Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 264: Tào trưởng lão sẽ không thua không lên a?

"Chương 264: Tào trưởng lão sẽ không chịu thua chứ?"
"Vậy Thượng Quan tông chủ là định nhìn con ta bị đánh chết sao?" Tào Chính Du cố nén cơn giận nói.
"Sao lại thế được, đệ tử của ta ra tay có chừng mực, Tào trưởng lão vừa nãy không phải cũng nói muốn dạy dỗ con trai sao, hắn làm thay cũng đâu có sao." Thượng Quan Ngọc thản nhiên nói.
Những lão già này làm người ta tức muốn hộc máu như vậy, đã đắc tội thì phải đắc tội cho tới bến.
Tào Chính Du tức đến nỗi thương tổn cả thân thể, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tào Thừa An bị đánh liên tục trong trận, mặt mày u ám như tro tàn.
Nhưng mà đám người bên trong lại nhìn với tâm trạng vui sướng, như ăn Nhân Sâm Quả, toàn thân khoan khoái.
Mạc Như Ngọc càng nắm chặt đôi tay trắng như phấn, hận không thể chính mình cũng xông lên cho tên vương bát đản kia mấy quyền.
Để ngươi bắt nạt Vương sư tỷ, Lâm sư đệ, đánh chết hắn đi!
Trần Thanh Diễm cũng thở phào một hơi, khóe miệng nở nụ cười.
Lâm sư đệ, ngươi quả nhiên sẽ không làm người ta thất vọng mà.
Liễu Mị nắm chặt tay Vương Yên Nhiên, cười nói "Tốt rồi, đã giúp chúng ta trút giận, không sao rồi."
Vương Yên Nhiên khẽ ừ một tiếng, vừa nhìn vừa lau nước mắt, nhưng lại cố nín khóc nói "Cảm ơn sư tỷ."
"Cảm ơn ta làm gì, nghĩ xem làm sao cảm ơn cái tên vì hồng nhan mà giận dữ kia đi." Liễu Mị cười khúc khích nói.
Lúc này, bộ dáng dữ tợn của Lâm Phong Miên trong mắt mọi người ở Hợp Hoan tông lại trở nên đáng yêu lạ thường, giống như được thêm một lớp kính lọc.
Ai, cái tư thế đánh người này cũng thật soái khí, càng vô sỉ càng làm người khác yêu thích.
Hơn 300 cây ngân châm toàn bộ bị Lâm Phong Miên đánh vào trong người Tào Thừa An, lúc này Tào Thừa An đã đau đến toàn thân run rẩy, mồ hôi đầm đìa.
Lâm Phong Miên giáng một chưởng mạnh xuống, đánh đến hắn thổ huyết bay ra ngoài, sau đó lại dùng Dẫn Lực thuật kéo hắn lại.
Hắn bóp lấy cổ Tào Thừa An, nhìn hắn bằng giọng lạnh lùng nói "Về sau phải tôn trọng người Hợp Hoan tông ta một chút, biết chưa?"
Ánh mắt hắn hung ác, nhìn như đang buông lời hung dữ, nhưng mà ánh sáng lam sắc dưới đáy mắt không ngừng lưu động, liên tục gia cố yếu huyệt sinh lý cấm thuật cho Tào Thừa An.
Xác định cấm thuật này vững chắc vô cùng, mà sắc mặt của Tào Chính Du phía trên đã đen như đáy nồi, Lâm Phong Miên thấy vậy liền dừng lại.
"Tào công tử nhận thua chưa?"
Tào Thừa An hơi thở mong manh nói " Ta... Ta nhận thua!"
Lâm Phong Miên lúc này mới vứt hắn như chó chết, lúc chạm đất, hắn đau đớn kêu lên thành tiếng.
Tào Thừa An xoay chuyển một vòng, lại đụng trúng những cây ngân châm khác, lúc này mấy trăm cây ngân châm trong cơ thể khiến hắn đau đến không muốn sống.
Hắn xem như đã cảm nhận được nỗi thống khổ của những nữ tử bị hắn tra tấn, đứng ngồi không yên, chỗ nào cũng đau.
Tào Chính Du hóa thành một đạo lưu quang rơi xuống, đem hắn lơ lửng giữa không trung, phòng ngừa hắn tiếp xúc với bất kỳ nơi nào.
Tào Thừa An lúc này mới dễ chịu chút, nhưng vẫn đau đớn khó nhịn, toàn thân run rẩy.
Tào Chính Du nhìn Lâm Phong Miên, ánh mắt nảy sinh sát ý, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Bởi vì Thượng Quan Ngọc cũng từ phía trên rơi xuống, nhìn như tùy ý đứng trước Lâm Phong Miên, nhưng lại vừa hay cản trở hắn ra tay.
Thượng Quan Ngọc lạnh lùng nói "Tào trưởng lão sẽ không định ra tay với một đệ tử bình thường chứ?"
"Sao lại có chuyện đó?" Tào Chính Du bình tĩnh nói, hắn nhìn Lâm Phong Miên, từ kẽ răng gằn ra mấy chữ "Đệ tử này của Thượng Quan tông chủ, đúng là thiên phú dị bẩm, nghé con mới đẻ không sợ cọp a!"
Lâm Phong Miên phảng phất không nghe ra sát ý của hắn, cười nhẹ nhàng nói "Cảm ơn Tào trưởng lão đã khen."
"Ta bất quá chỉ là một đệ tử ngoại môn, ở Hợp Hoan tông không đáng nhắc tới, chư vị sư tỷ ở Hợp Hoan tông đều lợi hại hơn ta nhiều."
Tào Chính Du nghe ra ý trào phúng trong lời nói của hắn, biểu tình càng thêm u ám.
Hắn âm lãnh nói "Tiểu hữu khiêm tốn, lão phu tặng ngươi một câu, cứng quá thì dễ gãy!"
Thượng Quan Ngọc thản nhiên nói "Bọn họ tự có vận mệnh của mình, không cần Tào trưởng lão quan tâm."
Tào Chính Du hừ lạnh một tiếng, nâng Tào Thừa An lên chuẩn bị rời đi.
Lâm Phong Miên lại đúng lúc lên tiếng "Tào trưởng lão có phải là quên mất cái gì rồi không?"
Đã nói mang chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch mà?
Là ngựa chết hay là lừa chết kéo ra đi dạo, để mọi người mở mang tầm mắt đi!
Đệ tử Hợp Hoan tông cả ngày bận rộn, nhưng mà màn "độc chân ôn gà" vẫn chưa từng thấy qua.
Tào Chính Du quay đầu lại gắt gao nhìn chằm chằm hắn, tựa như muốn nuốt sống người khác như một con dã thú.
Hắn quay đầu hỏi "Thượng Quan tông chủ cũng có ý đó sao?"
Thượng Quan Ngọc có chút khó xử, như nàng mà nói thì chuyện cá cược này ngược lại không quan trọng.
Nhưng mà Lâm Phong Miên lại cười nói "Đây là cá cược giữa vãn bối và Tào công tử, có liên quan gì đến tông chủ?"
"Chẳng lẽ còn muốn Tào trưởng lão chuẩn bị lấy thế đè người, hay là nói các ngươi Thiên Quỷ Môn thua không nổi sao?"
Tào Chính Du giận quá hóa cười nói "Tốt, tốt, tốt!"
Hắn nhìn Lâm Phong Miên không biết sống chết, nghiến răng nghiến lợi nói "Ngươi tên Lâm Phong Miên phải không, lão phu nhớ kỹ ngươi rồi."
Lâm Phong Miên lộ ra nụ cười nói "Vãn bối cũng chỉ muốn chứng minh một lần, lời ta nói không sai thôi, ta tin Tào trưởng lão sẽ không thua không lên chứ?"
Mặt Tào Chính Du đen như nhọ nồi, sau đó không để ý đến sự kháng cự và ánh mắt cầu khẩn của Tào Thừa An, đưa tay hư lôi.
Xoát một tiếng, Tào Thừa An lơ lửng giữa không trung liền mất đi tấm màn che cuối cùng.
Hắn phát ra một tiếng hét giống như con gái, xấu hổ vô cùng, vô thức muốn cuộn người lại trốn đi.
Nhưng mà Tào Chính Du lúc này đang nổi nóng, trầm giọng nói "Đứng thẳng lên, nếu không ta sẽ một chưởng đánh chết ngươi."
Tào Thừa An chỉ có thể run rẩy, nhục nhã đứng thẳng người.
Tất cả mọi người tại trận đều nhìn sang, sau đó mặt mày khinh thường.
Không ít nữ tử đều mím miệng, cố gắng nén cười, quay đầu không nhìn con giun nhỏ kia.
Nhìn nữa sợ rằng sẽ không nhịn được cười mất.
Thượng Quan Ngọc liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy bẩn cả mắt.
Không khỏi liên tưởng đến vật to lớn đã từng thấy ở chỗ Lâm Phong Miên, đúng là một trời một vực so với con chim chàng vịt này.
Tào Thừa An nhìn những ánh mắt khinh bỉ, lúc này chỉ còn tâm chết, lòng như tro tàn.
Hắn nhìn thấy ánh mắt trào phúng của các đệ tử Thiên Quỷ Môn, ngay cả tùy tùng Tiểu Lý cũng nhìn hắn với vẻ kinh ngạc.
Hắn cả người như cha mẹ chết, đứng giữa không trung, ánh mắt kiêu ngạo ngông cuồng trước kia đã không còn.
Cái thân thể tàn khuyết dưới sự ảnh hưởng của cảm xúc lại càng co rúm lại một cục, làm người khác bật cười.
Lâm Phong Miên không khinh bỉ người tàn tật, nhưng mà cái tên này tàn tật còn biến thái vặn vẹo làm khổ người khác.
Điều này làm hắn rất khó chịu.
Hắn khó chịu thì chỉ có thể làm đối phương càng khó chịu hơn.
Tào Chính Du cảm nhận được những tiếng cười nhạo, không khỏi liếc mắt nhìn con trai mình một cái, cũng có chút kinh ngạc, sau đó vô cùng hối hận.
Hắn mặc dù biết đứa con út này của mình trời sinh tàn tật, nhưng mà con cái hắn không ít, cũng ít chú ý đến nó.
Tình trạng cơ thể của Tào Thừa An như thế nào khi lớn lên, hắn chưa từng thấy qua.
Không ít nữ tử Hợp Hoan tông còn nhìn Tào Chính Du, có vẻ hoài nghi hắn có bình thường hay không.
Điều này làm khuôn mặt già nua của hắn không khỏi đỏ lên.
Nghịch tử này, lại còn làm mình mất mặt!
Đáng chết!
Lúc này hắn có cả ý giết chết Tào Thừa An!
Hắn nhìn Lâm Phong Miên, bình tĩnh nói "Lâm tiểu hữu có còn hài lòng không?"
Lâm Phong Miên thấy bộ dạng sắp giết người của hắn, liền không lộ dấu vết trốn ra phía sau Thượng Quan Ngọc.
"Hài lòng, hài lòng, mở rộng tầm mắt rồi, Tào trưởng lão xin cứ tự nhiên."
Hắn lo lắng cái tên này đột nhiên nổi điên, đến lúc đó Thượng Quan Ngọc có ngăn được hắn không thì còn là một chuyện khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận