Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 533: Cái này người nào chịu nổi?

Chương 533: Người này ai mà chịu cho nổi?
Sau khi vào tháp, Đinh Bác Nam với tốc độ như chẻ tre, nhanh chóng vọt lên tầng thứ mười, còn Lâm Phong Miên vẫn thong thả ở tầng thứ ba cọ xát.
"Quân Vô Tà sao mà kém thế?"
"Đúng đấy, đây là tốc độ thông quan chậm nhất rồi nhỉ?"
"Chẳng lẽ tên tiểu tử này tối qua đã hao quá nhiều sức trên người phụ nữ?"
Những người bên ngoài không ngừng xôn xao bàn tán, người của Thiên Trạch vương triều cũng không khỏi cảm thấy mất mặt.
Đây là vương tử của mình, hắn mất mặt chính là Thiên Trạch vương triều mất mặt.
Lâm Phong Miên không để ý đến ý kiến bên ngoài, vẫn tiếp tục dùng phương pháp đơn giản nhất để đánh giết yêu thú.
Hắn không sử dụng bất kỳ linh lực nào, mà dựa vào sự hiểu biết về yêu thú, chỉ dùng sức mạnh thân thể để đánh giết chúng.
Hắn muốn nhân cơ hội này làm quen với thân thể đã được cường hóa của mình, đồng thời xem giới hạn của mình ở đâu.
Trong ghế của vương thất, Huyên phi không khỏi lo lắng, nắm chặt tay nhỏ.
Giữa không trung, sắc mặt Nam Cung Tú hơi cổ quái, trong lòng không ngừng oán thầm.
Tiểu tử này chẳng lẽ lại đi hát hò thâu đêm, khiến cho chân run nhũn ra rồi sao?
Sớm biết tối qua mình phải đi phủ của hắn trông chừng tên tiểu tử này mới phải!
Trong ghế khách quý, Quân Vân Thường nhíu mày, trăm mối vẫn chưa có cách giải.
Cái tên Quân Vô Tà này đang giở trò gì vậy?
Dù biết rất nhiều tử đệ vương thất bên ngoài thì hào nhoáng nhưng bên trong thối rữa.
Nhưng mà cái chiến lực này cũng yếu quá rồi đi?
Sầm Nghiên nhìn thấy Lâm Phong Miên chậm chạp như rùa bò, không nhịn được khóe miệng hơi nhếch lên.
Cái tên nhị thế tổ này so với Vân Tránh sư đệ, đúng là một tên phế vật!
Ngoài việc dễ nhìn một chút, chẳng có ưu điểm nào, chỉ thuần túy là cái mã ngoài!
Nàng đang nóng lòng muốn xem dáng vẻ chật vật của Lâm Phong Miên, tên gia hỏa này đừng thua sớm quá đấy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Đinh Bác Nam đã ở tầng bốn mươi, còn Lâm Phong Miên vẫn đang ở tầng hai mươi.
Cuối cùng thì cũng đến lượt Sầm Nghiên giám sát tòa tháp mà Lâm Phong Miên đang ở, nhưng mà nàng lại không thấy được cảnh mình muốn xem.
Chỉ thấy tên nhị thế tổ kia tay cầm một thanh trường kiếm, đang dây dưa với một đám yêu thú Trúc Cơ trung kỳ.
Bước chân hắn nhẹ nhàng, tùy tiện đánh bay yêu thú ra ngoài, rồi một kiếm một kiếm chém giết chúng, lại không hề có chút linh lực nào truyền ra.
Tên gia hỏa này đang làm gì vậy?
Chỉ dựa vào nhục thân cường hãn cùng kiếm thuật để đối phó yêu thú sao?
Dù là tu sĩ luyện thể cũng sẽ dùng thêm linh lực, chứ đâu có ai như ngươi?
Mà ngươi có chết cũng đừng có sợ như vậy, rõ ràng dùng thương đổi giết được, lại cứ muốn vứt bỏ, tìm cơ hội để kiếm.
Mặc dù có chút giật mình vì thể phách cường hãn của Lâm Phong Miên, nhưng nàng vẫn lộ ra nụ cười khinh thường.
Tên gia hỏa này sẽ không nghĩ rằng cứ thế này là có thể đăng đỉnh chứ?
Nghĩ nhiều quá rồi!
Đúng lúc này, tràng đấu bùng nổ tiếng kinh hô, lại là La Kim Phong dẫn đầu đánh vào tầng thứ sáu mươi.
Rất nhanh, Diệp Oánh Oánh cùng Trần Thanh Diễm cũng gần như đồng thời xông vào tầng sáu mươi, nhưng mà Diệp Oánh Oánh rõ ràng là bị thiệt thòi vì không thể dùng đan dược của nàng.
Mà Lâm Phong Miên vẫn còn đang cọ xát ở tầng thứ hai mươi, khiến đám người một trận xuýt xoa.
Tên gia hỏa này không có bản lĩnh, toàn dựa vào mấy tầng dưới kia mà dây dưa thời gian, bày trò câu sủng.
Cũng may là có chín tòa Minh Nguyệt ngự yêu thú tháp, như vậy mới không cản trở việc khảo hạch của những người khác.
Cuộc khảo hạch tiến hành theo thứ tự, cũng liên tục có người tiến vào tầng thứ sáu mươi, nhưng đa phần đều dừng bước ở tầng năm mươi tám.
Đinh Bác Nam rất nhanh cũng từ tháp đi ra, hắn dựa vào một thân pháp khí phẩm chất cao, mạnh mẽ giết đến tầng sáu mươi, tính ra cũng là thành tích không tồi.
Hắn tìm một vòng không thấy Lâm Phong Miên, không khỏi sắc mặt đại biến.
Tiểu tử này mạnh hơn mình?
Nhưng khi thấy Lâm Phong Miên vẫn còn ở tầng thứ ba mươi, hắn không khỏi cười ha hả.
"Ta đã nói rồi, cái loại phế vật dùng song tu mà có được thực lực bên ngoài thì mạnh mà bên trong thì yếu, không ngờ đến tầng ba mươi cũng không giết nổi."
Hắn cười đến đấm ngực dậm chân, nước mắt cũng muốn rơi ra.
Hắn nhìn thứ hạng của mình, trước mắt là thứ tám, một vị trí thật đáng xấu hổ.
Hắn đi đến khu nghỉ ngơi, cùng những đệ tử khác ngồi uống trà, hồi hộp theo dõi những đệ tử còn lại so tài.
Sau cùng, các đệ tử đều tiến hành khảo hạch, lần lượt từ tháp đi ra, chỉ còn bốn tòa tháp vẫn còn lóe sáng.
Trong đó có ba người là Trần Thanh Diễm, cùng với Lâm Phong Miên là trò cười trong mắt mọi người.
Đến tầng thứ sáu mươi lăm, tốc độ của Trần Thanh Diễm ba người liền chậm lại.
Đinh Bác Nam liếc nhìn thứ hạng của mình, cái tâm treo lơ lửng cuối cùng cũng đã yên ổn, không nhịn được cười ha hả.
Mặc dù hắn rớt xuống thứ mười, nhưng mà ba người La Kim Phong dù có xếp hạng thế nào đi chăng nữa cũng không liên quan đến hắn.
Suy cho cùng, ba người xếp hạng đều cao hơn hắn.
Còn tên tiểu tử Quân Vô Tà kia? Chẳng có chút uy hiếp nào!
Những người khác cũng lần lượt chúc mừng "Chúc mừng Bác Nam huynh!"
"Ta đã biết Đinh sư huynh nhất định sẽ có mặt trong top mười, lần khảo hạch này vẫn còn bó buộc sư huynh đấy."
"Đúng đấy, nếu là đối chiến, Đinh sư huynh chắc chắn còn đứng vị trí cao hơn mới đúng." . .
Các loại tiếng tâng bốc nối liền không dứt, Đinh Bác Nam cũng không nhịn được lộ ra vẻ đắc chí vừa lòng.
"Ha ha ha, mọi người đều quá khen, những thành tích này đều nhờ kiến thức cơ bản vững chắc cả."
Có người cười nói: "Bác Nam thế tử thật là khiêm tốn, khác hẳn một số người cuồng vọng tự đại."
"Đúng đấy, qua không nổi thì không qua nổi, còn lằng nhà lằng nhằng, làm trò cười cho người khác!" . .
Đinh Bác Nam nhìn Lâm Phong Miên lúc này đang ở tầng bốn mươi, cười lạnh nói "Bày trò câu sủng, mất mặt Thiên Trạch vương phủ!"
Bọn hắn không thèm để ý đến Lâm Phong Miên, nhưng chín vị giám sát sứ bao gồm Sầm Nghiên lại có sắc mặt ngưng trọng.
Bởi vì đến tầng bốn mươi, Lâm Phong Miên vẫn không hề dùng linh lực, chỉ bằng vào nhục thân và thân pháp đánh giết những yêu thú này.
Việc này thật sự có chút kinh thế hãi tục.
Sầm Nghiên từ chỗ xem thường ban đầu, đến khi kinh hãi muốn tuyệt, rồi đến hiện tại thì chết lặng.
Nàng nhìn Lâm Phong Miên cầm trường kiếm, không tốn chút sức cùng mấy con trư yêu khổng lồ giằng co, vẻ mặt ngưng trọng.
Mấy con trư yêu mặc giáp bất quá chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, cũng chỉ da dày thịt béo, phòng ngự cực mạnh.
Nếu như hắn vận dụng linh lực, hoặc là bằng lòng lấy thương đổi thương, cũng chỉ là chuyện một kiếm.
Nhưng hắn lại cố tình chọn phương pháp tốn thời gian nhất để đánh, một kiếm một kiếm giống như đầu bếp xẻ thịt trâu mà đánh trư yêu đến thương tích đầy mình.
Hiện tại Sầm Nghiên chỉ muốn biết đến bao giờ thì tên gia hỏa này mới dùng linh lực.
Thể phách này sợ là có thể sánh ngang với tu sĩ Kim Đan chuyên luyện thể đấy chứ?
Cái lực bền bỉ này thật là khủng bố!
Nếu như trong chuyện nam nữ cũng như vậy thì người nào chịu cho nổi?
Không đúng, không đúng, mình đang nghĩ cái gì thế này?
Đúng lúc này, tiếng kinh hô lại bùng nổ bên trong tràng đấu.
Nguyên lai là Trần Thanh Diễm vậy mà cái sau vượt cái trước, là người đầu tiên đạp vào tầng thứ bảy mươi.
"Trần sư tỷ thật là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã kinh người rồi, thế mà người đầu tiên giết lên tầng bảy mươi!"
"Nếu không phải là Kim Đan thì căn bản không thể giết tới tầng bảy mươi, cũng không biết tình huống phía trên kia như thế nào nữa."
U Diêu bên sân mỉm cười, kiếm tu vốn là có lực sát thương mạnh hơn các tu sĩ khác.
Mà Tương Tư Quyết mà Trần Thanh Diễm tu lại càng đặc thù, khí tức lâu dài, lực lượng dồi dào, đặc biệt thích hợp với loại đánh lâu dài này.
Bên trong tầng thứ bảy mươi, Trần Thanh Diễm nhìn yêu thú chậm rãi khôi phục trước mắt, không khỏi có vẻ mặt ngưng trọng.
Cũng không biết cần phải qua bao nhiêu tầng nữa mới có thể thông qua cuộc khảo hạch, vẫn là cố hết sức mà thôi.
Rất nhanh, La Kim Phong cũng theo sát phía sau, đạp vào tầng thứ bảy mươi, rơi vào ác chiến.
Đột nhiên, trong tràng lại lần nữa vang lên tiếng kinh hô, đám người không khỏi nhìn về phía Diệp Oánh Oánh, lại phát hiện Diệp Oánh Oánh vẫn đang ở tầng thứ sáu mươi chín.
"Tên tiểu tử kia động rồi, đột nhiên tăng thêm tốc độ."
Lúc này đám người mới phát hiện, Lâm Phong Miên vẫn luôn ở tầng bốn mươi đột nhiên thế như chẻ tre xông lên, lúc này đã đánh tới tầng bốn mươi lăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận