lại bước đi như bay, nào có nửa điểm dáng vẻ bị thương. Hắn vèo một cái chạy lên lầu hai, như sợ chậm chân, Thượng Quan Quỳnh đóng sầm cửa lại. Thượng Quan Quỳnh cũng ý thức được mình đã bị lừa, nhưng lại bị hắn kéo chặt vào phòng, ba một tiếng đóng cửa lại. "Hỗn đản, ngươi.... Ngô..." Nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng ngô một tiếng thở gấp, mặt U Diêu không biểu cảm, lẳng lặng lau tú quyền một cái. Thì ra mình cũng chỉ là một khâu trong màn liếc mắt đưa tình của các ngươi sao? Vương bát đản, mình lại còn tin hắn, mình theo họ hắn luôn đấy! Trong phòng, Lâm Phong Miên ôm lấy Thượng Quan Quỳnh đang giãy dụa không ngừng mà hôn, cơ thể mềm mại trong ngực dần dần thả lỏng. Một lát sau, Thượng Quan Quỳnh thở gấp không ngừng vỗ Lâm Phong Miên một cái, giận dữ nói: "Ngươi gạt ta." Nhưng sắc mặt Lâm Phong Miên lại thực sự trắng bệch đi, sợ đến nàng không dám đánh nữa, sợ rằng cái một cái này có thể đánh chết hắn.Lâm Phong Miên cười hề hề nói: "Tiểu Quỳnh Quỳnh, ngươi vẫn là đau lòng ta mà." "Ai thèm đau lòng ngươi chứ!" Thượng Quan Quỳnh khẩu thị tâm phi nói: "Ta chỉ lo ngươi bị người giết trong Huyết sát Thí luyện, phá hỏng đại kế của ta." Lâm Phong Miên nhìn vẻ mạnh miệng của nàng, chân thành nói: "Tối qua ta đi gặp một vị trưởng bối cùng phụ vương, nên mới chậm trễ, không phải như ngươi nghĩ đâu."Hắn nhân tiện bịa ra một lời nói dối có ý tốt: "Ta luyện công pháp định kỳ sẽ rơi vào giả chết, không phải cố ý làm ngơ ngươi."Thượng Quan Quỳnh trong lòng vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn hoàn toàn thất vọng: "Bớt tự mình đa tình đi, ai thèm quan tâm ngươi đi đâu cơ chứ!"Lâm Phong Miên nhìn thấy khóe miệng nàng hơi nhếch lên, liền đưa tay cởi áo choàng trên người nàng. Hắn phát hiện Thượng Quan Quỳnh dưới áo choàng vẫn mặc bộ đồ ban sáng, không khỏi thấy dễ chịu. "Tông chủ, ta thật bị thương nặng quá rồi, ngày mốt là thời gian thí luyện, ngươi giúp ta chữa thương có được không?"Thượng Quan Quỳnh còn định trì hoãn, thì cái miệng anh đào nhỏ nhắn đã bị hắn ngăn lại, hai tay không an phận kia cũng chạy loạn lên, khiến nàng ý loạn tình mê. Đợi nàng tỉnh ngộ lại thì không biết từ khi nào đã cùng hắn ngã xuống giường, quần áo đều đã cởi gần hết. Hừ, tên vội vàng, vốn còn định trước khi lên giường sẽ nhảy múa cho ngươi xem một điệu. Nhưng tên này cả ngày chỉ cố biểu diễn tài nghệ của mình, không hề cho mình cơ hội được biểu diễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận